Sau khi giải thích xong, Hàn Minh Thư lại tăng âm lượng và nói: “Tiêu Túc, là tôi, bây giờ anh đang ở đâu? Gửi địa chỉ lại đây để chúng tôi qua đó”
“Mợ chủ?”
Tiêu Túc cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Hàn Minh Thư, nói chuyện không còn ấp úng như trước nữa. Không chỉ có vậy, cậu ta còn nhanh chóng gửi vị trí của mình qua.
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Âu Thần cảm thấy có chút phức tạp.
Tiêu Túc…không phải là trợ lý của anh sao?
Tại sao bây giờ anh lại không thể sai bảo được?
“Không phải anh đang không vui đấy chứ?”
Ngay khi Dạ Âu Thần đang trâm tư suy nghĩ thì Hàn Minh Thư đột nhiên hỏi.
Dạ Âu Thần nhanh chóng phục hồi tinh thần rồi trầm giọng nói: “Không, chuyện này có gì mà không vui? Tiêu Túc là trợ lý của anh thì tất nhiên là phải nghe lời em”
Hàn Minh Thư: “..”
€ó phải là cô có ảo giác không? Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù sao thì Tiêu Túc cũng là trợ lý của Dạ Âu Thần nên Hàn Minh Thư vẫn nói thay một câu: “Em đã yêu cầu cậu ấy giữ bí mật cho anh về chuyện này. Tuy rằng cậu ấy là trợ lý của anh nhưng cậu ấy cũng không phải loại người không biết giữ chữ tín, cho nên nếu anh muốn trách móc cậu ấy thì cứ trách em là được.”
“Em đang nói gì vậy?”
Dạ Âu Thần bất lực liếc nhìn cô: “Cũng không phải cậu ấy nghe lời người khác. Làm sao anh có thể trách móc cậu ấy vì nghe lời em được?
Dạ Âu Thần đưa cô đi theo vị trí nhận được nhưng hóa ra lại là bệnh viện tâm thần.
Khi Hàn Minh Thư nhìn thấy dòng chữ ‘Bệnh viện tâm thần thì cô cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Trước đó cô đã tự hỏi liệu tinh thần của Mạnh Tuyết U có vấn đề không nhưng bây giờ có vẻ như…cô thực sự đã đoán đúng. Dưới tình huống như vậy tỉnh thần của cô ta đã xuất hiện vấn đề.
“Cậu Dạ, mợ chủ” Tiêu Túc lên tiếng chào hỏi, thật ra cậu không nghĩ tới việc sẽ đưa người đến bệnh viện tâm thần, dù sao người kia cũng là một người điên và trước kia người này còn là một kẻ mất trí làm tổn thương mợ chủ của cậu, Tiêu Túc muốn đưa cô ta đi nơi khác, sau đó tìm người theo dõi cô ta để xác định cô ta không giả vờ bị điên và không muốn gây bất lợi cho mợ chủ.
Nhưng sau cuộc nói chuyện với mợ chủ lúc chiều đã khiến Tiêu Túc thay đổi suy nghĩ, bản tính của mợ chủ vốn là một người rất tốt bụng.
Cho dù đối phương là kẻ thù của cô nhưng dù sao cũng đã gặp cảnh thê thảm như vậy.
Tuy rằng cậu ta không định giúp đỡ đối phương nhưng đưa cô vào bệnh viện tâm thần thì cũng tốt lắm rồi.
“Tiêu Túc, cô ta thế nào rồi?”
“Mợ chủ, cô ta đang ở bên trong. Vừa rồi cô ta mới gây náo loạn, các bác sĩ không có cách nào đã tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần. Bây giờ cô ta đang ngủ.
Hàn Minh Thư khẽ cắn môi dưới: “Đang ngủ? Tôi vào xem một chút được không?”
Nghe vậy Tiêu Túc do dự một chút rồi xoay người đi hỏi ý kiến người bên trong, sau đó quay lại nói: “Cô có thể vào xem một chút. Nhưng mợ chủ cứ đứng ngoài xem thì tốt hơn kẻo cô ta bất ngờ tỉnh lại sẽ gây ảnh hưởng tới mợ”
“Được, cảm ơn anh”
Hàn Minh Thư nhanh chóng đi vào, đương nhiên Dạ Âu Thần lo lắng không để cô đi một mình mà bước theo sau.
Khi đi ngang qua Tiêu Túc anh ấy đã khen ngợi cậu một câu.
“Làm rất tốt.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai mang theo hơi lạnh, lại giống như mang theo tia sắc bén như một lưỡi dao.
Tiêu Túc nuốt nước bọt theo bản năng.
Cậu Dạ thực sự khen ngợi cậu làm việc tốt sao?
Nghe câu này không giống như đang khen ngợi cậu ta mà giống như cố ý mỉa mai? Thực sự cậu đã đắc tội với cậu Dạ sao? Tâm trạng của Tiêu Túc đột nhiên trở nên phức tạp nhưng cậu vẫn kiên trì làm theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT