Sau khi hội tụ cùng Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao, bốn người hàn huyên vài câu, rất nhanh lại phân tán ra, đàn ông ở dạng yến tiệc này đương nhiên sẽ nói chuyện làm ăn, đối với phụ nữ mà nói là không thú vị lại nhàm chán.

Nghe nói chủ nhân hào trạch nhà này định cư ở nước ngoài, là nhân vật có danh tiếng, trong ngoài nước làm ăn được cũng không nhỏ, rất nhiều người đều muốn nịnh bợ, đuổi tới muốn tạo chút quan hệ.

Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh tới đây, là bởi vì xem như là “bạn lâu năm” của chủ nhân hào trạch, vẫn luôn có hợp tác.

Trần Mộng Dao đứng ở trong sân to trước bể bơi cảm thán nói: “Người này thật có tiền, không thường ở nơi này, còn khiến cho xa hoa như thé, trang trí tối thiểu đều tháy đồ đắt tiền, thật khoa trương, cái bễ bơi này cũng quá lớn rồi.”

Ôn Ngôn cười nói: “Thế giới của người có tiền chính là như vậy, tùy cách sống thôi, cậu muốn thế này, cũng có thể mà.”

Đột nhiên, có ba người phụ nữ trung niên bưng chén rượu đi tới kết bạn: “Hai vị là Mục phu nhân và Kính phu nhân đi? Hân hạnh được gặp.”

Ôn Ngôn mỉm cười, nâng chén nhấp một ngụm: “Hân hạnh.”

Mặc dù Trần Mộng Dao đối mặt với người xa lạ không được tự nhiên, nhưng vẫn học Ôn Ngôn giả vờ giả vịt.

Chờ ba người kia đi xa, Trần Mộng Dao nói mới hỏi: “Tiểu Ngôn, cậu biết các cô ấy?”

Ôn Ngôn nhún nhún vai: “Không biết, trước kia đều chưa thấy qua, loại trường hợp này không phải là dạng này sao? Chỉ cần cậu đáng giá, liền có người tiến lên lôi kéo làm quen, quen thuộc là tốt.

Trước kia dù sao cậu cũng là đại tiểu thư Trần gia, cái tình huống gì chưa thấy qua hả? Cái này còn cần hỏi mình?”

Trần Mộng Dao nhếch miệng: “Mình vẫn luôn không thích kiểu này, nhiều khi đều là bị cha mình cưỡng ép mang theo, khi đó tuổi trẻ, không có giá trị gì, chào hỏi với mình đều là nễ mặt cha mình.”

Mùa thu mưa tương đối nhiều, đột nhiên giáng xuống một trận mưa rào đem tất cả mọi người tụ tập vào trong phòng.

Trần Mộng Dao gặp Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm đang cùng hai người đàn ông ngoại quốc hăng hái nói chuyện, cô tiến lên trước lộ mặt, thuận tiện từ trong tay Kính Thiếu Khanh đoạt đi một ly rượu vang.

Kính Thiếu Khanh cũng chỉ là cưng chiều cười cười, lại lần nữa lấy ly khác.

Một người ngoại quốc tuổi tác không lớn, tiếng Trung lưu loát trong đó nói: “Kính thiếu thật đúng là sủng vợ mà, đàn ông Trung Quốc đều như vậy sao?”

Kính Thiếu Khanh không che giấu chút nào: “Không khác bao nhiêu đâu, dù sao tôi và Đình Sâm đều như vậy.”

Mục Đình Sâm hướng Ôn Ngôn vẫy vẫy tay, Ôn Ngôn thuận theo tiến lên, cười cười với hai người ngoại quốc.

Mục Đình Sâm nắm cả vai của cô giới thiệu: “Hai vị này là bạn lâu năm của anh, Kỷ Thừa Hoằng, Lan Ninh.”

Hai cái tên Trung Quốc không có gì kì lạ, nhưng một người mãnh nam Âu Mỹ cao lớn uy mãnh gọi “Lan Ninh”, thì có điểm ñ không cân đôi.

Trên mặt Ôn Ngôn vân như cũ treo nụ cười lịch sự không thất lễ: “Kỷ tiên sinh, Lan tiên sinh, hân hạnh.”

Trần Mộng Dao là lát sau mới đi tới, cô không biết tiếng Trung hai người ngoại quốc nói so với cô còn tốt, nhỏ giọng hỏi Kính Thiếu Khanh: “Người gọi Lan Ninh kia là nghiêm túc sao?Sao giống như là tên của con gái thế?”

Bởi vì quen thuộc lẫn nhau, đều không có cảm thấy xấu hồ, bốn người đàn ông nở nụ cười.

Lan Ninh hướng Trần Mộng Dao nâng chén nói lên: “Cô không phải người đầu tiên nói như vậy, tôi thích người tâm thẳng nhanh miệng như cô.”

Nghe được tiếng Trung lưu loát, Trần Mộng Dao lúng túng: “Cái kia… thật ngại quá.”

Kính Thiếu Khanh sờ lên tóc của cô: “Không sao, đều là người quen cũ, trước kia anh cũng cảm thấy thế, nói anh ấy không ít.”

Đột nhiên, âm thanh Diệp Quân Tước vang lên: “Kỷ tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”

Kỷ Thừa Hoằng bị gọi tên, hướng Diệp Quân Tước nhìn sang: “Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp.

Nghe nói Diệp lão tiên sinh đã qua đời, tôi rất buồn.”

Bầu không khí theo Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca đến, dần dần có chút ngưng kết lại.

Kỷ Thừa Hoằng và Lan Ninh không biết cong cong lượn lượn trong này, không có phát giác được dị dạng, sắc mặt Kính Thiếu Khanh cùng Mục Đình Sâm cũng là trong lúc đó trầm xuống.

h Diệp Quân Tước quét mắt đám người một chút, ánh mắt ở thời điểm nhìn Trần Mộng Dao dừng lại một lát, chỗ sau trong con ngươi cất giấu “dã tâm” chọt lóe lên, rất nhanh bị thờ ơ thay thế: “Người đều có sinh lão bệnh tử, không cần đau buồn.”

Khúc Thanh Ca phất phất tay vớiTrần Mộng Dao, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Biết Mục Đình Sâm là anh trai Diệp Quân Tước (Triển Trì), Khúc Thanh Ca cảm thấy không chào hỏi không tốt lắm, đầu óc co lại, yếu ớt kêu lên: “Anh trai, chị dâu.”

Vốn dĩ bầu không khí quỷ dị càng quỷ dị hơn, sắc mặt Mục Đình Sâm lạnh đến dọa người, Diệp Quân Tước cũng vậy…

Ôn Ngôn kiên trì hướng Khúc Thanh Ca cười cười: “Chúng ta đi một bên trò chuyện đi thôi, đàn ông bọn họ bàn chuyện làm ăn, chúng ta ở một bên cũng nhàm chán.”

Khúc Thanh Ca gật gật đầu, khoác cánh tay lên Trần Mộng Dao.

Ba người đến nơi hẻo lánh ít người, Trần Mộng Dao thở dài nhẹ nhõm: “Thanh Ca, lá gan cô cũng quá lớn, cô cũng dám ngay trước mặt Diệp Quân Tước gọi Mục Đình Sâm là anh trai? Còn sợ là chính anh ta cũng chưa từng gọi thuận miệng qua như thế! Có thể là lần trước tôi chưa nói rõ với cô, nhưng cô hẳn cũng có thể đoán được, quan hệ hai người bọn họ không hợp, không hợp hận đến trình độ không thể chơi chết đối phương!”

Vẻ mặt Khúc Thanh Ca mê mang: “Tôi đại khái đoán được, thế nhưng là… quan hệ máu mủ không có cách nào biến mất mà, không thể bởi vì bọn họ không hợp, mình liền không gọi một tiêng anh trai này đi? Tôi và anh trai không có thù… lúc nãy chính là cảm thấy không chào hỏi không tốt lắm.”

Ôn Ngôn bất đắc dĩ nói: “Không sao, gọi cũng gọi rồi, Diệp Quân Tước cũng sẽ không ăn cô, vốn là nên thế này, mọi người hòa thuận hòa thuận là tốt rồi.”

Trần Mộng Dao bĩu môi nói: “Có thể hoà thuận mới có quỷ, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, cô ngược lại là có can đảm nói.”

Một bên khác, Kỷ Thừa Hoằng tò mò hỏi: “Diệp tiên sinh, không nghĩ tới quan hệ của cậu và Đình Sâm tốt như vậy? Các anh lúc nào xưng anh gọi em? Trước kia làm sao không có nghe Đình Sâm nhắc đến?”

Diệp Quân Tước liếc mắt Mục Đình Sâm, bắt động thanh sắc nói: “Trước mắt là quan hệ hợp tác lâu dài, chúng tôi nơi này lớn tuổi đều lễ phép xưng là “anh trai”, cấp bậc lễ nghĩa mà thôi.”

Mục Đình Sâm hừ một tiếng, một tiếng này rất nhẹ, không ai nghe thấy, anh không có đáp lời, xem như chấp nhận loại thuyết pháp này.

Kỷ Thừa Hoằng giật mình nói: “Thì ra là thế, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, quan hệ nhân mạch cũng rất đặc biệt, tôi còn phải học hỏi nhiều.”

Một lát sau, một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc có chút rồi, trên thân âu phục cũng hơi lên nhăn từ trên lầu đung đưa đi xuống.

Bởi vì cử động của anh ta khác thường, cho nên đưa tới rất nhiều người chú ý.

Trần Mộng Dao nói nhả: “Người kia là ai? Giống như kẻ nghiện vậy, tới đây không sợ bị đánh?”

Ôn Ngôn ra hiệu cô nói chuyện nhỏ giọng một chút, vạn nhất cho người ta nghe thấy được, gây ra chuyện sẽ không tốt.

Kỷ Thừa Hoằng nhìn thấy người đàn ông kia kia, từ trước đến nay tốt tính trong nháy mắt biến thành trời u ám, trầm mặt đi lên trước đưa tay kéo cánh tay người kia, nhỏ giọng gầm nhẹ nói: “Em mẹ nó em ở chỗ này của anh làm gì? Anh không phải nói hôm nay đừng làm loạn sao? Nhịn một ngày cũng không được hả?”

Ánh mắt người kia rã ra, cười toe toét cười hất tay Kỷ Thừa Hoằng ra, dùng tiếng Anh nói: “Quá nhàm chán, tìm một chút việc vui mà thôi, anh bận việc anh, không cần phải để ý đến em.” Nói xong, anh ta ngẳng đầu hướng trên lầu kêu lên: “Mau xuống đây, ở phía trên làm gì? Bây giờ cô là phu nhân của tôi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play