Diệp Quân Tước nhàn nhạt hít vào một hơi: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.

Kết hôn sinh con cùng cô chính là tôi, Diệp Quân Tước cũng tốt, Triển Trì cũng được, đều là tôi, hôn nhân của chúng ta, sẽ tính.”

Khúc Thanh Ca lần đầu tiên cảm giác được trong lòng an tâm, chỉ cần sẽ không bị vứt, cô có thể chậm rãi chờ.

Ôn Ngôn cũng không chờ đến một tuần mới về Đề Đô, ngày thứ năm liền lên đường về.

Vốn dĩ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng trong lòng lo lắng Tiểu Đoàn Tử, chỉ có thể đều giao cho Lam Tương làm.

Lam Tương ban ngày có thời gian, có thể trông coi trang trí bên ngoài, phương án trang trí là chính cô thiết kế, tất cả chỉ tiết cũng đều sắp xếp xong xuôi.

Thời điểm trở lại Mục trạch, là rạng sáng, Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đều đã ngủ rồi, cô rón rén cất kỹ vali, tắm rửa xong chui vào chăn.

Vốn cho là là thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới cô vừa nằm xong Mục Đình Sâm liền ôm lấy cô: “Sao trở về không nói với anh một tiếng? Còn là hơn nửa đêm như thế, một mình trở về, làm sao anh yên tâm? Vé máy bay ban ngày cũng không phải không có.”

Cô nhỏ giọng nói: “Thì khoảng thời gian này vé máy bay rẻ nhất, dù sao chỉ cần hôm nay có thể trở về là được rồi, sớm tối cũng không đáng kẻ, có thể tiết kiệm ít tiền không tốt sao?”

Oán khí Mục Đình Sâm lớn hơn: *Vì chút tiền này hả? Ai bảo em tiết kiệm tiền? Tật xấu này của em không thể sửa hả? Em thiếu chút tiền ấy?”

– Đường dài bôn ba đã đủ mệt mỏi, Ôn Ngôn không muốn nghe anh lải nhải, đưa tay bưng kín miệng líu lo không ngừng của anh: “Được rồi, đi ngủ đi, có việc ngày mai lại nói, mí mắt em đều chống đỡ không được rồi.”

Cô an an ổn ổn ngủ thiếp đi, Mục Đình Sâm lại không ngủ được, bị động tĩnh cô trở về đánh thức, vốn là nhớ cô nhớ đến không ổn, còn không làm gì đã kết thúc, còn lại đêm dài đằng đẫng, anh chỉ có thể giương mắt nhìn…

Dứt khoát ngày hôm sau là cuối tuần, hai người ngủ cùng một chỗ đến gần 11 giờ mới rời giường, Tiểu Đoàn Tử đã cùng má Lưu chơi trong đình viện cho tới trưa.

Thời điểm rửa mặt, Mục Đình Sâm đứng sau lưng Ôn Ngôn, giỏ trò xấu kéo cô vào trong lòng, khẽ cắn vành tai của cô: “Đều tại em, làm hại anh cũng dậy trễ, thật nhiều năm rồi anh không ngủ nướng.”

Ôn Ngôn cảm thấy có chút ngứa, rụt cỗ một cái: “Anh người này chính là sống quá cứng nhắc, thời gian nhàn hạ ngủ nướng thì thế nào? Sống như thế cũng quá nhàm chán đi?

Được rồi, anh đừng động em… sắp đến giữa trưa rồi, xuống dưới đợi ăn cơm thôi, em sắp chết đói rồi.” Mục Đình Sâm đối với phản ứng của cô cực kỳ bất mãn, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển ở hông cô: “Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, phản ứng này của em là có ý gì? Tối hôm qua nói mệt mỏi, hiện tại lại là đói gần chết? Anh cũng “đói”, em không cho anh ăn no anh hả?”

Thân thể Ôn Ngôn mềm nhữn, còn chưa kịp đáp lời, cửa phòng _ Đường dài bôn ba đã đủ mệt mỏi, Ôn Ngôn không muốn nghe anh lải nhải, đưa tay bưng kín miệng líu lo không ngừng của anh: “Được rồi, đi ngủ đi, có việc ngày mai lại nói, mí mắt em đều chống đỡ không được rồi.”

Cô an an ổn ổn ngủ thiếp đi, Mục Đình Sâm lại không ngủ được, bị động tĩnh cô trở về đánh thức, vốn là nhớ cô nhớ đến không ổn, còn không làm gì đã kết thúc, còn lại đêm dài đằng đẵng, anh chỉ có thể giương mắt nhìn…

Dứt khoát ngày hôm sau là cuối tuần, hai người ngủ cùng một chỗ đến gần 11 giờ mới rời giường, Tiểu Đoàn Tử đã cùng má Lưu chơi trong đình viện cho tới trưa.

Thời điểm rửa mặt, Mục Đình Sâm đứng sau lưng Ôn Ngôn, giỏ trò xấu kéo cô vào trong lòng, khẽ cắn vành tai của cô: “Đều tại em, làm hại anh cũng dậy trễ, thật nhiều năm rồi anh không ngủ nướng.”

Ôn Ngôn cảm thấy có chút ngứa, rụt cỗ một cái: “Anh người này chính là sống quá cứng nhắc, thời gian nhàn hạ ngủ nướng thì thế nào? Sống như thế cũng quá nhàm chán đi?

Được rồi, anh đừng động em… sắp đến giữa trưa rồi, xuống dưới đợi ăn cơm thôi, em sắp chết đói rồi.” Mục Đình Sâm đối với phản ứng của cô cực kỳ bắt mãn, ngón tay thon dài linh hoạt di chuyển ở hông cô: “Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, phản ứng này của em là có ý gì? Tối hôm qua nói mệt mỏi, hiện tại lại là đói gần chết? Anh cũng “đói”, em không cho anh ăn no anh hả?”

https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210521/nha-co-manh-the-cung-chieu-837-0.jpg
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210521/nha-co-manh-the-cung-chieu-837-1.jpg
Vừa chuẩn bị xong, Trần Mộng Dao liền gọi điện thoại tới: “Yến hội đêm nay cậu có đi hay không? Kính Thiếu Khanh nói Mục Đình Sâm cũng sẽ đi, mình nghĩ cậu cũng đi, mình cũng định cùng đi, chúng mình ra cửa rồi, cậu thì sao?”

Cô nói: “Mình cũng chuẩn bị xong rồi, chắc chắn phải đi, Kính Thiếu Khanh đều dẫn cậu đi, Mục Đình Sâm còn dám mang những người con gái khác ư? Chờ mình, chút nữa gặp nhau ở yến hội.”

Rất nhanh, xe Mục Đình Sâm đến lầu dưới, Ôn Ngôn có ý để má Lưu đem Tiểu Đoàn Tử ôm đến đến một bên chơi, trông thấy cô đi, khẳng định Tiểu Đoàn Tử lại náo.

Sau khi thành công “thoát thân”, cô lên xe, thở phào nhẹ nhõm: “Luôn cảm thấy cứ như vậy đem Tiểu Đoàn Tử ném trong nhà không tốt, nó khẳng định lại náo.”

Mục Đình Sâm xem thường: “Sớm muộn cũng lớn lên, sao có thể một mực không thể rời khỏi mẹ? Con trai Mục Đình Sâm anh không thể nhút nhát như vậy.” Dứt lời, anh nhìn cô chằm chằm trong chốc lát: “Hôm nay em rất đẹp.”

Mắt Ôn Ngôn nhìn Trần Nặc trên ghé lái, gương mặt hơi nóng lên: “Muốn em khen anh một câu hôm nay rất đẹp trai không?

Thế này mới gọi có qua có lại?”

Mục Đình Sâm nhíu mày nói: ‘Không cần em khen, có đẹp trai hay không trong lòng anh tự biết.”

Anh tự luyến, nhưng cũng có vốn liếng để tự luyến.

Đến yến hội, Ôn Ngôn mới phát hiện nơi này là một chỗ hào trạch tư nhân, nhìn không nhỏ hơn Mục trạch, tới đây đều là danh lưu xã hội, người không đặc biệt nhiều, nhưng nhìn ai cũng gọi được tên, nhìn đều quen mặt..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play