Mục Đình Sâm suy nghĩ một chút: “Đừng ra ngoài ăn nữa, cũng đã muộn rồi, chỉ hai chúng ta, đến nhà em đi, tùy tiện làm chút gì là đươc, không phải em biết nấu mì sao?”

Anh còn nhớ cô biết nấu mì? Đó là món ăn duy nhất cô làm tốt, cũng chỉ cô tự nhận là làm tốt mà thôi, còn phải xem cô có phát huy bình thường hay không: “Được rồi… dù sao cũng không ngon, anh chấp nhận ăn đi. Vì cảm ơn anh vì quà tặng, ngày mai tôi nhất định sẽ dành thời gian để mời anh ăn cơm.”

Mục Đình Sâm khẽ cau mày, không nói chuyện, anh mơ hồ cảm thấy cô không muốn mắc nợ người khác, anh có chút không vui, nhưng nghĩ một năm nữa cô có thể cùng anh trở về, cái khác anh không muốn so đo.

Trở lại căn hộ, Ôn Ngôn bật máy lạnh trong phòng khách trước, sau đó lao đầu vào phòng bếp: “Anh đợi một lát, tôi đi náu mì cho anh.”

Chương 429: Trước Đây Đè Nặng Em, Cô Cũng Không Kêu Nặng Mục Đình Sâm không ngồi xuống thành thật chờ đợi, mà đi theo cô vào trong bếp, đứng sang một bên nhìn cô bận rộn: “Quả thực, thỉnh thoảng anh cảm thấy ngôi nhà nhỏ ngược lại có cảm giác là nhà.”

Nhịp tim của Ôn Ngôn đột nhiên lệch vài nhịp, lời này của anh là có ý gì? Trong tình cảnh này, cảm giác nhà? Nhà của họ sao…

Để che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cô đẩy mạnh anh ra: “Được rồi, anh đi ra ngồi dưới điều hoà đi, phòng bếp khá nóng. Anh tới nơi này, chắc là muốn làm cái gì đó phải không?”

Mục Đình Sâm gật đầu nghiêm túc nói: “Ừ, đến thăm em.

Ôn Ngôn vốn tưởng là anh tới đây làm việc, nhân tiện đến tìm cô, không ngờ anh lại trả lời thẳng thắn như vậy là anh đến gặp cô? Cô đồng ý suy nghĩ chuyện đó một năm, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời, cô không thực sự muốn quay lại với anh, cô sợ sau một năm, cô với anh xảy ra chuyện gì xấu hồ.

Cô không biết tại sao, anh càng biểu hiện tự nhiên như vậy, trong lòng cô càng thấy bắt an, có loại cảm giác đang gạt bỏ tội ác của anh.

Mì đã nấu xong, Ôn Ngôn bưng lên bàn, chỉ còn một chén: “Anh ăn đi, tối nay tôi ăn rồi, tôi không đói, tôi đi tắm trước.”

Mục Đình Sâm ngồi xuống, cầm đũa cô ấy đưa, khoé miệng cong lên nụ cười nhạt, phảng phát tâm trạng không tệ. Sau khi cắn miếng đầu tiên, anh không chút do dự đả kích cô: “Em làm món bánh ngọt lâu thời gian lâu như vậy, nhưng tài nấu nướng vẫn khá tệ.”

Ôn Ngôn vờ như không nghe thấy, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Người này, cô bận rộn ở cửa tiệm một ngày rồi còn phải hầu hạ anh, nấu mì cho anh, lại còn dám ghét bỏ!

Đợi cô tắm xong bước ra, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bát đĩa và đũa cũng được rửa sạch.

Nhà bếp cũng sạch sẽ, không còn một giọt nước nào để lại. Mục Đình Sâm có bệnh sạch sẽ cũng không

biết là tốt hay xấu…

“Còn có bàn chải đánh răng dự phòng không? Muộn như vậy rồi, tôi sẽ không đến khách sạn nữa, và lười đi đi lại lại.”

Ôn Ngôn giật mình, lấy bàn chải đánh răng mới chưa mở từ trong tủ phòng tắm ra: “Này, chỉ có một cái giường, anh ngủ trên sofa hay tôi ngủ trên sofa?”

Mục Đình Sâm cầm lấy bàn chải đánh răng, vẫn ung dung nhìn cô: “Lẽ nào chúng ta không thể ngủ chung giường sao? Chúng ta chưa ly hôn.”

Đáy mắt cô xẹt qua bắt an, đưa tay lên vén tóc quanh tai, che giấu đi: “Có thể, nhưng… anh nhớ kỹ anh đồng ý cái gì với tôi, nếu như phá hư quy tắc, mọi thứ nói trước đây sẽ không có giá trị.”

Anh rất tự nhiên đưa tay cầm cốc của cô lên: ” Anh biết, chỉ cần em không muốn, anh sẽ không đụng vào em, chỉ một năm mà thôi, anh có thể đợi. ”

Ôn Ngôn muốn nói đó là chiếc cốc cô dùng để đánh răng, không phải người này có bệnh sạch sẽ sao?
Sao từ lúc đến đây lại hoàn toàn không ngại rồi? Cô cũng không dám nói ra…

Chờ Mục Đình Sâm tắm xong, Ôn Ngôn giả vờ ngủ say, đèn trong phòng đã tắt, trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có âm thanh nhẹ của máy điều hòa, nên tiếng bước chân của Mục Đình Sâm có vẻ hơi vang dội, ngay cả động tác anh nằm xuống giường cũng trở nên rõ ràng.

Ôn Ngôn nhắc nhở bản thân, không từ chối anh qua đêm vì sợ kích thích khiến anh làm căng, cưỡng ép đưa cô trở về Mục gia, nhưng cô không thể bỏ qua người đàn ông nằm bên cạnh, mọi người cũng là người lớn bình thường, cô nam quả nữ cùng nằm trên giường, chỉ sợ va vạng gây gổ, sau đó không thể ngăn chặn nó chỉ bằng và câu.

Hết lần này đến lần khác Mục Đình Sâm lại gần đặt tay lên eo cô, hô hấp của cô trằm xuống, cảm thấy

cánh tay nặng trĩu khiến cô không thể ngủ được. Cô muốn thay đổi hiện trạng bằng cách lật người lại, không ao ước anh thật sự sẽ phối hợp, lúc cô trở mình thì tận lực đưa cánh tay giơ lên, khi cô nằm xuống, anh đặt tay lên người cô một lần nữa…

Cô không nhịn được lên tiếng: “Đừng đặt cánh tay của anh lên người tôi nữa… Tôi không ngủ được… Có chút nặng”

Mục Đình Sâm giống như là biết cô căn bản không ngủ, một chút cũng không có gì ngoài ý muốn khi cô lên tiếng: “Trước đây như vậy, em cũng không có kêu nặng.”

Mặt cô nhanh chóng nóng lên, người này từ lúc nào học được lưu manh rồi? Đây rõ ràng chính là trong lời có hàm ý. Dù sao bây giờ cũng tạm thời không ngủ được, cô có gắng dùng tâm trạng bình thường để nói chuyện với anh: “Lâm Táp vẫn ổn chứ? Dạ dày của anh ấy yếu như vậy, tật xáu này đúng là khó mà.”

Mục Đình Sâm vẫn rất hợp tác: “Trước đây uống rượu liều mạng, chính mình làm, thì nửa đời sau dưỡng thật tốt. Thiếu Khanh bên kia đã chính thức đưa Trần Mộng Dao về gặp bố mẹ rồi, đoán chừng là sẽ sớm tổ chức tiệc đính hôn, lúc đó chắc em đến chứ? Bố của Thiếu Khanh đã về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play