Lần đầu tiên trong đời, Mạc Thương Hải tát con gái mình.

Một âm thanh thanh thuý vang lên, Mạc Ninh sững sờ, ôm lấy gò má sưng đỏ kinh ngạc nhìn Mạc Thưong Hải: "Bố đánh con? Con nói sai sao? Ở đây không có người ngoài, tại sao con không thể nói?"

Mạc Thương Hải nhanh chóng uống thuốc mà vệ sĩ đưa qua, sau đó nói: “Ngay cả anh em cùng bố khác mẹ mà cũng có thể giết chết, thì con trong mắt cậu ta đáng cái gì? Cậu ta thích con, con chính là bảo bối trong lòng bàn tay của cậu ta, nếu ngược lại, cuối cùng sẽ chết trông rất khó coi, bố cũng chi có đứa con gái là con, bố có thế nhìn con đi chết được không? Ôn Ngôn có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ cả, vì đó là người mà Mục Đình Sâm nuôi bên cạnh mấy chục năm, con lấy cái gì ra để so sánh! Lần này quay về, thành thật kết hôn cho bố, đừng tới gần Mục Đình Sâm!"

Mạc Ninh không dám nói gì, đối với Mục Đình Sâm, cô biết rất ít, nghe được cú sốc như vậy, cô chỉ là một người con gái, đương nhiên sẽ sợ hãi, nhất thời cảm thấy mình có chút chậm chạp.

Mạc Thương Hải có chút áy náy khi vừa rồi động tay động chân, giọng điệu dịu đi: "Tiểu Ninh, bố cũng là vì muốn tốt cho con, người không thể đụng vào thì chúng ta đừng đụng vào, người của Mục gia, con chọc không nổi. Tình yêu khiến con người sinh hận, bố sợ sau này con làm gì đó với Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm sẽ không thể tha thứ cho con dễ dàng, thừadip hiện tạo, đúng lúc thu tay lại, con hiểu không? Bố không phải cảm thấy con là đứa con gái hư như vậy, nhưng sự ghen tuông sẽ khiến người ta phát điên, hãy nghe bố một lần."

Ánh mắt Mạc Ninh im lặng: "Con chỉ là... có chút không muốn... rõ ràng Ôn Ngôn là một đứa trẻ mồ côi không có gì, xét về ngoại hình, con không kém cô ấy, còn gia cảnh còn tốt hơn cô ấy, con không hiểu mình thua thiệt chỗ nào... Con biết rồi bố, con sẽ không làm bố lo lắng nữa, con sẽ không dây dưa với Mục Đình Sâm nữa."

Điều thực sự khiến cô từ bỏ không phải là tận tình khuyên bảo của Mạc Thương Hải, cũng không phải tính cách tàn nhẫn của Mục Đình Sâm, mà là vài chục năm bên nhau của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, đó là điều mà cô sẽ không bao giờ so sánh được, cũng không thể thay thế được.

Vào buổi chiều, Mục Đình Sâm đã hoàn thành công việc và gửi một tin nhắn cho Ôn Ngôn: “Bây giờ tối sẽ đến chỗ em, ăn chung một bữa cơm được không?"

Tin nhắn cũng không nhận được hồi âm nhanh chóng, vào lúc này của bánh ngọt rất bận rộn, anh biết điều đó, nên không chờ hồi âm, phân phó cho thư ký Đới Duy thu dọn hành lý rồi tức tốc ra sân bay.

Khi Ôn Ngôn xem tin nhắn mà Mục Đình Sâm gửi, chính là lúc hơn 5 giờ cửa tiệm đang nghỉ giải lao. Lúc này, có lẽ Mục Đình Sâm đã lên máy bay, dù sao trả lời thì anh cũng sẽ không xem, nên dứt khoát không trả lời. Thường thi cửa tiệm đóng cửa đúng giờ vào lúc chín giờ tối, Mục Đình Sâm đến lúc bảy giờ, không thể ăn đúng giờ lúc bảy giờ được, nói chung là đóng cửa lúc tám giờ không sai biệt lắm. Thêm một giờ nữa có thể kiểm được rất nhiều tiền, cô vẫn luôn không thích sống an nhàn trong Mục gia, sau khi đến đây, mỗi một phút thời gian cô đều sử dụng triệt để.

Cô không từ chối đi ăn cùng anh là vì món quà đặc biệt đó, nã nhân thủ đoạn(*), cô định trả tiền cho bữa ăn, coi như là cô cảm ơn, không thể nợ ân huệ, vẫn là không nên nợ.

(*) nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta.



Bày giờ rưỡi, Mục Đình Sâm xuất hiện trong của tiệm. Ôn Ngôn không ngờ anh lại trực tiếp đến cửa tiệm tìm cô, nhất thời hoảng hốt: "Anh... sao anh lại đến đây?"

Mục Đình Sâm tìm một chỗ ngồi xuống: "Em không thấy tin nhắn anh gửi sao? Không sao đâu, anh ở đây chờ em đóng cửa."

Lam Tương trầm giọng đề nghị: "Hay là hôm nay đóng cửa sớm hơn một chút?"

Ôn Ngôn nhịn đồng hồ trên tường rồi chọn cách bám sát kế hoạch ban đầu: "Tám giờ đi, đúng tám giờ đóng cửa. "

Cô bỏ quên một điểm, kế hoạch cản không nổi biển hoá. Cửa tiệm đang bật điều hòa và mùa hè nóng nực như vậy, sau giờ làm việc nhiều người trẻ lúc này đến uống một vài ly nước lanh, còn một số nhân viên văn phòng sẽ đến gọi một tách cà phê sau làm thêm giờ dưới máy lạnh. Xét cho cùng, tiết kiệm tiền điện hơn làm thêm ở nhà. Khi đến tám giờ, quản gần như quả tải và không còn cách nào để đóng cửa.

Trước đó cô thường đợi đến khi hết khách rồi mới đóng cửa, không ngờ hôm nay lại gặp tình huống này, cũng không tiện đuổi khách đi, chỉ có thể nhin Mục Đình Sâm xin lỗi: "Hay là anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi? Ở chỗ này của tôi dường như không thể đi được rồi..."

Mục Đình Sâm ngoài ý muốn tốt tính: "Không sao, anh chờ em."

Lam Tương khẽ nói với Ôn Ngôn: “Thật nhẹ nhàng, chồng em xem ra cũng không tệ như em nói, một nguời đàn ông đẹp trai, giàu có, ôn nhu như vậy, Tiểu Ngôn, em có thể thử tha thứ. "

Ôn Ngôn có chút bất lực, Mục Đình Sâm ôn nhu chỗ nào, là ăn chắc cô, dù sao cũng chỉ cho cô thời gian tự do một năm, cho đến nay, cô không dám nói ra chuyện sẽ xảy ra sau một năm, vì sợ Lam Tương và An Nhã hoang mang mất việc. Muc Đình Sâm giỏi nhất là giết người bằng thủ đoạn mềm dẻo", thật sự là từng bước ép sát, khiến cô không thể cưỡng lại được nữa.

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc đóng cửa, đã gần mười giờ. Ngoài Ôn Ngôn ra, Lam Tương là người rời đi cuối cùng, hôm nay chồng của Lam Tương không tăng ca, ở nhà trông con, nên Lam Tương cũng không phải vội vàng.

Đóng cửa tiệm xong, Ôn Ngôn nhìn về phía Mục Đình Sâm: "Xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy rồi, chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play