Nhớ đến giọng điệu của cô khi nói là “không còn yêu nữa”, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lại, khó chịu đến mức ngạt thở, không cách nào chạy.

trốn được…

“Đi đến Mục thị.” Anh mở miệng nói.

Nghe thấy anh nói vậy, A Trạch liền quay xe chuyển hướng.

Đến tòa nhà của Mục thị, Diệp Quân Tước đi thẳng đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm, anh cũng là một cỗ đông nhỏ của Mục thị, bảo vệ ở trước cửa đối với anh cũng chẳng có tác dụng gì.

Mục Đình Sâm nhìn thấy anh thì đanh mặt lại: “Có gì thì nói nhanh đi.”

Diệp Quân Tước không hề tức giận, thả người ngồi xuống ghế sofa với tư thế thoải mái nhất: “Không phải là việc công, là việc cá nhân, anh tạm thời để công việc sang một bên, tôi có chút việc muốn thỉnh giáo anh.”

Nghe thấy hai từ “thỉnh giáo”, Mục Đình Sâm châm chọc nói: “Cậu mà lại có chuyện cần phải thỉnh giáo tôi à?

Chuyện tốt xấu gì thì cậu cũng đều đã làm hết rồi, tôi chẳng có gì để mà dạy cho cậu cả.”

Diệp Quân Tước nói rất nghiêm túc: “Làm thế nào để có thể khiến cho một người phụ nữ muốn rời bỏ anh ở lại với anh?”

Mục Đình Sâm nhướng mày lên: “Khúc Thanh Ca? Không thể trách cô ấy muốn ly hôn với cậu, cậu đối xử với cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, sống với một người đàn ông không hề yêu mình thì chẳng khác gì là giày vò cả.

Đợi đến khi nào cậu học được cách yêu một ai đó thì hãy bàn đến chuyện hôn nhân, đừng có mà làm lỡ dở cô ấy nữa, ban đầu Trần Mộng Dao cũng là như vậy, Khúc Thanh Ca cũng như thế, cậu có thể cư xử giống như một con người có được không hả?”

Diệp Quân Tước vẫn không hề tức giận, trước khi đến đây anh đã chuẩn bị trước việc bị châm chọc chế giễu rồi, thế nên hoàn toàn có thể chấp nhận được chuyện này: “Tôi đến đây để hỏi anh cách giải quyết, không phải là để anh lên lớp tôi, tuy là nói là anh cả chẳng khác gì bó… Nhưng mà lúc này tôi không muốn nghe anh lên lớp đâu.

Anh nói tôi đối xử với cô ấy không tốt, vậy thì thế nào mới là đối xử tốt chứ? Tôi mua cho cô ấy siêu xe bản giới hạn toàn cầu, tặng cô ấy đồ trang sức đắt tiền nhát, tất cả mọi thứ của cô ấy đều là tốt nhất, nhưng mà cô ấy lại thà ở nhà cả ngày chăm sóc con cái, không thèm đi đâu cả… Lại còn muốn ly hôn với tôi nữa.”

Mục Đình Sâm cười giễu cợt: “Phụ nữ có thể rất vật chát, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nhìn thấy siêu xe và đồ trang sức, hoặc là túi xách, bọn họ đều rất vui mừng, nhưng mà tất cả mọi thứ đều phải dựa trên cơ sở tình cảm.

Chỉ đi theo vật chất thì đấy không phải là tình yêu, mắấy thứ mà cậu nói thì đặt vào những người phụ nữ chưa hiểu mùi đời, đối phương nhất định sẽ không do dự gì mà bò lên giường của cậu, làm sao mà lại nghĩ đến việc rời đi được? Ngược lại, Khúc Thanh Ca không phải là người như vậy, cô ấy từ nhỏ đến lớn sống ở Khúc gia cũng không hề quá khổ sở, có thứ gì mà chưa từng thấy chứ?

Không phải là tất cả mọi phụ nữ đều là như cậu tưởng tượng đâu, không cần biết là vật chất như thế nào, đều phải được xây dựng trên cơ sở tình cảm mới có ý nghĩa, bằng không thì chỉ là một cuộc giao dịch bát hợp pháp mà thôi.

Tôi đoán là ngay từ ban đầu cậu cũng không hề thường xuyên tặng quà gì cho Khúc Thanh Ca đúng không? Cũng là đến khi bị báo hiệu đèn đỏ rồi thì mới bắt đầu bù đắp, thỏa nào không có tác dụng gì.

Hỏi cậu một câu, cậu có yêu cô ấy không thể?”

Diệp Quân Tước trầm ngâm một lát: “Tôi cũng không biết, không có ai dạy tôi yêu một người phải làm như thế nào…

nhưng mà… tôi không hề muốn ly hôn.”

Mục Đình Sâm nhấp một ngụm hồng trà, chậm rãi hỏi: “Tại sao lại không muốn ly hôn? Bởi vì đứa con cần cô ấy ư, hay là cậu cần cô ấy? Cậu đối với cô ấy chỉ là cần có, hay là không nỡ để cô ấy rời đi? Đừng có mà lằng nhằng với tôi, tôi không có thời gian để nói chuyện phiếm với cậu đâu, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Bởi vì câu nói của anh mà Diệp Quân Tước suy ngẫm đến tận năm phút: “Tôi cảm thấy là, là tôi không thể rời khỏi cô ấy được.

Tôi đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh mình, quen với những món ăn cô ấy nấu, mỗi lần cô ấy đề cập đến việc ly hôn là tôi không dám về nhà nữa…”

Mục Đình Sâm bực mình nói: “Cậu nói một câu là cậu yêu cô ấy thì sẽ chết à, cũng có phải là chuyện mắt mặt đâu, quan hệ giữa hai người thì việc bày tỏ tình yêu cũng có phải là việc khó khăn gì đâu chứ, tôi nói hết lời rồi, cậu có thể đi được rồi, tôi còn có việc phải làm, đừng có mà ở đây làm phiền tôi nữa.”

Diệp Quân Tước đứng dậy chỉnh lại cổ áo: “Được thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi làm phiền Ôn Ngôn.

Hôm nay để anh có thể nói với tôi nhiều như thế cũng là hiếm thấy rồi, sau này mời anh ăn cơm, đừng có mà không nẻ mặt đây.”

Mục Đình Sâm xua xua tay, giống như là đã chán đến mức không muốn nói gì nữa rồi.

Từ trong phòng làm việc đi ra, Diệp Quân Tước đi thẳng xuống khu vực làm việc, đến chỗ của Ôn Ngôn, anh lấy ra một cái hộp đựng đồ trang sức rất tỉnh xảo: “Tặng cho cô, nhờ cô giúp một việc.”

Ôn Ngôn đang cân nhắc bản thảo thiết kế, bắt ngờ bị anh làm cho giật mình: “Á? Nhờ tôi giúp… Anh… Diệp Quân Tước anh khi nào mà cũng cần phải đi nhờ vả người khác thế? Lại còn đem theo cả quà nữa? Vậy thì anh nói ra trước đi đã, tôi xem có thể giúp được gì không, không thể cứ lấy đồ của anh như thế được.”

Diệp Quân Tước dựa vào bàn làm việc, cười rất gian xảo nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, tốn chút nước bọt là được rồi, vừa rồi tôi đi gặp Mục Đình Sâm cũng không hề tặng quà đâu, cô thật là không định nhận lời giúp tôi trước à?”

Ôn Ngôn cân nhắc một lúc, nói: “Vậy thì anh nói đi, tôi sẽ cố hết sức.”

Diệp Quân Tước thở dài một hơi: “Đi giúp tôi nói chuyện với Khúc Thanh Ca, nói cô ấy con trẻ không có mẹ thì tội nghiệp đến như thế nào, nói để cô ấy đừng có muốn ly hôn với tôi là được rồi.

Tôi tin vào khả năng nói chuyện của cô, cô đi là thích hợp nhát rồi.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play