A Trạch đặt Diệp Quân Tước lên giường thi cũng chú ý đến vết son trên cổ áo của anh ta.

A Trạch chột dạ liếc nhìn Khúc Thanh Ca đứng ở phía sau: “Phu nhân…tôi giúp cậu chủ thay bộ quần áo trước có được không? Thay bộ đồ khác sẽ ngủ thoải mái hơn.”

Khúc Thanh Ca đặt Nhuế Nhuế xuống, đi đến cởi cúc áo của Diệp Quân Tước ra, không để ý gì đến vết son trên áo: “Không sao, đề tôi làm cho, muộn như thế này rồi, anh cũng đi về nghỉ sớm đi.”

A Trạch cau mày, có vẻ do dự: “Cậu chủ không hè…”

Không đợi anh ta nói hết câu, Khúc Thanh Ca đã nói tiếp: “Không sao đâu, đã không còn quan trọng nữa rồi.”

A Trạch cũng không nói gì thêm nữa, quay người rời đi.

Khúc Thanh Ca vật lộn một hồi mới cởi được áo của Diệp Quân Tước ra, nhìn vết son môi trên áo, cô ấy đứng ở trước giường một hồi lâu, cô ấy muốn ly hôn, cô ấy đang đợi anh ra về nhà, còn anh ta thì lại ở bên ngoài ôm người phụ nữ khác uống đến say bí tỉ, lúc như thế này rồi, sao anh ta lại còn có tâm trạng để…”

Không biết là trôi qua bao lâu nữa, cô ấy đích thân đi giặt chiếc áo đó rồi đem đi phơi, dòng nước chảy giặt sạch chiếc áo nhưng không thể nào xua tan đi cảm giác lạnh giá của trái tim cô ấy, đến lúc phải kết thúc rồi.

Cô ấy rất hiểu thói quen của Diệp Quân Tước, chỉ cần say rượu thì ngày hôm sau anh ta nhất định sẽ dậy rất sớm, bởi vì sau khi say rượu thì sẽ bị đau đầu.

Cô ấy ngồi ở trước giường cho đến khi trời sáng, đợi anh ta tỉnh dậy.

Không ngoài dự liệu, chưa đến bảy giờ, Diệp Quân Tước đã tỉnh dậy vì đau đầu, mơ mơ màng màng đi vệ sinh xong thì anh ta mới chú ý đến cô ấy vẫn luôn ngồi ở bên mép giường.

Anh ấy ngớ người ra, rồi hỏi: “A Trạch đưa tôi về đầy à2”

Cô ấy gật đầu: “Bây giò có thể bàn về chuyện ly hôn được chưa? Em nghiêm túc đáy.”

Anh ta lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, đi thẳng về phía nhà tắm: “Không có gì để bàn hết, sớm đã nói rõ rồi, tôi không đồng ý.

Thời gian gần đây tôi rất bận, em đừng có quấy rồi nữa, tôi không có thời gian để gây lộn với em.”

Nói xong, cửa nhà tắm đóng lại.

Ngón tay của Khúc Thanh Ca vân vê vạt áo, cô ấy rất muốn xông vào để nói rõ ràng với anh ta, anh ta luôn là như vậy, rất lạnh nhạt, dùng mọi lý do để lấp liễm cô ấy, bỏ mặc cô ấy ở nhà một mình đối mặt với mọi cô đơn.

Cô ấy đã chịu đủ rồi!

Đợi anh ta tắm xong đi ra thì cô ấy chặn ở trước cửa nhà tắm: “Chỉ cần không bàn cho xong thì hôm nay anh không được đâu hết, em không muốn phải tiêu hao phần đời còn lại của mình với anh như thế này nữa, em không muốn sống như thế này nữa, em đã chịu đủ rồi!”

Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm cô ấy trong vài giây, ánh mắt không có chút cảm xúc: “Tránh ra.”

Cô ấy cắn môi, không nói gì mà vẫn đứng chặn ở trước cưa.

Anh ta nghiến chặt răng, giống như là đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, quay người vứt mạnh chiếc áo vest lên giường: “Em rốt cuộc là muốn như thế nào chứ? Ngoài việc ly hôn ra, trong đầu em có nghĩ đến chuyện gì khác nữa không? Em muốn bàn đúng không? Đợi buổi tối tôi quay về thì sẽ bàn, bàn cho rõ ràng! Hôm nay tôi sẽ về sớm, nhưng hiện giờ tôi có việc phải ra ngoài, em đừng có mà cố tình gây rối nữa!”

Sợ là anh ta lại lừa cô, cô ấy nghỉ ngờ hỏi lại lần nữa: “Anh thật là đồng ý tối nay sẽ quay về bàn về chuyện này?”

Anh ấy đanh mặt lại không nói gì cả, cô ấy cho là anh ta đã ngầm chấp nhận: “Vậy anh đi đi, tối sẽ đợi anh về ăn cơm, hy vọng là anh sẽ không… về muộn nữa, đừng để em lại đợi anh đến nửa đêm.”

Diệp Quân Tước không nói gì, cầm lấy áo khoác đi thẳng không thèm ngoái đầu lại.

Thức cả một đêm, Khúc Thanh Ca cũng đã mệt rồi, lúc này Nhuề Nhuế vẫn chưa dậy, cô ấy có thể ngủ được một lúc, đợi con gái tỉnh dậy thì phải chăm con bé, cô ấy căn bản là không có thời gian để nghỉ ngơi.

Trên đường đến công ty, Diệp Quân Tước ngồi ở phía sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác đau đầu vẫn chưa biến mắt, tâm trạng của anh cũng vô cùng bức bối.

A Trạch đang lái xe nhìn Diệp Quân Tước trong gương chiếu hậu, dè dặt nói: “Thiếu gia, tối hôm qua, phu nhân nhìn thấy vết son môi trên cổ áo của cậu…”

Diệp Quân Tước sửng sốt, mở mắt ra hỏi: “Ở đâu ra vết son?”

A Trạch cố gắng nói: “Tối hôm qua cậu uống quá nhiề: lúc ở trong câu lạc bộ gặp người quen trước đây, liền…

liền ôm lấy nhau… là người phụ nữ đó ôm lấy cậu, cũng lúc đó đã hôn cậu, cậu đẩy cô ta ra, tôi liền nhanh chóng đưa cậu đi.”

Trong lòng của Diệp Quân Tước có chút bực bội: “Khúc Thanh Ca nhìn thấy rồi…cô ấy có phản ứng gì?”

A Trạch nhún vai: “Hình như là không có phản ứng gì cả, tôi định giúp cậu thay quần áo nhưng đến cuối cùng thì là cô ấy giúp cậu thay đồ, tôi muốn giải thích nhưng mà cô ấy không để cho tôi nói…”

Không có phản ứng gì sao?

Diệp Quân Tước nhắm mắt lại, sau đó nhìn ra ngoài cửa xe.

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật là thảm hại, lại một lần nữa bát cẩn đánh mắt người con gái toàn tâm toàn ý yêu anh, nếu như là trước đây, nhìn thấy có vết son của người con gái khác để lại, Khúc Thanh Ca nhất định sẽ dựng cổ kẻ đã say bí tỉ như anh dậy, hỏi xem rốt cuộc là đã có chuyện gì, hiện giờ thì cô hoàn toàn không thèm để tâm đến nữa, đều là bị anh giày vò mà ra.

Anh hận là không thể tát thẳng vào mặt mình hai cái, tại sao lại để mọi chuyện trở nên tôi tệ như thế này chứ? Anh cảm thấy rất bất lực, không biết phải duy chì đoạn hôn nhân đã đổ vỡ này như thế nào nữa..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play