Hạ Thần cũng cảm nhận được có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình, hắn quay đầu híp mắt nhìn Hạ Hoàng Anh, ánh mặt đầy băng lãnh.
Hạ Hoàng Anh vừa chạm ánh mắt kia đã vội cụp mắt, nhóm Hà Nguyên cũng nhìn thấy đánh cái rùng mình, Hà Nguyên cảm nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của tên kia mang theo sự chán ghét không che giấu.
Y nhìn Hạ Hoàng Anh cúi đầu thầm nghĩ, này chẳng phải nói không quen biết sao, sao tên kia lại nhìn Hạ Hoàng Anh bằng ánh mắt đó.
Y còn muốn kết thân với tên kia đó, đừng có mà kéo chân y.
Hạ Thần ném một ánh mắt cảnh cáo sang lại quay đầu xem xiếc, nhóm Hà Nguyên cũng nhanh chóng tách xa Hạ Hoàng Anh.
Đợi buổi xiếc kết thúc cô gái nhỏ cũng cầm cái khay đi một vòng, Hạ Hoàng Anh cũng bỏ vào khay mấy văn tiền lẻ, nhóm Hà Nguyên mỗi người cũng mấy chục văn, Triệu Tiểu Mộc cũng giống ngày hôm qua bỏ vào một lượng bạc, Vương Doanh Doanh thấy vậy cũng bỏ theo một lượng bạc.
Hạ Hoàng Anh nhìn Triệu Tiểu Mộc đặt vào khay tận một lượng bạc, ánh mắt đầy tiếc nuối, trong lòng lại mang theo khinh thường. Trước đây nhà y coi như xem là nghèo nhất ở thôn Vĩnh Đông, đất không có, ruộng cũng không, phải chạy đông chạy tây xin làm việc, cơm ăn cũng chưa chắc đủ no, vậy mà giờ có thể hào phóng cho hẳn một lượng bạc.
Nếu bạc đó trong tay hắn, sẽ ở được một đêm ở khách điếm tốt nhất phủ thành này hoặc có thể ăn một bữa ngon ở tửu lâu lâu đời nhất, nhưng Hạ Hoàng Anh lại không biết được Triệu Tiểu Mộc là bị Hạ Thần dạy thành như vậy. Làm sao? Hắn có tiền đấy.
Lại còn nói hắn ở tại phủ thành đều ngủ ở khách điếm tốt nhất, ăn ở tửu lâu lâu đời nhất rồi còn gì.
"Bên kia còn có múa rối a" Triệu Tiểu Mộc nhìn thấy reo lên, kéo tay Hạ Thần đi về hướng đó.
Vương Doanh Doanh cũng muốn đi theo lại bị nha hoàn giữ lại nói "Tiểu thư, vẫn là nên về thôi, đã trễ lắm rồi. Nếu không sẽ lại bị lão gia mắng"
Cô đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Hạ Thần, rồi dời bước đi về hướng ngược lại.
Hạ Hoàng Anh vừa nhìn thấy Hạ Thần rời đi cũng nhanh chóng rời khỏi, hắn không muốn lại xảy ra chuyện gì với Hạ Thần, nếu không hắn đừng nghĩ đến ân khoa tại kinh thành năm sau.
Nhóm Hà Nguyên cũng dời bước đi tìm một quán trà bên đường, vừa ngồi xuống đã nghe Tôn Kỷ nói "Cái tên Hạ Hoàng Anh kia ta nghĩ có quen biết với người kia, nhưng có lẽ quan hệ không được tốt lắm"
"Ta nghĩ người kia cực kỳ chán ghét Hạ Hoàng Anh, vừa nãy hắn nhìn Hạ Hoàng Anh như muốn giết đi cho xong vậy" Lý Mạc cũng nói
"Chúng ta nếu muốn kéo được mối quan hệ của người kia, vẫn là tránh xa Hạ Hoàng Anh một chút" Tôn Kỷ châm trà nói
Bọn họ cũng không ưa gì Hạ Hoàng Anh, lần này đến đây gặp nhóm người đi cùng Hạ Hoàng Anh vào một tửu lâu nhỏ dùng cơm.
Một đồng sinh từ thôn nhỏ ăn mặc có chút cũ kĩ liền bị hắn khinh thường, còn mắng người kia không cho người kia ngồi gần hắn.
Bọn họ cũng không biết hắn từ đâu tới, chỉ nghe giới thiệu từ huyện thành Vĩnh Thanh, cũng không biết gia cảnh hắn thế nào, nhưng lại khinh thường người khác, còn tỏ vẻ thân quen khi nói chuyện với bọn họ.
Cho nên bọn họ cũng chỉ khách sáo nói đôi ba câu liền tách ra.
"Ta cũng rất tò mò quan hệ của bọn họ" Hà Nguyên nói
Hắn nhìn ra được Hạ Hoàng Anh rất sợ hãi người kia, nhưng cũng có sự căm ghét rất rõ, người kia cũng rất chán ghét Hạ Hoàng Anh.
Có khi nào Hạ Hoàng Anh trêu ghẹo tức phụ hắn không? Nếu vậy chẳng phải y tiêu rồi sao? Lần đầu gặp hắn đã đến nói chuyện với tức phụ hắn có bị hắn liệt kê vào trêu ghẹo không a.
"Mai tiểu thư của viên ngoài ném tú cầu, các ngươi có muốn đi xem không?" Lý Mạc hỏi
"Ngươi muốn tranh tú cầu à?" Tôn Kỷ cười nói
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta chỉ muốn đi xem xem thế nào thôi" Lý Mạc đánh Tôn Kỷ một cái
"Ai u, đỏ mặt rồi kìa" Tôn Kỷ ha hả cười nói
Trở về khách điếm đã khuya, nhóm Hà Nguyên lại đụng mặt với hai người Hạ Triệu.
Hạ Thần cảm thấy hắn đi hưởng tuần trăng mật với tức phụ không có xem hoàng đạo trước khi ra khỏi cửa. Sao ở đâu cũng có thể gặp được nhóm người này vậy?
Nhóm Hà Nguyên chào hỏi hai người một cái liền đi vào bên trong, chứng tỏ cho Hạ Thần thấy được bọn họ trọ cùng một nơi với hắn.
Thật đúng là âm hồn bất tán a.
Sáng ngày hôm sau dùng điểm tâm sáng xong, hai người lại ra ngoài, nhóm người Hà Nguyên cũng lững thững theo phía sau.
Đến trước một trạch gia, bên ngoài được dựng một cái đài cao. Bên trên ngồi một nhóm người ăn mặc nhìn liền biết vô cùng giàu có.
Trên đài có một cô gái che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cặp mắt, nhưng nhìn lại vô cùng sắc xảo, bên cạnh có nha hoàn tay bưng khay tú cầu.
"Tiểu thư, vị kia có đến, đang đứng bên kia" Nha hoàn bên cạnh thì thầm, ánh mắt nhìn về phương hướng Hạ Thần đứng
Vương Doanh Doanh cũng nhìn theo ánh mắt cô, có thể nhìn thấy hắn, trong lòng liền vui vẻ. Người này có phải cũng muốn tranh tú cầu?
Nhóm Hà Nguyên cũng theo sát bên cạnh hai người Hạ Triệu, Hạ Thần cảm thấy thật muốn ném cái tên này đi xa một chút. Đảo mắt cũng nhìn thấy Hạ Hoàng Anh đứng cùng một nhóm người, này là muốn đến tranh tú cầu sao?
Nếu Hạ Hoàng Anh cưới được con gái của viên ngoại, con đường công danh của hắn chẳng phải dễ đi hơn sao? Có một gia đình vợ mạnh về tài chính hậu thuẫn, lại thích đi tắt như vậy, không đến tranh chẳng phải là ngu ngốc sao?
Hạ Thần nheo mắt nhìn lên đài, cũng bắt gặp được ánh mắt của Vương Doanh Doanh giành cho mình, trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT