Hạ Thần chẳng mẩy may quan tâm đến những chuyện kia, với hắn mà nói chỉ cần là chuyện liên quan đến mình hoặc người hắn quan tâm hắn mới để ý.
"Tiểu Mộc nhi, muốn đi đâu chơi?" Hạ Thần hỏi, đã đến đây rồi thì phải dạo chơi một chút.
"Mai chúng ta đi xem người ta ném tú cầu được không? Ta nghe nói rất vui" Triệu Tiểu Mộc cười nói
Y có nghe kể về chuyện ném tú cầu tuyển phu quân, nhưng chưa bao giờ được xem qua. Y cũng muốn được một lần tận mắt chứng kiến xem nó như thế nào, có như trong lời người ta kể hay không?
"Ngươi muốn bắt tú cầu sao?" Hạ Thần trêu trọc nói
"Nói bậy, ta là song nhi còn đã gả cho ngươi, bắt gì chứ" y liếc hắn một cái nói
"Ha ha, được, còn tối nay thế nào? Muốn xem xiếc nữa hay không?"
"Ân, tối nay còn có thả đèn, ta cũng muốn thả" y gật gật đầu, cũng đã quên mất tối qua hắn xiếc với y cả một đêm.
Buổi tối hôm nay đường phố còn đông hơn cả hôm qua, người người đi đường đụng cả vào vai nhau, Hạ Thần nắm chặt tay y, kéo y sát vào người mình để tránh va chạm. Y cũng rất ngoan ngoãn nép sát vào hắn, tay cũng nắm chặt không buông, nhỡ tách ra lạc nhau y không biết phải tìm hắn thế nào a.
Tối nay người ta bán đèn hoa đăng rất nhiều, từng sạp từng sạp đều bán đầy đèn.
Triệu Tiểu Mộc kéo hắn đến một sạp chỉ tay nói "Ông chủ, bán thế nào?"
"Nhị vị, có rất nhiều loại, hai vị muốn mua loại tốt thì ở phía trên này" ông chỉ tay vào kệ phía trên
Đèn được làm rất tinh xảo, hình hoa sen màu trắng, bên trong còn có một khoảng nhỏ để nến.
"Cái này đi" Triệu Tiểu Mộc lấy một đóa nói
"Cái đó giá tám trăm văn" lão bản nói
Cái đèn này đã chưng bày lâu như vậy, nhưng mỗi lần nói đến giá người ta liền không mua nữa, tuy đẹp nhưng cũng chỉ là đem thả đi, người ta chê đắt nên chỉ có thể nhìn, thường sẽ chọn mua cái khác rẻ hơn.
"Ông chủ, cái đèn này giá thế nào?" Giọng một cô gái ngọt ngào vang lên
"Cái đó giá tám trăm văn tiền, là một cặp với cái đèn này" ông đưa tay chỉ đèn Triệu Tiểu Mộc đang cầm trong tay
"Một cặp sao?" Hạ Thần nói xong đã đưa tay lấy luôn cái đèn còn đang đặt trên giá nói tiếp "Ta lấy một cặp này"
"Ân công, thật trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau" Vương Doanh Doanh nhìn Hạ Thần mỉm cười.
Hôm nay cô ăn mặc thật xinh đẹp, lại trang điểm kỹ càng, không phải đến dạo chơi mà thực chất là đến xem có cơ hội gặp được hắn hay không.
Nhóm côn đồ hôm qua đã bị bắt, cho nên hiện tại nơi này đã an toàn. Cô nghĩ cô xinh đẹp như vậy, gia cảnh lại giàu có, chỉ cần cô mở lời nào có ai lại từ chối.
Hạ Thần liếc mắt nhìn cô một cái, lại quay đầu nói với lão bản tiệm đèn hoa "Ta lấy cả cặp, không cần trả lại tiền thừa"
Hạ Thần đưa ông chủ hai lượng bạc, kéo Triệu Tiểu Mộc đến bên bàn viết ước nguyện, ông chủ ở phía sau cảm ơn rối rít, hôm nay ông gặp may rồi, bán được đèn để đã lâu mà còn được với giá hai lượng nữa.
Hạ Thần cũng không đến nỗi ghét nữ nhân, chỉ là không thích cái sự nũng nịu, mềm yếu quá đáng kia.
"Ngươi có nguyện ước gì thì viết lên đây" Hạ Thần chỉ chỉ lên cánh hoa sen
Hắn không biết tức phụ hắn viết gì, chỉ thấy được hai chữ bảo bảo, còn hắn chỉ viết ngắn gọn hai chữ "Hạnh phúc", điều hắn muốn hắn sẽ tự giành lấy.
Vương Doanh Doanh bị phớt lờ có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, mua một đèn hoa rồi đi theo phía sau hai người.
Đợi thả đèn xong Triệu Tiểu Mộc lại lôi kéo Hạ Thần đến chỗ xem xiếc, hôm nay người ta xiếc thuần thú, là một số con khỉ, còn có một con sư tử cỡ nhỏ được buộc xích.
"Ha ha, chúng ta lại gặp nhau a, thật là có duyên đó" Hà Nguyên cười lớn đến gần
Cũng như hôm qua, Hạ Thần không nói một lời, đem Triệu Tiểu Mộc bảo hộ trong lòng, Vương Doanh Doanh cũng đứng cách đó không xa nhìn họ.
Triệu Tiểu Mộc nhìn Hà Nguyên mỉm cười gật đầu, lại nhanh chóng quay đầu xem xiếc, nếu không ai kia lại ghen a.
Nhóm ba người Hà Nguyên đứng bên cạnh cũng không dám quấy rầy nữa, sợ tên kia giận lên đánh bọn họ một trận thì không biết chạy đường nào.
"Hà huynh, là huynh sao?" Một giọng nói mà Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc quen thuộc vang lên phía sau
"Là Hạ huynh a, thật trùng hợp, cũng đến xem xiếc sao?" Hà Nguyên nhìn Hạ Hoàng Anh cười nói
Tuy trong lòng có chút không thích tính cách xem thường người khác của người này, nhưng vì lịch sự cũng phải chào hỏi một tiếng.
Hạ Thần nghe tiếng Hạ Hoàng Anh liền cảm thấy chán ghét, trái đất này đúng là tròn, vậy mà cũng có thể gặp những kẻ không ra gì mãi.
Hạ Hoàng Anh cũng nhìn thấy Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc, khuôn mặt có chút xấu hổ nhưng rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt tràn đầy sự căm ghét.
"Hạ huynh, huynh quen người đó sao?" Hà Nguyên hỏi
Nếu Hạ Hoàng Anh quen biết người kia, hắn có thể nhờ hắn bắc cầu làm quen rồi, nhưng lại nhìn thấy Hạ Hoàng Anh lắc lắc đầu.
"Người đó hôm qua bắt được cả nhóm côn đồ, nghe nói Tri phủ đại nhân đang tìm để cảm tạ, nếu quen biết thì tốt rồi, có thể giới thiệu cho ta với" Hà Nguyên nói
Hạ Hoàng Anh cũng ngạc nhiên, hôm qua hắn cũng có nghe nói nhóm côn đồ tại phủ thành đã bị bắt, tuy không biết đã bắt được hết hay chưa nhưng nhóm đó cũng gần mười người.
Hiện tại phủ thành đã an toàn hơn một tầng, người dân khen ngợi người kia không thôi. Quan phủ cũng đang tìm kiếm để cảm tạ, nhưng người này sau khi bắt người xong liền rời đi không thấy bóng dáng.
Hạ Hoàng Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thần, nếu như không phải nương đối xử tệ bạc với Hạ Thần thì giờ tốt rồi. Người này là đại ca hắn, quen cả huyện lệnh, giờ còn giúp phủ thành bắt côn đồ, thế nào cũng sẽ quen biết với tri phủ, nếu vậy con đường công danh của hắn chẳng phải đều trải hoa sao? Làm sao phải đi nịnh nọt một quan chủ khảo? Còn có phải cúi đầu với nhóm người Hà Nguyên này.
Tuy đều là đồng sinh đến phủ thành thi tú tài, nhưng những người này đều có gia cảnh cao hơn hắn, mấy ngày trước bắt chuyện làm quen được đã cảm thấy may mắn.
Giờ lại nghe nói Hạ Thần là người đánh nhóm côn đồ, thật khiến cho hắn bắt ngờ, nhưng giờ có muốn tiếc nuối thì cũng chẳng còn có cơ hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT