Nếu cậu đeo đồng hồ mấy triệu tệ ra ngoài mà khoe khoang khắp nơi có lẽ sẽ bị người ta đàm tiếu này nọ. Nhưng mà quà cũng đã nhận, nếu Lâm Chu Độ không khoe ra thì cũng sẽ không bị mọi người soi mói.
Đương nhiên Tạ Thành Văn không cho Lâm Chu Độ bức tranh này, thậm chí còn nhét tuốt đáy hòm sau này không thèm lấy ra, anh chỉ một mực kéo tay Lâm Chu Độ kéo vào trong phòng.
Lâm Chu Độ nghỉ thầm: Không phải chứ anh hai? Sung dữ vậy? Giờ mà còn muốn làm hả?
Tạ Thành Văn nói: Hôm nay tôi chưa ăn no.
Lâm Chu Độ ngẩn người, mới biết được Tạ Thành Văn đang nói sự thật rằng mình chưa ăn no.
Thức ăn duy nhất của buổi tiệc là camera, các minh tinh bất cứ lúc nào đều có thể bị camera quay được, nước cũng không dám uống nhiều huống chi là ăn nó, với cả trên bàn cũng chả có nhiều món cho lắm. Lâm Chu Độ còn chưa biết phòng bếp ở đâu thì Tạ Thành Văn đã vào trước.
Tạ Thành Văn mở tủ lạnh, lẩm bẩm một mình: "Nấu một tô mì nhé."
Rồi nói: "Làm thêm một tô cho em nha."
Lâm Chu Độ "Ừ" một tiếng, Đứng bên cạnh nhìn Tạ Thành Văn nấu mì. Tạ Thành Văn hỏi khẩu vị của Lâm Chu Độ thế nào, Lâm Chu Độ vừa trả lời nhưg chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Độ nhạy cảm của cậu không nhạy cho lắm, đa số thời gian đều chậm chạp, nhưng đôi khi lại trở nên rất nhạy bén.
Ngay ngày đầu tiên cậu và Tạ Thành Văn bắt đầu mối quan hệ này, trực giác của cậu đã nháy lên hồi chuông cảnh báo, Lâm Chu Độ cảm giác như mình đang làm một bài toán mà ngay đề bài đã sai vậy.
Nhìn Tạ Thành Văn muốn nấu đồ ăn, Lâm Chu Độ lập tức đi qua, xắn tay áo lên giúp đỡ. Tạ Thành Văn nhìn chằm chằm động tác của Lâm Chu Độ như đang suy tư điều gì đó, Lâm Chu Độ không hiểu nguyên nhân, ánh mắt mang theo thắc mắc nhìn anh. Tạ Thành Văn nhìn một hồi, rõ ràng là anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nói: "Không cần nấu nhiều món như thế đâu."
Lâm Chu Độ nhụt chí.
Cậu nghĩ, nếu công ty có mục đánh giá nhân viên, Tạ Thành Văn chính là loại người chuyên làm tức chết chủ taobao, đầu tiên cho chủ shop đánh giá kém, sau đó bình luận rằng: Đồ khá tốt, không tệ lắm.
Lâm Chu Độ rất muốn nắm cổ Tạ Thành Văn lắc lấy lắc để, hỏi rốt cuộc anh muốn sao hả???
Tại sao chứ? Rõ ràng là Tạ Thành Văn chủ động muốn quy tắc ngầm cậu, rốt cuộc lại ưỡm ờ như thế. Người có tiền đều như vậy hả? Hay là hứng thú của Tạ Thành Văn chỉ có mấy ngày thôi, hiện tại muốn kêu cậu biến đi nhưng ngại mở miệng, cái đồng hồ kia là quà chia tay?
Tạ Thành Văn thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn lật bánh tráng luôn!
Lúc đang ăn mì, rốt cuộc Lâm Chu Độ không nhịn nổi, tính liều một phen.
Cậu bèn nịnh hót ông chủ, khen Tạ Thành Văn nấu ăn rất ngon, cậu sắp ăn luôn cả tô rồi. Thế nhưng Tạ Thành Văn chỉ nói: "Vậy ăn nhanh lên."
Lâm Chu Độ bèn cuối đầu, vài giây sau, cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Lâm Chu Độ dùng kĩ thuật diễn cả đời của mình, rặn ra vẻ mặt nửa phần dịu dàng tám phần thắc mắc, tìm một câu hỏi ít đả kích nhất mà hỏi: "Tạ tổng, tôi phát hiện rằng, lúc anh nói chuyện với tôi chưa bao giờ nhìn tôi."
Không phải chỉ một hai lần, mà lần nào cũng thế. Tạ Thành Văn nói chuyện với cậu, hoặc là nhìn giường, hoặc là nhìn quần áo vừa mới cởi ra, nhìn trần nhà, nhìn tủ lạnh, hoặc nhìn chằm chằm tô mì như hiện tại. Lâm Chu Độ cảm thấy cái động tác này, hoặc là chột dạ, hoặc là ghét cậu. Cái trước không có khả năng cho lắm, vậy chỉ có lí do sau mà thôi.
Tạ Thành Văn không nói gì, Lâm Chu Độ càng tò mò hơn, lớn gan nói: "Có phải bởi vì tôi là bạn giường mà anh thấy kém nhất phải không?"
Cậu thấy rất có thể là lí do này.
Tạ Thành Văn không ăn nữa, thậm chí còn hơi thô lỗ mà ném đũa lên bàn.
Nhưng anh lại không mắng Lâm Chu Độ, mà cứ giữ thái độ "Hàng tốt, không tệ" kia mà nhìn Lâm Chu Độ. Lúc này Lâm Chu Độ mới phát hiện, con ngươi của Tạ Thành Văn màu rất nhạt, lúc chăm chú nhìn người khác trông rất thâm tình. Tạ Thành Văn nhìn Lâm Chu Độ, giải thích với cậu: "Chỉ là tôi vừa cận vừa loạn thôi."
Lâm Chu Độ nghĩ, cũng may là dao trong bếp đã cất rồi, nếu không thì cậu cầm dao chọt chết mình luôn cho rồi.
Tạ Thành Văn đứng lên, nói đã ăn no rồi, anh lên lầu trước. Dưới lầu chỉ còn lại mình Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ chẳng muốn rửa tô xíu nào, thế là lề mề ngồi im suy nghĩ linh tinh nhằm trì hoãn thời gian rửa tô.
Cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Tiếc rằng đối tượng tra hỏi của cậu là kim chủ, không thể bị Lâm Chu Độ trói lại tra khảo được. Tạ Thành Văn đưa ra cái cớ, Lâm Chu Độ cũng chỉ có thể chấp nhận cái cớ đó mà thôi.
Cho dù thế nào đi nữa thì vẫn có một điều chắc chắn là thật, đó là kĩ thuật giường chiếu của cậu quá kém. Chẳng phải khi cậu hỏi Tạ Thành Văn liền trốn tránh đề tài này sao?!
Rất có thể ngày mai cậu phải cuốn gói rời khỏi đây – Lâm Chu Độ bi quan nghĩ.
Phải làm sao bây giờ? Dù sao cậu cũng không đến mức tát Tạ Thành Văn, hay là tạt cà phê gì đó. Giống như chủ shop taobao có chửi một vạn lần "đờ mờ" trong lòng đi chăng nữa, cũng phải tươi cười mà trả lời bình luận: Thân ái, anh có gì không hài lòng đối với sản phẩm của chúng tôi sao? Có thể nói với tôi không, đừng đánh giá kém như thế nha?
Cậu phải yêu nghề một chút, không thể để Tạ Thành Văn đá cậu nhanh như vậy. Dù sao cậu cũng đang đứng bên bờ bên kia, nước sông cuồn cuộn, cậu đã chìm quá sâu vào vũng bùn này rồi, không còn chỗ nào để đi nữa.
Chỉ đành chờ một chiếc thuyền đến chở đi mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT