Vào buổi tối chủ nhật trước khi kết quả rating mà Lâm Chu Độ mong muốn được công bố, Tạ Thành Văn mơ một giấc mơ.
Nằm mơ thấy mình ở buổi đấu giá, dùng một số tiền không cao lắm để mua một món đồ cổ. Người khác nhìn vào chỉ khen nó rất tinh xảo, chỉ có Tạ Thành Văn biết bọn họ không thể nhận ra được giá trị thật của món đồ cổ này, mà bọn họ chỉ cho đây là một món đồ chỉ để ngắm.
Món đồ này được đặt trong nhà Tạ Thành Văn, người đến người đi nhưng tuyệt nhiên không ai chú ý tới nó. Chỉ có Tạ Thành Văn là chăm chú nhìn nó, giống như một người trúng vé số thì lập tức lén lút giấu mọi người đi nhận số tiền thưởng đó. Mỗi khi đêm xuống, trong một khoảnh khắc nào đó, Tạ Thành Văn lại nghĩ, tiếc thật, những người đó không ai có thể nhìn ra được giá trị thật của món đồ này cả.
Tạ Thành Văn giơ tay, phủi đi tro bụi, muốn di chuyển bảo vật này của anh ra ngoài ánh sáng. Nhưng sau đó lại do dự, không cam lòng trưng bày nó ra cho người khác xem, cũng không muốn để nó mãi phủ bụi như thế.
Cảnh trong mơ dần sụp đổ.
Lâm Chu Độ Xuất hiện trong giấc mơ của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn lo lắng, anh bảo Lâm Chu Độ rời khỏi nhà mình. Lâm Chu Độ lại vô tội mà nhìn anh, nói rằng mình không có nơi nào để đi cả.
Tạ Thành văn nói, nhưng mà tôi không thể cho em ăn ở miễn phí mãi thế được, hay là em kết hôn với tôi đi. Tôi sẽ viết tên em vào sổ hộ khẩu của tôi.
Lâm Chu Độ trong giấc mơ rất giống ngoài đời, không những không nghe lời Tạ Thành Văn mà còn chửi Ià "Đi con mẹ anh chứ đi, tôi sẽ theo anh cả đời. Muốn tôi đi hả? Thế thì anh nâng tôi lên làm ảnh đế đi thì tôi còn suy nghĩ lại. Với cả kết hôn làm gì, anh có yêu tôi không mà kết hôn? Mơ đê!"
Tóm lại là Lâm Chu Độ không chịu đi, cũng không muốn kết hôn với Tạ Thành Văn. Tạ Thành Văn tức giận, muốn phong sát cậu để cậu khỏi làm minh tinh gì nữa.
Hình ảnh cuối cùng trước khi anh tỉnh lại là chương trình gameshow mà Lâm Chu Độ tham gia. Lúc ấy bọn họ còn đang nấu ăn cho thôn dân, Lục Triết Minh không hiểu ý đồ của Lâm Chu Độ, thấy thời gian sắp bèn trở nên nóng vội. Cậu ta hỏi: "Chu Độ, chúng ta sẽ không thua chứ?"
"Không đâu, không chắc chúng ta sẽ thắng." Lâm Chu Độ cho thức ăn vào chảo, bật lửa, nói: "Nhưng sẽ không thua đâu."
Thế nhưng hiện tại Lâm Chu Độ đang ngủ bên cạnh Tạ Thành Văn.
Ngón tay Tạ Thành Văn chạm nhẹ lên lông mày Lâm Chu Độ, dừng lại trên mí mắt cậu. Không biết Lâm Chu Độ mơ thấy gì mà lại nhíu mày, mím môi, thế nhưng ngược lại nhìn rất sắc bén. Anh nghĩ rằng Lâm Chu Độ không thông minh lắm, rating chương trình rất quan trọng, nhưng không phải là mấu chốt quyết định tất cả. Tạ Thành Văn biết, một khi vỏ ngoài mà cậu cố ý ngụy trang được lột bỏ, để lộ ra vẻ chân thật bên trong, và một khi người khác thấy được ánh hào quang đằng sau lớp vỏ bọc đó, thì cậu sẽ không bao giờ thuộc về một mình anh nữa.
Tạ Thành Văn hiểu hết chứ, anh cũng hiểu Lâm Chu Độ không phải là một món đồ vật.
Mà là một con người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT