Có lẽ là những lời chuyện trò đêm hôm ấy đã để lại cho Quý Khâm Sinh nỗi xúc động rất lớn, sau đó Quý Khâm Sinh liền nói muốn học nấu ăn. Hắn muốn nấu cho cậu ăn, trong lúc nói như vậy, đôi mắt không rời khỏi Du Dã, tràn ngập nhu tình quan ái*, khiến cho Du Dã dở khóc dở cười.

*nhu tình quan ái: tình cảm dịu dàng, sự yêu thương và quan tâm.

Tuy rằng bố mẹ cậu vắng mặt trong quá trình trưởng thành của cậu, nhưng cậu cảm thấy mình không thiếu thốn tình cảm cho lắm, chuyện bố cậu hy sinh không thể oán trách ai, việc mẹ cậu tái giá cũng là bất đắc dĩ, dù sao đi chăng nữa, xét cho cùng, cậu cũng đâu thể nào yêu cầu họ ở bên cậu suốt cả đời được.

Cậu lớn lên ở nhà của ông bà nội, ông bà nội đối đãi cậu rất tốt, dành cho cậu tình yêu thương và sự quan tâm đủ đầy. Ngày lễ ngày Tết, mẹ cậu vẫn sẽ về nhà một chuyến, mua quà, mua quần áo cho cậu, cho nên cậu cũng không cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì.

Nhưng Quý Khâm Sinh vì vậy mà muốn đối xử tốt với cậu, màn thể hiện này, cậu cũng không thấy phản cảm. Cậu đeo tạp dề lên người Quý Khâm Sinh, dạy người nọ rửa rau dùng dao, trong tiếng quạt thông gió chạy ầm ầm, hết thảy cũng chẳng có gì quá lãng mạn.

Hơi dầu nóng bốc lên, nhiệt độ cao ngùn ngụt, bọn họ hai người đàn ông trưởng thành chen chúc vai đụng vai, quá trình dạy học không quá suôn sẻ, trầy trầy trật trật, nước bị trào ra ngoài, rõ ràng Quý Khâm Sinh là đang mặc tạp dề, nhưng ống tay áo và vạt áo vẫn bị ướt một mảng lớn, bị ngấm sũng nước.

Du Dã liếc nhìn người đàn ông ướt nhèm nhẹp, rồi chuyển sang nhìn gian phòng bếp ngổn ngang như một bãi chiến trường, vui mừng lại thở dài mà nói: "Cũng may anh là một vị cậu chủ."

Câu nói này hiển nhiên đã làm mích lòng cậu chủ Quý, chỉ thấy người đàn ông quay đầu là đi ngay, vừa đi vừa cởi. Chiếc tạp dề được đặt ở trên quầy đảo bếp, áo sơmi được cởi ra và vắt ở trên khuỷu tay, hắn không có thói quen tiện tay ném đồ vật lung tung, cho thấy thói quen thường ngày rất tốt.

Du Dã thích quan sát Quý Khâm Sinh, đem mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của người này đi nghiền ngẫm cho thật tỉ mỉ và tường tận, điền vào nhân vật dưới ngòi bút của mình. Nhưng hiện tại, cậu chẳng có thời gian đâu mà quan sát nữa, chỉ giương cặp mắt long lanh mà lẽo đẽo theo sau người ta, lấy mắt để nhìn lấy tay để đụng, cẩn thận dè dặt, một câu "anh giận rồi phải không", cũng do dự mãi một lúc, mới nói ra được.

Yêu đương không những có thể mê hoặc tâm trí của con người, còn có thể khiến con người trở nên hèn nhát. Du Dã hèn nhát một cách đúng lý hợp tình, tiến tới ôm eo của người kia, hai cánh tay vòng quanh chỗ thắt lưng khẽ đong đưa, trong miệng còn nhỏ giọng rầm rì, nói lời xin lỗi.

Quý Khâm Sinh gỡ tay câu ra: "Đừng đụng vào." Trái tim của Du Dã thoáng chốc lạnh giá, Quý Khâm lại lập tức nối vào thêm một câu: "Cẩn thận ướt quần áo của em." Trái tim của Du Dã lại an ổn mà rơi trở về vị trí cũ.

Lên lên xuống xuống, có thể sánh ngang với ngồi tàu lượn siêu tốc. Du Dã phối hợp mà buông tay ra, khoanh tay nhìn Quý Khâm Sinh chăm chú, đây thật sự là lần đầu tiên cậu bị người khác chi phối như vậy, còn bị chi phối một cách cam tâm tình nguyện, ai bảo cậu thích hắn cơ chứ.

Quý Khâm Sinh làm mọi thứ rất nhanh, sau khi trở về phòng thay quần áo, lại một lần nữa đi đến trước mặt cậu, vừa xắn ống tay áo lên, vừa nheo mắt nhìn cậu: "Chúng ta tiếp tục."

Du Dã vừa mới bị một màn này của người nọ làm cho choáng ngợp vì quá ngầu, nghe được ý tứ của người là còn muốn quay lại nhà bếp, liền xụ mặt, chỉ có thể quay vào tiếp tục dạy.

Biết làm sao được đây, người của mình mà, đành phải cưng chiều thôi.

Thành phẩm đầu tiên Quý Khâm Sinh làm ra có mùi vị chẳng ngon lành gì, Du Dã vốn đang nghĩ dù thế nào cũng phải ăn cho bằng hết, ai dè Quý Khâm Sinh cơ bản là cóc cho cậu đụng vào, thẳng tay đổ đi luôn, có ngăn cũng chả ngăn được.

Du Dã nhìn chằm chằm món mỳ đã phế bỏ hết mấy tiếng đồng hồ của bọn họ cứ thế mà nằm vào trong thùng rác, bực mình đến nỗi bật cười luôn: "Anh tốt xấu gì cũng để tôi ăn thêm một miếng chứ, tôi dạy anh từ nãy đến giờ, vừa đói vừa mệt."

Quý Khâm Sinh thấy khóe miệng của cậu trễ xuống, đủng đỉnh thong dong đi tới, cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cậu trót lọt, nói chờ đến khi nào hắn nấu được thật ngon, sẽ cho cậu nếm thử, hiện tại thời gian không còn sớm, chẳng bằng ra ngoài ăn.

Du Dã vốn dĩ đang không vừa ý, lại bị Quý Khâm Sinh lôi kéo vào buồng tắm. Lúc đầu Du Dã cho rằng lần tắm chung này lại sẽ biến thành một màn "hoạt sắc sinh hương", ngờ đâu Quý Khâm Sinh tuyệt đối không hề chạm vào cậu, thật sự chỉ là tắm rửa đơn thuần.

Tắm xong hắn còn dùng khăn lông lớn bao bọc cậu lại, bế cậu tới khu vực bồn rửa tay, sấy tóc cho cậu, mãi cho đến khi sấy tóc cậu thành một mớ bù xù, còn chôn mũi vào ngửi một cái: "Đều là mùi của tôi."

Cùng một loại sữa tắm, dầu gội, kem đánh răng, bọn họ sinh hoạt như nhau, mùi vị cũng như nhau, nhưng Du Dã cảm thấy, Quý Khâm Sinhcó mùi dễ ngửi hơn cậu nhiều.

Nhân lúc trời quang mây tạnh, bọn họ đi ra ngoài ăn, đặt chỗ trước ở một nhà hàng cách nơi này hơi xa, Quý Khâm Sinh nhường chiếc xe đạp màu xanh da trời kia cho cậu, còn mình thì đi bộ.

Du Dã trước khi ra cửa cố ý xịt kem chống nắng, đội mũ rơm.

Cậu mặc áo ngắn tay quần cộc, lộ ra một đôi cẳng chân thẳng tắp, cả người thoạt trông nhẹ nhàng và tươi mát vô cùng.

Ngày thường cậu không dùng kem chống nắng, cho đến khi phải dùng bởi vì một cuộc trò chuyện với Quý Khâm Sinh.

Du Dã phơi đen màu da của mình dưới ánh mặt trời ngày qua ngày, hôm qua vào lúc cậu và Quý Khâm Sinh quấn quýt ở trên ghế sô pha, phát hiện màu da của mình so với của người yêu đậm rất nhiều. Cậu xưa nay đều là da trắng, còn chưa từng đen như thế này bao giờ.

Cậu đem cánh tay của mình và của Quý Khâm Sinh đặt cạnh nhau, thở dài nói: "Sao tôi lại đen như vậy."

Quý Khâm Sinh ôm cậu, đôi mắt dõi theo bộ phim trên ti vi, thuận miệng đáp lời cậu một câu, cũng hơi hơi.

Du Dã cảm thấy mình là một thằng đàn ông trưởng thành, hơi đen một chút cũng đâu có việc gì. Thế nhưng nhỡ đâu gu của người yêu không phải là như vậy thì sao? Quý Khâm Sinh chê cậu da đen thì biết làm thế nào?

Du Dã bồi thêm một câu tựa như để cứu vãn tình thế, chỉ là dạo này chơi lướt sóng phơi nắng nên mới đen, ít bữa nữa sẽ trắng lại. Trong lúc nói, đôi mắt của cậu không rời khỏi Quý Khâm Sinh, song Quý Khâm Sinh lại nảy sinh tật xấu chung mà tất cả những người đàn ông khi đang yêu đều mắc phải.

Lúc theo đuổi thì trong mắt luôn luôn chứa đối tượng, bắt được vào tay rồi thì sức chú ý dễ dàng mất tập trung, lúc nói chuyện mặc dù đang đáp lại, nhưng về mặt tinh thần thì rõ ràng là đang lưu ý tới việc khác.

Du Dã bèn hỏi một câu: "Anh yêu thích mẫu người như thế nào trước khi hẹn hò với tôi?"

Quý Khâm Sinh rốt cuộc cũng coi như chuyển sự chú ý về lại trên người cậu, bởi vì đây là một câu hỏi rất thường hay gặp, nhưng lại là một câu hỏi trả lời không tốt là có thể mất mạng như chơi.

Thấy người do dự, Du Dã tự nhiên nở nụ cười, câu hỏi này của cậu cũng không có ý truy cứu quá khứ, chỉ đơn thuần là đặt ra một câu hỏi, tiện thể bắt Quý Khâm Sinh nhìn cậu mà trả lời.

Phim có gì hay để mà xem, cậu thấy còn chẳng đẹp bằng gương mặt của Quý Khâm Sinh.

Cậu có thể chẳng làm gì sất, chỉ ngồi đếm lông mi của Quý Khâm Sinh thôi cũng có thể chơi hết một buổi chiều, được rồi, cậu đúng là có hơi nhạt nhẽo.

Thấy Quý Khâm Sinh còn đang trầm tư, Du Dã bèn nói: "Tôi thích mẫu người da trắng xinh đẹp, chính là mẫu người như anh, gu của tôi là anh."

Vừa mới dứt lời, Du Dã đã cảm thấy vô cùng tự đắc với lời tình tự của chính mình, cảm thấy câu trả lời này quả thực hoàn mỹ.

Có ai ngờ Quý Khâm Sinh lại nhướng mày một cách ung dung thong thả: "Ồ, xem ra đám người yêu cũ của em, đều là cùng một kiểu với tôi."

Du Dã: "..."

Sao lại là cậu bị mắc bẫy?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play