Thật ra trước khi Du Dã chuyển đến đây, cậu là tuyệt đối không chịu thừa nhận, rằng chính cậu lúc này đây cũng chỉ là một thằng nhóc con khờ dại sa chân vào lưới tình, nhưng mà đã đến rồi, mới vào buổi tối đầu tiên ở đây, toàn bộ lý trí của cậu đã khôi phục.

Ai cũng nói ở chung là kính chiếu yêu, mặt tốt hay mặt xấu, đều có thể bị phơi bày sạch sẽ trong một khoảng thời gian ngắn. Cậu không nên quá kích động, ý nghĩ này kể từ lúc Du Dã trông thấy Quý Khâm Sinh vừa tắm xong đi ra, sau đó nhìn qua lần lượt từng chi tiết, từ bộ đồ ngủ bằng tơ lụa đối phương đang mặc, từ dưới lên trên, cẳng chân thẳng tắp, eo lưng cường tráng, lồng ngực lộ ra, đã tan biến hoàn toàn.

Đệch con mẹ nó kính chiếu yêu, sắc đẹp ở ngay trước mắt.

Lăn lộn một đêm, Du Dã eo mỏi lưng đau, lại có chút mất ngủ. Cậu cẩn thận dịch cánh tay của Quý Khâm Sinh ra, đỡ lấy quả eo già khốn khổ, cảm thấy thể lực của bạn trai quá tốt, cũng không phải một chuyện hay ho gì. Chân vừa mới giẫm lên mặt sàn, tuy rằng không đến nỗi mất mặt mà quỳ thẳng xuống sàn, nhưng vùng bẹn thì hơi khó chịu một chút, bởi vì bị kéo căng ra và bị va đập trong suốt một thời gian dài.

Cửa sổ chưa đóng, Du Dã vén một góc rèm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vị trí của ngôi nhà này rất đẹp, từ cửa sổ trông ra có thể nhìn thấy biển, biển về đêm có ánh sáng long lanh, tĩnh mịch, thần bí. Cậu quay đầu lại, vẻ mê người của biển cả dường như đã rơi vào thân thể của người đàn ông ở phía sau, Quý Khâm Sinh nhắm mắt, nằm an tĩnh trong chiếc chăn bông tối màu.

Đầu giường có một chút ánh sáng, hắn anh tuấn đến mức tựa như một giấc mộng, một giấc mộng đẹp của Du Dã. Du Dã lấy di động ra, chụp một bức ảnh của Quý Khâm Sinh. Cậu lấy thuốc lá ra, châm một điếu, ngậm vào miệng rồi bắt đầu sử dụng điện thoại di động.

Âm thanh của bàn phím máy vi tính quá lớn, cậu sợ quấy rầy đến Quý Khâm Sinh. Chỉ mới viết được một đoạn, tâm tư của cậu lại bị người ở bên ngoài màn hình điện thoại lôi ra, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần sáng tác.

Cậu liếc nhìn hai ba trăm chữ vừa mới viết xong, quẳng di động sang một bên, một lần nữa nhoài người tới đầu giường. Cánh tay cậu duỗi thẳng, không cho khói thuốc bay tới trước mặt người đang say giấc, nhưng mặt lại rướn tới cách người ấy rất gần. Ở khoảng cách gần như thế, hơi thở của cậu dường như đều có thể mơn man trên gương mặt của người ấy.

Cậu thầm gọi tên người ấy ở trong lòng, đọc từng chữ từng một từng chữ một, mà Quý Khâm Sinh lại cứ như thể nghe được âm thanh ở trong lòng cậu, hơi khẽ cựa quậy, cánh tay của hắn vuốt nhẹ sang bên cạnh, đang tìm người. Hắn sờ thấy trống không, vì vậy lập tức mở mắt ra.

Quý Khâm Sinh khi vừa mới tỉnh dậy, trong mắt còn có một lớp sương mù, mờ mịt, thoạt trông có mấy phần đáng yêu. Ánh mắt của hắn cố định ở trên người Du Dã, thoáng chốc lộ ra một nụ cười. An tâm mà ỷ lại, còn có ái mộ.

Không ai có thể cự tuyệt một ánh mắt như thế, mãi cho đến lúc Quý Khâm Sinh thủ thỉ gọi cậu là Văn Văn. Du Dã đơ mặt ra, bấy giờ mới nhớ đến tội nghiệt do chính mình gây nên ngay từ lúc ban đầu, cậu đã nói dối Quý Khâm Sinh về tên thật của mình.

Du Dã dập tắt điếu thuốc lá, trèo lên giường, đem toàn bộ thân thể đè nặng trĩu lên người của Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh vòng tay ôm lấy vai cậu, ngón tay cái theo sau cọ xát trên gáy cậu, hắn hạ thấp giọng nói, lạnh.

Ban đêm trên bờ biển quả thực có chút lạnh, từng luồng không khí ẩm thấp, lần lượt phả tới đây. Trái tim của Du Dã vẫn còn đang chìm trong hai tiếng "Văn Văn" vừa nãy, cậu đang nghĩ cách làm thế nào để mở miệng, cậu nhổm người dậy, cưỡi lên eo của Quý Khâm Sinh, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau.

Cậu nhìn gương mặt của Quý Khâm Sinh từ trên cao xuống, có đôi lời lại nói không nên câu. Cậu sợ rằng nếu như không cân nhắc ngôn từ cho thật kỹ, cậu sẽ thành một tên lừa đảo toàn tập, mồm miệng đầy lời lẽ dối trá.

Mới yêu nhau, điều kiêng kỵ nhất chính là nói dối. Chẳng phải cậu cũng như thế còn gì, cậu cực kỳ chán ghét Từ Dục lừa dối cậu, còn nói rằng y không thích phụ nữ, cho dù kết hôn, cũng yêu cậu. Nhưng lời nói dối của cậu, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng giống như của Từ Dục.

Chỉ là, sự âu lo là một hạt giống, gieo vào trong lòng của những con người mới yêu nhau, mọc lên thành những cây đại thụ cao chọc trời, song tình cảm của bọn họ lại chưa chắc đã có thể chống đỡ được thử thách như vậy.

Trong lúc dòng suy nghĩ đang xoay chuyển trong tâm trí của Du Dã, tay cậu lại túm lấy chiếc chăn bông màu đỏ đang đắp ở trên bụng của Quý Khâm Sinh, trùm lên trên đầu mình. Chiếc chăn đỏ bị ghìm xuống cả một mảng lớn, cậu nói với ngữ điệu rất nhẹ: "Một lát nữa sẽ nóng lên."

Quý Khâm Sinh hơi hé mở đôi mắt, nhìn mảng đỏ to tướng kia bò lên tới tận eo mình, hắn dần buông những tiếng thở dài nằng nặng, nheo mắt nhìn chiếc chăn bông màu đỏ đang lên xuống phập phồng, bên trong có giấu người hắn thích.

Một lúc lâu sau, Du Dã mới thở hồng hộc mà chui ra từ bên trong, cả gương mặt của cậu đỏ chót, bờ môi sưng tấy. Từ góc nhìn của Quý Khâm Sinh, chỉ có thể thấy cậu khẽ nâng cằm lên, run run cổ họng, thế rồi nuốt thứ kia của hắn xuống.

Lúc này là nóng thật sự, mùi hương kia ngồm ngộp, tựa như hoa đỗ quyên, có mùi thuốc lá, lành lạnh, mang theo một chút hương bạc hà. Những mùi hương này lan tỏa giữa bọn họ, Du Dã thè nửa đầu lưỡi ra, liếm qua khóe miệng, híp mắt đầy thỏa mãn, giống như một chú mèo.

Quý Khâm Sinh sờ lên eo cậu, với một vẻ thư thái sau cơn khoái cảm, hắn không ngừng nắn bóp thân thể của Du Dã, dò bàn tay vào bên trong áo ngủ.

Chiếc áo choàng ngủ vốn đã rộng tuột xuống một cách dễ dàng, dúm lại ở trên eo. Quý Khâm Sinh nhìn sợi dây chuyền trên cổ của Du Dã, đó là thứ mà hắn đã từng vô ý kéo đứt, Du Dã còn bởi vì chuyện đó mà mặt nặng mày nhẹ với hắn.

Du Dã đương nhiên cảm giác được tầm mắt của Quý Khâm Sinh, cậu lại châm một điếu thuốc mới, ngậm trong miệng, hòng giảm bớt vị tanh nhàn nhạt ở trong mồm. Nhưng về chuyện sợi dây chuyền, thì cũng chẳng có gì đáng để nói. Cậu dùng ngón tay trỏ ngoắc lấy sợi dây, nhẹ nhàng kéo ra ngoài, quấn thành một vòng trên đầu ngón: "Đây là một món đồ mẹ tôi để lại cho tôi, nói là một vật kỷ niệm bố tôi tặng cho bà."

Chú ý đến cụm từ "vật kỷ niệm", Quý Khâm Sinh tuy rằng sắc mặt bất biến, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Du Dã cười: "Ông ấy làm lính, đã hi sinh vì nhiệm vụ. Bà ấy sau đó cũng tái hôn, đang sống rất tốt."

Quý Khâm Sinh cũng ngồi dậy theo cậu, hôn lên sợi dây chuyền, hắn không nhiều lời, chỉ là an ủi trong yên lặng. Du Dã nhếch khóe miệng lên, bỗng dưng thổi nhẹ một làn khói lên gương mặt của Quý Khâm Sinh: "Có chán ghét tôi không?"

Cậu vẫn còn nhớ Quý Khâm Sinh từng nói không thích người hút thuốc, ấy vậy mà chính hắn thì lại có một chiếc bật lửa, hiện tại còn bị cậu giữ lại để mà dùng.

Quý Khâm Sinh lắc đầu, hai cánh tay siết chặt vòng eo của cậu, ngậm lấy môi cậu, nuốt trọn khói thuốc của cậu.

Có lẽ là hắn thật sự không thường xuyên hút thuốc, còn bị sặc một chút. Hắn ho khù khụ đến nỗi đôi mắt ướt nhèm, lại vẫn không quên nhìn cậu thật say đắm: "Thích em."

Du Dã kẹp điếu thuốc lá trên tay, sau đó tháo sợi dây chuyền xuống, định đeo lên cổ của Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh hơi kinh ngạc mà bắt lấy tay cậu: "Đây là..."

Du Dã không đợi hắn nói xong: "Không nhận?"

Quý Khâm Sinh siết chặt nắm tay, lộ ra vẻ mặt rối rắm, cuối cùng vẫn kéo tay của Du Dã, đưa tới bên cổ mình, tỏ ý rằng, nhận.

Du Dã sau khi gài khóa chốt cho người nọ, học theo động tác hôn lên sợi dây chuyền của cậu mà ban nãy Quý Khâm Sinh làm, cũng để lại một nụ hôn ở trên đó.

Cậu nói: "Thực ra cũng không phải vật kỷ niệm gì, dù sao tôi và mẹ tôi cũng đã xa nhau quá lâu rồi, dáng vẻ của bà, tôi còn chẳng nhớ rõ lắm."

"Tôi chỉ là đã đeo sợi dây này thành thói quen, vẫn luôn cảm thấy đây là một món đồ mai sau có thể tặng cho vợ tương lai của mình."

"Không ngờ hôm nay lại rất muốn tặng cho anh."

"Tôi kể cho anh về chuyện của nhà tôi, không phải là để anh thương hại tôi."

"Đừng thương hại tôi, yêu tôi đi, A Khâm."

Ánh mắt của Quý Khâm Sinh rất khác, khác hẳn so với mọi ánh mắt nhìn cậu trước đây.

Du Dã khe khẽ bật cười, kỳ thực sợi dây chuyền này không phải là mẹ cậu để lại cho cậu. Cảnh đời cũng không phải giả, chỉ là mẹ cậu cũng chẳng buồn nghĩ tới việc để lại cho cậu thứ gì, dây chuyền là cậu tự mua cho chính mình vào lần đầu tiên kiếm được tiền, cái cớ đều đã bịa sẵn hết cả, tính toán mai này lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ về làm vợ mình.

Chẳng ngờ đến rằng, không có thiếu nữ ngây thơ, chỉ lừa được một bảo bối nhỏ ngây thơ.

Thật ngoan.

=========================================================

Editor: Xin lỗi mọi người vì nghỉ quá lâu, Tết nhất về nhà bận bịu thực sự ;_; à, tôi quyết định quay trở lại cách gọi "bảo bối":>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play