“Chính
vậy đó, cho nên huynh ở trên đời này không hề cô đơn, huynh có mẫu thân
yêu huynh, có sư phụ sư huynh đệ huynh, phải rồi còn có ta cùng Mậu Mậu… còn nữa, đến lúc huynh làm chưởng môn Thục Sơn rồi, thì sẽ càng ngày
càng uy phong, bao nhiêu đậu phụ trắng đều nghe lời huynh, vạn người
kính ngưỡng đó nha… Ha ha, nói chung, sau này huynh sẽ càng lúc càng
thoải mái, nghĩ đến đã thích thú rồi!”.
“Huynh cảm thấy làm chưởng môn thích thú lắm sao?”.
“Nếu không không thoải mái thì vì sao còn muốn làm chưởng môn?”.
Từ Trường Khanh không đáp, y lẳng lặng tựa vào thành giường nhìn Cảnh
Thiên. Chiếc chăn bông màu lam đã chảy xuống bên cạnh hông, lộ ra trung y đơn bạc, không khí lạnh lẽo trong phòng khiến y vô thức rùng mình. Cho
nên, giọng nói của y cũng có chút thản nhiên lạnh lùng: “Ta không có lựa chọn nào khác, ta là chưởng môn đệ tử của Thục Sơn, đây là con đường ta nhất định phải đi, cũng là đạo ta nhất thiết phải tu thành”. Y không
còn là thiếu niên mười chín tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, năm tháng
trôi qua đã dạy cho y rất nhiều điều, cho nên Cảnh Thiên không thể nào
dùng cách nghĩ của mình mà đoán được tâm tư y.
Tâm của Từ Trường Khanh, nặng như núi, sâu như vực.
Cảnh Thiên thấy giữa hai chân mày y ẩn chứa nỗi sầu muộn, nhưng cứ lặng
thinh hồi lâu không nói, lòng cũng cảm thấy khó chịu theo, không muốn
tiếp tục câu chuyện nặng nề này nữa, vì vậy buồn bực nói: “Trông huynh
cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây!”.
Nửa tháng sau, Thục Sơn xảy ra một chuyện nhỏ.
Tuy là chuyện nhỏ, nhưng đối với Từ Trường Khanh mà nói lại chính là chuyện lớn, bởi vì Thường Dận luận võ cùng Cảnh Thiên đã thua cuộc. Đương
nhiên, Cảnh Thiên thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Hai người tỉ thí cước lực, xem ai có thể leo lên đỉnh ngọn núi chọc trời
kia trước sẽ được coi là thắng. Lần tỉ thí này, toàn bộ đệ tử Thục Sơn
đều vào cuộc, đương nhiên không phải để cổ vũ khuyến khích Cảnh Thiên,
mà để hò hét trợ uy cho sư huynh Thường Dận. Thường Dận nhanh như chớp
đã mất hút, mà Cảnh Thiên thì vẫn thong thả khởi động, mãi cho đến khi
Từ Trường Khanh dò hỏi, Cảnh huynh đệ sao vẫn chưa xuất phát vậy, thì
Cảnh Thiên mới nhe hàm răng trắng cười hề hề: “Mài dao tuy tốn thời gian nhưng năng suất sẽ cao hơn nhiều! Tên Thường Giao Xoa này ta thắng chắc rồi!”.
Mọi người
dùng tay che nắng nửa ngày, đến khi nhìn thấy bóng dáng Thường Dận xuất
hiện ở đỉnh núi trước mặt, thì Cảnh Thiên đã ngồi vắt vẻo hai chân huýt
sáo ở đó từ bao giờ rồi. Nhìn Thường Dận mồ hôi đầm đìa thở hổn hển,
Cảnh Thiên ra vẻ nhiệt tình bắt chuyện: “Ngươi có muốn uống một ngụm trà cho mát họng không, vất vả vất vả rồi!”.
Lúc này Thủ Trung Thủ Nghĩa mới sực tỉnh, thảo nào hai ngày gần đây trời
vừa chập tối là Cảnh Thiên đã ra ngoài khảo sát địa hình đến đêm khuya
mới về, thì ra hắn đã chặt một cây đại thụ giáp ranh giữa hai ngọn núi,
tạo ra một cây cầu độc mộc, làm lối tắt mà thong thả đi qua.
Chúng đệ tử gào thét ầm ầm: “Không tính! Không tính! Ăn gian…”.
Nhưng Thường Dận lại phất tay chấp nhận thất bại, ván này ta thua. Cảnh Thiên cười ha hả nói, các ngươi coi, đây mới là phong thái hào sảng, thảo nào có thể làm nhị đệ tử của Thục Sơn. Mấy đứa nhỏ các ngươi hãy nhìn
Thường sư huynh mà học tập đi, chứ để đến lúc rơi vào cảnh sinh tử thật
sự thì ở đó mà rêu rao đạo nghĩa giang hồ, mưu sâu kế hiểm cứ gọi là
tầng tầng lớp lớp đó nha… Các ngươi cho rằng người trong thiên hạ đều
thật thà giống như đệ tử Thục Sơn các ngươi sao.
Thục Sơn ngũ lão sau khi nghe các đệ tử thêm mắm dặm muối kể lại, thì ba vị U Huyền, Tịnh Minh, Hòa Dương đều lắc đầu không nói, trong lòng chỉ có
một suy nghĩ: Bó tay! Còn Thương Cổ trưởng lão thì hừ một tiếng, lời ít ý nhiều nhả ra hai chữ: Vô lại!
Chỉ có chưởng môn Thanh Vy vẫn thong thả vuốt râu, mỉm cười không nói lời nào, có vẻ không hề tức giận.
Ba ngày sau, trước thềm Vô Cực Các, chưởng môn Thanh Vy cùng bốn vị trưởng lão tiễn Cảnh Thiên và Từ Trường Khanh xuống núi, đi theo còn có Thường Dận.
“Các con
xuống núi lần này, gánh vác trọng trách tìm kiếm bốn vị Ngũ Hành tôn giả còn lại, nhất định phải cẩn thận, làm việc không được phép lỗ mãng…”.
Cảnh Thiên đáp, được rồi được rồi, Đậu Phụ Trắng làm việc các người còn
không tin sao, y còn hơn cả cẩn thận chặt chẽ, sắp thông thái rởm hệt
như năm lão già Thục Sơn các người rồi. Thương Cổ nghe vậy cả giận nói:
“Ngươi nghĩ ta nói Trường Khanh à? Kẻ ta nói chính là ngươi đó!”. Cảnh
Thiên “ái chà” một tiếng thốt lên, thì ra ngài lo lắng cho an toàn của
ta. Ha ha, thế mà tối qua tại hành lang kia, ngài đã lải nhải cái gì với chưởng môn Thanh Vy ấy nhỉ, gì mà “Đệ vẫn không yên lòng, số mạng
Trường Khanh có đại kiếp, hạ sơn chuyến này nếu định lực không vững vàng thì sẽ phá hư đại sự, hay là phái Thường Dận hạ sơn đi”. Lời này là ai
nói, là ngài nha, mới một đêm mà đã quên mất tiêu rồi hả.
Thương Cổ cả giận: “Ngươi, ngươi dám nghe trộm chúng ta nói chuyện”.
“Ta đâu có muốn nghe, thế nhưng ngài nói chuyện oang oang như vậy, ta muốn giả câm giả điếc cũng không được nha!”.
Cuối cùng vẫn là Thanh Vy ho khan một tiếng: “Sư đệ! Chuyện này dừng ở đây
đi, Cảnh huynh đệ nghe rồi thì coi như nghe rồi!”. Lão lại chuyển qua
Trường Khanh, mặt mày nghiêm nghị: “Trường Khanh! Các con hạ sơn chuyến
này quan hệ đến tồn vong Thục Sơn, an nguy thiên hạ, mọi chuyện nhất
định phải cẩn thận, tuyệt đối không được hủy hoại đại nghiệp Thục Sơn!”.
Từ Trường Khanh cúi đầu hành lễ, xúc động nói: “Đệ tử nguyện dốc sức mọn, bảo vệ an toàn Thục Sơn cùng an nguy thiên hạ!”.
“Ngươi thì sao?”. Thương Cổ giận dữ nhìn bản mặt đến giờ phút này còn nhăn
nhăn nhở nhở của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên đáp: “Được rồi, ta hứa với các
ngài, giúp đỡ Đậu Phụ Trắng tử tế, để cho cơ nghiệp Thục Sơn các người
thiên thu vại đại nhất thống giang hồ!”.
“Nhố nhăng!”, “Miệng chó không mọc được ngà voi!”, “Chả ra thể thống gì…” vân vân các tiếng trách mắng cứ thế tuôn ra.
Cảnh Thiên phất tay, không them để ý đến đám đệ tử Thục Sơn tình thâm ý
thiết chia tay căn dặn phía sau, kéo Từ Trường Khanh nghênh ngang mà đi, bỏ lại một mình Thường Dận bận rộn bái biệt với các sư huynh đệ.
Thấy ba bóng người đã biến mất cuối con đường lát đá, Thương Cổ không khỏi
lo lắng: “Đệ vẫn cảm thấy chuyến này Trường Khanh nguy nan trùng trùng,
thế gian hỗn tạp, nếu như nó…”.
“Võ công của Trường Khanh là xuất sắc nhất trong số các đệ tử Thục Sơn đời
thứ nhất, nếu như ngay cả Trường Khanh cũng không thể đảm nhiệm trọng
trách này, thử hỏi đệ tử Thục Sơn còn có ai có thể đứng ra thay thế nó?
Đệ là lo lắng an toàn của Trường Khanh, hay là không tin vào định lực
của nó?”. Thanh Vy than nhẹ: “Thục Sơn là thiên hạ của chúng nó, chúng
ta cũng đã già rồi!”. Nói xong lão xoay người bỏ đi.
Còn lại Thương Cổ vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tự lẩm bẩm: “Đệ lo lắng
cũng không phải vô cớ… chỉ là ta đột nhiên nhớ tới một người…”.
U Huyền nghe vậy, cả kinh thốt lên: “Có phải huynh muốn nói đến đứa trẻ từng bị trục xuất sư môn…”.
Thương Cổ khẽ vuốt cằm: “Phải!”.
Trong rừng rậm, Cảnh Thiên đeo bao quần áo trên lưng, vui vẻ ngâm nga khúc hát, không khác gì chim được sổ lồng.
“Đậu Phụ Trắng, lần này chúng ta tự do thật sự rồi, không phải nghe mấy lời
lải nhải của năm vị sư tôn các huynh nữa, chúng ta muốn thế nào thì làm
thế đó… Ta muốn trước hết đi đến tiểu trấn gần đây ăn bữa thịt cá đi! Cả tháng nay toàn đồ ăn chay, miệng ta nhạt thếch rồi!”.
Thường Dận liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, mới có một tháng mà đã đói khát thế
này rồi, nếu như phải ăn chay quanh năm suốt tháng như chúng ta, miệng
ngươi không phải sẽ mọc ra cái vị “chổi lông gà” luôn sao? Tuy rằng
trong lòng hắn khinh khỉnh coi thường, thế nhưng đến tiểu trấn rồi, lại
vẫn thanh toán cho Cảnh Thiên một bàn đầy rượu thịt, chỉ vì một câu nói
của Trường Khanh, “Cảnh huynh đệ đúng là rất khổ cực, ăn nhiều một chút
không có gì đáng trách, lộ phí của chúng ta cũng đủ dùng, tùy cậu ấy đi. Thường Dận, chúng ta gọi hai suất ăn chay khác là được”.
Chỉ có Từ Trường Khanh không nhanh không chậm, không mặn không nhạt cứ thế mà ăn.
Hành trình tìm kiếm Ngũ Hành tôn giả, bắt đầu từ tiểu trấn vô danh dưới chân núi Thục Sơn này.
Cảnh Thiên không hề biết, sinh mệnh mười chín tuổi của hắn cũng từ đây mà
trở nên phong phú như vậy: mừng, giận, buồn, vui, chua, ngọt, đắng, cay…
Đệ tử được chỉ định làm chưởng môn đời kế tiếp.
Tên Cảnh Thiên dùng để gọi Thường Dận.
Nguyên văn là Chung Nam tiệp kính, nghĩa là mượn núi Chung Nam làm lối tắt,
xuất phát từ điển tích thời Đường, Lư Tàng Dụng vờ làm ẩn sĩ, sống trong núi Chung Nam gần kinh đô Trường An, với hi vọng được vua vờ ra làm
quan, sau này quả nhiên ông được làm quan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT