“Không
phải ở Thục Sơn, mà là ngoài thành Du Châu! Tám năm trước, khi đó ta lần đầu hạ sơn hàng yêu phục ma, vừa thu phục được một con dị thú, lòng rất vui vẻ, vì vậy đã cầm tiền tiêu vặt sư phụ cho vào chợ mua mấy xâu kẹo
hồ lô, định làm quà cho các sư đệ. Kết quả trên đường trở về, không cẩn
thận đã…”.
“Rơi mất kẹo hồ lô?”.
“Không phải! Là yêu quái trong hồ lô quấy phá, từ bên trong vọt ra, khi đó ta
chưa có kinh nghiệm, không biết phải xử lý thế nào, thế là trơ mắt nhìn
nó chạy thoát, cảm thấy rất khó chịu. Sau đó, đúng lúc này…”.
“Rơi mất kẹo hồ lô?”.
Từ Trường Khanh liếc Cảnh Thiên nói, sao huynh chỉ nghĩ đến kẹo hồ lô
không vậy? Cảnh Thiên cười ha ha đáp, thứ huynh thích đương nhiên là ta
quan tâm, nói tiếp, nói tiếp đi!
Nhưng mà, Từ Trường Khanh không nói tiếp nữa, trong con ngươi hiện lên một
tầng sương nhàn nhạt, chứa đựng ba phần hư ảo, ba phần hoang mang.
Y nhớ rõ.
Đó là một cánh đồng mênh mông phủ trắng tuyết đầu mùa, bên ngoài thành, một vầng trăng lạnh.
Thiên địa vạn vật bao phủ một tầng sương mù dày đặc, tựa như tất cả đều là hư ảo, như ẩn như hiện, như giả như thật… Nhưng mà, đúng vào lúc này, giữa biển khói mơ hồ đó, thiếu niên Từ Trường Khanh thấy một người.
Một người đàn ông cao lớn, khoắc áo choàng đen, lớp áo xanh bên dưới bị gió Bắc thổi bay phần phật, vẻ mặt râu ria hằn rõ dấu vết năm tháng đau
thương và cô độc vô tận.
Thanh y nhân kinh ngạc nhìn Từ Trường Khanh thật lâu, Từ Trường Khanh mười
chín tuổi cũng nhìn gã thật lâu. Hai người cứ thế trầm mặc, không ai lên tiếng, thật ra Từ Trường Khanh không hề nhận ra người này, nhưng từ
trong ánh mắt của gã, thiếu niên Từ Trường Khanh đọc lên được thứ tình
cảm không sao nói rõ, đó là một tia rung động lắng lại sau khi đi qua
vạn thủy thiên sơn, hồng trần phiền muộn.
“Vị đại thúc này, thúc…”.
“Đại thúc?”. Người nọ cười khổ nhìn chằm chằm thiếu niên Từ Trường Khanh một lát: “Thật ra ta rất muốn cậu gọi ta là…”. Bỗng nhiên ý thức được điều
gì, gã đột nhiên dừng lại.
“Thúc muốn ta gọi thúc là gì?”
Nhưn thanh y nhân không tiếp tục trọng tâm câu chuyện, chỉ lẩm bẩm nói: “Giống quá! Giống quá… Thứ này cho cậu!”.
Từ Trường Khanh thầm nghĩ, ta giống ai? Nhưng đối phương không nói nữa,
cho nên Từ Trường Khanh chỉ có thể nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay thanh y
nhân, lắc đầu nói: “Ta đã mười chín tuổi, không còn ăn kẹo hồ lô nữa
rồi, thúc giữ lại cho con mình ăn đi!”.
Cánh đồng bát ngát, gió lạnh đìu hiu.
Bầu trời tối tăm ảm đạm, giữa cõi âm u đó lộ ra thứ không khí khủng bố cùng quỷ dị, tuyết vô thanh vô tức bay về phía chân trời. Ở đây không thấy
được ngọn đèn từ các ngôi nhà, không thấy chút dấu vết con người sinh
sống, nếu không phải trước mặt là một người tồn tại chân thực, Từ Trường Khanh thậm chí cho rằng mình đã tiến nhập huyễn cảnh hư vô, đi vào nơi
vĩnh tịch trong truyền thuyết từ thời thượng cổ.
Đối phương nhìn Từ Trường Khanh mười chín tuổi bằng ánh mắt khiến người đau xót, một lúc sau mới đáp: “Ta… không có con cái… chỉ có…”, nói đến đây, trước mắt lờ mờ hiện lên một dáng hình bạch y: “Người ấy và cậu rất
giống nhau…”. Dù giọng nói của gã rất hời hợt, nhưng khi nói ra câu đó,
trên mặt lại hiện lên ôn nhu cùng muộn phiền vô hạn, đến tột cùng là ai, ai có thể khiến nam nhân cao lớn ngạo nghễ này canh cánh trong lòng,
tương tư khắc cốt?
Từ Trường Khanh thầm nghĩ, cũng phải, với tuổi tác thúc, con cái cũng
không thể lớn như ta được. Hay là ta rất giống nương tử của thúc sao?
Đáng tiếc ta từ nhỏ đã là cô nhi, phải rồi, nương tử của thúc hiện tại ở nơi nào? Ta muốn gặp bà ấy, hỏi xem bà ấy là người ở đâu, biết đâu ta
thật sự có huynh đệ tỷ muội cũng không chừng.
Nhưng mà, y vừa dứt lời, trong nháy mắt thanh y nhân sắc mặt đại biến, lắc
đầu chậm rãi nói: “Cậu không gặp được nàng, cậu, cậu mãi mãi cũng không
thể gặp nàng!”. Từ Trường Khanh “a” lên một tiếng, thầm nghĩ, thì ra
nương tử của ông ấy đã chết, liền an ủi: “Thúc hãy nén bi thương, người
chết không thể sống lại. Hai người tình cảm phu thê sâu nặng như vậy,
kiếp sau nhất định có thể gặp lại!”.
Thanh y nhân hạ giọng thật khẽ, gần như không thể nghe thấy: “Cậu và nàng chỉ một người có thể sống ở trên đời, cho nên trong thời khắc cậu xuất
hiện, nàng liền… liền…”. Từ Trường Khanh trong lòng chấn động, giật mình hoảng hốt.
“Chúng ta cũng không thể gặp lại! Bởi vì nàng chết cũng không chịu tha thứ cho ta!”.
“Sao có thể chứ, thúc vừa nói bà ấy là người thiện lương nhất trên đời mà, nếu bà ấy đã thích thúc, sao có thể oán thúc?”.
“Cậu còn nhỏ… không hiểu tình cảm … Thời khắc nàng rời khỏi ta, nàng dùng
ánh mắt đó nhìn ta, ta đã biết rằng nàng hận ta thấu xương”.
“Bà ấy yêu thúc như vậy, sao có thể oán thúc?”.
“Không phải nàng, mà là ta, là ta tự tay giao nàng cho một nam nhân khác… Cho nên… nàng đã chết!”.
“Vì sao ngài lại làm như vậy…”.
“Bởi vì ta không thể không làm như vậy!”.
Nghe được vài câu đối thoại ngắn gọn của nam nhân kia, giọng điệu bi thương
vô hạn, thiếu niên Từ Trường Khanh nảy sinh cảm giác xúc động cùng đồng
cảm: “Vì sao lại nói với ta những lời này?”. Thiếu niên Từ Trường Khanh
hiếu kỳ hỏi.
Người
nọ cười khổ không đáp, nhìn về phía chân trời, tia sáng cuối cùng sót
lại giữa thiên địa cũng đã tắt ngấm, nam nhân hòa mình vào vầng tà dương như máu, cô độc cùng phiền muộn vô hạn, cuối cùng biến mất giữa màn
đêm, trong gió truyền đến một tiếng thở dài: “Bởi vì, cậu rất giống
nàng! Thực sự rất giống…”.
Trên cánh đồng bát ngát, vạn vật cô liêu, tiễn không hết nỗi sầu ly biệt, thiên địa dần dệt nên một tấm màn mông lung.
Rất nhiều người ở giữa dòng nước xiết gặp được nhau, nếu như họ có thể
ngược dòng mà trở về đầu nguồn, thì có phải chính là nguyện ý nói với
người trong lòng một câu: Ta yêu người!
Đám sương dần tan đi.
Tất cả mọi thứ…
… khát khao của người, số mệnh của người, chấp nhất của người, mọi thứ
của người… đều tan thành mây khói, chỉ còn xâu kẹo hồ lô ướp lạnh là tồn tại chân thực trong lòng bàn tay thiếu niên Từ Trường Khanh. Từ Trường
Khanh đứng giữa cánh đồng hoang, rút kiếm nhìn quanh lòng ngơ ngác, y
không khẳng định được, tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng hay đã thật sự xảy ra, có phải vì y thu phục yêu quái đã tiêu hao quá nhiều sức lực, tâm ma quấy phá mà sinh ra ảo giác này?
“Ồ, nói không chừng người đàn ông áo xanh đó chính là cha ruột của huynh
đấy! Phải rồi, người đó trông giống huynh không, võ công thế nào?”.
Từ Trường Khanh hơi sửng sốt lắc đầu: “Ta không thấy rõ tướng mạo của ông
ấy, người này mặt đầy râu ria, có vẻ dũng mãnh khác thường. Về phần
trình độ võ công, toàn thân người này toát ra khí phách cường giả, nếu
không phải đã đạt tới cảnh giới Chu Thiên, thì chắc chắn không thể có
khí tức này!”. Cảnh Thiên vỗ tay nói, không sai, huynh nghĩ mà xem,
không phải ông ấy nói huynh rất giống mẹ huynh sao, vậy mẹ huynh nhất
định là một đại mỹ nhân rồi! Xưa nay vẫn có câu “mỹ nhân đi với anh
hùng”, không sai đâu, người này nhất định là một đại anh hùng cổ kim
hiếm gặp, kỳ tài võ học đó…
Từ Trường Khanh giật mình, nhìn Cảnh Thiên hồi lâu vẫn không suy ra được
tính liên quan của câu nói “bởi vì ta giống mẫu thân, cho nên mẫu thân
là một mỹ nhân”. Cảnh Thiên nói, huynh không hiểu hả, không hiểu thì
thôi, với đầu óc như huynh thì chắc chắn không hiểu được đạo lý sâu xa
này đâu.
“Nếu ông
ấy là anh hùng…”. Từ Trường Khanh nghiêm nghị nhìn Cảnh Thiên: “… Thì
tại sao lại giao tình yêu cả đời mình vào tay người đàn ông khác chứ?”.
“Có thể, ông ấy có lý do không thể cho ai biết, hoặc là…”.
“Dường như huynh hiểu rất rõ nỗi khổ tâm của ông ấy nhỉ?”. Sắc mặt Từ Trường
Khanh vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn có chút tức giận hiếm thấy. Cảnh
Thiên bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ lại cứng họng không nói
được gì. Một lát sau, Cảnh Thiên mới lắp bắp nói: “Huynh, huynh căm giận cha huynh, không phải, là căm giận người đàn ông kia đúng không?”.
“Ông ấy đâu nhất định là cha ta!”.
Cảnh Thiên thầm nghĩ, cũng đúng, nghe giọng điệu của người nọ, thì có vẻ như mẫu thân Đậu Phụ Trắng sau này đã theo nam nhân khác, rồi mới sinh ra
Từ Trường Khanh. Thế nhưng mẫu thân Đậu Phụ Trắng đi đâu rồi? À phải,
người nọ có nói qua: “Cậu và nàng chỉ một người có thể sống ở trên đời”, chẳng lẽ, mẫu thân Đậu Phụ Trắng là vì khó sinh mà chết! Nghĩ tới đây,
lòng hắn không khỏi u ám, ngẫm nghĩ rồi nói, thật đáng tiếc! Theo như
lời người đàn ông đó nói, mẫu thân Đậu Phụ Trắng lúc còn sống là một nữ
tử vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, vậy mà ngay đứa con mình sinh ra còn chưa
kịp nhìn thấy đã phải ôm hận ra đi.
“Huynh cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều quá, ta nghĩ, mẹ huynh nhất định
rất yêu huynh, huynh nghĩ mà xem, bà ấy vì sinh huynh ra mới… Nếu bà ấy
còn sống trên đời nhất định sẽ xem huynh như bảo bối, nuôi dưỡng thành
người, nhất định không bỏ mặc huynh lưu lạc bên ngoài đâu”.
“Ta biết!”.
Nguyên văn Hán Việt: “Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên”, là một câu thơ trong Hành Lộ Nan (đi đường khó) của Lý Bạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT