Trong phòng khách, điểm tâm bày đầy bàn.

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh của cô đâu.” Cảnh Thiên bưng đĩa màn thầu đến, đẩy cửa đi vào.

“Gia gia sinh trọng bệnh qua đời… Nhị gia bọn họ hợp sức đánh đuổi ta đi… Ta nghe Mậu Mậu nói ngươi đang ở Lạc Dương, liền mang theo Hoa Doanh đến tìm ngươi. Cho… cho ta thêm một cái bánh bao nữa… Khụ khụ.” Đường Tuyết Kiến mở to đôi mắt, quai hàm phình ra, hai tay liên tục nhét màn thầu vào miệng.

Cảnh Thiên nhìn Đường môn tiểu thư cao sang ngày nào, lúc này quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, trên hài còn rách một lỗ thủng lớn, cho thấy đường đến đây đã chịu không ít cực khổ. Hắn thở dài, “Cô cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi, ta sẽ trở lại.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Tìm Thường Dận, cứu Đậu Phụ Trắng.”

Tuyết Kiến ngây người, nửa chiếc màn thầu nghẹn lại trong cổ họng, nghi hoặc nói: “Từ đạo trưởng làm sao vậy?”

“Chết… rồi!”

“Vậy người đêm qua ta thấy, người ngươi hô gọi nửa ngày là ai?”

“Quỷ!”

“A —” Đường Tuyết Kiến hét thẻm một tiếng.

Nỗi kinh hoàng của Đường tiểu thư hóa thành sức ăn, một hơi ăn hết sáu cái màn thầu, ba cái bánh nướng, hai chén canh cùng một đĩa dưa muối, ăn no nê xong rồi mới nhìn Từ Trường Khanh bán sống bán chết. Gọi bán sống bán chết kỳ thực cũng không quá đáng, Từ Trường Khanh hiện tại không thể dùng định nghĩa truyền thống mà khẳng định là sống hay đang chết được.

Một đoàn đệ tử ngồi thành vòng tròn, bàn bạc nửa ngày vẫn không tìm ra phương pháp tiến vào quỷ thành Phong Đô, mọi người nhất thời thúc thủ vô sách.

Tuyết Kiến thu ánh nhìn, nàng không hổ từng là bảo chủ tương lai của Đường Gia Bảo, ăn uống no say xong, đầu óc liền hoạt động trở lại. Nghe được Cảnh Thiên, Tiêu Ánh Hàn, Thường Dận, Thường Hoài tranh luận với nhau, Đường Tuyết Kiến không nhịn được lên tiếng, các ngươi vẫn chưa tìm được phương pháp sao? Kỳ thực phương pháp cũng không phải không có, chỉ là không biết các ngươi có bằng lòng thử hay không thôi.

Cảnh Thiên trừng mắt nhìn nàng, “Cô biết cái gì? Đệ tử Thục Sơn đều thúc thủ vô sách… Lẽ nào pháp thuật của cô cao hơn bọn họ.”

Tiểu sủng vật Hoa Doanh tùy thân của Tuyết Kiến thấy thế không hài lòng, nó phách cánh hung hăng cười nhạo Cảnh Thiên: “Chủ nhân tuy rằng không hiểu pháp thuật, thế nhưng chủ nhân rất thông minh, chủ nhân nói có biện pháp thì nhất định có biện pháp.”

“Có biện pháp nào, nói mau.”

“Rất đơn giản, ta nhớ gia gia đã từng nói qua, có tiền có thể sai khiến quỷ thần.”

“Vậy thì thế nào?”

“Có tiền tự nhiên sai khiến được lũ quỷ mở cửa! Phong Đô quỷ thành chẳng phải do tiểu quỷ canh giữ hay sao? Chỉ cần bỏ tiền ra mua chuộc chúng nó là được rồi, ta không tin bọn chúng không mở cửa.” Đường Tuyết Kiến liếc mắt nhìn Cảnh Thiên, không giấu được một tia xem thường.

Lời vừa nói ra, mọi người đều chấn kinh.

Mắt thấy ai cũng dùng nhãn thần hoảng sợ nhìn mình, Đường tiểu thư thản nhiên nói, “Không cần bội phục bản nữ hiệp thông minh cơ trí, ta chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra chủ ý này mà thôi.”

“Tốt lắm, phái cô đi đưa tiền được không?”

Đường Tuyết Kiến giật mình, nàng trừng mắt nhìn Cảnh Thiên, chống nạnh cả giận, “Bản nữ hiệp chỉ đề ra chủ ý, không quản việc làm, nếu như chuyện gì cũng do nữ nhân làm, vậy còn cần nam nhân để làm gì?”

“Đúng vậy! Nam nhân mới cần đi làm việc!” Hoa Doanh bổ nhào đến phe phẩy cánh, nổi giận đùng đùng chêm vào một câu.

“Đi ra! Chủ nhân bàn việc, sủng vật ngu ngốc tránh sang một bên!” Cảnh Thiên chụp Hoa Doanh, dùng cái loại biểu tình ‘Dù người có ngu ngốc, ngươi cũng không cần để mọi người đều biết ngươi ngu ngốc’ mà trừng Hoa Doanh. Thế nên Tuyết Kiến chợt nghĩ, không biết Cảnh Thiên đã ăn nhầm thứ gì rồi, hay là mình đã nói sai cái gì, cho dù ngày đó mình đột ngột chạy tới tiệm Vĩnh Yên từ hôn, Cảnh Thiên cũng không hề dùng đến loại nhãn tình đó nhìn mình.

Tuy rằng cử chỉ từ hôn đó khiến cho Đường lão thái gia thiếu chút tức giận trúng gió, bất quá song phương đương sự thật ra đều thỏa mãn, sau đó vẫn tiếp tục gặp gỡ, duy trì quan hệ tình cảm thanh khiết.

Nhưng mà, Đường tiểu thư mười hai tuổi còn trẻ vô tri, xung động nhất thời mà làm chuyện đó, sau này thời gian dần trôi, hối hận cũng đã muộn rồi. Bởi vì nàng phát hiện, Vĩnh Yên chưởng quỹ Cảnh Thiên không phải hoàn toàn đáng chán. Không những diện mạo ngày càng đẹp trai, mà còn người gặp người thích hoa gặp hoa nở, từ ấu nữ ba tuổi cho tới lão bà bảy mươi đều rất yêu quý hắn… Ái tình đã qua không dễ dàng tìm về được.

Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. [Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng để hoa rụng bẻ cành không]

Đường Tuyết Kiến chỉ có thể cả ngày chạy theo sau Cảnh Thiên, ý đồ dùng thiếu nữ tình thâm cảm hóa thiếu niên lạc đường, quán triệt tư tưởng ‘đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại’ mà ở bên cạnh hắn. Thế nhưng đúng lúc ấy, hắn lại rời khỏi Ba sơn Thục thủy, sống chết không buông cùng với Từ Trường Khanh thống lĩnh quân đoàn Thục Sơn lao vào binh đao chiến trận, rốt cuộc rơi vào đoạn tuyệt luyến không có đường ra.

“Hữu duyên vô phận, hữu duyên vô phận!” Đường lão thái gia mỗi lần nắm lấy tay Cảnh Thiên, sẽ quay ra tôn nữ mà đau lòng cảm khái.

Đường Tuyết Kiến cùng Cảnh Thiên rốt cuộc là hữu duyên hay vô duyên, phỏng chừng ngay cả người trong cuộc cũng không cách nào nói rõ.

Kỳ thực, Đường lão thái gia không biết, duyên phận rốt cuộc là gì? Tựa như thứ đã định sẵn, cũng tựa như phải tự giành lấy cho mình. Cùng một đạo lý, có người lấy một xử nữ làm lão bà, cũng có người lấy một lão bà và coi là xử nữ. Kỳ thực với những người nghĩ thoáng một chút, chuyện bi thảm nhất của nhân sinh, không phải lão bà ngươi lấy được không phải là xử nữ, mà là lão bà người lấy được chỉ có thể cả đời làm xử nữ. [Có lẽ ý câu này là, ngươi lấy được lão bà rồi mà không có tình cảm, thì cũng không khác gì để người ta cả đời làm xử nữ, đó là chuyện bi thảm nhất nhân sinh.]

Đương nhiên, những lời này chỉ nói vậy mà thôi, nói chung, trên đường Cảnh Thiên cùng Đường Tuyết Kiến và Hoa Doanh đến quỷ thành Phong Đô, Cảnh Thiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần, không biết làm cách nào đã đến được nơi quỷ dị âm u không gì sánh được trong truyền thuyết.

Tuy rằng trong bóng đêm, Cảnh Thiên vẫn thấy được kiến trúc nơi này cùng kiến trúc phổ thông ở thành Du Châu không có nhiều khác biệt. Con đường vắng vẻ, người đi lại không nhiều, thần thái mỗi người đều vô cùng bình tĩnh, không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không thấy Hắc Bạch Vô Thường.

“Này, trư bà, rốt cuộc cô làm cách nào mà đưa được ta tới đây? Ta chỉ nhớ cô đưa cho ta bát nước bảo ta uống, nói cái gì canh Ly Hồn, sau đó con mắt ta không thể nào mở ra được, thân thể cũng tựa hồ phi thăng, sau đó mơ mơ hồ hồ mà xuất hiện ở chỗ này. Cô lấy canh Ly Hồn ở đâu? Còn nữa, lệnh bài trên tay nghĩa là gì?”

Tuyết Kiến ấp úng giải thích: “Chuyện canh Ly Hồn cùng lệnh bài ngươi đừng hỏi nữa. Nói chung, chúng ta có thể đến nơi này là được rồi.”

“Đó là đồ của Triệu Vô Duyên ta.” Một thanh âm từ phía sau vang lên. Theo trận trận tiếng cười hèn mọn, một nam tử trung niên xuất hiện, mặt mũi xấu xí, tướng mạo du côn. Cảnh Thiên thấy hắn bày ra dáng cười xum xoe đến bên cạnh Tuyết Kiến, không khỏi cả người sở gai ốc.

“Tiểu cô nương, thế nào, tin tưởng canh Ly Hồn của bản âm soa rồi chứ? Ta đã nói, có việc gì cứ tìm Triệu Vô Duyên, không ngờ nàng đến tìm ta thật. Xem ra nàng đối với nam tử ngọc thụ lâm phong như ta vẫn còn rất nhiều tình ý, nói đi, nàng muốn ta làm cái gì?”

“Ngươi nghe cho kỹ đây, ta tìm ngươi là bởi vì bằng hữu của ta đã chết, cần hoàn dương, cho nên ta mang theo y đến Phong Đô quỷ thành. Không phải ngươi rất thích tiền sao, ta cho ngươi tiền, nhưng ngươi muốn ta… muốn ta…”

“Hừ, ngươi muốn chủ nhân ta gả cho ngươi, cũng không tự nhìn lại tướng mạo của mình, so với cái mông khỉ còn xấu hơn, phi, chủ nhân không hề thích ngươi. Chủ nhân ngay đến Cảnh Thiên còn không thích, thế nào đi thích một nam nhân xấu xí như ngươi.” Hoa Doanh vỗ vỗ cánh, mềm mại bay giữa không trung, khẩn cấp thay Đường Tuyết Kiến phát biểu.

“Ta xấu? Ta già? Yêu nghiệt ranh con, nói bậy! Ta từ khi làm âm soa, liền giữ được thanh xuân vĩnh viễn. Ngươi đoán thử xem, ta bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn mươi.” Cảnh Thiên trả lời thẳng thắn.

“Xời, trẻ con, không nhìn thấy chân quân, ta năm nay mới hai mươi tám, tuổi trẻ phong lưu, cùng với Đường cô nương chính là trời sinh một cặp.” Triệu Vô Duyên trơ mặt tiến lên, tiếp tục nói: “Đường cô nương thật sự không muốn cùng ta tình ý tương thông, lo lắng cái gì sao?”

Cảnh Thiên lòng nóng như lửa đốt, cắt ngang lời Triệu Vô Duyên: “Nói ít thôi, nếu ngươi là âm soa, vậy có cách gì tiếp cận quỷ thành Phong Đô, đi vào Diêm La đại điện? Cứ định giá đi, một câu thôi, Cảnh Thiên ta không muốn cùng ngươi nhiều lời.”

“Không muốn cùng ta nhiều lời, hừ, ta đây không phải con buôn thích ngửi hơi tiền, ta luôn luôn mang tâm Bồ Tát, cứu khổ cứu nạn, ngươi nếu như gặp phải khó khăn, cứ việc mở miệng. Đương nhiên, nếu có khế ước bán nhà, châu ngọc đồ cổ các thứ thì càng tốt, ta biết thì sẽ nói, nói sẽ nói hết.”

“Ngân phiếu ba trăm lạng bạc, tiệm cầm đồ tại Trường An tất cả đều đổi thành tiền mặt cho ngươi, ngươi có rắm chó gì mau phóng ra.” Cảnh Thiên đem tập ngân phiếu đập vào tay Triệu Vô Duyên.

“Tốt tốt, rất sảng khoái, ta thích.” Triệu Vô Duyên đưa hai người tiến vào tiểu điếm, khẩn cấp bày hương trà.

“Tuy ta sống tại Phong Đô quỷ thành, nhưng đây chỉ là dương thành, nơi âm u cực lạc thật sự, Diêm La đại điện, tọa ở âm thành.” Triệu Vô Duyên chà chà hoàng thổ dưới chân, giải thích: “Âm dương hữu biệt, chúng ta thân thể phàm trần nếu muốn tiếp cận thế giới bên kia, cần phải mượn thêm một chút pháp khí pháp bảo phá giới, mới có thể…”

“Cần pháp bảo gì?”

“Đương nhiên là pháp bảo hiếm có trong thiên địa. Tam đại pháp khí “Phong, Hỏa, Lôi” ta biết chí ít hai thứ, hỏa chính là quạt Âm Dương, lôi là đèn Phục Ma.” Triệu Vô Duyên dương dương đắc ý phất cây quạt gỗ mun trong tay.

Tuyết Kiến thấy vẻ mặt hắn mười phần chắc chắn, lòng không khỏi kinh ngạc, không phải chiếc quạt trong tay ngươi đó chứ. Triệu Vô Duyên vừa nghe lời này, xấu hổ vạn phần, vội vã biện hộ, chiếc quạt này không phải là quạt Âm Dương, mà do ta dùng mười lượng bạc mua được ở chợ, lúc ta mua thứ này, không phải Tuyết Kiến cô nương cũng đang ở bên cạnh sao? Vốn định muốn mua chiếc quạt này tặng cô nương, nhưng nàng cố tình không nhận nên ta đành phải giữ lại dùng.

Hoa Doanh nghe vậy, tại không trung phát ra tiếng cười nhạo ‘ục ục’.

Cảnh Thiên không nhịn được nói, vậy ngươi hãy mau đem quạt Âm Dương, đèn Phục Ma đưa chúng ta đến Diêm La điện. Triệu Vô Duyên kinh ngạc nói, ta cùng lắm chỉ là tiểu âm soa mà thôi, đâu có bản lĩnh đưa các người đến Diêm La điện. Đường Tuyết Kiến nghe đến đây liền nổi giận, ngươi không phải đã nhận của chúng ta ba trăm lạng bạc rồi sao, thế nào lật lọng không giữ lời. Triệu Vô Duyên cười lạnh, ba trăm lượng bạc đó là phí tin tức, ở đây tin tức như sinh mệnh, các ngươi cùng lắm chỉ biết lời đồn thổi, thứ ta nói cho các ngươi mới là thông tin chính xác…

Cảnh Thiên nghe đến đây, mới biết Triệu Vô Duyên chỉ là kẻ hỗn đàn lừa lọc, căn bản không có bản lĩnh đưa bọn họ tới Diêm La Điện. Hắn giận tím mặt, hất đổ bàn trà, tiện tay quăng rầm rầm mấy tạp vật trong cửa hàng của Triệu Vô Duyên, sau đó kéo Tuyết Kiến rời đi.

Con đường trong quỷ thành Phong Đô vắng vẻ đìu hiu, bóng đêm ngày càng mờ mịt.

Hai người họ hiện tại đang đứng trước một khách điếm, đèn lồng hai bên mờ nhạt lắc lư, trên bảng hiệu ghi mấy chữ khó phân biệt “Vãng sinh khách sạn”. Cảnh Thiên nhìn hai chữ “vãng sinh”, không khỏi dâng lên cảm giác bất an khó đoán.

Chủ nhân khách điếm là một bà già, nửa đêm thấy hai người lạc ở trong thành, liền dẫn bọn họ vào bên trong, ân cần nói: “Các ngươi không ngại thì nghỉ lại đây một đêm, sáng mai đến thành Đông tìm lão Quỷ Tiên, xem hắn có biện pháp gì giúp các ngươi không. Triệu Vô Duyên chỉ là người phàm, chẳng biết pháp thuật gì đâu, cùng lắm có mấy bát canh Ly Hồn mà thôi. Hắn bất học vô thuật, ỷ vào một khối lệnh bài Âm Soa mà ăn uống no say không chỉ một hai ngày, thật quá đáng.”

Đường Tuyết Kiến vừa bước lên lầu vừa gật đầu: “Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta đã lãng phí ba trăm lạng bạc.”

Mắt thấy chuyến đi này không thuận lợi, Cảnh Thiên lòng đầy phiền muộn.

Tắt đèn an giấc, hắn nằm trên giường lật qua lật lại, trong lòng một mảnh hỗn loạn. Hắn lo lắng bảy ngày trôi qua, Từ Trường Khanh sẽ hết cơ hội hoàn dương, giữa lúc mộng mị yên thủy trường thiên, Từ Trường Khanh lượn lờ tiếu ý, cùng một tử y nữ tử dắt tay nhau rời đi, mặc cho hắn kinh hô thế nào cũng không quay đầu lại.

Canh ba đã qua.

Cảnh Thiên đang mơ mơ màng màng, chợt nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng lão bà: “Tử Huyên cô nương, đi bên này, phòng của cô ở bên trái.”

“Tới rồi! Nàng ta rốt cuộc tới rồi!” Cảnh Thiên giật mình, đột nhiên xoay người ngồi dậy, miệng đầy khổ sở, “Tử Huyên! Ngươi rốt cuộc tìm được y rồi!” Hắn kinh ngạc nửa canh giờ, trong lòng hỗn loạn không biết nên buồn hay vui.

Kỳ thực, Cảnh Thiên không phải không có chuẩn bị tâm lý.

Ngay khi hắn yêu cầu Thánh cô giải khai phong ấn của Từ Trường Khanh, hắn đã dự tính được, khi ngũ hành linh tính của Từ Trường Khanh khôi phục, Tử Huyên vẫn đau khổ tìm kiếm chuyển thế của Lâm Nghiệp Bình nhất định cảm ứng ra được mà tìm đến đây – Sự thực chứng minh, quả nhiên là thế. Tử Huyên pháp thuật thâm hậu, có nàng xuất thủ tương trợ chuyến này có thêm vài phần cơ hội thành công, thế nhưng, nếu cùng nàng liên thủ, thời gian tới mình cùng Từ Trường Khanh nên đối mặt thế nào với ân oán tình cừu không rõ ràng của kiếp trước?

Quan hệ của ba người họ quả thực quá vi diệu.

Trong trí nhớ mà Cảnh Thiên hiện có, kiếp trước của hắn – Long Dương, thì Lâm Nghiệp Bình cùng Tử Huyên sớm đã có oán lệ phát sinh, đến chết cũng không dứt. Đến kiến này, hắn cùng Từ Trường Khanh lưỡng tình tương duyệt, Tử Huyên lại vẫn âm hồn không tan đột nhiên chen vào, tiếp tục gây nên gút mắt không thể giải khai.

Phật gia có câu: Dục tri tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị. Dự tri hậu sự quả, kim sinh tố giả thị [Muốn biết nhân kiếp trước, hãy xem quả kiếp này. Muốn biết quả kiếp sau, hãy xem nhân kiếp này.]

Ân oán gút mắt của ba người, rốt cuộc căn nguyên từ đâu?

Hồi tưởng lại thời khắc hắn thỉnh cầu Thánh cô mở ra phong ấn của Từ Trường Khanh, vị nữ tử băng sơn lạnh lùng kia cư nhiên cũng có chút do dự bất an. Đúng vậy, nhiệm vụ của bà là phụ tá hậu nhân Nữ Oa, thủ hộ Nam Chiếu. Một khi phong ấn giải khai, vạch trần bí mật đã phủi bụi, ký ức đã qua ào ào sống dậy, Tử Huyên sẽ tiếp tục thà chết không buông, nối lại đoạn tình cảm lưu luyến mấy kiếp không thành kia.

Thân là Thánh Cô, bà sao có thể chấp nhận để chuyện này phát sinh lần nữa, tất cả nỗ lực hai mươi bảy năm qua chẳng lẽ cứ thế buông xuôi?

Nhưng mà, chỉ có mở ra phong ấn của Từ Trường Khanh, mới có thể khôi phục ngũ hành linh thức của y, mới có thể giúp y duy trì sinh mệnh. Không ai có quyền tước đoạt cơ hội sống của người khác.

Mặc kệ Thánh cô là vì danh nghĩa trách nhiệm, hay vì sở cầu của Cảnh Thiên. Dù sao, thời khắc mà Thánh cô lo sợ nhất cũng đã đến.

Ngọn nến trên bàn phát ra mấy tiếng khô khan, bấc đèn khói xanh lượn lờ, trong phòng dần hiện lên một bóng quỷ cao to huyễn ảo.

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Là ngươi! Phượng Trác tướng quân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play