Trong phòng một mảnh u ám, dưới ngọn đèn dầu yếu ớt chỉ nghe được vài tiếng thở ngưng trọng.

“Từ Trường Khanh không chết!” Thanh âm Thánh Cô lạnh lùng vang lên.

Thánh cô mặt vô biểu tình, nhìn chúng đệ tử Thục Sơn giải thích: “Nhưng hắn xác thực đã hồn phi phách tán, so với người chết không khác bao nhiêu. Người thường chỉ cần hô hấp đoạn tuyệt thì sẽ thành người chết, tự nhiên sẽ bị hai vị sứ giả Hắc Bạch Vô Thường dẫn ba hồn bảy vía xuống âm phủ. Nhưng Từ Trường Khanh là người tu chân, không giống với người thường. Người tu chân chỉ cần nguyên thần chưa mất, ba hồn bảy vía đã tiêu tán trong vòng bảy ngày vẫn có thể tìm về, cải tử phục sinh. Dân gian có câu ‘hồn thất hồi hồn dạ’ không phải là không có căn cứ.”

Cảnh Thiên ngẩn người, nhảy bật lên thất thanh: “Phải, chỉ cần nguyên thần Đậu Phụ Trắng còn tồn tại thì vẫn có cách cứu.”

Thường Dận thần sắc bi thương không khác gì Cảnh Thiên, lặng lẽ vạch góc áo Từ Trường Khanh, ngưng chưởng hướng vào huyệt Đàn Trung trước ngực y. Trong phòng ánh sáng yếu ớt, nhưng Thường Dận nhãn lực hơn người, vừa nhìn qua đã thấy trước ngực Từ Trường Khanh rải rác mấy điểm bầm tím. Tâm trạng có chút khó xử, lập tức quay đầu đi không nhìn nữa, tay tiếp tục phát lực, nháy mắt đã bức ra ngân châm trên người Từ Trường Khanh.

Hắn vừa xoay người, dưới ngọn đèn minh diệt, mọi người nhìn rõ trong lòng bàn tay hắn có một thanh ngân châm mảnh đỏ như tơ máu.

“Đây là cái gì?”

Thường Dận nhìn lên, thanh âm có điểm u ám: “Quỷ Môn Thập Tam Châm! Châm cuối cùng tại huyệt Đàn Trung đã bị sư huynh dùng rồi, nguyên thần của huynh ấy đã —”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm? Cái gì là Quỷ Môn Thập Tam Châm?” Cảnh Thiên vẻ mặt kinh hoàng, “Ngươi có ý gì? Cái gì là Quỷ Môn Thập Tam Châm? Rốt cuộc là ý tứ gì?” Hắn đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm ấy thúc giục Từ Trường Khanh rời giường, từ trên áo y vô ý mò ra được một cây ngân châm, nhưng nhất thời sơ xuất không có để ý đến. Chẳng lẽ Từ Trường Khanh sớm đã liều lĩnh tiêu hao nguyên thần?”

Thường Dận ngẩng đầu, mâu trung sâu nặng bi ai, “Không, không chỉ là Quỷ Môn Thập Tam Châm. Việc đại sư huynh tiêu hao nguyên thần cũng không phải chỉ trong ngày một ngày hai. Trong cơ thể huynh ấy có Hỏa Liệt Thảo, sợ rằng đã tích tụ không dưới một tháng rồi.”

“Đậu Phụ Trắng trúng độc? Sao ta lại không biết?”

“Cũng không phải là độc, mà thực ra là thánh dược trị thương của Thục Sơn chúng ta, có thể cấp tốc hồi phục thương tích, khiến cơ thể trở về trạng thái tốt nhất, nhưng ngược lại cũng hi sinh chân nguyên của chính mình, tổn hao nguyên thần cực lớn. Chư vị sư tôn nghiêm cấm đệ tử Thục Sơn dùng loại dược này. Về phần đại sư huynh… Có lẽ trong lúc ra vào phòng luyện đan đã lén mang theo, đề phòng tình huống cấp bách.”

Cảnh Thiên nghe được lời đấy, nhất thời nhớ lại đêm đó, hắn năn nỉ Từ Trường Khanh viết chữ cho hắn, Từ Trường Khanh ngữ khí nhàn nhạt, “Chưởng môn nói thư pháp của ta cũng giống như cách xử lý đại cuộc, tuy là trầm ổn ngưng trọng, nhưng lại quá nghiêm khắc cầu toàn, dễ rơi vào hiểm cảnh tự chặt đứt sinh cơ.”

Từ Trường Khanh hành sự luôn nghĩ cho đại cuộc, thận trọng bảo toàn mọi thứ, chỉ là đối với bản thân lại quá nghiêm khắc, rốt cuộc tự chặt đứt sinh cơ.

Thánh Cô nhíu mày: “Chung quy là thương tích gì? Cớ sao lại phải liều mạng như vậy, tự biết tổn hao nguyên thần vẫn nhất định phải dùng Hỏa Liệt Thảo?”

Cảnh Thiên nghe vậy, trong đầu “ầm ầm” một mảng. Hắn nhớ lại, chính vào một tháng trước, ngay tại Phục Ma Trấn! Địa cung Phục Ma Trấn! Đậu Phụ Trắng từng thụ thương! Lúc đó hắn lâm vào ảo giác, y tới cứu trợ hắn, lại bị hắn đâm trúng. Lúc đó hắn thần trí bất minh, trong lúc giận dữ chém ra một kiếm sấm sét, chẳng lẽ làm y bị thương nặng rồi? Hắn nhớ tại khách điếm, Từ Trường Khanh bạch y vai phải nhiễm tầng tầng huyết sắc, nhưng y lại an ủi hắn, “Không có gì, chỉ là bị thương ngoài da, huynh yên tâm!”

Đúng rồi! Y rõ ràng đã thụ thương, thế nhưng một lát sau, lại có thể bế hài tử đi tìm mình, thậm chí uy hiếp Chung Quỳ, nhìn qua giống như không bị ảnh hưởng chút nào – như vậy chỉ có một giải thích, y đã uống vào độc dược chữa thương trí mạng đó!

Cảnh Thiên thất hồn lạc phách đứng bất động tại chỗ, lẩm bẩm một mình, “Là ta hại y – là ta tùy hứng nên hại chết y! Kẻ khởi xướng, kẻ đầu sỏ, kỳ thực là ta… là ta…” Nhiệt huyết dâng lên trong lòng, năm ngón tay nắm chặt đến bật máu, “Ta không những không bảo vệ y chu toàn, trái lại còn hại chết y…”

Thường Dận đứng sau lưng hắn, mặc dù không nhìn rõ biểu tình hắn lúc này, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có điều gì không ổn, nhất thời hoảng sợ quát lớn: “Cảnh Thiên – đừng suy nghĩ bậy bạ!” Hắn bước dài một bước, nhanh chóng chế trụ cánh tay Cảnh Thiên.

Thánh Cô chậm rãi đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi lãnh tĩnh một chút cũng tốt, nguyên thần hắn đã diệt, thần tiên cũng không cứu nổi.”

“Ai nói!” Một âm thanh non nớt từ cửa truyền vào.

“Kẻ nào?”

“Ta không phải là người, chỉ là một khúc gỗ!”

“Yêu nghiệt lớn mật, dám tại —”

“Ha, các tiểu đạo sĩ Thục Sơn trảm yêu diệt ma còn chưa nói gì, Thánh Cô bà bà đã có ý kiến sao? Đừng nóng giận, nóng giận sẽ nhanh già, sẽ làm hại thân thể, bà vốn đã hơn trăm tuổi rồi. Nữ nhân tính tình nên tốt một chút, cả ngày cau có sẽ không có ai thích. Bà xem Từ đại ca đi, vì sao ngay cả hoa hoa cỏ cỏ chúng ta cũng thân cận huynh ấy, là bởi vì người ta tính tình tốt, vừa ôn hòa vừa thân thiết, ta tuy rằng chỉ là một khúc gỗ…”

“Tiểu Mộc, mấy ngày không gặp, ngươi ngày càng trở nên dong dài, có phải ngươi đã tu luyện công phu mồm mép cùng con mèo béo đó.” Lương Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống, nhéo mấy cọng lá trên đầu khúc gỗ.

Tiểu Mộc trước mắt nhiều người, một bước nhảy đến, chuẩn xác rơi trúng đầu giường. Nó ghé vào người Từ Trường Khanh ngửi hồi lâu, cuối cùng nước mắt ào ào chảy ra, “Tiểu Phỉ đã chết, Huyền Tẫn Đan Châu của hắn ở trong cơ thể Từ đại ca, che chở nguyên thần của huynh ấy. Các ngươi đừng dài dòng nữa, tranh thủ thời gian cứu lấy Từ đại ca, nếu không sẽ uổng phí tính mạng Tiểu Phỉ đó.”

Mọi người yên lặng nhìn nhau, biến cố xảy đến quá bất ngờ khiến họ chưa hoàn hồn lại.

“Tiểu Mộc, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

“Ai, việc này nói ra dài lắm, ta lúc đầu tại thâm sơn tu luyện, sau đó buồn chán đi loanh quanh…”

“Bớt sàm ngôn đi, ngươi chỉ cần nói cho ta, mèo béo cùng Đậu Phụ Trắng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi thật sự rất đáng ghét!” Tiểu Mộc mạnh mẽ quét mắt lườm Cảnh Thiên, không nhanh không chậm nói, “Lúc ta đi dạo xung quanh, vừa vặn nhìn thấy Trùng Lâu điểu nhân bay vọt qua trời, sau đó Từ đại ca cũng giống như điểu nhân, ‘bịch’ một cái bị Trùng Lâu đánh một chưởng bay đi… Sau đó ta thấy hai người họ hôn a hôn, hôn rất lâu.”

“Thối lắm!” Cảnh Thiên lạnh lùng nói, “Chỉ sợ con mèo đó mượn cơ hội cướp đoạt mà thôi.”

“Ngươi mới thối, nếu cần ngươi trao ra tính mệnh, chỉ đổi lại một nụ hôn nhẹ, ngươi nguyện ý sao?”

“Đương nhiên.”

“Tốt lắm, ngươi bây giờ chết cho ta xem, xuống âm tào địa phủ mang hồn phách Từ đại ca trở lại đây.”

“Ngươi cho rằng ta không dám?”

“Cảnh Thiên! Đừng xung động!” Thường Dận tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay hắn quát dẹp đường, “Bình tĩnh một chút, cứu đại sư huynh còn có biện pháp khác, lấy mạng đổi mạng không phải là kế sách vẹn toàn. Cho dù cần người xuống địa phủ, người đó cũng không phải là ngươi, ngươi còn trọng trách Ngũ Hành tôn giả, muốn đi ta đi thay ngươi.”

“Thường Dận, nói vậy chúng ta vẫn còn thời gian. Bảy ngày, ít nhất còn có bảy ngày. Nếu Huyền Tẫn Đan Châu ở trong cơ thể Trường Khanh, chúng ta không ngại ngồi xuống thương nghị biện pháp tốt nhất.”

Thường Dận gật đầu, “Chẳng lẽ Tiêu trang chủ muốn vận dụng Sưu Hồn —” Vì Tiêu Ánh Hàn đã bị trục xuất sư môn, cùng Thục Sơn thoát ly quan hệ, Thục Sơn đệ tử tự nhiên phải dùng xưng hô tục gia để gọi hắn.

Tiêu Ánh Hàn nghe vậy, thần sắc hơi biến đổi, hắn còn chưa nói gì, Cảnh Thiên đã lắc đầu từ chối, “Không! Không thể dùng Sưu Hồn Địch sưu tập tàn hồn.” Thần sắc hắn tuy rằng bi thương, nhưng từ ngữ lại vô cùng cương quyết, “Du hồn trong thiên hạ nhiều vô kể, bản tính lại khác biệt, tiến nhập vào cơ thể vạn nhất phản phệ kỳ chủ thì vô cùng không ổn. Ta không muốn Đậu Phụ Trắng khi tỉnh lại sẽ biến thành một lão thầy đồ ra vẻ ông cụ non, hay một tướng quân giết chóc thành tính tàn sát lương dân. Huống chi, Sưu Hồn Địch chính là vật bạo ngược đoạt nhân tàn hồn, Đậu Phụ Trắng suốt đời làm việc quang minh lỗi lạc, y tuyệt không vì giữ lại mạng mình mà mất đi nhân tính, cưỡng đoạt tàn hồn của người khác để sử dụng.”

Đệ tử Thục Sơn nhất loạt gật đầu.

Cảnh Thiên thầm nghĩ, đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, há có thể vì tư tình mà uổng cố tính mạng người vô tội, tự ý dùng Sưu Hồn Thuật. Nếu ta vì tìm lại hồn phách của y mà trả giá bằng ngàn vạn tính mệnh bách tính vô tội, thì y cho dù sống lại được, cũng tuyệt không đồng ý, lại càng khinh thường hành vi của ta. Đúng rồi, cùng lắm tính mệnh hợp lại, hai người chúng ta đều là đại lão gia, cứ coi như không cứu được Đậu Phụ Trắng, cũng có thể nắm tay đến Hoàng Tuyền chết oanh oanh liệt liệt, thanh thản thoải mái, tuyệt không tham sống sợ chết bấu víu nhân gian.

Ánh đèn âm u chiếu lên gương mặt Tiêu Ánh Hàn tối sáng bất định, ai cũng không đoán ra tâm trạng hắn lúc này. “Ngươi có nhớ phương pháp Ngũ Quỷ Tá Thọ của Thục Sơn?” Tiêu Ánh Hàn đột nhiên hỏi.

“Ngũ Quỷ Tá Thọ?” Cảnh Thiên lần đầu tiên nghe đến dị thuật này.

“Phải, Ngũ Quỷ Tá Thọ.” Tiêu Ánh Hàn lạnh lùng khẳng định lần nữa.

“Ngũ Quỷ Tá Thọ” là một dị thuật cho mượn tuổi thọ, người thi pháp sẽ đem Trường Thọ Hương điểm vào mạch máu của năm người tá thọ, đem dương thọ của người sống chuyển vào người đã chết, thời gian dài ngắn sẽ do Trường Thọ Hương khống chế điều chỉnh. Từ Trường Khanh sinh cơ đã tuyệt, ba hồn bảy vía đã tan vào đất trời, rất nhanh sẽ bị Hắc Bạch sứ giả dẫn âm hồn đi đến Diêm La Điện tại Phong Đô quỷ thành. Nhưng nếu đem dương thọ của người sống đưa vào trong cơ thể y, tạo thành biểu hiện sinh cơ chưa dứt, như vậy có thể lừa gạt Hắc Bạch Vô Thường, kéo dài thời gian tìm phương pháp chữa trị.

Cảnh Thiên nói: “Chủ ý này không tồi, mặc kệ ba hồn bảy vía của Đậu Phụ Trắng đã bị câu nhập xuống âm tào địa phủ hay chưa. Nói chung, đề phòng bất trắc, ta sẽ đến Phong Đô quỷ thành. Thứ nhất có thể tìm về ba hồn bảy vía của y, thứ hai có thể đến Diêm La điện sửa chữa sổ sinh tử, ta tuyệt bút vung lên trực tiếp đem dương thọ của Đậu Phụ Trắng đổi thành một vạn tuổi, cho lão Diêm Vương tức chết. Thiên địa bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, nghịch thiên kháng mệnh cũng chẳng phải sự tình ghê gớm gì.”

“Phương pháp này quá mức nguy hiểm, không bằng để chúng ta mỗi người tặng mười năm tuổi thọ cho sư huynh.” Lời vừa nói ra, chúng đệ tử hào khí cuộn trào, tranh nhau tiến về phía trước, “Để ta, để ta…”

Cảnh Thiên trong lòng cảm động, miệng lại lạnh lùng đáp: “Phi, năm người mười năm thì cũng chỉ được năm mươi năm, có đáng là gì? Cho dù là mượn năm mươi năm tuổi thọ, Đậu Phụ Trắng không có ba hồn bảy vía, lẽ nào sống như thực vật suốt năm mươi năm? Các ngươi mệnh nhỏ không đủ cho y, hơn nữa, nếu như Đậu Phụ Trắng sống lại, biết các ngươi tá thọ cho y, cứ theo như tính tình của y thì sẽ lập tức đem tuổi thọ trả lại các ngươi. Cứ đổi đi đổi lại như thế vô cùng phiền phức, không bằng một lần giải quyết cho xong. Chỉ là đi xuống địa phủ, ngoại trừ cắt cổ tự sát, còn có phương pháp nào an toàn chắc chắn hơn không? Ta không phải sợ chết, chỉ sợ sư huynh các ngươi sống lại rồi lại thấy ta chết vì y, khẳng định sẽ vô cùng thương tâm tự trách.

Lời vừa nói ra, chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau. Phong Đô quỷ thành chỉ là nơi tọa lạc của Diêm La điện trong truyền thuyết, nhưng đến tột cùng nó ở phương nào, người sống làm sao đến được, thì không một ai biết rõ.

Cảnh Thiên hít dài một hơi, cũng không ngại hiềm nghi, trực tiếp nói: “Các ngươi không cần tá thọ, vạn nhất không còn biện pháp khác, người xuống địa phủ là ta, ai cũng đừng mong tranh.” Lúc hắn nói mấy lời đó, giọng điệu kiên quyết mười phần.

Đệ tử Thục Sơn không rõ nội tình, mơ hồ chỉ biết đại sư huynh vì Cảnh Thiên nên mới thụ thương tại Phục Ma Trấn, cuối cùng mất mạng. Hiện tại thấy Cảnh Thiên nguyện ý liều chết cứu giúp, cho rằng hắn cũng là người nghĩa khí, tuyệt không tưởng nổi quan hệ không minh bạch giữa hai người.

Đến đúng nửa đêm, Tiêu Ánh Hàn cùng năm đệ tử thuộc tính ngũ hành đem Từ Trường Khanh đăng đàn tá thọ.

Lương Tiểu Nguyên đứng dưới ánh nến, thấy năm tên tiểu quỷ tóc trái đào dần dần lộ rõ nguyên hình, ẩn hiện giữa không trung, bay lượn quanh đỉnh đầu các đệ tử Thục Sơn. Nương theo chú ngữ không ngừng nhả ra từ miệng Tiêu Ánh Hàn, khói xanh từ Mệnh Môn Hương lượn lờ, tan vào giữa không trung mờ mịt.

Tố Nương sớm đã được Lương Thụ Nguyên tìm thấy ở Tỷ Thủy Trấn, lúc này đang đứng bên cạnh Lương Tiểu Nguyên. Lương Tiểu Nguyên lo lắng nàng khuê các nữ lưu, gặp phải quỷ thần khó tránh thất kinh, bèn nói: “Tố Nương, nàng sợ sao? Để ta đưa nàng cùng tam muội trở lại.”

“Không sợ! Không có việc gì!” Tố Nương thấp giọng, “Tố Nương chuyện gì cũng đều trải qua rồi, chỉ cần có huynh bên cạnh, sẽ không còn gì đáng sợ nữa.” Lương Tiểu Nguyên trong lòng rung động, liền đánh bạo nắm lấy bàn tay nàng, cảm giác được làn da mềm mại trắng mịn trong tay, hắn vô cùng thoải mái. Tố Nương hai gò má đỏ hồng, nhưng cũng chỉ khẽ giãy một chút, lại thấy Lương Tiểu Nguyên không chịu buông tay, cuối cùng cũng tùy theo hắn.

A đễ ở bên cạnh thấy rõ ràng, lén hướng về phía nhị ca lè lưỡi trêu chọc. Lương Tiểu Nguyên tuy rằng đỏ mặt mắc cỡ, nhưng vẫn gắt gao nắm lấy Tố Nương không buông.

Trên tế đàn quỷ khí dày đặc, âm hỏa đại thịnh, nhưng dưới đài tình cảm ấm áp, tâm ý tương thông. Lương Tiểu Nguyên quét mắt nhìn Cảnh Thiên, thầm nghĩ, nếu như không phải ngày ấy Cảnh đại ca thức tỉnh ta chuyện Tố Nương gặp đại biến, ta cùng nàng sao có thể ân ái thế này. Chỉ tiếc, Từ đạo trưởng là người xuất gia, hiện tại lại…

Nguyên lai, Lương Tiểu Nguyên tính tình vô tư thẳng thắn, nhưng Tố Nương lại bất đồng. Nàng vốn là nữ tử, trong Ma giới bị Mị Cơ thu làm tỳ nữ, trải qua chuyện thuyền hoa, mơ hồ đã minh bạch quan hệ hai người Cảnh Khanh. Sau khi gặp được Lương Tiểu Nguyên tại Tỷ Thủy Trấn, thấy ngôn hành cử chỉ của Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh, rốt cuộc khẳng định được quan hệ của họ. Biết được ngày ấy Lương Tiểu Nguyên tại Cửu Tuyền Thôn trêu ghẹo Cảnh Thiên cùng Từ đạo trưởng “phu thê tình thâm”, nàng nhịn không được lén nói rõ chân tướng cho Lương Tiểu Nguyên.

Tiểu Nguyên ban đầu khiếp sợ, nghe Tố Nương giải thích nửa ngày mới hiểu được tình ý hai người. Hơn nữa hắn vừa tận mắt thấy Cảnh Thiên đối với Từ Trường Khanh sinh tử tương tùy, bất ly bất khí, lòng càng cảm động. Chỉ hi vọng hai người sớm tu thành chính quả, ẩn cư sơn lâm, làm một đôi thần tiên tiêu dao, không để ý phong ba thế tục.

Ngũ Quỷ Tá Thọ tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng còn phương pháp an toàn để đến được Phong Đô quỷ thành, Thường Dận đã xem lại vô số điển tịch, chung quy vẫn không chỗ nào nhắc tới. Hắn suốt đêm liên lạc với Thục Sơn bên kia, đệ tử tại đó chỉ bẩm báo lại, chư vị sư tôn Thục Sơn đều ở hậu sơn bày trận pháp, từ lâu không hỏi thế sự.

Cảnh Thiên lòng nóng như lửa đốt, trắng đêm thủ hộ trước giường Từ Trường Khanh. Hắn gật gù đến nửa đêm, mơ mơ màng màng cảm giác có làn gió lượn lờ quanh thân mình, song linh kẽo kẹt vang vọng không ngớt. Gió nhẹ nấn ná từng hồi, ôn nhu chạy quanh mình Cảnh Thiên, tựa như quyến luyến không muốn rời đi.

Ánh trăng nhộn nhạo.

Cảnh Thiên chậm rãi mở mắt, mắt thấy một bóng người nhàn nhạt đứng lặng trước cửa sổ, ngưng mắt lộ ra ôn nhu vô hạn, là dung mạo thanh thoát ngày nào. Trong lòng hắn kịch chấn, ngực như bị búa tạ gõ mạnh, nhiệt lệ đột nhiên trào ra viền mắt, hô hấp ngừng trệ. Bóng cây ngoài cửa sổ len vào trong phòng, Cảnh Thiên đột ngột phát hiện dưới chân bạch y nhân cũng không có bóng, hắn hiểu rõ Từ Trường Khanh ba hồn bảy vía từ lâu tiêu tán, bạch y huyễn ảnh lúc này chỉ là một mảnh du hồn cố gắng lưu lại mà thôi.

“Đậu Phụ Trắng, huynh quả nhiên luyến tiếc ta, biến thành quỷ cũng không muốn ly khai ta, có đúng hay không?” Cảnh Thiên chỉ cảm thấy như thật như giả, mấy lần nghi ngờ mình đang lạc vào cõi mộng, nhịn không được đưa tay muốn ôm lấy đối phương vào lòng.

Bạch y du hồn vốn dĩ mâu trung mỉm cười, lại thấy Cảnh Thiên đưa tay xoa mặt mình, con ngươi như nước nhất thời hiện lên một tia trách giận. Cảnh Thiên sợ y giống như ngày thường thẹn quá hóa giận bạt cước ly khai, bỏ lại hắn một mình, cho nên không dám đường đột nữa, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Thế nào biến thành quỷ rồi vẫn muốn làm đạo sĩ cổ hủ, thật là không thú vị.”

Bạch y du hồn nguyên bản xị mặt buồn bực, thấy Cảnh Thiên oán thầm như vậy, nhịn không được khóe miệng nhoẻn cười.

Cảnh Thiên trong lòng kích động, nhiệt huyết dâng lên, quát to một tiếng, chuyển thân nhào tới đem đối phương chế trụ trong lồng ngực. Nhưng mà, thân hình y bỗng nhiên phiêu lãng, đường nét bất định, Cảnh Thiên ngã vào bàn ghế phía trước, tất nhiên ôm không được du hồn kia.

Bạch y du hồn thấy Cảnh Thiên hai tay chống nạnh, thở hồng hộc trán đầy mồ hôi, lập tức nhoẻn miệng cười hiểu ý dừng bước, nghiêng đầu đánh giá đối phương một lát. Cảnh Thiên thấy cằm y khẽ nhếch, thần sắc kiêu căng dường như khiêu khích mình, tâm trạng bừng tỉnh, du hồn này nhất định là muốn cùng mình chơi trốn tìm một phen.

Chỉ là Từ Trường Khanh xưa nay đoan chính thận trọng, mặc cho Cảnh Thiên thường ngày trêu chọc thế nào, mặt y cũng ít khi giãn ra. Nghĩ không ra hôm nay hồn phi phách tán, trở thành du hồn trở về chốn cũ, thấy Cảnh Thiên ngủ say nặng nề, cư nhiên chịu không nổi mà hiện thân đùa giỡn hắn một phen, nghịch ngợm như tiểu hài tử.

Dáng điệu ngây thơ tinh nghịch, không ngừng trêu chọc Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên nhất thời kinh hỉ, hắn xưa nay vẫn oán giận Từ Trường Khanh không hiểu phong tình, đối với cử chỉ thân mật của tình lữ luôn cảm thấy mâu thuẫn phản cảm, khiến hắn khổ luyến chịu đựng, không hưởng thụ được hết phong lưu. Nhưng Từ Trường Khanh thanh tu tự giữ đã thành thói quen, cho nên Cảnh Thiên tuy rằng lòng mang oán giận, cũng không muốn miễn cưỡng y tận lực làm chuyện trêu đùa này.

Đây có thể nói là chuyện ăn năn lớn nhất trong chuỗi ngày khổ luyến của Cảnh Khanh.

Nghĩ không ra sau khi Từ Trường Khanh vĩnh biệt cõi đời, ba hồn bảy vía tiêu tan, lại có một du hồn tán nhập trong phòng, chủ động trêu chọc Cảnh Thiên. Hai người trong phòng tuy rằng không nói nửa câu, nhưng trò chơi nửa đêm của tình lữ khiến cho Cảnh Thiên thỏa mãn không gì so sánh được, quả thực khuây khỏa bình sinh, hay chính là “hoa rơi hữu ý, nước chảy có tình.”

Tính trẻ con nổi lên, hắn mạnh người nhảy về phía trước, muốn chặn ngang ôm lấy đối phương, thỏa nỗi nhớ thương dằn vặt. “Từ Trường Khanh” ham chơi so với hắn càng sâu, tiếp tục chạy đi không cho hắn như nguyện, đợi đến lúc hắn thở hồng hộc vì mệt, du hồn mới chần chừ cước bộ, mặc cho Cảnh Thiên ôm vào lòng.

Giờ khắc này, mặc dù Từ Trường Khanh không có hình thể thực sự, nhưng đối với Cảnh Thiên mà nói, vẫn có nhiệt lưu cuộn trào mãnh liệt, thoải mái sinh tình, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, thoải mái không gì sánh được. Cảnh Thiên mặc tưởng, thì ra trong tâm linh Đậu Phụ Trắng vẫn ẩn nấp bản tính thích chơi đùa, tuyệt không kém ta. Thường ngày y nghiêm mặt nhăn nhó cũng chỉ là giả trang, kỳ thực vẫn luôn tồn tại một mặt không muốn cho ai biết.

Tựa như Đậu Phụ Trắng lúc này, vừa nghe lời vừa ham chơi.

Hắn thầm nghĩ, cứ coi như Từ Trường Khanh không sống lại được nữa, chỉ cần du hồn này mỗi đêm vào phòng, cùng hắn sống đến cuối đời, tiếp nối tình nhân quỷ, cũng coi như chuyện khoái hoạt ở đời. Cảnh Khanh chi luyến thật quá mức khổ cực, chỉ cần một điểm ôn nhu này cũng có thể khiến hắn yên lòng mãi mãi. Người ngoài nếu biết được ý niệm si ngốc trong đầu hắn, nhất định sẽ mắng hắn một câu, ngớ ngẩn. Nhưng Cảnh Thiên lại không cho là vậy, trời sinh hắn tính tình lạc quan, hôm nay có rượu hôm nay say, đâu cần thứ gì cũng tham lam đòi hỏi.

Trăng sáng trong ngực, phàm trần như hoa, Trang Chu mộng điệp, đâu thật đâu giả.

“Đậu Phụ Trắng, thấy người trên giường không? Quay về thân thể, có được không?” Cảnh Thiên biết du hồn đó là tàn hồn trong ba hồn bảy vía của Từ Trường Khanh, ý thức không rõ, thần trí bất minh, cũng không phải Từ Trường Khanh ngày thường. Y chỉ dựa vào trực giác cùng bản năng mà tìm đến đây, chỉ cần bị kinh hách một chút, tàn hồn sẽ lập tức biến mất.

Bạch y du hồn do dự một chút, lại nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên, do dự một lúc, tựa hồ châm chước thành ý của đối phương. Cảnh Thiên chân thành cùng ôn nhu khuyên bảo, “Đậu Phụ Trắng, chúng ta chơi cũng đủ rồi, huynh trở lại thân thể, được không? Được rồi, huynh có nhớ kẹo hồ lô không, nếu huynh muốn ăn, hãy trở vào thân thể, sáng mai ta mua về cho huynh ăn.”

“Bạch y du hồn nghe đến đó, nhất thời mi sắc hài lòng. Nhưng vừa vặn vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận bước chân, du hồn sắc mặt đại biến cho thấy đã kinh hách cực độ, thân hình y mờ ảo tựa khói sương phiêu lãng hướng cửa sổ bay đi.

“Đừng đi!” Cảnh Thiên thấy mình vừa dỗ được du hồn nhập thể, sao có thể để y đơn giản bay đi, liền thả người bay lên, vừa vặn giữ lại được người bên cửa sổ. Dưới tình thế cấp bách, hắn không suy nghĩ được nhiều, chỉ có thể thuận thế ôm người kia vào trong lòng, chuyển thân mấy bước.

Nhưng mà, người trong lòng dáng vẻ nhỏ nhắn, mỗi chỗ đụng chạm đều là mềm mại mượt mà, dĩ nhiên là thân thể một nữ tử. Nàng kia “ưm” một tiếng gục vào thân thể hắn, nhịn không được nhiều ngày liền bôn ba mệt nhọc, lớn tiếng khóc lớn: “Đậu phụ thối! Đậu phụ thối! Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.”

Cảnh Thiên giống như bị hất một bát nước lạnh, từ mặt thấm vào tận tâm.

Là Đường gia bảo tiểu thư, Đường Tuyết Kiến.

Đường Tuyết Kiến tựa như bạch tuộc chăm chú nhìn hắn, chỉ lo ôn lại cho hết chuyện cũ ngày xưa. Cảnh Thiên lo lắng khó chịu, thật vất vả giãy ra khỏi cái ôm nhiệt tình của Đường tiểu thư, phóng tầm mắt ra xung quanh, du hồn đã biến mất vào màn đêm mờ mịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play