“Cha, chúng ta muốn đi xa nhà?” Màn Thầu nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai, có chút không dám tin, bé lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên phải xuất môn, nghe nương nói phải đi một tháng lâu như thế, bé chưa từng rời khỏi cái nhà này lâu như vậy?
Hoa Quyển cũng là vẻ mặt hiếm lạ: “Cha, chúng ta muốn đi đâu a?”
Lục Vân Khai bế Hoa Quyển lên: “Đi nơi cha nương lớn lên.”
“Nơi cha nương lớn lên?” Vẻ mặt Hoa Quyển kinh ngạc, “Cha với nương từ bé đã liền ở cùng một chỗ sao?”
“Ừ, ở trong cùng một thôn.” Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nhau với Tống Tân Đồng đang thu thập quần áo một cái, mặc dù ở cùng một thôn, nhưng lại chưa từng qua lại với nhau.
Khi nào thì qua lại?
Có lẽ là từ mùa hè tương ngộ năm ấy.
Khi nào thì động tình?
Có lẽ là trong nháy mắt dưới cây đào mùa xuân năm ấy.
“Vừa lúc, cha nương từ nhỏ đã chơi đùa với nhau.” Hoa Quyển dừng một chút, “Giống như con với ca ca, bọn con mỗi ngày chơi đùa cùng nhau.”
“Cha nương khi nào thì mỗi ngày cùng nhau chơi đùa? Cha nương đều phải xuống ruộng làm việc.” Noãn Noãn mặc váy áo màu hồng phấn chạy từ bên ngoài vào, vây quanh Lục Vân Khai hỏi: “Cha, khi nào chúng ta về?”
“Qua hai ba tháng.” Lục Vân Khai nói.
Tống Tân Đồng nghe nói như thế, động tác xếp quần áo trong tay hơi dừng một chút.
Noãn Noãn trái lại là không có phản ứng gì, ồ một tiếng, “Cha, tổ mẫu nói trong thôn có rất nhiều trái cây, chúng ta trở lại còn có thể đuổi kịp sao?”
“Có thể đuổi kịp.” Lục Vân Khai tính ngày một chút, đến lúc đó ước chừng còn có chút lê treo trên cây.
“Con muốn ăn dưa hấu.”
“Con muốn ăn đào.”
Song bào thai cùng kêu lên nói ra trái cây bản thân muốn ăn.
“Rồi.” Lục Vân Khai gật đầu đáp lời.
“Đừng đáp ứng hai đứa nó lung tung, nếu như trở lại không có, hai đứa nó lại phải náo loạn.” Tống Tân Đồng sửa sang lại quần áo, “Noãn Noãn, các cữu cữu về, con mang theo bọn đệ đệ đi tìm các cữu cữu chơi đi.”
“Đại cữu cữu về?” Hai mắt Hoa Quyển đều phiếm ánh sáng, “Tiểu cữu cữu đã về chưa?”
“Đại cữu cữu về khẳng định tiểu cữu cữu cũng về, đi thôi, ta mang hai đứa đi.” Noãn Noãn dắt song bào thai ra khỏi phòng, đi ra ngoài viện.
Chờ ba tỷ đệ đi ra ngoài rồi, Tống Tân Đồng thả quần áo trong tay xuống, bình tĩnh nhìn về phía Lục Vân Khai: “Hai ba tháng?”
Đáy lòng Lục Vân Khai khe khẽ thở dài, việc này hắn còn chưa kịp nói tỉ mỉ với thê tử, biên ải lạnh lẽo, hắn cũng không muốn thê nhi đi chịu khổ với mình.
“Biên ải lạnh lẽo.”
“Nói, có phải chàng muốn vụng trộm nuôi tiểu cô nương ở ngoài hay không?” Tống Tân Đồng thở phì phì đẩy ngoại sam lên lồng ngực hắn, có chút không vui.
“Nương tử, oan uổng vi phu.” Bọn nhỏ không ở, Lục Vân Khai cũng nhiều thêm chút lưu manh người khác không biết, nhẹ nhàng ôm vai thê tử, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc nàng, “Thế gian này, trong mắt ta chỉ có một nữ tử là nàng.”
“Đừng có lắm lời.” Tống Tân Đồng đẩy Lục Vân Khai ra, “Nếu như chúng ta không đi, chàng tính an trí chúng ta thế nào đây?”
“Lục Vân Khai thở dài, nhàn nhạt nói: “Trong nhà ta đã xin nhờ Minh Chiêu và điện hạ chăm sóc nhiều chút, các nàng ở kinh thành ta sẽ càng yên tâm một chút.”
“Nhưng một mình chàng đi nơi xa như vậy, vừa đi chính là 3 năm, 6 năm, chàng để ta yên tâm thế nào đây?” Tống Tân Đồng không phải một nữ nhân dính người, nhưng hắn vừa đi là mấy năm như thế, nàng làm vợ sao có thể không lo lắng? “Ta cùng đi với chàng có được không? Để mẫu thân với bọn nhỏ ở nhà?”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, “Qua chút thời gian lại nói, ta đi thăm dò tình huống thôn Sa Hà trước đã, nếu như tốt, liền viết thư cho nàng đi lại.”
“Không được.” Tống Tân Đồng mới không tin lời của hắn đâu, “Nếu như chàng không cho ta đi, sau này ta liền vụng trộm đi, một cô gái yếu đuối lẻ loi một mình đi biên ải, nguy hiểm biết bao a.”
Lục Vân Khai tất nhiên biết cái này có bao nhiêu nguy hiểm, đồng thời biết chuyện này thê tử làm ra được, “Không cho nàng làm càn.”
“Ai bảo chàng không mang theo ta.” Tống Tân Đồng khẽ hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lồng ngực Lục Vân Khai, “Chàng một người ngay cả thức ăn cũng không biết làm, sao ta yên tâm chàng đi loại địa phương đó?”
Lục Vân Khai cười nói: “Tìm một bà tử nấu cơm là được.”
“Nói cho cùng chàng vẫn cảm thấy xa cách ta liền tự do, muốn đi trêu chọc tiểu cô nương xinh đẹp.” Tống Tân Đồng biết Lục Vân Khai không có mấy cái tâm tư hoa hoa đó, nhưng nàng muốn cùng đi chăm sóc hắn.
“Nương tử…” Lục Vân Khai bất đắc dĩ cười ôm lấy Tống Tân Đồng, “Chỉ muốn đi cùng ta như thế?”
Tống Tân Đồng ủi trong ngực hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta không nỡ tách ra khỏi chàng.”
Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Ta cũng vậy.”
“Cha nương…” Tiếng Hoa Quyển đột nhiên vang lên, “Ai da, cha nương con cũng muốn ôm ôm.”
Tống Tân Đồng vội ra khỏi lòng Lục Vân Khai, quay đầu nhìn về phía cửa, kết quả nhìn thấy Noãn Noãn che mắt, thì thầm trong miệng: “Ai da, cha nương sao hai người không đóng cửa nha.”
Song bào thai thì là vẻ mặt muốn ôm ôm.
“Sao các con nhanh vậy đã về rồi?” Tống Tân Đồng hỏi.
Màn Thầu nói: “Các cữu cữu cũng tới.”
Tống Tân Đồng nhìn hai đệ đệ đứng ngoài phòng, trên mặt lập tức có chút nóng, vẫy vẫy tay bảo hai cậu vào thiên sảnh ngồi xuống.
“Tỷ, tỷ phu, chúng ta cũng muốn cùng mọi người cùng nhau về Đào Hoa thôn.” Hai người Đại Bảo và Tiểu Bảo hiện đã là thân tú tài, hiện tại đọc sách ở thư viện kinh thành, sang năm cũng nên về Lĩnh Nam tham gia thi Hương.
Cho nên về sớm về muộn đều như nhau, cho nên hai cậu muốn cùng tỷ tỷ tỷ phu cùng đường về Đào Hoa thôn.
“Này…” Tống Tân Đồng có chút khó xử, hai cậu đọc sách ở thư viện kinh thành, hiện tại cách thi Hương còn có một năm, giờ về thôn để chuẩn bị có phải là quá sớm hay không?
Lục Vân Khai trái lại cảm thấy chả sao cả, học vấn hai cậu làm không tệ, vô luận là ở thư viện kinh thành hay là thư viện Lĩnh Nam, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, phỏng đoán nhiều hơn, hẳn là có cơ hội thi đỗ.
“Vậy chúng ta cùng về thôn, nhưng sau đó liền trở lại kinh thành.” Tống Tân Đồng nghĩ chờ cặp song sinh về kinh thì có thể đưa Noãn Noãn với song bào thai mấy đứa về kinh.
Đại Bảo và Tiểu Bảo gật đầu, “Nghe tỷ.”
Hoa Quyển ôm đùi Đại Bảo, ngửa đầu hỏi: “Đại cữu cữu, người muốn cùng bọn con đi nơi cha nương lớn lên sao?”
Đại Bảo gật đầu, ôm lấy Hoa Quyển: “Đúng vậy, cữu cữu dẫn con đi lên núi bắt thỏ.”
Tiểu Bảo cũng bế lấy Màn Thầu: “Tiểu cữu cữu dẫn con đi trong sông bắt cá.”
“Tiểu cữu cữu, nương nói không thể đi nghịch nước.” Màn Thầu vỗ vỗ tóc Tiểu Bảo, “Tiểu cữu cữu không nghe lời.”
Tiểu Bảo muốn khóc: “…”
Noãn Noãn phì một tiếng bật cười, “Tiểu cữu cữu người thật không nghe lời.”
Tống Tân Đồng lôi Màn Thầu xuống từ trên người Tiểu Bảo, “Không lớn không nhỏ! Nói chuyện với cữu cữu thế nào?”
“Nương người nói không thể nghịch nước.” Hoa Quyển cũng nói chuyện vì ca ca, đồng thời còn không quên kéo đại cữu cữu lên làm đồng minh: “Đúng hay không a, đại cữu cữu? Lần trước con nghịch nước đều sinh bệnh, thật khó chịu thật khó chịu.”
“Phải, không thể chơi nước.” Đại Bảo nhẹ giọng gật đầu: “Không cần nghe lời tiểu cữu cữu bọn con nói.”
Tiểu Bảo không nhịn được nói: “Đại ca, sao ngươi hủy đài của ta.”
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười, cặp song sinh lớn cũng làm ầm ĩ, cặp song sinh nhỏ cũng làm ầm ĩ, ôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT