Tống Tân Đồng nhận được thư của Tạ gia đến từ huyện Ninh An, trong thư nói tri phủ đại nhân An thành bởi vì cấu kết với thương nhân, thịt cá bách tính bị tra, mà các thương hộ Trương gia, Lưu gia cùng nhau cấu kết bởi vì ỷ thế hiếp người, lên giá hàng ào ào cũng bị nghiêm trị.
Dân chúng địa phương kinh ngạc, ai cũng không nghĩ đến nhà đại phú mấy tháng trước còn phong cảnh vô hạn, trong nháy mắt bị xét nhà, biến thành kẻ nghèo hèn!
Đã không có tiền đã không có quyền, người Trương gia liền cái gì cũng không phải, một khắc trước còn được nâng cao cao trên tay, một khắc sau liền bị ném trứng thối, thực sự là tạo hóa trêu ngươi! Lão phu nhân Trương gia tuổi tác đã lớn, không chịu nổi kích thích, trực tiếp tức bị bệnh, không lăn qua lăn lại mấy ngày liền chết.
Tống Tân Đồng nhìn thấy việc Tạ gia nói trong thư, rất là kinh ngạc, trong lòng có hoài nghi nhìn về phía Lục Vân Khai, “Cái này có liên quan với chàng không?”
Lục Vân Khai cũng không phủ nhận, gật gật đầu: “Tri phủ An thành tham ô nhận hối lộ, làm hại bách tính, ta cũng chẳng qua là báo việc này cho điện hạ biết mà thôi. Còn Trương gia, mấy năm nay cũng không sạch sẽ.”
Lục Vân Khai chưa bao giờ là một người lấy ơn báo oán, sau khi nhận họ hàng với Tạ Tiến, hắn liền phái người đi An thành dò xét, cuối cùng tra được mẫu thân là bị lão phu nhân Trương gia làm hại, lão phu nhân Trương gia vốn định trực tiếp cho một bát thuốc giải quyết xong mẫu thân, nhưng bởi nhi tử hầu già ở bên ngoài thiếu một mông nợ nần, cho nên sinh ra tâm tư khác, trực tiếp đổ thuốc câm cho mẫu thân, bán mẫu thân cho mẹ mìn, còn bàn giao cho mẹ mìn là bán được càng xa càng tốt.
Bởi vì mẫu thân từ nhỏ xem như là nuông chiều từ bé mà lớn, hầu già còn bán được một cái giá tốt.
Bởi vì được dặn dò, mẹ mìn liền đem mẫu thân từ phía bắc xuống phía nam, sau đó mẫu thân thừa dịp mọi người không phòng bị, thừa cơ chạy mất.
Xem như là cơ duyên xảo hợp, trên đường đang trốn chạy gặp được cha, cha nhất thời mềm lòng cứu mẫu thân.
Cha độc thân một mình bởi vì sợ mẫu thân bị mẹ mìn bắt trở lại, cũng không có về nhà nữa, mà là mang theo mẫu thân dời đến Đào Hoa thôn. Chuyện về sau thì mọi người đều biết, cha mang theo mẫu thân ở lại Đào Hoa thôn, lấy dạy học mà sống.
Tống Tân Đồng nghe cũng là phẫn nộ, người Trương gia cũng không vô tội, có kết cục này cũng đáng đời!
Lục Vân Khai nói: “Vốn định tra tiếp chuyện trước khi nương sinh ra đời, nhưng thời gian quá lâu, người đời trước cơ bản đều đã chết, hiện tại cũng không tra ra bất kỳ chứng cớ nào.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, “Bây giờ Trương gia đã trừng phạt đúng tội, chúng ta cũng không cần làm gì nữa, chỉ cần nương còn tốt đẹp là được.”
Tống Tân Đồng tuy cũng cảm thấy báo thù rất tốt, nhưng cũng không hi vọng Lục Vân Khai vì thế mà dính phải nghiệp chướng, cho nên khuyên bảo việc này liền dừng ở đây đi.
Lục Vân Khai gật đầu, hắn không cần làm gì, người trước đây từng bị Trương gia hại sẽ liền không bỏ qua Trương gia.
“Chờ thêm chút thời gian, chúng ta cùng đi An thành, tế bái ngoại tổ mẫu một chút.” Khóe miệng Lục Vân Khai mang theo ý cười, nhìn ra được hắn rất vui vẻ bởi vì chuyện Trương gia bị thua.
Tống Tân Đồng biết điện hạ có ý để Lục Vân Khai ngoại phái, mặc dù chuyện còn chưa định ra, nhưng cũng là tám chín không rời mười, cho nên khẽ ừ, “Chờ trời mát mẻ chút lại nói đi, hai tiểu gia hỏa rất sợ nóng.”
Đợi đến tháng tám, Lục Vân Khai lấy được nghị định bổ nhiệm, lệnh hắn trước khi vào đông đến nơi gọi là huyện Sa Hà hạ hạt Tân Châu làm huyện lệnh.
Tân Châu ở biên ải Tây Nam, địa thế ác liệt, đất đai cằn cỗi, chính là một nơi khỉ ho cò gáy!
Tống Tân Đồng nhìn nghị định bổ nhiệm, có chút lo lắng nhìn Lục Vân Khai: “Có phải chàng đắc tội điện hạ hay thánh thượng không?”
Lục Vân Khai dở khóc dở cười, “Không có.”
“Thật không có?” Sao Tống Tân Đồng cảm thấy chỉ có cái loại quan viên ngồi ván lạnh kia mới có thể bị phân công đến cái xó núi nghèo nàn này đâu? Hơn nữa Lục Vân Khai một tu soạn lục phẩm đi làm một huyện lệnh thất phẩm, chênh lệch này cũng không tránh khỏi quá lớn.
Nơi đây gần biên ải, vị trí quan trọng, nếu như làm ra một phen chính tích, vậy sau đó một bước lên trời cũng không phải không thể. Hơn nữa tuy là huyện lệnh thất phẩm, nhưng quyền lực trong tay lại lớn, quản lý chính vụ trong phạm vi huyện Sa Hà. Nhưng mấy cái này Lục Vân Khai chưa nói với Tống Tân Đồng.
“Trong lúc này có ba đến bốn tháng rảnh, ta muốn mang bọn nhỏ đi Đào Hoa thôn tế bái cha trước, sau đó ta lại đi hướng tây, đuổi đến huyện Sa Hà trước vào đông.”
Tống Tân Đồng gật đầu, sau khi sinh song bào thai vẫn chưa về nhà tế bái cha nương, trước đó Lục mẫu cũng đề cập qua mấy lần, bởi vì Lục Vân Khai bận việc cứ luôn trì hoãn, hiện tại có thời gian vừa lúc cùng nhau trở về tế bái.
“Thế còn muốn đến An thành chứ?” An thành còn có ngọai tổ mẫu, bọn họ từ sau khi nhận thân chưa từng trở lại.
Lục Vân Khai lắc đầu, “Về Đào Hoa thôn liền phải một tháng thời gian, trì hoãn một chút lại đi về hướng tây hai tháng, thời gian sợ là không còn kịp rồi.”
“Vậy cũng chỉ có thể như thế.” Tống Tân Đồng lại hỏi: “Lúc nào khởi hành? Hiện tại ta liền an bài thu thập.”
“Năm ngày sau.” Lục Vân Khai nói: “Mấy ngày nay ta còn phải đi nha môn.”
“Được, vậy ta đây liền an bài.” Tống Tân Đồng lập tức dặn dò xuống, bảo bọn nha hoàn thu thập hành lý, ngoài ra lại cho Trang Hòa ra ngoài đi chuẩn bị rất nhiều thứ như dược liệu hoa quả khô vải vóc này nọ, chỗ biên ải Tân Châu, vật tư ít ỏi, khẳng định thiếu rất nhiều thứ, cho nên chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Chuẩn bị xong rồi liền trước hết để người chuyển qua, tới huyện nha Sa Hà thu thập một phen rồi, lại đón Lục Vân Khai vào ở.
Cũng may là trong nhà không thiếu bạc, nếu không chỉ bổng lộc có mấy lượng bạc một tháng thì có thể chuẩn bị cái gì? Chỉ có thể đi biên ải trải qua ngày tháng khổ bần.
Ngoài ra Tống Tân Đồng lại cho Trang Hòa chuẩn bị một ít đặc sản mang về Đào Hoa thôn, tính lấy về đưa cho Thu bà bà các bà, mấy năm nay Tạ Nghĩa ở trong tửu lâu của Tống Tân Đồng càng làm càng tốt, đã ngồi lên vị trí chưởng quỹ, trừ trả tiền công ra, Tống Tân Đồng còn cho một thành lợi tức chỗ tửu lâu bọn họ, đừng nhìn chỉ là một thành lợi tức của một tửu lâu, một năm trôi qua cũng có không ít bạc.
Vốn Tống Tân Đồng tính cho thêm hai thành, Tạ Nghĩa bọn họ thế nào cũng không cần, một thành cũng là khuyên can mãi mới nhận.
Tạ gia với Hà gia đều là người nhớ tình cũ, vẫn từ chối nói không cần lợi tức, cảm thấy nhà hàng xóm giúp đỡ nhau là nên, hơn nữa lấy tiền công rất cao đã là chiếm tiện nghi của Tống Tân Đồng, cho nên liền càng không thể muốn chia phần.
Tống Tân Đồng yêu tiền, cũng sợ Tạ gia Hà Gia bị bạc nuôi lớn lòng, thế nhưng cảm thấy ân tình giúp đỡ nhiều năm thế này xác thực không thể nào quên, cho dù bọn họ không cần lợi tức, nàng cũng sẽ tìm cách khác bổ trở lại.
Nhưng may mắn chính là người nàng gặp được đều rất tốt, mấy năm trôi qua đều bình yên vô sự.
Bây giờ Tạ gia Hà gia cũng đều là nhà người không thiếu bạc, Tạ Nghĩa bọn họ nói muốn đón Thu bà bà đến kinh thành thường trú, nhưng Thu bà bà bọn họ nói vào thành không được tự nhiên, vẫn là ở lại nông thôn tốt, khi không có chuyện gì thì gieo chút rau xuống đất, chờ Tạ Nghĩa bọn họ về nhà cũng chuyển chút lương thực đi.
Lão nhân gia đều cảm thấy đồ nhà mình không tốn tiền, lấy nhiều chút mới tốt, kỳ thực a, tiền đi lại một đường cũng không chỉ chút tiền như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT