Tống Tân Đồng mấp máy môi, môi ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng kêu: “Cữu cữu.”

Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, có chút khô khốc với câu nệ, nhưng Hạ Duy lại cao hứng đến hỏng, kích động đáp lời: “Ừ, ừ.”

Tiếng đầu tiên gọi ra, sau đó liền dễ hơn, Tống Tân Đồng bế Noãn Noãn, dạy bên tai bé: “Gọi cữu công.”

Noãn Noãn nghiêng đầu nhỏ nhìn Hạ Duy, cắn cắn ngón tay, gọi cữu công theo.

“Ừ ừ ừ.” Hạ Duy đáp lời liên thanh, cao hứng không ngớt: “Hai tuổi?”

“Sắp, đến tháng chạp liền hai tuổi.” Tống Tân Đồng giao Noãn Noãn cho Lục Vân Khai: “Canh giờ không còn sớm, cữu cữu có chỗ ở tại Lĩnh Nam không? Nếu như còn chưa đặt liền ở chỗ chúng ta đi.”

Nàng vừa nghe Hạ Duy nói là hắn mới về từ Đức Châu bên kia, hình như còn chưa tìm khách điếm ở.

“Tốt tốt tốt.” Hạ Duy đáp ứng, hắn cũng muốn trò chuyện thật nhiều với các cháu ngoại gái, vả lại còn chưa từng thấy hai đứa cháu ngoại trai đâu, hắn còn luyến tiếc rời đi.

Tống Tân Đồng phân phó Đại Nha đi thu thập phòng trọ, chính nàng thì đi phòng bếp, thuận tiện nhiều thêm vài món ăn.

Lục Vân Khai cũng theo qua đây: “Trước đó Giang Minh Chiêu nói với ta có người đang điều tra nàng, không nghĩ đến là cữu cữu.”

Tống Tân Đồng sửng sốt một chút: “Chàng làm cái gì?”

“Mê hoặc tầm mắt hắn, thuận đường tra xét hắn thử.” Lục Vân Khai cảm thấy hình như mình làm một chuyện ngu xuẩn, nếu hắn không bàn giao như thế, chắc là Hạ Duy đã tìm qua đây sớm mấy ngày.

Tống Tân Đồng hé miệng cười cười, biết là hắn cũng vì tốt cho nàng, cũng không có tức giận: “Vậy chàng tra được cái gì?”

“Tra được không khác lắm với cữu cữu nói, nhà bọn họ đích thực là làm sinh ý dâu tằm, bây giờ cũng xem như là một thương hộ cung cấp tơ tằm không tệ ở Kinh Châu, có điều cũng không tính là quá tốt, lần này ra ngoài là bởi khách hàng bên Đức Châu xảy ra vấn đề, cần phải đích thân qua đó kiểm tra.” Lục Vân Khai giải thích: “Trong nhà hắn có ba đứa con trai, phía dưới còn có bốn cháu trai hai cháu gái, trong nhà đích xác có một muội muội bị bắt cóc, mất tích chừng 17, 18 năm, bọn họ vẫn luôn muốn tìm nhưng chưa tìm về nhà được.”

“Lúc đó ta biết đến không có nghĩ đến trên đây, nếu như biết tất nhiên sẽ không cản.” Lục Vân Khai nói.

“Chàng cũng không biết mà.” Tống Tân Đồng nói: “Xem ý cữu cữu là muốn đi Đào Hoa thôn tế bái nương, sau đó lại để chúng ta tới Kinh Châu một chuyến.”

“Vậy thì đi, đây là nên.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Thế nhưng chàng lập tức phải đi kinh thành chuẩn bị cho thi Hội năm sau, nếu như trì hoãn xuống nữa, lại phải thiếu hơn một tháng thời gian đọc sách.”

“Không ngại, chúng ta đi kinh thành vốn cũng phải tốn mười mấy ngày, chúng ta đi thuyền đến Kinh Châu, sau đó dừng lại hai ngày rồi lại đuổi xe ngựa đi quan đạo đến kinh thành, bên kia tiện đường, hạ tuần tháng 10 cũng đến kinh thành.” Lục Vân Khai nói.

“Thế còn muốn về Đào Hoa thôn đâu?” Tống Tân Đồng nói.

“Chúng ta đi sớm về sớm đi, tận lực đuổi.” Lục Vân Khai nói.

“Vậy ta đây nghĩ xem.” Kế hoạch vốn dĩ của Tống Tân Đồng bọn họ chính là hai ngày này khởi hành đi kinh thành, nếu đi thuyền phải đi vòng qua Giang Nam bên kia lại đi kinh thành thì có chút xa, liền tính ngồi xe ngựa trực tiếp đi quan đạo, lộ trình trái lại thuận tiện một ít, càng có thể nhìn thấy phong thổ nhân tình ven đường, có lợi cho phân tích thời vụ sách.

“Tỷ, tỷ.” Bên ngoài truyền vào tiếng cặp song sinh, Tống Tân Đồng đi ra ngoài.

Cặp song sinh nhìn nam nhân trung niên xa lạ, lại nhìn Tống Tân Đồng, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, vị tiên sinh này là ai a?”

Hạ Duy nhìn cặp song sinh cực kỳ giống nhau, hai cậu lớn lên không phải rất giống Tú Nhi, chắc là giống cha các cậu, nhưng đáy lòng cũng kích động, bởi vì các cậu là đứa nhỏ của Tú Nhi.

“Đây là cữu cữu.” Tống Tân Đồng nói: “Là ca ca của nương.”

“Ca ca của nương?” Cặp song sinh ngẩn người nhìn Hạ Duy, các cậu vẫn chưa từng thấy người nhà của nương, thế nào thoáng cái có một người cữu cữu nhỉ? Hoài nghi nhìn Tống Tân Đồng, chẳng lẽ tỷ ngươi gặp phải lừa đảo đi?

“Là thật.” Tống Tân Đồng bật cười nói, đem thân thế của nương nói một lần.

Cặp song sinh kinh ngạc nhìn Hạ Duy, không nghĩ đến người này thật là cữu cữu của các cậu, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cữu cữu.”

“Tốt tốt tốt…” Hạ Duy cười đến không khép miệng được.

“Được rồi, đã về thì liền dùng cơm đi.” Tống Tân Đồng gọi mọi người vào chỗ, chờ dùng xong cơm tối rồi, Tống Tân Đồng liền thương lượng hành trình với Hạ Duy một chút.

Hạ Duy nói: “Ta là hi vọng các ngươi cùng nhau đi Kinh Châu gặp bà ngoại các ngươi với ta, nếu như Lục điệt tế (cháu rể) sốt ruột chạy đi kinh thành, vậy năm sau lại đi cũng giống nhau.”

Lục Vân Khai nói: “Nương tử với bà ngoại đã mười mấy năm chưa từng gặp, ta nghĩ đi cùng nương tử tới Kinh Châu trước một vòng, chờ gặp qua trưởng bối rồi lại gấp rút lên đường cũng không muộn.”

Hạ Duy rất hài lòng: “Cũng tốt, chúng ta đi thuyền tới bến tàu Kinh Châu, ngồi xe ngựa thêm một ngày liền tới, rất nhanh.”

“Được.” Tống Tân Đồng gật đầu đáp ứng, “Vậy ta đi an bài một chút, buổi tối đáp thuyền hàng Giang Gia đi Đào Hoa thôn.”

Hôm nay 15, lại là ngày đi thôn vận hàng, nhưng hôm nay Giang gia bên kia không đi, hẳn là buổi tối lái thuyền qua.

Hạ Duy nói: “Tốt lắm, chúng ta đi sớm một chút, khởi hành sớm một chút, cũng không làm lỡ hành trình của Lục điệt tế.”

Hành lý đều đã thu dọn thỏa đáng, chỉ chuẩn bị hai ngày này xuất hành, cho nên không cần sửa sang thế nào đã xong rồi, chỉ là chỗ cặp song sinh cùng Đại Nha kia cần chỉnh lý một chút.

Lục Vân Khai vội vã đi đến phủ nha, đi cầu tri phủ đại nhân, giúp khai thêm lộ dẫn cho cặp song sinh với Đại Nha, không ra khỏi Lĩnh Nam thì chỉ cần sao trang hộ tịch, nếu như ra khỏi ranh giới Lĩnh Nam đi những châu phủ khác liền cần quan phủ viết hóa đơn lộ dẫn với hộ tịch.

Tri phủ đại nhân đang làm việc ở phủ nha, thấy Lục Vân Khai vội vội vàng vàng mà đến hơi kinh ngạc, dò hỏi một phen sau phát hiện lại có chuyện thật tốt bực này, lập tức tỏ vẻ chúc mừng.

Lại dặn dò mấy câu chuyện năm sau sẽ thi, lúc này mới để Lục Vân Khai rời đi.

Tống Tân Đồng lại bớt thời giờ phân phó một phen với Chu tẩu tử, để mấy ngày kế tiếp nàng cũng không cần qua đây, chờ Đại Bảo bọn họ về lại qua đây.

“Dạ phu nhân.” Chu tẩu tử ôm một đống ga giường cùng bao gối chữ nhật với quần áo đã thay, ngồi vào phòng giặt quần áo: “Phu nhân, ta giặt xong rồi liền đi về, ngày mai cũng không cần đặc biệt qua giặt sạch.”

“Nhưng ngươi đừng quên thu tốt, hiện tại ngày nhiều mưa.”

“Phu nhân yên tâm.”

Đem hành lý và một cái rương sách của Lục Vân Khai dời cả đến trên thuyền hàng, đi suốt đêm về Đào Hoa thôn, vì thuyền là thuyền trống, chuyên môn điều đi để vận miến khoai lang này nọ cùng với thổ sản vùng núi, cho nên thuyền đi rất nhanh, lúc bình minh hôm sau đã chạy tới bến tàu.

Chờ lúc bọn họ trở lại thôn, còn dọa sợ Lục mẫu với Thu bà tử bọn họ, không phải đã nói là muốn đi kinh thành sao? Tại sao lại về thôn? Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì không thể đi?

Biết được là cữu cữu mẹ ruột Tân Đồng tìm tới, muốn đến tế bái Hạ Tú, Lục mẫu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cao hứng vì Tân Đồng, cuối cùng tìm được thân nhân.

Tạ thẩm nhìn Hạ Duy từ trên xuống dưới, vỗ đùi nói: “Ngươi là ca ca của Tú Nhi, ta thấy tướng mạo của ngươi đây chính là, trông giống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play