Trong phòng yên lặng, chỉ có hương trà tứ phía.

Tống Tân Đồng sắc mặt nghiêm trọng ngồi trên ghế, không dám tin mà nghe nam nhân trung niên ngồi ở đối diện kể rõ chuyện xưa này, quá hí kịch.

Thần sắc nam nhân trung niên cực kỳ bi ai nói: “Chúng ta tìm Tú Nhi gần 20 năm, vẫn không tìm được, nếu không phải nhìn thấy ngươi… Ngươi và Tú Nhi, thực sự rất giống, thực sự rất giống.”

“Ngươi có chứng cứ không.” Tống Tân Đồng cảm thấy quá hí kịch, người này nói hắn là cữu cữu nàng, là huynh đệ đồng bào (cùng một mẹ) của nương nàng, hắn nói bọn họ ở trong một thôn nhỏ tại Kinh Châu, cả nhà vào thành mua hàng Tết, quá nhiều người, nương tuổi nhỏ vô ý bị quải tử bắt mất, bọn họ tìm rất lâu, thế nhưng đều không tìm được người.

Sau đó người Hạ gia trồng dâu tốt, bán ra giá tốt, bắt đầu làm ăn, chuyên môn cung hàng cho các thương hộ nuôi tằm, sau đó lại tự mình nuôi tằm, sau đó sinh ý chậm rãi làm lớn, khi hành tẩu nơi nơi thì sẽ tìm từng nơi một.

“Có chứng cứ.” Nam nhân trung niên móc ra một cái ngọc bội: “Trên người Tú Nhi hẳn cũng có một cái.”

Lục Vân Khai nhận lấy ngọc bội nhìn nhìn, đồ án bên trên cùng cái mà thê tử đặt ở trong rương kia là giống nhau, tính chất cũng giống như vậy, hẳn là một đôi.

Xem xong rồi lại đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút, đích thực là giống nhau như đúc, nhưng đáy lòng nàng vẫn nghi hoặc rất nhiều như cũ, “Ngươi nói trong nhà bần cùng, trồng dâu nuôi tằm mà sống, vì sao lại có được ngọc bội như vậy?”

Nàng vẫn lo lắng là có người làm một vở kịch, thấy hiện trong nhà các nàng có tiền, cho nên cố ý mưu tính ra vở kịch như thế.

Nam nhân trung niên Hạ Duy nói: “Nương của ta, cũng là bà ngoại ngươi, bà là thứ nữ của viên ngoại ở trấn trên, biết chữ, có của hồi môn nhỏ bé, mà ngoại tổ (ông ngoại) ngươi là con của tộc lão Hạ gia thôn, tuy trong nhà cũng là nông hộ, lại xem như là nhà giàu nhỏ vừa làm ruộng vừa đi học.”

“Nếu như ngươi không tin, có thể phái người đi Kinh Châu, huyện Sơn Quan, Hạ gia thôn hỏi thăm.”

“Trừ cái này ra thì sao, sinh nhật của nương ta, trên người nương ta nhưng có chỗ phân biệt nào khác không?” Kỳ thực đáy lòng Tống Tân Đồng đã tin, bởi vì nàng nhìn nam nhân trung niên này có một chút cảm giác thân thiết, lúc ở trên thuyền đã có, chỉ là bởi lúc đó hắn biểu hiện quá mức nóng bỏng, làm đáy lòng nàng kiêng dè.

“Sinh nhật của nương ngươi là năm Đinh Dậu, tháng nhâm tử, ngày Đinh Hợi, mùng chín tháng 11.” Hạ Duy nói tiếp: “Trên mu bàn tay phải của nàng có vết sẹo, là khi nhỏ té ở trên tảng đá quệt phải.”

Vết sẹo, là có.

Trong trí nhớ của Tống Tân Đồng có một đoạn như thế, nương nói vết sẹo kia là khi còn bé ngã, nói như vậy liền thực sự khớp.

Thế nhưng, vì sao nương thoát thân rồi lại không về nhà chứ?

Hơn nữa nương cũng biết chữ hiểu lễ, không phải người ngu ngốc, sao có thể không quay về chứ?

Từ Lĩnh Nam đến Kinh Châu, không tính xa, đi thuyền chỉ cần thời gian ba ngày, nếu như nương bị lừa bán, hẳn sẽ bức thiết về nhà mới phải, hơn nữa sau khi theo cha trở về cũng không nói muốn về nhà mẹ đẻ, cái này không hợp tình lý.

Tống Tân Đồng nghi hoặc, liền hỏi.

Hạ Duy thở dài, thất vọng nói: “Lúc trước trong nhà đã định cho Tú Nhi một mối hôn sự, Tú Nhi không muốn…”

Lục Vân Khai nhìn Hạ Duy, có chút hoài nghi là tự nhạc mẫu muốn rời đi? Hay là bị quải tử bắt đi? Từ trong cách nói của hắn, lúc đó trong nhà chọn chính là một nam nhân môn đăng hộ đối, vì sao nhạc mẫu lại không muốn?

Hạ Duy nói: “Tổ phụ các ngươi là một người quyết giữ ý mình, Tú Nhi không muốn, muốn đánh gãy chân của nàng, sau đem ngày cưới định ở năm sau, nghĩ đến sau khi Tú Nhi đến thôn các ngươi rồi cũng không dám về nhà.”

“Mấy năm trước ông đã đi, trước khi qua đời còn nhớ Tú Nhi, rất hối hận.” Hạ Duy nhìn Tống Tân Đồng, cao hứng nói: “Hiện tại rốt cuộc tìm được các ngươi, hắn cũng có thể nhắm mắt.”

Tống Tân Đồng không biết rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nương cũng chưa từng nói gì, cha cũng chưa từng nói gì, chỉ biết nương thỉnh thoảng sẽ ôm nàng, ngồi trong sân nhìn ra phía núi xa, có lẽ là đang nghĩ gả đi.

“Ngày ấy ở trên thuyền thấy ngươi rất giống Tú Nhi, ta mới có thể kích động như vậy, nhưng vì còn có việc phải đi Đức Châu, cho nên không có trực tiếp xuống, chỉ là nhờ khách hàng quen biết hỏi thăm giúp.” Hạ Duy cao hứng nói: “Ngươi có thể mang ta đi gặp nương các ngươi không, ta muốn mau chóng mang các ngươi về Kinh Châu, đi gặp bà ngoại các ngươi, thân thể bà càng lúc càng không xong.”

Đáy lòng Tống Tân Đồng có chút khó chịu, mấp máy môi không biết nên mở miệng thế nào.

Lục Vân Khai nhẹ nhàng nắm tay nàng, sau đó nói với Hạ Duy: “Tám năm trước nhạc mẫu đã qua đời rồi.”

“Cái gì?” Hạ Duy chấn kinh, sắc mặt kinh ngạc đổi đổi, “Chuyện gì đã xảy ra? Nàng tốt đẹp sao có thể…”

“Sau khi nhạc mẫu sinh hạ em vợ thân thể liền không tốt, nằm trên giường mấy tháng sau liền đi.” Lục Vân Khai nói.

“Tú Nhi…” Hạ Duy nức nở khóc lên: “Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy… Đều là ca ca không tốt, nếu như tìm được ngươi sớm hơn thì tốt rồi…”

Mắt Tống Tân Đồng cũng đỏ lên, nhìn Lục Vân Khai, đáy lòng cực kỳ khó chịu.

Lục Vân Khai nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nàng: “Nàng nên cao hứng, nhạc mẫu tìm được người nhà, sau này lại thêm người thân thương yêu nàng.”

“Ta có chàng là đủ rồi.” Tống Tân Đồng nói thật nhỏ.

Lục Vân Khai nắm chặt tay nàng: “Có ta, cũng có nương, còn có bọn họ.”

“Ân.” Tống Tân Đồng hít mũi một cái, nhìn đại nam nhân Hạ Duy khóc đến thật thương tâm, tình cảm cực kỳ bi ai dưới đáy lòng hắn nàng có thể cảm nhận được, không có vờ vịt, không có diễn kịch, giống như hắn nói, tình cảm huynh muội của hắn và nương rất tốt.

Chờ thật lâu, mọi người mới bình phục tâm tình.

Hạ Duy nói: “Hạ gia thôn chúng ta là một thôn lớn, đều họ Hạ, chỗ đó trồng dâu nuôi tằm, đại bộ phận tơ tằm của Đại Chu đều xuất từ Kinh Châu chúng ta. Trước đây tằm trong nhà đều là Tú Nhi nuôi, nàng nuôi rất tốt, nuôi tằm là một việc tinh tế, hơi không cẩn thận liền nuôi hỏng mất, nàng nuôi rất rốt.”

“Trước đây nàng rất thích đến sau núi hái lá dâu, cũng thích làm trà lá dâu cùng bánh lá dâu, cũng thích chạy khắp nơi ở bên ngoài, trước đây ông ngoại với bà ngoại ngươi cứ bắt nàng ở nhà thêu hoa dệt vải, nhưng nàng cứ ngồi không yên.”



Hạ Duy nhớ lại cảnh tượng trước đây, nói liên miên cằn nhằn một hai canh giờ, thẳng đến trời sắp tối mới dừng lại, Tống Tân Đồng cũng nghe đến si mê, trong ấn tượng nương hẳn là một nữ tử dám yêu dám hận, không muốn chịu trói buộc, chỉ là cuối cùng lại bị câu lại trong nấm mồ nhỏ ở Đào Hoa thôn kia.

Hạ Duy nhìn cháu ngoại gái càng nhìn càng thích, ngay cả Noãn Noãn và Lục Vân Khai cũng thấy thuận mắt, mặc dù trên mặt Lục Vân Khai có vết sẹo, nhưng xác thực là một cử nhân, rất nhanh liền phải đi kinh thành tham gia thi hội, càng là tiền đồ vô lượng.

Thực sự rất tốt!

Hạ Duy hài lòng gật đầu, so với ba nhi tử không nên thân trong nhà cùng chúng tôn tử thì khá hơn nhiều.

Ánh mắt Hạ Duy cực nóng nhìn Tống Tân Đồng, do dự một lúc sau hỏi: “Tân Đồng, ngươi có thể gọi ta là cữu cữu không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play