Trái phải vô sự, Tống Tân Đồng đến trưa dã học được, liền cũng có thể nhanh nhẹn biến khăn tay thành một đóa hoa, chỉ có điều hoa cúc dùng làm đạo cụ đã bị tàn phá đến chỉ còn chút nhụy.

Buổi trưa, trong nhà bày hai cái bàn, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, Lục mẫu, còn có cặp song sinh một bàn, Đại Nha với một nhà Dương Thụ còn có người hai nhà ở chuồng gà phía sau cùng nhau ngồi một bàn tròn lớn trong sân, mọi người xích lại một chỗ cũng xem như qua một cái tết Trung thu đoàn viên.

Người trong xưởng cũng đã nghỉ về nhà mình, cho nên bên kia tạm thời không có người. Còn trong tửu lâu, hôm nay lại càng là quá bận không nổi, cho nên Tống Tân Đồng cho đại trù làm một bàn món ngon lúc bọn họ không khóa, lại để chưởng quỹ sớm phát cho mọi người một ít quà tết với hồng bao, mặc dù không nhiều, nhưng cũng là tâm ý.

Tửu lầu ở Lĩnh Nam cũng vậy, hôm các nàng về cũng dặn dò với chưởng quỹ một tiếng, cũng đều phát, cũng chuẩn bị cho Lưu trang đầu bọn họ trên thôn trang một chút.

Lễ nhẹ tình nặng, như vậy bọn họ mới có thể lao tâm lao phế cặm cụi làm việc cho nàng.

Tống Tân Đồng am hiểu sâu câu nói này, có lợi, mới có động lực làm việc.

Trên bàn bày đầy món, cá kho tàu, rau trộn gà xé, thịt luộc tỏi giã, tôm hùm hương cay, giò heo Đông pha, gà cay đinh, đậu hủ bao… tất cả đều từ tay Vương thị, những món này cũng không tính là tinh xảo, nhưng thập phần ngon miệng, thích hợp ăn đoàn viên trong nhà.

Tống Tân Đồng sớm đã đói bụng kêu vang, chờ Lục mẫu động đũa, nàng liền không khách khí mà ăn, chờ ăn xong bữa trưa rồi, Tống Tân Đồng để Thôi nhị tức phụ bọn họ đem chỗ rau thịt còn lại toàn bộ mang hết về, buổi tối cũng không cần nấu ăn nữa.

Chờ Thôi nhị tức phụ bọn họ đi rồi, Tống Tân Đồng lại nhìn về phía Vương thị: “Vương thẩm ngươi bây giờ phải về? Ta đi cùng với ngươi, ta chuẩn bị một ít quà tết muốn đưa qua cho Thu bà bà với thôn trưởng mấy nhà bọn họ.”

“Dạ cô nương.”

Kỳ thực mấy quà lễ sớm nên đưa đi, nhưng vì hôm qua trở về nhất thời không nhớ tới, sáng sớm lại vẫn học ảo thuật, cho nên hiện tại mới đưa qua.

Thời tiết hôm nay khá râm mát, còn không có nắng mấy, cùng đi tới còn rất mát mẻ.

Vương thị đưa Tống Tân Đồng đến tạ gia, lại xách đồ đi đến giữa thôn. Cặp song sinh chạy vào trước: “Cẩu Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi.”

Cẩu Đản Nhi khóc không ra nước mắt chạy từ trong phòng ra: “Đại Bảo Tiểu Bảo, các ngươi không nên gọi ta Cẩu Đản nhi, gọi đại danh của ta.”

“Gọi Cẩu Đản Nhi thân thiết.” Đại Bảo cười hì hì không ngừng.

“Khó nghe.”

“Tên cha ngươi đặt cho, ngươi còn dám ngại khó nghe?” Tạ thẩm từ trong phòng đi ra, gọi Tống Tân Đồng vào phòng ngồi: “Tân Đồng, mau mau vào trong ngồi, một đường qua đây rất nắng đi?”

“Không nắng, hiện tại không có nắng.” Tống Tân Đồng đi vào nhà chính, đặt rổ lên bàn: “Đây là rổ hôm qua Thu bà bà đựng nấm đưa sang nhà chúng ta, ta thuận tiện trả về.”

Trên rổ đắp vải, Tạ thẩm cũng không chú ý bên trong có thứ gì, cũng không có vén lên, mang một cái ghế để lên khung cửa, để cho nàng ngồi xuống: “Thu bà bà ngươi đi Hà gia, chắc là còn có một hồi nữa mới về.”

“Đại Nghĩa ca không có nhà a?” Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh, phát hiện trong viện đặc biệt yên tĩnh.

Tạ thẩm rót chén trà cho Tống Tân Đồng: “Bọn họ đi tửu lầu hỗ trợ, hơn nửa phải buổi tối mới trở về.”

“Vậy buổi trưa các ngươi không có ăn cơm đoàn viên?”

“Còn chưa đâu, chờ Đại Nghĩa và nhị đệ hắn về lại ăn.” Tạ thẩm cười nhìn tán hoa váy xinh đẹp của Tống Tân Đồng: “Ai da, ăn mặc được thật đẹp, so với tiểu thư phú hộ trong huyện còn mặc đẹp hơn.”

“Cái này phải tốn không ít bạc đi?”

“Là vải bằng hữu Vân Khai, không tốn bạc.” Tống Tân Đồng nhìn nhà chính bên ngoài, Đại Bảo và Cẩu Đản Nhi bọn họ đang nói chuyện đâu, không biết mấy đứa nói đến cái gì, Cẩu Đản Nhi thỉnh thoảng phát ra tiếng thét oa oa chói tai.

“Đại Bảo nhất định là đang nói với Cẩu Đản Nhi về một đường hiểu biết của chúng ta.”

Tạ thẩm gật đầu: “Hơn nửa là vậy, lần trước Đại bảo bọn họ gửi thư về cho Cẩu Đản Nhi chúng ta, Cẩu Đản Nhi cầm thư nhìn rất lâu, còn đem chuyện các ngươi gặp được đều nói cho chúng ta nghe, nói nhiều lần, hôm qua Đại Bảo về, hắn liền chạy tới, nếu không phải là buổi tối vẫn giục hắn về, chắc là còn phải ngủ ở nhà các ngươi.”

“Vậy để hắn ở a, sân Đại Bảo bọn họ lớn, nhiều phòng.”

“Này đâu được a.” Tạ thẩm nhìn bụng Tống Tân Đồng, cười híp mắt nói: “Một tháng không gặp trái lại lớn rất nhiều.”

“Còn tốt.”

Tạ thẩm hỏi: “Tân Đồng, ta nghe Cẩu Đản Nhi nói các ngươi còn đi tham gia thọ yến của phú hộ Lĩnh Nam thành, nói mấy tòa nhà ấy còn lớn hơn thôn chúng ta?”

Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười: “Đại Bảo bọn họ nói quá khoa trương, đâu có lớn như thôn chúng ta vậy, chỉ phòng ốc xây đến cong cong vòng vòng, phải đi rất lâu, cho nên mới có vẻ đặc biệt lớn.”

Tạ thẩm hỏi: “Vậy sao, Đại Bảo bọn họ còn nói mấy người kia đặc biệt hiền lành.”

“Quy củ nhà giàu đặc biệt nhiều, đâu thực sự sẽ rất hiền lành, hôm đó chẳng qua là thọ yến nhà kia, tất nhiên không thể xụ mặt, cho nên hai đứa nó mới cảm thấy hiền lành.” Tống Tân Đồng bật cười: “Tạ thẩm ngươi không biết, hai đứa bọn nó khuyến khích các công tử quý phủ nhà người ta đi bắt uyên ương trên hồ đến ăn, thiếu chút nữa làm ta sợ hết hồn đâu, nếu đổi là lúc khác, người ta chắc chắn sẽ bất thiện.”

“Không có xảy ra chuyện gì cũng sẽ bị trách cứ?” Tạ thẩm hỏi.

“Này nhưng không nói được, dù sao chúng ta loại dân chúng bình thường này, không có bối cảnh quan hệ, nào dám trực diện với mấy quý nhân này, cho dù bị trách đánh, chúng ta cũng chỉ có thể chịu.” Tống Tân Đồng hiện tại nhớ tới cũng còn nghĩ mà sợ, nếu không phải Giang Minh Chiêu coi như thật tình thực lòng đối đãi Lục Vân Khai hoặc là hôm đó đổi từ Giang nhị phu nhân thành Giang mẫu hoặc là tiểu thư Giang gia, cặp song sinh chắc chắn sẽ không dễ chịu.

“Tạ thẩm, vẫn là thôn chúng ta tốt, chỉ cần chúng ta có chút bạc, chỉ cần không đi đắc tội những thứ quý nhân quyền thế kia thì chúng ta có thể qua ngày lành.”

“Tân Đồng ngươi nói phải, chúng ta mấy người thường này nào dám đấu đá với những quý nhân ấy a.” Vốn đáy lòng Tạ thẩm còn có tâm nói đi Lĩnh Nam thành mở cửa hàng thử, nhưng bây giờ nghĩ một chút vẫn là quên đi, Tân Đồng có bằng hữu Lục tú tài che chở mới dám mở cửa hàng ở Lĩnh Nam thành, đổi lại là nhà các bà, hơn nửa là bị người ta xốc cửa hàng còn không biết là ai làm.

“Trước kia ta còn cảm thấy ở bến tàu làm ăn tốt, hiện tại cũng cảm thấy không được, chúng ta mấy dân chúng bình thường này chỗ nào có thể chống lại những kẻ có tiền kia, ai… vẫn là thôn tốt, ở trong thôn có mấy lượng bạc là có thể không lo ăn không lo mặc, so với mở cửa hàng đi sớm về trễ tốt hơn, còn không cần kinh hồn táng đảm.”

Tống Tân Đồng nghe lời Tạ thẩm, cảm thấy Tạ thảm hình như nghĩ thông: “Thẩm ngươi không muốn mở cửa hàng?”

“Còn chưa nghĩ ra, nhưng Thu bà bà ngươi không quá tán đồng, hai tháng này làm ăn không tốt lắm…” Tạ thẩm nói lại không nhịn được thở dài một hơi, cả mặt đều u sầu.

Tống Tân Đồng cảm thấy sinh ý của bọn họ chắc là không lạc quan như Tạ thẩm nói vậy, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Thẩm, các ngươi sao không đẩy xe đi bán trên bến tàu như trước kia? Một bát quái thái một bát cơm, hai ba văn tiền, người mua hẳn là đặc biệt nhiều.”

Làm sao bà không muốn đẩy đi, nhưng cửa hàng lại muốn tiền thuê, đẩy xe cũng muốn tiền thuê, ai...

Tống Tân Đồng thấy Tạ thẩm hình như còn chưa hạ quyết định, nàng cũng không nói thêm nữa, dù sao cũng là sinh ý nhà người ta, nàng cũng không tiện hỏi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play