Giữa thu, 15 tháng tám. Hôm nay là ngày đoàn viên, cũng là sinh nhật 16 tuổi của Tống Tân Đồng. Năm ngoái sinh nhật nàng chúc mừng ở Tống gia, khi đó trong nhà vừa mới thi công xong nhà ngói lớn gạch xanh, nàng cũng chưa xuất giá, trong nhà chỉ có nàng và hai ấu đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Lại vì ngày mỗi nhà đoàn viên, cho nên nàng cũng không có mở tiệc chiêu đãi Thu bà bà bọn họ qua đây, chỉ ba người các nàng, một bàn thức ăn, chúc mừng sinh nhật với đoàn viên.
Năm nay liền không giống.
Nàng gả cho Lục Vân Khai, trong nhà còn thêm Đại Nha với Vương thị các nàng, tết Trung thu năm nay nhất định trải qua náo nhiệt hơn so với năm rồi.
Tống Tân Đồng đổi lại một bộ quần áo mới làm, thân trên mặc xiêm y thiển bạch đơn giản, thân dưới là váy hoa yên sa tán màu thúy biếc, tươi mát thanh lịch lại không mất mỹ lệ.
“Đẹp không?” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng xoay quanh, sau đó chờ đợi nhìn Lục Vân Khai.
Mỗi một lần nàng khẽ động, giống như tinh linh trong rừng vậy, mắt ngọc mày ngài, phong thái linh động trong mắt tẫn lộ không thể nghi ngờ, làm hắn không dời mắt được, đáy lòng càng là thích.
Thấy hắn không nói lời nào, Tống Tân Đồng lại truy vấn: “Hỏi chàng đó?”
“Đẹp.” Lục Vân Khai đi qua đỡ lấy bả vai nàng: “Đứng cho thật vững, đừng ngã.”
“Sẽ không.” Tống Tân Đồng dưới chân có chừng mực đâu, nàng nhìn tay trái Lục Vân Khai giấu sau người: “Phía sau giấu cái gì vậy?”
Lục Vân Khai đưa cái hộp trong tay ra: “Tặng nàng quà sinh nhật.”
Tống Tân Đồng cầm hộp gỗ đàn, đáy lòng bang bang bang nhảy lên, giương mắt nhìn hắn: “Bên trong là cái gì a?”
“Mở xem xem.” Lục Vân Khai thích nàng dùng loại ánh mắt vui vẻ này nhìn hắn.
“Ân.” Tống Tân Đồng cẩn thận từng li từng tí mở hộp, bên trong là một cái vòng ngọc, cẩn thận lấy ra, độ trong suốt của nó rất cao, màu sắc thuần khiết, mỹ lệ, màu xanh biếc tươi đẹp, là một cái vòng tay phẩm chất thật tốt.
Tống Tân Đồng cầm so với tay, cực phối với màu da nàng, nhìn qua đặc biệt thích hợp cho nàng đeo.
“Nương cho ta một cái, sao chàng lại mua cho ta nữa?”
Lục Vân Khai: “Đây là ta tặng.” Nương cho chính là đồ gia truyền.
“Có vui không?” Lục Vân Khai tránh không nói: “Ta đeo cho nàng.”
“Tốn bao nhiêu bạc?” Tống Tân Đồng cảm thấy cái vòng ngọc này giá nhất định không thấp, tuyệt đối không kém hơn 500 lượng.
“Không tốn bao nhiêu.” Lục Vân Khai thấy tránh không được, chỉ có thể nói: “Là mua được một tảng đá, vận khí rất tốt, cho nên thỉnh sư phụ mài ra.”
Hơn nửa là đi cùng Giang Minh Chiêu đi chỗ nào mua được đi, Tống Tân Đồng thả vòng ngọc lại trong hộp.
“Ta đeo cho nàng.”
“Không đeo, cất.” Tống Tân Đồng rất thích cái vòng ngọc này, sợ làm hỏng mất, động tác đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.
Lục Vân Khai nhíu mày: “Không thích?”
“Thích.” Lúm đồng tiền của Tống Tân Đồng tươi đẹp: “Nhưng ta sợ va chạm.”
“Đeo vào.” Lục Vân Khai không cho nàng cự tuyệt thay nàng đeo vào, vòng tay có hơi nhỏ, nhưng trên tay nàng vừa bôi cao nhuận da, rất trơn, thoáng dùng lực cái liền đeo vào.
Nó và bàn tay trắng nõn của nàng cực xứng, rất đẹp mắt, hắn lần đầu thấy khối ngọc kia liền cảm thấy rất xứng, Lục Vân Khai nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay một chút: “Đẹp.”
“Ân.” Tống Tân Đồng cười híp mắt gom tay áo: “Chính là phải cẩn thận một chút.”
“Không ngại.”
“Cảm ơn tướng công.” Tống Tân Đồng kiễng chân hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái, biểu đạt tình cảm vui sướng của mình một chút, lúc đang muốn thối lui thì lại bị Lục Vân Khai ôm lấy, chớp mắt môi của mình liền bị hắn hôn lên.
Hai người vành tái tóc mai chạm vào nhau một hồi lại mới ra khỏi phòng, một trước một sau đi tiền viện.
“Tỷ, sinh nhật vui vẻ.” Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa thấy Tống Tân Đồng đi ra, liền đồng thanh nói chúc mừng sinh nhật: “Tỷ người thật đẹp.”
“Miệng thật là ngọt.” Tống Tân Đồng sờ sờ tóc hai cậu: “Hai đứa hôm nay cũng mặc đồ mới, cũng đẹp.”
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ làm cho bọn đệ.” Đại Bảo ngại ngùng cười.
Tống Tân Đồng khen nói: “Đẹp.”
“Tỷ, đệ muốn đưa tỷ một lễ vật sinh nhật.” Tiểu Bảo kéo tay áo Tống Tân Đồng, giả vờ thần bí nói: “Tỷ người đoán là gì?”
Tống Tân Đồng làm bộ rất tò mò hỏi: “Là cái gì?”
Tiểu Bảo không nói: “Tỷ người đoán trước xem.”
“Tỷ đoán không được.” Tống Tân Đồng rất bất đắc dĩ nói: “Mau mau nói với tỷ, đừng treo khẩu vị tỷ.”
“Được rồi.” Tiểu Bảo cũng rất bất đắc dĩ, vốn còn muốn để tỷ đoán một cái, nhưng tỷ không đoán liền trực tiếp tới luôn đi, cậu cười liếc mắt nhìn Đại Bảo một cái: “Ca ca, chúng ta bắt đầu.”
Đại Bảo ừ một tiếng, lập tức cùng Tiểu Bảo đi tới chính giữa, hai cậu ưỡn thẳng lưng, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu lễ vật dâng tặng của các cậu.
“Hây da!” Hai cậu đột nhiên hây da một tiếng, làm Tống Tân Đồng hoảng sợ: “Hai đứa là muốn biểu diễn võ thuật?”
Cặp song sinh cười không nói lời nào, tiếp tục bắt đầu màn biểu diễn của các cậu.
Đại Bảo giơ giơ hai tay trống trơn của cậu lên, chớp mắt liền đưa tay lên trước mắt Tống Tân Đồng, sau đó hư ảnh nhoáng lên, giấy vụn màu đỏ thoáng cái dạt ra, sau đó từ đỉnh đầu của nàng rơi xuống, rơi cả vào đầy người nàng và Lục Vân Khai.
Ngay sau đó Tiểu Bảo từ trên người lấy ra một cái khăn tay, quăng mấy cái, sau đó khăn tay liền không thấy tăm hơi, ngay sau đó lại từ trên người rút ra nhiều khăn tay nhiều màu khác nhau.
Thì ra là ảo thuật a, có điều kỹ thuật không quá thành thạo, lại rất nhiều kẽ hở, nhưng mà Tống Tân Đồng vẫn là vờ cái gì cũng không thấy, đặc biệt cao hứng vỗ tay.
Tiếp đó lại đổi một đóa hoa cúc ra, thẳng đến lúc này, ảo thuật mới kết thúc.
Tiểu Bảo lau mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển hỏi: “Tỷ, thấy có được hay không?”
“Coi được.” Tống Tân Đồng vỗ tay vì hai cậu: “Biến thế nào? Hai đứa lúc nào lợi hại như vậy?”
Đại Bảo bị khen đến đỏ mặt, nói: “Tỷ, bọn đệ học với đại thúc ảo thuật trên đường ở Lĩnh Nam thành, hắn còn biết rất nhiều, nhưng chúng ta chỉ học được mấy thứ.”
“Cô nương, hai vị thiếu gia nhưng luyện đã lâu, chính vì chúc thọ ở sinh nhật ngài.” Dương Thụ nói: “Mỗi ngày lúc trốn ở trong phòng đều luyện.”
Tống Tân Đồng lòng tràn đầy cảm động: “Tỷ liền nói thường xuyên gọi mấy đứa từ trong phòng cứ phải cọ xát thật lâu, thì ra là luyện tập.”
“Cảm ơn mấy đứa, tỷ rất thích.”
Cặp song sinh ngại ngùng cười cười: “Tỷ người thích là tốt, bọn đệ còn sợ người không thích, bọn đệ làm không tốt, không tốt như đại thúc kia làm.”
“Đã làm rất tốt, tỷ rất thích.” Tống Tân Đồng kéo cặp song sinh qua: “Tỷ cũng không biết đâu, mấy đứa dạy tỷ với tỷ phu?”
“Ân, để tỷ phu đệ cũng học một ít, sau này chờ sau khi cháu trai nhỏ ra đời, để tỷ phu đệ chơi với chúng.” Tống Tân Đồng cầm khăn màu sắc tươi đẹp lên lắc lắc: “Có phải như vậy hay không? Thoáng cái liền biến ra?”
“Không phải, là như vậy a tỷ.”
“Như vậy?”
“Không phải, tỷ người thật ngốc, tỷ phu đều biết.”
“Được được được, là tỷ ngốc, mấy người người nào người nấy đều ghét bỏ ta.” Tống Tân Đồng ra vẻ tức giận ném khăn tay cho Đại Bảo: “Tỷ không học.”
“Tỷ không ngốc, chúng ta cũng học rất lâu mới học được.” Đại Bảo cho rằng Tống Tân Đồng tức giận thật, vội dụ dỗ nói: “Tỷ thử lại lần nữa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT