Tất
cả âm thanh đều dừng lại ngay thời khắc này, tất cả cảm xúc bất an đều
biến mất không dấu vết, giờ phút này chỉ có vô tận trầm mặc và ánh mắt
kinh ngạc, tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người kia.
Nàng một thân nam trang không quá thu hút, tóc được búi lên giấu bên trong
mũ lưỡi trai, nghiễm nhiên là đang cải trang cách ăn mặc. Trên mặt trải
qua nhiều lớp hóa trang để che dấu, sự ôn nhu của nữ nhân cũng biến mất, nhưng khí chất ôn tồn của nàng, Diệp Tiêu Nhiên cho dù có nhắm mắt cũng có thể nhận ra.
Tề Phi
lấy khẩu súng trong tay Diệp Tiêu Nhiên, đưa cho Niên Thiếu Dương nói:
"Thả Tiểu Đường đi". Niên Thiếu Dương giương mắt nhìn nhìn Diệp Tiêu
Nhiên, thấy được cô gật đầu thì mới mở trói cho Tiểu Đường.
Tiểu Đường đứng lên, chỉnh sửa quần áo của mình, xoa xoa vết thương trên mặt, nhìn về phía Tề Phi.
"Anh về bên kia trước đi". Tề Phi tựa hồ rất quen thuộc với Tiểu Đường, mà
Tiểu Đường cũng thực nghe lời gật gật đầu, Tề Phi lúc này mới quay đầu
nhìn Diệp Tiêu Nhiên, lấy mũ xuống, một mái tóc đen dài ngay lập tức xõa xuống.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Chị không định đổi chỗ khác sao? Không sợ em đối với căn phòng giam giữ nhỏ bé này có ám ảnh?". Nàng cười trêu ghẹo.
Tề Phi vẫn là Tề Phi, vô luận là lúc nào thì cũng đều như vậy.
Mà Diệp Tiêu Nhiên ở trong mắt Tề Phi cũng không hề thay đổi chút nào, từ
lần từ biệt đó đến bây giờ gặp lại đã là tình cảnh như thế này, nhưng kì thật nàng vẫn luôn âm thầm lén nhìn cô rất nhiều lần, chỉ là Diệp Tiêu
Nhiên không biết mà thôi. Nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đối với cái chết của mình tự trách như vậy, canh cánh trong lòng như vậy, nàng không biết là nên vui hay buồn. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cô để ý một người nào
nhiều đến vậy, cũng không ngờ rằng mình quan trọng với cô như thế, nhưng trong nội tâm nàng không hi vọng Diệp Tiêu Nhiên bởi vì đả kích này mà
mất đi lý tính, ảnh hưởng chuyện lớn.
Nội tâm con người luôn mâu thuẫn, khi mà lý tính cùng cảm tính đối đầu nhau thì luôn thống khổ. Nàng vốn không muốn xuất hiện sớm như vậy, nhưng mà Diệp Tiêu Nhiên lại dùng cách này bức nàng phải hiện thân, cô quả nhiên không thay đổi gì cả. Có chân tướng gì có thể lừa gạt được cô? Từ lúc
cô đi điều tra bệnh tình của Nghiêm Văn Khâm thì Tề Phi biết cô rất
nhanh sẽ vạch trần sự thật, mà nàng cũng đã đến lúc nên xuất hiện.
Bên trong phòng nghỉ giống hệt một gian phòng ngủ, bên trong chỉ còn lại hai người các nàng.
"Em làm sao chạy trốn được? Không phải là trúng đạn rơi xuống biển sao?".
Diệp Tiêu Nhiên khẩn cấp muốn biết tất cả mọi chuyện bên trong, từ khi
cô cảm giác được mình bị một vở kịch nói dối động trời lừa gạt thì cô
liền biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Bắt tay vào điều tra,
một chút lại một chút tiếp cận chân tướng, rồi lại sợ hãi chạm đến chân
tướng, cuối cùng cô phải dùng đến cách thức cực đoan nhất, mà cũng chỉ
có dùng loại phương thức này mới có thể bức Tề Phi hiện thân.
Tề Phi kéo khóa áo, cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo
lót màu đen, nàng xốc áo lên, một vết sẹo ngay chỗ trái tim hiện ra.
Diệp Tiêu Nhiên căng thẳng trong lòng, trừ bỏ một phát đạn này trên
người nàng còn lưu lại rất nhiều vết thương, trên làn da vốn trắng nõn
giờ đã chi chít vết sẹo, có cái thấy được, có cái đã bị áo che khuất.
Lòng cô đầy tự trách và đau lòng, cô muốn vươn tay chạm vào thì Tề Phi
lại nhanh chóng kéo áo xuống, cười nói: "Viên đạn đã qua xử lý đặc biệt, chỉ còn có vỏ đạn mà thôi, bị thương chỉ đến xương cốt, không đến tim,
bằng không em làm gì còn có cơ hội sống sót".
"Hai người giấu tôi giấu cũng thật vất vả". Diệp Tiêu Nhiên thu hồi tay của mình, ngóng nhìn Tề Phi.
Tề Phi thở dài một hơi, đặt tay lên vai cô, nói: "Thực xin lỗi Tiêu Nhiên, chỉ có gạt chị thì mới có thể diễn trận này ra trò được".
Nàng đứng lên, đi đến cửa sổ, mở cửa sổ phóng tầm mắt về phương xa, ánh mắt
dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ bị kéo về thật lâu trước đây.
Đã là đêm khuya, bên trong tòa nhà Tô thị đã không còn bóng đèn, bảo an
vẫn đang đi kiểm tra như thường lệ. Bên trong văn phòng chủ tịch, cửa
lớn đã được đặc chế, chỉ có vân tay của Tô Kính mới có thể mở được. Lúc
này bên trong văn phòng phát ra ánh sáng mờ nhạt từ máy vi tính, một
thân ảnh màu đen ngồi trước máy vi tính, tay gõ lên bàn phím tiến hành
phá tường lửa và giải mã khóa.
Cả người nàng đều là quần áo màu đen, mang theo mũ lưỡi trai mà khẩu
trang, cơ hồ đều đem mặt của mình giấu đi, tay gõ trên bàn phím cũng đeo bao tay, không để dấu vân tay của mình lưu lại.
Nàng nhập vào một phần mềm, rồi qua chính mình nghiên cứu, rốt cuộc cũng mở
được thiết bị trước mắt nhưng nàng một chút cũng không biết bên trong
máy tính có cài một phần mềm, chỉ cần máy tính được mở thì camera giám
sát đồng thời cũng được khởi động, nhất cử nhất động của nàng đều được
thu lại.
Trong lúc sao
chép dữ liệu nàng nghe được có tiếng bước chân, nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa, lại nhìn về màn hình máy tính, 80%, 85%, 90%, chỉ còn một chút nữa thôi. Tiếng bước chân ngày càng gần, ngay sau đó là thanh âm của nhập
mật mã mở cửa.
Cánh cửa
này được khóa hai kiểu, hoặc là vân tay, hoặc là mật mã mở khóa, nàng
chỉ có thể thông qua cách khác lấy được dấu vân tay mà thôi. Tầng lầu
này được bảo an nghiêm mật, đều là những tâm phúc được lựa chọn kĩ càng, thậm chí có mang theo súng, không khó để nhìn ra tư liệu của PE nhất
định nằm trong văn phòng này.
100%! Nàng nhanh chóng rút usb ra cất vào túi của mình.
"Người nào?". Bảo an mở cửa, cầm đèn pin chiếu lên mặt nàng, Tề Phi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, thấy hắn đã làm ra tư thế đặt tay lên súng bên hông
mình.
"Giao đồ ra đây!".
Cuối cùng hắn rút súng ra, đằng sau là một trận tiếng bước chân vang
lên, rất nhiều người đang chạy về phía này, thừa dịp lúc bảo an thất
thần mà Tề Phi nhảy ra khỏi cửa sổ, liên tiếp thả mình xuống ban công
của các tầng lầu khác.
"Đuổi theo! Phải bắt sống!".
Tề Phi đã an bài tốt lộ tuyến chạy trốn của mình, từ lầu tám đến lầu sáu,
nhưng mà đột nhiên xuất hiện một lượng lớn bảo an kinh người, có vẻ hành tung của nàng đã bị bại lộ, nếu không làm sao có nhiều người như vậy
chạy đến bắt mình.
"Còn muốn chạy?". Một đội bảo an đuổi đến, mấy cái đèn pin chiếu vào khiến nàng không thể mở mắt.
Ngay lúc nàng sắp bị bắt thì bỗng nhiên xuất hiện một người, hành động nhanh chóng, thân thủ nhanh nhẹn đánh rơi đèn pin của bảo an, bên trong nhất
thời tối đen, người kia thoải mái một lần hạ gục tất cả những người này.
Người nọ đi đến bên người Tề Phi, nắm lấy cánh tay nàng, hạ giọng nhẹ nói:
"Đi theo tôi". Tề Phi nhận ra giọng nói của người này, phát hiện người
này cũng ăn mặc như mình, một thân tranh phục màu đen hưu nhàn, mang
theo mũ và khẩu trang, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận của mình.
Hai người bị vây bởi mấy chục bảo an khác, nhưng mà ngay lúc bị vây lại thì bảo an bị một một tia hồng ngoại ngăn cản lại, có một tay súng bắn tỉa
đang nhắm vào bọn họ, ban đêm rất tối, bọn họ không thấy được vị trí của súng bắn tỉa, cũng không ai dám động đậy, không ai muốn làm người chết
đầu tiên.
"Cám ơn đã cứu tôi". Sau khi thoát hiểm thì Tề Phi mới nói.
Người kia tháo khẩu trang xuống, nhìn Tề Phi cười nói: "Cô đây là đang tìm đường chết, ai cũng có thể đoán được là cô làm".
"Cũng đến lúc tôi nên chết rồi, không phải sao?".
"Bây giờ còn chưa phải lúc, trước tiên phải đưa Tiêu Nhiên đến một nơi an
toàn mới được". Trong mắt Nghiêm Văn Khâm lộ ra thâm thúy.
"Ở đâu?".
"Ngục giam".
Ánh trăng chiếu lên gương mặt Tề Phi, phản ứng đầu tiên của nàng chính là
nhíu mày, trên mặt tràn đầy ưu sầu, tình cảnh bây giờ của Diệp Tiêu
Nhiên vô cùng nguy hiểm, cho dù nàng có nóng lòng lấy được những tư liệu này thì nếu Diệp Tiêu Nhiên ngay cả mạng sống cũng không còn thì tay
cầm bằng chứng cũng có ý nghĩa gì.
"An toàn hay không?". Tề Phi hỏi.
"Tôi sẽ sắp xếp". Nghiêm Văn Khâm thản nhiên trả lời, Tề Phi chỉ gật gật đầu.
Ban đêm yên tĩnh truyền đến một tiếng thở dài, Tiểu Đường hoàn thành nhiệm
vụ ngắm bắn hỗ trợ của mình thì lái xe đến đón hai người, Nghiêm Văn
Khâm tựa đầu vào cửa xe.
"Cô xác định không muốn phẫu thuật sớm một chút?". Nhớ đến lần gặp Nghiêm
Văn Khâm ở bệnh viện lần đó, Tề Phi ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó, sau đó
nàng dùng tiền mua được báo cáo bệnh án của Nghiêm Văn Khâm, sau đó mới
đi tìm nàng.
"Thời gian gấp rút, tôi không có thời gian nằm trên bàn phẫu thuật. Bên pháp
viện và ngục giam tôi đã sắp xếp rồi, hiện giờ Tiêu Nhiên rất nguy hiểm, nếu không động thủ thì sẽ bị người khác giành trước một bước".
Không lâu sau đó Dạ Kiêu vì đả thương người nên bị bắt, rất nhanh bị phán án
ngồi tù, mà một đại thẩm phán được kẻ khác tín ngưỡng cũng từ quan theo
thương, sau đó cũng nhanh chóng tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc. Tề Phi
vẫn luôn là đối tượng hoài nghi của hai cha con Tô Kính, tuy rằng lần đó người lấy trộm văn kiện bị camera quay lại nhưng không nhìn rõ mặt
người kia, không có căn cứ chính xác mười phần. Tư liệu bị đánh cắp là
danh sách thành viên trung tâm của PE, bọn họ nghĩ chuyện lần này là
Diệp Tiêu Nhiên gây ra, cảm giác bị uy hiếp nên chỉ có thể âm thầm nhanh chóng loại bỏ Diệp Tiêu Nhiên.
Nhưng mà ai cũng không ngờ được Diệp Tiêu Nhiên lại bị cuốn vào vụ án đả
thương người, hết thảy đều đã có người an bài nhưng lại nhìn không ra sơ hở gì, chỉ có thể gặp chiêu đối chiêu, đưa vào ngục giam rồi diệt trừ.
Phiên tòa ngày đó Tề Phi nhìn cô mặt không chút thay đổi, mỗi một câu biện hộ nàng nói ra đều có thể quyết định mức án cô phải chịu, thứ nàng cần làm là phối hợp với Nghiêm Văn Khâm, làm sao có thể để thời gian thi hành
án trùng khớp với kế hoạch của hai người, khiến cho người ta không nhìn
ra sơ hở gì.
Ngày Diệp
Tiêu Nhiên phải ngồi tù nàng một mình đến Phong Trì uống rượu, bị Hạ
Diệp chỉ thẳng vào mặt mà mắng chửi nàng cũng chỉ cười trừ. Nàng biết Hạ Diệp hận mình, người này thích Diệp Tiêu Nhiên đến vậy, nguyện ý trung
thành như vậy, hận nàng là điều tất nhiên. Chính là từ khi nàng cùng
Nghiêm Văn Khâm gạt Diệp Tiêu Nhiên thì nàng đã biết chuyện nàng cần làm đã không còn đơn giản chỉ là "nằm vùng" nữa.
Nàng rất ít gặp mặt Nghiêm Văn Khâm, mỗi một lần gặp đều vô cùng nguy hiểm,
kế hoạch của hai người phải thiên y vô phùng, mỗi một bước đều cẩn thận, nếu không chỉ cần sai một bước thì chính là thua cả bàn cờ.
Ngục giam là địa phương thế nào, không hề có thiên lý, loại người nào cũng
có, trong lòng nàng làm sao dễ chịu, nàng so với bất kì ai đều khó chịu
hơn. Đêm nay nàng uống hơi nhiều, lái xe chạy đến bờ biển, mỗi khi nàng
cảm thấy có áp lực lớn, không có tâm tình thì đều đến nơi này. Biển rộng lớn, sóng biển gào thét ngược lại có thể khiến nàng tĩnh tâm tự hỏi.
Nàng vừa đến không bao lâu thì Nghiêm Văn Khâm cũng lái xe đến, đây là lần
đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Diệp Tiêu Nhiên đi tù, Tề Phi nhìn
thấy vẻ mặt của Nghiêm Văn Khâm có chút âm trầm.
"Vì sao cô không nói cho tôi biết Tiêu Nhiên có chứng sợ hãi không gian
hẹp?". Còn chưa đến trước mặt Tề Phi thì đã vang lên giọng chấp vấn của
nàng.
Thì ra Diệp Tiêu
Nhiên không nói với Nghiêm Văn Khâm về chướng ngại của mình, mà cũng
đúng, cô kiêu ngạo như vậy thì làm sao có thể dễ dàng yếu đuối trước mặt người khác, huống chi người này lại là Nghiêm Văn Khâm.
"Nếu nói cho cô thì cô có thể còn phán án tù cho cô ấy được nữa không?". Tề Phi chỉ thản nhiên hỏi lại.
Nghiêm Văn Khâm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nàng có thể không?
Nàng thật sự không biết. Đem chính người yêu của mình tuyên án bỏ tù
nàng so với bất luận kẻ nào đều thống khổ hơn, chính nàng vẫn luôn không hiểu được Tề Phi có thể khuynh tẫn mọi thứ để trợ giúp Diệp Tiêu Nhiên
nhưng vì sao cô ấy vẫn có thể nhẫn tâm như thế. Biết rõ nội tâm Diệp
Tiêu Nhiên có sự sợ hãi và bóng ma này, mà còn có thể kiên quyết đồng ý
với kế hoạch phán án bỏ tù của nàng.
Gió biển thổi đến, cơn say của Tề Phi cũng dần thanh tỉnh hơn, nàng thật
sâu thở dài một hơi, quay đầu nhìn Nghiêm Văn Khâm cười nói: "Đại thẩm
phán, cô phải bắt đầu làm người xấu rồi".
"Cô dám đem tính mạng của mình giao vào tay tôi sao?".
"Cho dù cô có đem mạng của tôi ném mất tôi cũng không hối hận".
Hai người nhìn nhau, cùng nhau nở nụ cười. Vì người kia, mệnh có tính là gì?
Nỗi đau da thịt đối với nàng không đáng kể chút nào, tuy rằng Tô Hoằng vô
lực cứu nàng nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một phen, lấy đứa trẻ để kiềm chế nội tâm giãy dụa của hắn. Nàng cố ý để mình mang thai là vì để có
một ngày đứa nhỏ có thể làm lợi thế cho nàng, chỉ là không thể nghĩ tới
lại có thể đúng dịp như vậy, ngay lúc nàng cố ý để bị bắt thì liền bị
phát hiện đã có thai.
Sự
thương hại của Tô Hoằng với tra tấn mà nàng và đứa trẻ phải chịu cũng
không khiến nàng mảy may động lòng. Nàng đối với hắn vĩnh viễn chỉ là hờ hững, không có yêu, không có hận, không có cảm xúc gì, ở trong mắt nàng Tô Hoằng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Hắn đối với nàng càng nhiều thương tiếc thì với hắn chính là thêm một phần bi ai, vì có thể lợi
dụng hắn nàng cho hắn thân thể của mình, nàng cũng đã không còn tha
thiết gì thân thể bẩn thỉu này nữa. Cho nên khi Tô Hoằng tra tấn nàng,
toàn thân đều là vết roi vô cùng thê thảm thì với nàng mà nói đó chẳng
là gì cả.
Lòng của nàng
vĩnh viễn thuần túy, linh hồn vĩnh viễn cao thượng, thân thể này không
xứng với sự cao ngạo của nàng, cũng không thể bù đắp cho sự cô độc khi
phải ở trên cao của nàng.
Về phần sống chết, nàng không nghĩ đến, ngay lúc Nghiêm Văn Khâm nhắm nòng súng vào nàng, nàng thậm chí không cảm nhận được đau đớn, khi đó nàng
cũng bởi vì ngấm thuốc mà đã rơi vào cơn say ngủ, thậm chí chính mình
làm thế nào bị vứt xuống biển rồi thoát hiểm cũng không hề biết.
Xử lí xong Tề Phi, Đại Sơn tận mắt nhìn thấy thì mới an tâm trở về phục
mệnh với tiên sinh, mà những người còn lại đều là một ánh mắt thù hận
nhìn Nghiêm Văn Khâm, nàng cũng không có thời gian đi để ý điều này, vội vội vàng vàng chạy đến nơi cần đến.
Tề Phi bị ném xuống vực biển kia Nghiêm Văn Khâm đã sớm an bài thợ lặn bên dưới, ngay lúc Tề Phi vừa chìm xuống thì bọn họ nhanh chóng tiếp bình
dưỡng khí cho nàng, đưa nàng lên bờ an toàn, sau đó đưa đến bệnh viện mà Nghiêm Văn Khâm bỏ tiền ra thành lập.
Tuy rằng đã an bài kín đáo nhưng Nghiêm Văn Khâm vẫn rất lo lắng, dù sao Tề Phi còn đang mang thai, lại chịu nhiều tra tấn như vậy, rồi trúng một
phát đạn, chuyện lớn thì không sao, chuyện nhỏ thì chưa biết được.
"Người đâu? Thế nào rồi?". Nghiêm Văn Khâm vừa đuổi đến bệnh viện thì vội hỏi.
"Vết thương do đạn đã được chúng tôi xử lí kịp thời, chỉ bị thương ngoài da, không có tổn thương đến tim, nhưng.....".
Còn chưa nghe bác sĩ nói xong thì Nghiêm Văn Khâm liền nhấc chân chạy vào
phòng phẫu thuật, chỉ thấy Tề Phi mang mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt trắng
bệt, trên khay giải phẫu còn đặt một đầu đạn cùng rất nhiều băng gạc
nhiễm máu.
"Cô ấy bị mất
máu quá nhiều dẫn đến bị sốc, trên người có ngoại thương lại bị ngâm
nước biển nên đã nhiễm trùng, hiện tại sốt cao không lùi".
Nghiêm Văn Khâm nghe lời nói của bác sĩ, chậm rãi xốc lên cái chăn trên người
Tề Phi, toàn thân nàng trần trụi, miệng vết thương lớn đã được băng bó,
vô số vết thương nhỏ bại lộ bên ngoài không khí, toàn thân trên dưới
không có chỗ nào lành lặn.
"Cô đến tột cùng là chịu phải tra tấn như thế nào?". Nghiêm Văn Khâm nhíu
mày, giúp nàng đắp lại chăn, không đành lòng liếc nhìn thân thể tàn tạ
không chịu nổi đó thêm một cái nào nữa.
Cao ngạo của nàng, xinh đẹp của nàng giống như vừa mới ngày hôm qua, hôm
nay lại bị tàn phá đến mức này. Tề Phi, cô rốt cuộc vì sao phải làm đến
mức này?
"Cố gắng chăm
sóc cô ấy". Nghiêm Văn Khâm dặn dò, vừa muốn xoay người thì cảm giác tay mình bị ai chạm đến, nàng vội quay đầu, ngồi xuống bên giường, nhìn
người kia.
Mặt nạ dưỡng
khí của nàng bay lên từng đợt sương mờ, nàng muốn há miệng nói gì đó mà
không có sức, Nghiêm Văn Khâm giúp nàng gỡ mặt nạ dưỡng khí ra , kề sát
bên tai của nàng hỏi: "Cô muốn nói gì sao?".
Tề Phi gian nan mở miệng, Nghiêm Văn Khâm cúi thấp lỗ tai của mình dán vào miệng nàng, chỉ nghe được nàng nói: "Đứa nhỏ...... Đứa nhỏ.......".
"Đứa nhỏ không có sao, cô yên tâm". Nghiêm Văn Khâm nghĩ nàng lo lắng mình
hư thai nên vội trấn an nàng, ai ngờ nàng lại lắc đầu, nhìn Nghiêm Văn
Khâm nói: "Không thể giữ đứa nhỏ".
"Cái gì? Cô không phải luôn muốn cố sức bảo vệ đứa trẻ này sao?". Nghiêm Văn Khâm kinh ngạc nhìn Tề Phi, nàng không cần nghĩ đến lời của Tô Hoằng
thì cũng biết được Tề Phi muốn giữ đứa trẻ này lại, đối với một người
phụ nữ thì có cái gì quan trọng hơn con của mình cơ chứ.
Tề Phi liều mạng lắc đầu, vươn tay dùng sức nắm lấy cổ tay Nghiêm Văn
Khâm, có chút thống khổ mà giãy dụa, Nghiêm Văn Khâm vội vỗ vỗ tay nàng, nói: "Cô đừng kích động".
"Dòng máu của Tô gia, không thể giữ!". Nàng cơ hồ là dùng hết khí lực của
mình để nói câu này, nắm chặt tay Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm có
cảm giác chua xót không nói nên lời.
"Cô thật sự chắc chắn?".
Tề Phi gật gật đầu, khóe miệng giơ lên ý cười, Nghiêm Văn Khâm đành phải
đồng ý, Tề Phi lúc này mới thả lỏng tay của nàng. Nghiêm Văn Khâm quay
đầu nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ gật đầu, nàng thật sâu thở dài một hơi,
kéo bước chân nặng nề của mình ra khỏi phòng, đi được một đoạn thì quay
đầu nhìn lại Tề Phi.
Tiêu Nhiên, so với cô ấy, những gì tôi làm cho em không đáng là gì cả.
Cô ấy vì em mà không thèm để ý đến bản thân, dùng thanh danh, thân thể,
sinh mệnh, thậm chí là đứa trẻ còn chưa kịp chào đời để đổi lấy bình an
cùng tương lai cho em. Cho nên, trận chiến này, em sẽ không thua.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Nghiêm Văn Khâm cước bộ kiên định đi về phía
trước, u não có tính là gì? Sinh mệnh có tính là gì? Giống như Tề Phi đã nói, chỉ là một túi da mà thôi, chỉ cần người kia tốt là được rồi.
Chính là, bản thân không còn gì nữa, lại hi vọng người kia có thể bình an là
được. Nhân sinh rốt cuộc là ích kỉ hay là vĩ đại, không biết được.
Nhưng mà Tề Phi, Nghiêm Văn Khâm tôi cam đoan với cô, nhất định sẽ không để
cô hi sinh vô ích, những người đó, nhất định phải bị trừng trị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT