Bầu trời trong xanh, trong trấn nhỏ người đông như trẩy hội, những tia nắng cuối ngày nhẹ nhàng chiếu lên rèm cửa, ánh lên những đường nét xinh đẹp mỹ lệ. Theo chân tiếng động nhỏ rầm rì có thể nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong đám người, thân mình xinh đẹp cùng đôi mắt linh
hoạt hấp dẫn ánh mắt người qua đường. Cô gái nắm trong tay một chiếc
vòng tay màu bạc, giơ lên trước tầm nhìn, tỉ mỉ xem xét, cô kinh hỉ phát hiện hoa văn trên vòng là đôi bàn tay của hai người lớn, các nàng đầu
ngón tay khấu chặt vào nhau. Trong mắt cô gái hiện lên thích thú, xỏ tay đeo chiếc vòng vào, khóe miệng lộ tiếu ý vui vẻ. Đột nhiên ánh dương
quang chói lọi trong chốc lát biến thành một mảng máu đỏ, vòng tay màu
bạc cũng dính đầy máu.
"Không cần!". Diệp Tiêu Nhiên sợ hãi hét một tiếng, từ trên giường ngồi bật
dậy thở hổn hển, lại phát hiện khóe mắt ướt nhè nhẹ. Cô đưa tay lau mắt
lại đặt lên bụng mình, điểu chỉnh hô hấp, nhãn thần trong nháy mắt lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.
Cô xuống giường rửa mặt chảy đầu một lược, đi đến trước bàn linh vị thắp nén nhang, lạy ba lạy liền đi ra ngoài.
Xe đã chờ dưới lầu từ lâu, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên xuất hiện, Niên Thiếu Dương xuống xe thay Diệp Tiêu Nhiên mở cửa, Liễu Thi lại theo quán tính cảnh giác nhìn bốn phía, tùy thời bảo hộ an toàn cho Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên ngồi vào trong xe, Niên Thiếu Dương liền hạ cửa sổ xuống,
cũng không biết nguyên nhân gì, mặc kệ là thời tiết như thế nào, chỉ cần Diệp Tiêu Nhiên ngồi trong xe đều phải mở cửa sổ, cô chủ chưa bao giờ
cho hắn hỏi nguyên do.
"Người ở đâu?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi.
"Ở kho hàng của bến tàu, vừa xuống thuyền đã bị người của chúng ta bắt".
Niên Thiếu Dương vừa đánh tay lái điều khiển xe chạy đi vừa trả lời,
Diệp Tiêu Nhiên ừ một tiếng cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh bọn họ đã tiến vào vùng phụ cận của bến tàu, càng đến gần kho
càng nghe được tiếng ẩu đả truyền ra từ bên trong, Niên Thiếu Dương
xuống xe mở của cho Diệp Tiêu Nhiên.
"Kiêu tỷ!". Nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên, thủ hạ cung kính gọi, ngừng hành động trong tay lại.
Niên Thiếu Dương đi qua đạp một cước lên người đàn ông quỳ trên nền, người
đàn ông nằm trên mặt đất mặt mũi bê bết máu, cảm giác đau đớn khiến hắn
nhịn không nổi mà thở phì phò, trong mùa đông giá rét hô hấp tản ra hàn
khí. Nhìn thấy hàn ý từ mắt Diệp Tiêu Nhiên hắn nhè nhẹ run rẩy, trong
mắt lộ tia hoảng sợ, Niên Thiếu Dương lại một chân dẫm lên ngực hắn, mở
giọng: "Nói, là ai sai khiến mày?"
Người đàn ông chịu đựng đau đớn không nói, Niên Thiếu Dương gia tăng lực chân khiến hắn ho khụ lên, hắn nhìn Diệp Tiêu Nhiên ánh mắt lạnh lùng, vùng
lông mày nhanh chóng nhíu lại, nỗ lực hồi tưởng. Diệp Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống hỏi: "Đã nhớ ra chưa?", thanh âm của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra sát ý nồng đậm thấu xương, người đàn ông
trong nháy mắt tràn ngập sợ hãi, nhớ đến cô gái mình ra tay năm đó,
nhưng lại không có cách nào liên hệ vị đại tỷ lãnh diễm trước mắt cùng
cô gái ngây thơ năm nọ.
"Giúp hắn nhớ lại". Một tiếng phân phó, Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy xoay người
đi, Niên Thiếu Dương đạp mạnh chân lại hung hăng đá mấy cái, tên đàn ông ôm ngực cầu xin tha thứ: "Đừng đánh, tôi nhớ rồi, nhớ rồi".
"Nói!". Diệp Tiêu Nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, nhãn thần kia như muốn
xuyên thấu thân thể hắn làm hắn áp lực không thôi. Hắn cúi đầu, nuốt
nuốt nước bọt, nhẹ nhích thân mình nói: "Là Tô đại thiếu gia, Tô Hoằng", nói xong khúm núm nhìn phản ứng của Diệp Tiêu Nhiên.
Niên Thiếu Dương một cước đá bay hắn, xoay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, trên
mặt cô thế nhưng không có biểu tình gì, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Cô
nhấc chân muốn đi ra ngoài, tên kia cho rằng mình sẽ bị diệt khẩu liền
la lên: "Kiêu tỷ, đứa bé kia không chết, cô tha cho tôi một mạng đi".
"Mày nói gì?" Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên dừng bước, xoay người ngồi xổm
xuống, túm lấy cổ áo người đàn ông, trừng mắt nhìn hắn, hắn liền vội vã
mở miệng: "Lúc đầu nói với bác sĩ là phá thai, sau đó.... Sau đó Tô đại
thiếu gia hối hận nói nếu đứa bé còn sống thì giữ lại, cho nên con gái
cô không chết, xin cô tha cho tôi". Người đàn ông giương mắt chờ đợi
Diệp Tiêu Nhiên.
"Con
gái...." Diệp Tiêu Nhiên buông lỏng tay, miệng lẩm bẩm, trong ánh mắt
ngạc nhiên của cô lộ ra tia vui sướng nhưng biểu tình trên mặt không hề
biến hóa, cũng chỉ có Niên Thiếu Dương theo cô từ lâu mới nhìn ra rung
động rất nhỏ này.
Diệp
Tiêu Nhiên xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất, nhấc
chân rời khỏi nhà kho, hơi lạnh đêm đông ập tới, cô siết chặt áo khoát
trên người thì nhìn thấy Liễu Thi từ xa đang nghe điện thoại nhanh chóng đi tới bên cạnh: "Kiêu tỷ, đã xảy ra chuyện". Diệp Tiêu Nhiên nhìn
thoáng qua Liễu Thi, lại quay đầu nhìn về nhà kho, Niên Thiếu Dương đi
ra, hỏi cô: "Kiêu tỷ, xử lý hắn thế nào?"
"Thả đi". Diệp Tiêu Nhiên đối với bản thân đã ước định rõ ràng, cô chỉ là
kinh doanh hợp pháp sản nghiệp khổng lồ, đôi lúc sẽ dùng thủ đoạn bất
chính điều tra ít chuyện, tuyệt không đả thương tính mạng người khác,
càng không hại đến người nhà họ. Chỉ là bên ngoài lại đem cô nói xấu, cô một chút cũng không để ý cái nhìn của người khác, chỉ trầm mặc nghe lời đồn, một mình đi đến ngày hôm nay.
*****
Cục trưởng cục công an vừa mới nhậm chức của thành phố A lại nhấc lên một
hồi phong ba ở nơi này, tiến hành kiểm tra quy mô lớn đối với các điểm
vui chơi ăn uống. Diệp Tiêu Nhiên là bà chủ của hội sở giải trí và Bar
Dạ Vũ, đồng thời cũng là quản lý kinh doanh toàn bộ khu ăn chơi giải trí này, sản nghiệp có thể lũng đoạn thành phố A, được người đời xưng "Dạ
Kiêu", ý chỉ kiêu hùng bóng đêm, thủ đoạn năng lực quyết tuyệt không
thua kém nam nhân.
Quan mới nhậm chức mang theo ba ngọn lửa, ngọn lửa đầu tiên đã ập đến thiêu đốt chỗ của Diệp Tiêu Nhiên.
Để đón ý nói hùa cùng bầu không khí chỉnh đốn của tân quan, cục cảnh sát
mỗi ngày tại các tụ điểm giải trí bắt bài bạc, hốt thuốc phiện, hành
động gây xôn xao dư luận, dân chúng đều giơ ngón tay khen ngợi vị "hiền
quan" này, tiêu đề tạp chí đều nhắc đến hắn.
Mấy hội sở của Diệp Tiêu Nhiên mỗi ngày đều bình thường kinh doanh, song
gần đây cũng có người ở hội sở hít thuốc phiện, ẩu đả làm trọng thương
người, cảnh sát đành phải áp chế giải về lập án. Nhưng trong vòng hai
ngày đã có người mang theo tiền đến bảo lãnh đi ra, chỉ chờ ngày ra toà
thẩm án.
Tuy rằng người
đứng tên các hội sở không phải Diệp Tiêu Nhiên nhưng "ông chủ" của mỗi
hội sở đều phải báo cáo tình huống cho cô, mọi thứ đều do Bar Dạ Vũ quản lí, mọi người ai cũng biết đứng sau lưng họ là Kiêu tỷ, những người này cũng chỉ là thay cô đứng tên trong pháp luật mà thôi.
Diệp Tiêu Nhiên ngồi trên ghế nghe mấy tên thủ hạ báo cáo tình hình, tất cả
đều đang đợi chỉ thị của cô, là muốn tạm thời ngừng kinh doanh hay là
muốn chọn đường khác mà xử lý.
"Tên quan mới này, một chút cũng không biết trời cao đất dày, vừa nhậm chức
liền đụng đến chúng ta." Một người phụ trách khinh thường nói.
"Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, bình thường từ lập án đến xử lý đều mất hai tháng, lần này chỉ trong thời gian ngắn đã chu toàn hết, khiến
chúng ta không thể kinh doanh". Người phụ trách quán bar nhìn nhìn Diệp
Tiêu Nhiên.
"Không công lại khiến chúng ta mất mấy tháng làm ăn". Quản lý hội sở lo lắng nói.
Niên Thiếu Dương nhìn mấy người này lại lắc lắc đầu: "Mấy người các anh đã
dò thám bối cảnh của những người này chưa, gặp phải chuyện gì cũng không biết làm, chỉ biết làm phiền Kiêu tỷ.", bọn họ nghe vậy cũng chỉ nhìn
Niên Thiếu Dương cúi đầu không nói, vẫn trầm mặc chờ Diệp Tiêu Nhiên.
Cô dựa lưng vào ghế, tay nâng ly rượu vang đỏ, khẽ lắc, rượu trong ly sóng sánh nổi lên gợn sóng, trên mặt từ đầu tới cuối không một tia biểu
tình, không hề biến hóa, khiến người khác không đoán được trong đầu cô
nghĩ gì, bản thân lại không thể xử lý sự việc, chỉ biết sợ hãi mà nhìn
cô.
Một lát sau, Diệp
Tiêu Nhiên mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Các người về trước đi". Nói
xong đưa ly rượu đến bên môi, nhẹ nhấp một ngụm, vết son in lại trên
miệng ly nhìn cực kỳ diễm lệ, cô nhẹ nhàng buông ly, ngón tay mảnh khảnh vuốt mái tóc dài, giương mắt nhìn mấy người kia, bọn họ thấy thế liền
lui ra ngoài.
Đợi bọn họ
đi khỏi, Diệp Tiêu Nhiên mới mở ra tư liệu Niên Thiếu Dương vừa đưa đến. Niên Thiếu Dương là phụ tá đắc lực của Diệp Tiêu Nhiên, đích thân cô từ trong vô số người lựa chọn tự thân bồi dưỡng, không chỉ thông minh linh động, làm viêc đáng tin, lại biết được cô cần gì muốn gì, cũng không
nói nhiều hỏi nhiều. Hội sở bị niêm phong, không cần Diệp Tiêu Nhiên mở
miệng phân phó, Niên Thiếu Dương đã tự biết đi điều tra bối cảnh tên
quan viên kia.
Cục trưởng cục công an vừa nhậm chức, Nhậm Cường, là do một tay cán bộ tỉnh đề bạt đi lên, mà hắn từng là học trò của cán bộ tỉnh về hưu Lưu Chính Nghiệp. Mà trớ trêu thay Lưu Chính Nhiệp vừa vặn là người nắm giữ cổ phần tập
đoàn Tô thị, cha vợ của Tô Kính.
"Lại là Tô gia". Diệp Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng, rút ra một điếu thuốc,
Niên Thiếu Dương vội vàng thay cô châm lửa, cô nhẹ phun ra làn khói mờ
mịt, khói trắng bay bay, dựa lưng vào thành ghế, đôi mắt hơi nâng lên
không có tiêu cự nhìn trần nhà. Niên Thiếu Dương không nói chuyện, hắn
rất rõ ràng đây là lúc không nên mở miệng, là lúc để cho cô được yên
tĩnh.
Tiếng gõ cửa vang
lên, Liễu Thi đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên: "Kiêu tỷ,
Trầm gia muốn đêm nay chị qua đó". Diệp Tiêu Nhiên nghe xong, hơi quay
đầu, dập tắt điếu thuốc trong tay, đứng lên vươn tay lấy áo khoát liền
đi ra ngoài.
*****
"Lẽ nào Trầm gia không tin Kiêu tỷ có thể xử lý được chuyện lần này?" Niên
Thiếu Dương hỏi Liễu Thi, Liễu Thi lắc đầu nói: "Tôi trái lại nghi ngờ
mục đích chính Trầm gia tìm Kiêu tỷ". Liễu Thi nói xong xoay đầu nhìn
Diệp Tiêu Nhiên đang ngồi sau xe.
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ dựa vào cửa sổ nhìn bóng đêm, bóng đêm rất đẹp, mà đêm thì luôn đen sẫm một màu, quấn lấy cô nhiều năm như vậy,
cũng chỉ có vào buổi tối cô mới cảm giác rõ ràng được bản ngã của mình.
Trầm Uy, được gọi là Trầm gia, có sự nghiệp khổng lồ, kinh doanh giải trí
cũng bất động sản, nhìn thì đơn giản nhưng lại lũng đoạn nhiều ngành
khác, liên quan đến nhiều phương diện, trong số những hội sở mà Diệp
Tiêu Nhiên quản lý hắn cũng có nắm cổ phần. Nhiều năm qua Diệp Tiêu
Nhiên cùng Trầm Uy giao tình rất tốt, mà Trầm Uy cũng rất tán thưởng
Diệp Tiêu Nhiên hành sự thủ đoạn quyết đoán gan dạ sáng suốt. Thêm vào
đó Diệp Tiêu Nhiên đem vẻ đẹp khuynh thành của mình lợi dụng rất tốt, cô tuy không để Trầm Uy chạm mình nhưng cho hắn 30% cổ phần hội sở, để hắn làm đại cổ đông, cho hắn rất nhiều lợi ích mới làm cho hắn cam nguyện
hậu thuẫn cho cô, cho nên Tô gia đến nay vẫn chưa dám hạ thủ với cô.
Đối với Diệp Tiêu Nhiên mà nói, sự hẫu thuẫn của Trầm Uy là vô cùng quan
trọng, cô hiểu rõ Trầm Uy không thiếu hội sở giải trí, lại mơ hồ cảm
thấy Trầm Uy có thể chống đỡ đến bây giờ tất có nguyên nhân, e là phía
sau hắn có thế lực rất lớn.
Nếu đến tiền cũng không đáng nhắc đến thì đúng là có rất nhiều chuyện có
tiền cũng không giải quyết được, con người không phải ai cũng sống vì
vật chất. Có thể hai bên hợp tác cùng có lợi, có thể làm quân cờ của
nhau cùng đạt mục đích, âu cũng là nhu cầu mà thôi.
"Trầm gia, Kiêu tỷ đến rồi". Nghe thủ hạ báo lại, Trầm Uy giương mắt nhìn
Diệp Tiêu Nhiên từ xa xa đi tới, hắn híp mắt lại đánh giá cô. Diệp Tiêu
Nhiên một thân áo gió màu đen, quần nâu cùng giày da làm tôn lên vóc
người cao gầy, ngũ quan tinh xảo nhưng trên mặt toả ra hàn khí bức
người, mái tóc đen xoăn dài thả tung trên vai, một cỗ lãnh diễm cao quý
bức người lại lộ ra vài tia quyến rũ.
Trầm Uy hơi nâng thân, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nhìn thấy cô
từng bước tiêu sai tiến đến, nhiều năm qua mỗi lần nhìn thấy cô Trầm Uy
đều bị khí chất của cô thuyết phục, hắn hiểu rõ được nữ nhân này không
cách nào có được, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn.
Vui vẻ một lúc được rồi, chủy thủ giấu bên người, có trời mới biết được mình chết như thế nào.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Trầm Uy liều kéo lên khóe miệng mỉm cười, Trầm Uy
đứng dậy tự mình nghênh đón, vươn tay nắm lấy tay cô, lại đột nhiên nhớ
đến điều gì, buông xuống.
"Muốn gặp cô một lần thật không dễ chút nào." Trầm Uy nói xong ngồi xuống, nhìn ý bảo Diệp Tiêu Nhiên ngồi đối diện mình.
"Đúng ra tôi nên đến bái phỏng Trầm gia sớm một chút." Diệp Tiêu Nhiên khóe
miệng cong lên tựa tiếu phi tiếu, Trầm Uy sớm đã quen Diệp Tiêu Nhiên
lãnh đạm, cũng chỉ có Diệp Tiêu Nhiên đối mặt với hắn mà không có khiếp
sợ, không có nịnh nọt.
"Không sao, cô có thể đến, tôi đã rất vui". Trầm Uy nói xong vẫy tay, người
bên cạnh đưa đến một túi hồ sơ, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua liền mở
miệng giành quyền chủ động: "Chuyện hội sợ tôi đã có chủ ý, hi vọng Trầm gia để cho tôi tự mình xử lý".
"Ừ, đấy là dĩ nhiên rồi, việc nhỏ như vậy mà xử lý không được, cô làm sao
còn là Dạ Kiêu Diệp Tiêu Nhiên nữa chứ." Trầm Uy cười đem hồ sơ giao cho Diệp Tiêu Nhiên: "Hi vọng có ích cho cô".
Diệp Tiêu Nhiên mở hồ sở lấy ra một phần tư liệu, nhìn thoáng qua Trầm Uy
lại nhìn nội dung bên trong cùng một ít ảnh chụp, ánh mắt khẽ biến, cô
chậm rãi đem mọi thứ để lại bên trong.
Trầm Uy một mực quan sát biểu tình của cô nhưng vẫn như cũ không nhìn ra
biểu hiện gì, với cô gái này sợ rằng đến đường chết cũng không thấy được một tia sợ hãi. Nhưng đây mới là Diệp Tiêu Nhiên mà hắn biết, Trầm Uy
nghĩ đến đây liền cười cười dựa vào lưng ghế: "Tôi chỉ thuận nước đẩy
thuyền thôi, hy vọng đối với cô có ích, chuyện của cô tôi sẽ không hỏi,
cần hỗ trợ cứ nói một tiếng được".
"Cảm ơn Trầm gia, tôi xin phép đi trước". Diệp Tiêu Nhiên nói xong liền đứng dậy, không ngoảnh mặt lại mà bước đi.
Túi hồ sơ trong tay trông thì rất nhẹ nhàng nhưng vừa ra đến cửa thì Niên
Thiếu Dương nhìn thấy biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên không tốt, lại nhìn
thoáng qua túi hồ sơ cô đang cầm. Diệp Tiêu Nhiên đem hồ sơ nhét vào tay Niên Thiếu Dương, thẳng bước đi về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT