Trên cánh đồng vùng ngoại ô gió thổi cuồng ngạo, gió rít gào qua từng khe núi, lá cây rung động sàn sạt, trên bầu trời mây đen chen kín, liếc mắt một cái chỉ có bụi mù, mà lòng người cũng vì thời tiết tệ hại như vậy mà càng thêm trầm trọng.

Thời tiết vào đông đã bắt đầu rét lạnh, trên người cô vẫn là một kiện áo gió đơn bạc, bên trong là chiếc áo lông trắng cao cổ. Cô xuống xe, nhìn bốn phía một lát, trước mắt là căn phòng nhỏ ven biển, gió thổi đến mùi vị của biển, gợi lên nỗi đau kịch liệt và hồi ức từ đáy lòng cô.

Vẫn là căn phòng nhỏ kia, mà vệ sĩ canh gác bây giờ lại không giống, người bị giam giữ cũng không giống. Diệp Tiêu Nhiên vừa đến cửa, thuộc hạ liền đứng lên, thập phần cung kính mở cửa cho cô, độ ấm trong phòng cao hơn bên ngoài nhưng cũng hàn khí bức người. Hai gã đàn ông bị trói bằng xích trên cột, toàn thân cao thấp đều là vết roi, nghe được có người đi vào thì thân thể run rẩy, ngay cả khí lực ngẩng đầu cũng không có.

Diệp Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua hai khẩu súng trên bàn, Niên Thiếu Dương bắt được ánh mắt của cô, giải thích: "Đây là lấy được trên người của bọn họ". Nghe thấy có người nói chuyện, hai người đàn ông không hẹn mà gặp chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt dính đầy máu chảy xuống che khuất mắt, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được người đến không phải người thường.

"Là bọn chúng sao?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi người bên cạnh, Tần Hâm tiến lên từng bước, cao thấp đánh giá một phen, tuy rằng bị ngược đãi đến có chút biến dạng nhưng nàng sẽ không quên người lần trước động thủ với Tề Phi chính là bọn họ.

Nhớ đến ngược đãi ngày đó Tề Phi phải chịu, Tần Hâm liền nghiến răng nghiến lợi, tuy những người này nghe lệnh làm việc nhưng ra tay ngoan độc, thậm chí là vũ nhục người kia, thật sự là đáng giận.

Tô Hoằng muốn lấy lòng của Diệp Tiêu Nhiên nên dùng mọi cách, thậm chí Tô Tử Lăng muốn ở cùng Diệp Tiêu Nhiên cũng đồng ý. Diệp Tiêu Nhiên muốn người lần trước động thủ với Tề Phi, Tô Hoằng mặc dù không ngờ Diệp Tiêu Nhiên vẫn canh cánh chuyện của Tề Phi như vậy, nhưng mấy tên thủ hạ này với hắn mà nói cũng không tính là gì, huống chi lúc đó hắn là đồng lõa, Diệp Tiêu Nhiên không có nhắm vào hắn đã là may mắn rồi, hắn làm sao còn không dám đáp ứng yêu cầu của cô.

Có lẽ hai người này có nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình có một ngày sẽ bị ông chủ bán đứng, rơi vào tay Diệp Tiêu Nhiên, từng làm ác nghiệt, hôm nay nhất định phải trả lại toàn bộ.

"Là bọn hắn, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra". Tần Hâm khẽ cắn môi, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên hiện lên băng lãnh và sát ý, cô vươn tay, Niên Thiếu Dương liền đưa roi đến đặt trên tay cô.

Cô tháo bao tay bằng da của mình xuống, cởi áo khoác ra, hai tay kéo căng cây roi, quay đầu nhìn về phía hai người, cô nhấc chân đi về phía trước đồng thời roi trong tay cũng từ từ nâng lên. Không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên, hai người đã người đầy thương tích hiện giờ thấy roi liền sợ hãi, cái loại đau đớn đến chết đi sống lại khiến bọn họ tình nguyện bị một súng bắn chết cho thống khoái.

"Kiêu tỷ, tha mạng, chúng tôi không dám nữa.....".

"Kiêu tỷ, chúng tôi là nghe lệnh làm việc, không phải mong muốn, tha cho chút tôi đi".

Hàn ý khiến người ta sợ hãi của Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng đã hoàn toàn đánh vỡ phòng tuyến của hai người, bọn họ liên tục cầu xin tha thứ, đổi lấy chỉ là từng đợt roi quất mạnh mẽ.

"A~~a~~~". Trong phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, liền ngay cả người đứng bên ngoài nghe thấy cũng chói tai, nhưng mà thủ vệ coi như không có gì, đứng cạnh cửa tự hút thuốc, tùy thời để ý bốn phía.

"Tha mạng a~~~!! Kiêu tỷ, a~~". Một roi lại một roi trên người họ, Diệp Tiêu Nhiên không hề giảm bớt khí lực trên tay, một bên đánh một bên quát lên.

"Đã biết đau là thế nào chưa?".

"Đã biết mùi vị bong da tróc thịt chưa?". Cô từng câu từng câu hỏi ngược lại, hai người đau đến khóe mắt không phân được là nước mắt hay mồ hôi, đối mặt với chấp vấn của cô thì không còn đường phản bác.

Hung hăng vung roi một lúc Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, nhìn thảm trạng tàn nhẫn trước mắt, cô giống như thấy được Tề Phi bị trói trước mắt mình, bị hung hăng ngược đãi, trên người nơi nơi đều là roi, miệng vết thương chảy máu tràn lan.

Cô ấy vốn không nên thừa nhận những thứ này, vì cái gì trước đây không chịu nghe lời mình? Vì cái gì lại kiên trì giúp mình tìm chứng cứ?

Trí nhớ bị kéo về thật lâu trước đây.

Xe của cô dừng ở một nơi không ai thấy, giữa đêm hè phát ra tiếng côn trùng trên tán cây, đèn đường cũng không quá sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có lo lắng của cô.

Thật lâu sau cô rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người kia cầm áo khoác của mình, cước bộ có chút nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía trước, Diệp Tiêu Nhiên khởi động xe, rất nhanh chạy đến bên cạnh nàng.

Tề Phi vuốt gương mặt có chút nóng rát của mình, đã muốn không thấy đau đớn nữa thì giương mắt phát hiện một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt mình. Trong khoảnh khắc đó nàng liền quên đi đau đớn, quên đi tất cả, mang theo ý cười nhợt nhạt ngồi lên xe.

"Đã trễ thế này sao chị còn đến đây?". Tề Phi kéo kéo mái tóc, sợ bị cô phát hiện ấn kí cái tát mà Tô Hoằng để lại trên mặt mình.

Nhưng Diệp Tiêu Nhiên cũng không nói chuyện chỉ lo lái xe đi như bay, thẳng đến khi chạy đến một cây cầu trên biển thì mới dừng xe. Cô quay đầu nhìn về phía Tề Phi, Tề Phi cũng không né tránh mà đón lấy tầm mắt của cô, ra vẻ thoải mái, đã thấy Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên vươn tay, chạm vào khóe miệng mình. Bởi vì đau mà nàng theo bản năng né đi mới phát hiện mình có hơi thất thố, chỉ đành nói: "Không có chuyện gì".

"Trở về đi, rất nguy hiểm". Mặc dù thái độ của cô đạm mạc nhưng một câu nói ngắn gọn này lại bao hàm rất nhiều quan tâm cùng lo lắng. Đối với Tề Phi mà nói, chừng này là đủ rồi.

Nàng cười cười, bắt tay đặt trên vai Diệp Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Em đã ly gián hai cha con hắn thành công rồi, nội dung của trung tâm PE cũng sắp đến tay em rồi, mắt đã thấy thành công, chúng ta không thể bỏ dỡ giữa chừng".

Nghe xong lời của nàng, Diệp Tiêu Nhiên một chút cũng không cười, cô vẫn kiên trì nói: "Mấy thứ này tôi sẽ nghĩ biện pháp khác, những thứ này cũng không tính là gì, nếu em bại lộ thân phận, em có biết mình có bao nhiêu nguy hiểm không?".

"Em biết, nhưng đã đi đến bước này em sẽ không buông tha, cũng sẽ không để mình lâm vào hiểm cảnh".

"Tề Phi......".

"Tiêu Nhiên~". Tề Phi đánh gãy lời nói của cô, ngữ khí trở nên nhu hòa, chỉ ngóng nhìn cô, bàn tay vốn đang đặt trên vai cô chậm rãi trượt xuống cổ tay cô, thẳng đến khi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, trong lòng nàng bỗng căng thẳng, nhưng ý cười vẫn như trước, tựa hồ thực nhẹ nhàng.

"Em đáp ứng chị sẽ không để mình gặp nguy hiểm, nhưng chính chị nhất định cũng phải cẩn thận. Chị ở ngoài sáng, em ở trong tối, chị so với em càng nguy hiểm hơn". Lúc nói chuyện nàng siết chặt tay cô, đây là cách nhanh nhất để tiến vào tập đoàn PE. Cứ kéo dài một ngày thì Diệp Tiêu Nhiên sẽ nguy hiểm một ngày, những người này một ngày còn chưa diệt trừ thì sẽ có càng nhiều người bị hại. Nàng tuyệt đối sẽ không vì chút khó khăn trước mắt mà dừng việc mình muốn làm, đó không phải là tác phong của Tề Phi.

"Tôi biết rồi, em cũng vậy". Diệp Tiêu Nhiên biết mình không thể thuyết phục Tề Phi, chỉ đành phải thuận theo ý của nàng. Nghe lời này của cô khóe miệng Tề Phi kéo lên ý cười, Diệp Tiêu Nhiên chỉ bất đắc dĩ nhìn nàng, do dù ngữ khí có đạm mạc nhưng giấu bên trong giọng nói đó là lo lắng cùng quan tâm thì đã đủ để Tề Phi dù có đánh đổi mạng của mình cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Càng nhớ đến trong lòng Diệp Tiêu Nhiên càng không thể dễ chịu, cô dập điếu thuốc, đứng lên, cầm một khẩu súng trên bàn. Hai người kia tưởng Diệp Tiêu Nhiên muốn xử quyết mình thì một người trong đó liền hô lên: "Kiêu tỷ, xử lý Tề Phi chính là Nghiêm đại tiểu thư, vứt Tề Phi xuống biển là Đại Sơn, chúng tôi không có liên can gì!".

Tay Diệp Tiêu Nhiên vốn đang cầm khẩu súng đột nhiên nâng lên, họng súng chỉ thẳng vào người nọ, lạnh lùng nói: "Đem quá trình từng chữ một nói lại cho rõ ràng, chỉ cần một tiếng giả dối nào tao lập tức khiến trên người mày nhiều thêm một lỗ". Người nọ rùng mình một cái, nào dám chậm trễ, giống như nháy mắt quên hết đau đớn của mình, cố gắng hồi tưởng cảnh tượng ngày đó của đám người Nghiêm Văn Khâm khi mang Tề Phi đi.

"Nghiêm đại tiểu thư đầu tiên là dùng ống tiêm tiêm thuốc, miệng Tề Phi sùi bọt run rẩy sau đó liền chết. Ngay lúc Đại Sơn còn nghi ngờ thì cô ta một súng bắn ngay vào tim, sau đó vứt xác xuống biển.....". Thanh âm người này càng nói càng nhỏ, tình cảnh bị ngộ sát của Tề Phi ngày đó như hiện lên trước mắt Diệp Tiêu Nhiên. Tay cô cầm súng cơ hồ sắp run rẩy, nhưng cô vẫn chịu đựng đau nhức cùng phẫn nộ trong lòng nghe hắn nói hết.

Mỗi một lần nhắc đến Nghiêm Văn Khâm lòng của cô như bị lăng trì qua một lần, cô không muốn nghe, cô không muốn tin tưởng người kia là người tham gia vào chuyện đó, thế nhưng vô số ánh mắt, vô số căn cứ đều hướng về nàng, đều không thể che giấu sự thật nàng chính là đao phủ giết người. Nàng chẳng những tự tay vạch trần Tề Phi mà còn tự tay giết chết cô ấy, rốt cuộc là cái gì đã khiến một thẩm phán từng thiện lương chính nghĩa biến thành như hôm nay?

"Đại Sơn là ai, ở nơi nào?". Cô gằn từng chữ, hốc mắt có chút ửng đỏ khiến người ta cực kì kinh sợ.

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết a Kiêu tỷ". Người nọ hoảng sợ vạn phần gật gật đầu, hận không thể mở trói mà lập tức quỳ cả người xuống.

"Tôi đã tra qua, hắn là cận vệ của tiên sinh, chuyên giúp tiên sinh diệt trừ nghi kị, trên lưng đeo không ít mạng người. Chỉ là hắn suốt ngày đi bên cạnh tiên sinh, thân thủ lại tốt, muốn bắt hắn có vẻ hơi khó". Tần Hâm cực kì sáng tỏ ý của Diệp Tiêu Nhiên, sớm đã điều tra ra, chỉ là không ngờ tốc độ báo thù của Diệp Tiêu Nhiên lại nhanh như vậy, vừa mới bình ổn công ty cùng chuẩn bị các phương diện khác mà đã bắt đầu muốn bắt người về.

"Một người dù có hành động cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở thôi.". Liễu Thi phân tích nói.

"Cô chọn mấy người có thân thủ tốt rồi chờ lệnh của tôi". Diệp Tiêu Nhiên nói xong mặc áo khoác, thu súng vào túi áo liền nhấc chân đi ra ngoài, Liễu Thi vừa định đi theo thì đã nghe cô nói: "Ai cũng không được đi theo". Bọn họ đành phải dừng cước bộ.

"Kiêu tỷ không phải là muốn.....". Tần Hâm có chút không dám đoán, chỉ nhìn khẩu súng đút trong túi áo gió của cô, Liễu Thi và Niên Thiếu Dương nhìn nhau không nói chuyện, trong mắt lộ ra lo lắng cùng bất đắc dĩ.

Cô không biết xe chạy tốc độ bao nhiêu, chỉ biết gió lạnh bên ngoài vụt qua nhanh đến nỗi cô không thể nghe được gì, đoạn đường từ nơi này đến nội thành vốn là một lộ trình dài mà cô chỉ dùng có nửa giờ để đi. Cô lưu loát dừng xe, nhấc chân liền đi về hướng bệnh viện.

Đi qua khu nghỉ ngơi của bệnh viện thì liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ở xa xa trên bãi cỏ, cách đó không xa là mấy vệ sĩ đang âm thầm canh gác, nhìn qua cũng không ít hơn năm người, tuy bọn họ ăn mặc bình thường nhưng Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được thân thể cường tráng của họ, là thân thủ của một vệ sĩ, cũng là đội bảo an bộ đội được Nghiên gia huấn luyện. Cô cũng không có cố kị sự tồn tại của những người này, thẳng hướng đi về phía Nghiêm Văn Khâm đang ngồi trên ghế đá.

Đội vệ sĩ này rất linh mẫn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bốn phía của Nghiêm Văn Khâm, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đang đến gần, còn chưa kịp đến thì đã bị ngăn lại. Cô vẫn bình tĩnh nhìn Nghiêm Văn Khâm, động tác của mấy vệ sĩ này đã ảnh hưởng đến nàng, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đến đúng là Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng một trận mừng thầm rồi lại biểu hiện cực kì bình tĩnh.

"Để cô ấy đến đây đi". Nghiêm Văn Khâm nói, vệ sĩ cũng không có lập tức bỏ qua mà muốn kiểm tra toàn thân của cô, cô lui lại một bước, Nghiêm Văn Khâm lập tức hiểu được dụng ý của bọn họ, lập tức xuất ra uy nghiêm của mình, đi đến, cao giọng nói: "Lời của tôi nói cũng vô dụng đúng hay không?".

"Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn của Đại tiểu thư mà thôi". Thân thể vệ sĩ hơi cúi xuống, lời nói hay thái độ đối Nghiêm Văn Khâm đều thập phần cung kính, giơ tay nhấc chân đều có tố chất của quân nhân.

"Thiên chức của quân nhân là gì?".

"Phục tùng mệnh lệnh!". Vệ sĩ lập tức đứng thẳng thân mình, quả nhiên là quân đội hóa nhân cách, đều là người đi ra dựa theo yêu cầu huấn luyện nghiêm khắc của bộ đội, Diệp Tiêu Nhiên không thể không bội phục hình thức huấn luyện này của Nghiêm gia.

"Được rồi, tôi bây giờ cần tự do nghỉ ngơi, các cậu lập tức lui ra khỏi tầm mắt của tôi. Tôi không muốn mình giống như người bị theo dõi". Nghiêm Văn Khâm xuất ra khí thể mệnh lệnh của Đại tiểu thư, vệ sĩ nhìn nhau do dự, Nghiêm Văn Khâm giận tái mặt, nhìn bọn họ, nói: "Còn muốn để tôi nói lần thứ hai sao?".

Rõ ràng là ngữ khí không hài lòng thêm nghiêm khắc, khí tràng vốn nhu hòa đột nhiên cường thế, vệ sĩ không dám chậm trễ, vội nghe theo yêu cầu của nàng, miễn cưỡng thối lui ra khỏi tầm mắt của nàng. Nhìn thấy những người này rốt cuộc đi khỏi thì nàng mới quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nàng thế nhưng có chút khẩn trương, Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, tay vẫn luôn đặt trên khẩu súng để trong túi.

"Tìm tôi có chuyện gì không?". Nghiêm Văn Khâm biết rõ Diệp Tiêu Nhiên không phải vì lo lắng cho mình mà đến thăm, rõ ràng biết cô đối với mình hận nghiến răng nghiến lợi nhưng mỗi lần gặp cô đều không nhịn được mà vui mừng.

"Theo tôi đến một nơi, có dám không?". Cô đánh cược hiểu biết của mình về Nghiêm Văn Khâm, cứ như vậy đột ngột đến tìm nàng, không có trở ngại gì. Tâm tình của cô vẫn dừng lại ở tình cảnh máu chảy đầm đìa vừa mới thấy kia, cô không thể bình tĩnh, cô mạnh mẽ áp chế lửa giận khi thấy Nghiêm Văn Khâm, rồi lại rõ ràng cảm giác được mỗi lần gặp nàng thì trong lòng cô càng thêm một phần đau đớn, rất nhiều lúc cô không thể phân biệt được đây là hận nên đau, hay là đau vì quá yêu.

"Đi". Nghiêm Văn Khâm lưu loát trả lời, Diệp Tiêu Nhiên thừa dịp vệ sĩ không ở bên người mà nhanh chóng mang Nghiêm Văn Khâm ra khỏi bệnh viện. Vừa đến cổng bệnh viện thì vệ sĩ liền đuổi theo, bất đắc dĩ là tốc độ của Diệp Tiêu Nhiên quá nhanh, xe ra khỏi bệnh viện trong chớp mắt, đợi cho vệ sĩ lấy xe thì đã không biết phương hướng của Diệp Tiêu Nhiên, chỉ đành phải chia nhau đi tìm.

Đã bao nhiêu lâu không có cùng người kia một mình ngồi cùng xe, Nghiêm Văn Khâm không thể nhớ nổi, chỉ là trên đường lớn rộng rãi này, dù phong cảnh không đẹp bằng đường đến Miểu Tùng mộ viên nhưng cũng vì là ở ven biển nên cây cối xung quanh vẫn rất ảo diệu, cũng làm nên một cảnh trí xinh đẹp.

Phong cảnh như thế, thế sự thê lương, lòng người đã sớm hoàn toàn thay đổi, từng là khung cảnh tốt đẹp giờ chỉ còn trong trí nhớ, đó là cuộc sống trước khi Diệp Tiêu Nhiên đi tù, là động lực duy nhất mà Nghiêm Văn Khâm chống đỡ để sống sót.

Khối u trong não đã muốn đè lên dây thần kinh thị giác, ngẫu nhiên sẽ có lúc nàng thấy được thị lực mình đang giảm đi, biến chứng vì căn bệnh cũng bắt đầu xuất hiện, Lý Đào không dưới một lần nói với nàng nếu không giải phẫu thì tính mạng của nàng sẽ không giữ nổi. Thế nhưng nàng còn có chuyện chưa làm xong, nàng chỉ có thể để Lý Đào gạt người trong nhà, nói đây là khối u lành tính, uống thuốc là được, về phần lúc nào phẫu thuật thì cứ để nàng quyết định thì mới làm người trong nhà thả tâm hơn nhiều.

Trong xe chỉ có tiếng gió gào thét bên cửa sổ, hai người ngồi trong xe không hề nói chuyện, theo tầm mắt dần trống trải thì dần đi đến bờ biển quen thuộc kia, Nghiêm Văn Khâm cơ hồ là đã đoán được ý đồ của Diệp Tiêu Nhiên.

Cô dừng xe ở cách đó không xa, giờ phút này đường chân trời đã hợp thành một thể với mặt biển, mây đen cuốn lên từng đợt sóng lớn, như thể muốn thổi quét tất cả, mỗi một tiếng rít gào đều khiến người ta phát run.

"Chị hẳn là còn nhớ nơi này đi?". Áo gió của Diệp Tiêu Nhiên bị gió thổi phất lên, tay cô vẫn luôn đặt trong túi, cô nhìn về hướng Nghiêm Văn Khâm, phát hiện trong mắt nàng lộ ra sự thâm thúy mà cô không thể hiểu nổi.

Cô tự nhận mình là người hiểu được người khác, biết cách dùng người, cũng không ngờ được sẽ bại bởi phán đoán của mình, lần đầu tiên nhìn lầm người, cô còn nghĩ rằng mình thực sự hiểu nàng, cho đến hôm nay mới phát hiện, cô cái gì cũng không hiểu.

Nghiêm Văn Khâm mặc quần áo bệnh nhân đơn bạc, nước biển dính trên người có chút rét run. Giờ này trên bầu trời chỉ có thể thấy được vài ngôi sao, hình như sắp có một hồi mưa rền gió dữ sắp kéo đến. Diệp Tiêu Nhiên đi đến bên bờ đá, cúi người nhìn, nơi này là chỗ sâu nhất của bờ biển, đừng nói một người chết hay bị thương rơi xuống, mà ngay cả một người giỏi bơi lội thì cũng bị sóng cuốn đi, chết đuối.

Chỉ là Diệp Tiêu Nhiên không phải người thường, cô đã trải qua chạy trốn trên biển, trải qua vách núi mấy trăm mét mà không có mất mạng. Cô nghĩ nếu không tìm thấy thi thể thì có lẽ sẽ còn sống, trong lòng cô đột nhiên mừng thầm, có lẽ hết thảy không giống như những gì mình biết, có lẽ Nghiêm Văn Khâm thật sự có nỗi khổ, có lẽ Tề Phi còn sống. Cô xuống bờ đá, kéo Nghiêm Văn Khâm lên đứng chung với mình, Nghiêm Văn Khâm có chút khó hiểu nhìn cô, ánh mắt cô như có chút ánh sáng lóe lên, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh hỏi: "Có phải là Tề Phi chưa chết?"

Nghe câu nói này, trên mặt Nghiêm Văn Khâm không có biểu tình gì, Diệp Tiêu Nhiên không có bắt giữ được thứ mình muốn, nhưng vẫn như cũ nắm tay nàng hỏi tiếp: "Không phải chị đã an bài tốt rồi sao? Đây chính là ván cờ mà chị bố trí?".

"Tiêu Nhiên.......".

"Không có thi thể thì sao có thể nói là chết? Tề Phi không có khả năng chết". Diệp Tiêu Nhiên đề cao âm lượng quát lên, cô thà tin rằng Tề Phi chưa chết, thà tin rằng Nghiêm Văn Khâm chưa bao giờ thay đổi, chứ không muốn biết nàng lại là người tàn nhẫn có thể hại chết một sinh mệnh vô tội như vậy.

"Nếu em cảm thấy một phát trúng tim, bị ném vào vực biển sâu mà còn có thể sống thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Nhưng tôi từ nhỏ đã được huấn luyện kĩ thuật bắn súng, cho đến bây giờ chưa bắn trượt phát nào.........". Khi nói chuyện nàng đã cảm thấy khác thường nên quay đầu đi, trong tay Diệp Tiêu Nhiên nắm súng, hốc mắt ửng đỏ, phụt ra lãnh ý kinh người, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào nàng.

"Vì sao lại là chị?". Tay Diệp Tiêu Nhiên cầm súng có chút run rẩy, phẫn nộ mà hướng nòng súng về trước.

Cuối cùng cũng đến bước này rồi, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến, đây hết thảy đã nằm trong dự đoán của nàng, chỉ là nàng không thể cứ như vậy chết trong tay cô. Chỉ cần nàng gặp chuyện không may thì tất cả mọi người đều biết là Diệp Tiêu Nhiên làm, như vậy Nghiêm gia, tập đoàn PE, thậm chí là Chu Huy cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô sẽ trở thành cái đích nhận sự công kích của mọi người, bốn mặt là thù, không có khả năng sống sót.

Nhưng đạo lý dễ hiểu này làm sao Diệp Tiêu Nhiên không hiểu, nếu cô muốn giết nàng thì cần gì đợi đến hôm nay, cô chỉ muốn đi tìm đáp án mình muốn, mà nàng lại không thể cho, thế nhưng đến lúc này nàng vẫn tin tưởng Diệp Tiêu Nhiên sẽ luôn có chừng mực. Đối mặt với họng súng này, nàng không một chút sợ hãi.

Nghiêm Văn Khâm không nói gì, tay Diệp Tiêu Nhiên có chút run nhẹ, hỏi: "Đại Sơn ở đâu?". Trong mắt Nghiêm Văn Khâm hiện lên tia kinh ngạc, thì ra cô đã muốn triển khai hành động báo thù cho Tề Phi, cô không thể động đến cái đích lớn nhất nên đành phải xuống tay từ người nhỏ nhất.

"Nghiêm Văn Khâm, tôi hỏi chị, Đại Sơn ở đâu?". Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tiêu Nhiên khiến nàng cảm nhận được hàn ý bức người, có lẽ độ lạnh lúc này cũng không bằng giọng nói của cô. Hơn nữa cuồng phong sóng lớn cùng rền vang khiến toàn thân nàng bắt đầu run lên, nhưng nàng hung hăng siết chặt răng nanh, trả lời: "Đôi khi hắn sẽ đến sòng bạc cách Phong Trì không xa.....". Diệp Tiêu Nhiên nghe được câu trả lời của nàng, lấy tay đang rảnh rút điện thoại gọi cho Liễu Thi nói địa điểm. Cúp điện thoại, cô buông tay đang cầm súng, nhìn Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái, trong mắt lộ ra tuyệt vọng và đau đớn, nhìn khẩu súng trong tay mình, nâng tay ném vào biển.

Phong vân nổi lên, gió lớn quay cuồng, thanh âm sóng đánh vào bờ đá cơ hồ đã át đi giọng nói của hai người, từng hạt mưa lớn trút xuống, đôi môi Nghiêm Văn Khâm có chút tím đi, nàng cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi và đau đớn, có lẽ là phát sốt, có lẽ là khối u khiến nàng không khỏe, cơ thể khi thì rét run, khi thì nóng bức. Chỉ là nàng không muốn cứ như vậy ngã trước mặt cô, nàng cố gắng bức bách bản thân bảo trì thanh tỉnh.

"Tôi biết em hận tôi, chờ tôi hoàn thành xong hạng mục ở thành phố H thì mạng của tôi tùy em xử trí". Nghiêm Văn Khâm nhìn vẻ mặt thống khổ của Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng không đành, có lẽ phóng thích thống khổ là cách để phát tiết thù hận, có lẽ nhất định phải là mạng của mình thì cô mới có thể buông tha, mới có thể dễ chịu.

"Cho đến lúc này mà chị vẫn thương nhớ ích lợi của PE, Nghiêm Văn Khâm, chị rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì không nói cho tôi biết kì thật là chị có nỗi khổ? Tôi nguyện ý tin tưởng chị mà". Yết hầu có chút căng cứng nói ra.

"Em thật sự nguyện ý tin tưởng tôi sao?". Nghiêm Văn Khâm hỏi lại, Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng không nói. Cô chính là rất tin tưởng nàng, dù mọi người đều đã nói rõ, chính miệng nàng cũng đã thừa nhận, cô không thể không tin, thế nhưng thường là những thứ có chứng cứ bên ngoài càng hoàn hảo thì có lẽ càng thêm chứng minh tất cả.

Có lẽ Diệp Tiêu Nhiên sẽ vĩnh viễn không biết Nghiêm Văn Khâm có bao nhiêu yêu cô, giống như Nghiêm Văn Khâm không thể biết Diệp Tiêu Nhiên chính là yêu quá sâu nên mới hận nhiều như vậy, hai người ngay tại lúc lần lượt mua đi chiếc vòng tay đó đã bắt đầu được định trước rồi.

"Hạng mục ở thành phố H này, Nghiêm gia của chị cùng PE đừng nghĩ có thể một tay che trời".

"Tiêu Nhiên, hạng mục ở thành phố H em không cần nhúng tay vào, tiên sinh rất coi trọng nó, đổ vào đấy rất nhiều tinh lực và tài lực. Nếu em cứ như vậy chen chân vào thì chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái và nguy hiểm". Nghiêm Văn Khâm có chút vội vàng tiến lên, không hề để ý mà bắt lấy cổ tay cô, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng coi trọng hạng mục của PE như thế, lại nhắc đến tiên sinh thì dùng sức hất tay nàng ra.

Thân thể nàng vốn dĩ đã rất suy yếu không thể chống đỡ nổi thân mình, trên bờ đá lại nhấp nhô, trọng tâm không vững liền mạnh mẽ ngã xuống, lòng bàn tay chống trên đá, cảm giác một trận đau đớn ập đến. Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy nàng ngã sấp xuống thì theo bản năng vươn tay ra muốn đỡ nàng, nhưng lại xoay người dừng giữa không trung, tùy ý nàng cứ như vậy ngã bên cạnh mình, còn mình thì đau đến không thể hô hấp. Vì sao rõ ràng là đáy lòng đau đến như vậy, nhưng lại biến thành tình cảnh như bây giờ?

Nghiêm Văn Khâm nâng lòng bàn tay lên, nhìn thấy da thịt bị xướt đã ứa ra máu đỏ, nước mưa rơi xuống lòng bàn tay lạnh lẽo đến mất đi tri giác. Nàng chỉ cảm thấy một trận choáng váng, tầm mắt cũng ngày càng mơ hồ. Nàng vẫn như cũ muốn chống đỡ thân mình đứng dậy, vừa mới đứng lên đã chống lại tầm mắt của Diệp Tiêu Nhiên, rồi lại ngã xuống. Lúc này đây Diệp Tiêu Nhiên đỡ lấy nàng, gắt gao nâng thân thể của nàng lên, đem nàng ôm vào lòng mình, cô cảm giác Nghiêm Văn Khâm không ổn, dùng trán mình áp vào trán Nghiêm Văn Khâm, mới phát hiện nàng nóng đến lợi hại.

Cô chỉ kịp lo lắng một chút liền ôm lấy Nghiêm Văn Khâm chạy về phía xe, cô cởi áo gió của mình khoác lên người nàng, mở điều hòa trong xe, nước mưa làm ướt tóc nàng, cô nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt nàng, đẩy mái tóc của nàng ra. Là người tốt đẹp cỡ nào, vì cái gì đến giờ phút này rồi cô vẫn như cũ vì nàng mà trầm mê, khi nào thì đã bắt đầu như thế? Cô từng nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm lần nào nữa, vì sao đến lúc hận tận cùng thì mới phát hiện ra tình yêu đáng buồn này, đứng trên cả những âm mưu và lợi dụng của mình.

Văn Khâm, nếu không là phải chị thì thật tốt.

Diệp Tiêu Nhiên khẽ vuốt gương mặt nàng, đầu ngón tay chạm đến khóe môi lạnh lẽo, cô chậm rãi tiến đến gần, có chút mê ly hôn lên môi của nàng, đôi môi kia lạnh đến thấu xương, càng thêm đau đớn lòng Diệp Tiêu Nhiên, cô hận không thể cứ như vậy vĩnh viễn che chở nàng trong ngực mình, gắt gao ôm nhau.

Trong lúc mơ màng Nghiêm Văn Khâm nghĩ đến mình lại mơ thấy Diệp Tiêu Nhiên, thân nhiệt gần gũi như vậy chỉ có ở trong mộng thôi, nàng hơi hơi mở mắt, nhưng rồi vô lực nhắm lại.

Nếu đây là mộng, nàng thật sự nguyện ý vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Nếu là chân thật như vậy, thì hãy khiến thời gian dừng lại ngay thời khắc này, trở thành vĩnh hằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play