Ban
đêm tĩnh lặng, có chút ánh sáng mờ nhạt chiếu ra từ phòng ngủ, hắn tựa
đầu vào giường, trên tay cầm một quyển sách, nhưng suy nghĩ đã không còn đặt trên nội dung, mà là thỉnh thoảng nâng ánh mắt mong chờ nhìn về
phía cửa. Mãi cho đến khi nàng mặc áo ngủ đi vào, tóc dài xõa tung sau
lưng, từ trên bả vai trút xuống, trên người nàng có mùi hương tự nhiên,
váy ngủ dài bao bọc cơ thể nhưng lại gợi lên quyến rũ mê hoặc lòng
người.
Vết thương trên
lòng bàn chân còn chưa khỏi hẳn, lúc đi cũng có chút khó khăn, không
vững vàng mà là cẩn thận tiêu sái tiến lên từng bước.
Nàng đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng lau khô mái tóc của mình, trên mặt có một
tia ủ rủ, nhưng không che được hơi thở mê người của mình. Hắn nhìn nàng, một trang sách cũng không đọc được, sau đó hắn ném sách qua một bên,
ánh mắt luyến tiếc không muốn dời khỏi thân ảnh kia.
Giường rất lớn, rộng rãi mềm mại. Cửa sổ sát đất ánh lên ánh đèn màu tím, thần bí lại gợi cảm, có lẽ đã đến ngày rằm, ánh trăng đã len qua màn che
tiến vào trong phòng. Một đạo ánh trăng, một đôi mắt như thu thủy, mê
hoặc ánh mắt của hắn. Nhưng nàng không có giương mắt nhìn hắn, chỉ đi
đến chỉnh sửa gối đầu, ngồi xuống mở di động lên, tìm đọc các tư liệu về phẫu thuật u não.
Khoảng cách của hai người họ không biết từ khi nào đã xa như vậy, Lý Đào chậm
rãi di chuyển cơ thể lại gần nàng. Mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng
nàng vẫn khiến hắn mê muội như trước, có lẽ do ngày thường hai vợ chồng
bận rộn công tác, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian có
thể chân chính ở cùng một chỗ với nàng có thể đếm được trên đầu ngón
tay, nếu không phải lần này Nghiêm Văn Khâm sinh bệnh gọi hắn đến thì
nàng cơ hồ là sẽ không bao giờ chủ động yêu cầu muốn gặp hắn, thậm chí
là nhớ đến hắn.
"Đang
nhìn gì vậy?". Hắn vẫn như trước đây duy trì phong độ thân sĩ, cũng
không có lập tức biểu hiện mong muốn của mình qua lời nói.
"Chuyên gia khoa não nước ngoài có gởi đến một ít tư liệu, không phải hôm nay
anh cũng đã xem qua sao?". Nàng không có ngẩng đầu, thực tự nhiên trả
lời câu hỏi của hắn, không thân không sơ, không xa không gần, nhìn qua
thì thấy như bình thường, kì thực thì không phù hợp với cuộc trò chuyện
buổi tối mà các cặp vợ chồng nên có.
"Ngày mai lại xem đi, hôm nay trễ lắm rồi". Lý Đào thân thủ lấy điện thoại
của nàng đặt trên đầu giường, thấy nàng không có cự tuyệt thì mừng thầm, hắn cười cười, thân thiết hỏi: "Chân còn đau không? Có để dính nước hay không vậy?".
"Không có gì, miệng vết thương cũng khôi phục tốt lắm". Nàng thản nhiên trả lời.
Lý Đào gật đầu, có chút lơ đễnh nhìn, nhưng vẫn dùng ngữ khí trêu chọc
thoải mái nói: "Bệnh của chị, em cứ yên tâm, có anh ở đây. Nhưng chuyện
của chúng ta thì cũng không thể bỏ xuống được, vì nhị công chúa hay tiểu vương tử mà cần cố gắng thêm a". Nói xong liền cúi người muốn hôn lên
môi Nghiêm Văn Huy.
Bờ
môi của hắn dừng trên cổ nàng, mùi hương của nữ nhân tản ra ngay lập tức khiến từng tế bào trong cơ thể hắn hưng phấn lên, kích thích mỗi sợi
dây thần kinh của hắn. Hô hấp của hắn có chút trầm đi, tay không tự giác vươn ra vuốt ve thân thể nàng. Hắn yêu nàng, hắn đặc biệt chắc chắn hắn yêu nàng, giờ phút này, hắn không hề có cảm giác vợ chồng lâu năm với
nàng, mà ngược lại cảm thấy giống như là mới cưới, đặc biệt muốn cùng
thân thể nàng hợp nhất, tạo nên kết tinh của hai người.
"Lý Đào~". Nghiêm Văn Huy bỗng nhiên cản hắn lại, không để cho thân thể hắn đến gần, có chút mệt mỏi nhìn hắn, nói: "Em không có tâm tình". Nói
xong liền tự mình nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, không nói một lời nào nữa.
Giống như bị trút
một xô nước lạnh, một thân tình cảm mãnh liệt cùng nhiệt huyết cứ như
thế bị nàng hòa tan, Lý Đào có chút khuất nghẹn thở dài một hơi, chỉ
đành phải thành thật nằm bên cạnh, ngay cả ôm cũng không dám.
Nhìn sườn mặt trước mắt, ánh mắt của nàng thực trống rỗng, không có một tia
tình cảm, nhưng nội tâm lại nổi lên gợn sóng. Vì cả gia tộc, nàng nghe
theo an bài trong nhà mà kết hôn, sinh một đứa nhỏ, lại vẫn như cũ không thể chống đỡ nổi gánh nặng của gia tộc. Tuy rằng cũng không có quan
niệm trọng nam khinh nữ nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều hi vọng Nghiêm
gia có thể có một đứa cháu trai. Giống như một hoàng thất, không có thái tử thì không thể kế thừa sự nghiệp, dựa vào công chúa, dù có năng lực
thì cũng có giới hạn, về sau giang sơn ngàn dặm, không có ai đến chống
đỡ gánh nặng trên lưng của nàng. Mà Nghiêm Văn Huy không hề hi vọng con
gái của mình có thể trở thành người thứ hai như nàng.
Nàng là Nghiêm nhị tiểu thư, nàng luôn cảm thấy nếu mình có thể làm càng
nhiều thứ cho gia đình thì có thể cho chị gái nhiều không gian tự do để
thực hiện lý tưởng hơn. Thế nhưng bây giờ chị đã trở về, nửa giang sơn
của Nghiêm gia đang chậm rãi chuyển qua tay chị ấy. Nhưng nàng rất rõ
ràng, tính cách của Nghiêm Văn Khâm sẽ không thích vị trí này, nàng nghĩ muốn sinh thêm một đứa trẻ, để nó làm con thừa tự của Nghiêm Văn Khâm,
như vậy cả gia tộc liền viên mãn. Mà thời điểm nàng hoàn thành nó thì có lẽ nàng có thể đi truy cầu những thứ mình muốn, quá trình này với nàng
mà nói là rất thống khổ và lâu dài, thế nhưng nàng nhất định phải làm.
Nghe được tiếng thở dài đằng sau lưng của Lý Đào, nàng cũng không có phản
ứng gì, nàng không trách hắn có từng ở bên ngoài tìm nữ nhân khác hay
không, nàng cũng biết hắn thật lòng yêu nàng. Trên mặt tình cảm, nàng
phụ hắn, Nghiêm Văn Huy nàng cả đời chưa từng xin lỗi với ai, duy độc
với người đàn ông này nàng luôn cảm thấy áy náy.
Đêm ngày càng khuya, cả hai người trắng đêm không ngủ, đã từng có rất nhiều giãy dụa nhưng nàng đều có thể khống chế được, nắm chắc cách tiến lùi
đúng mực, đối với chuyện gì nàng cũng yêu cầu bản thân phải làm cho hoàn mỹ, nhưng chỉ có tình cảm, nàng đã cô phụ một đoạn hôn nhân, cũng
thương tổn Bối Nhi. Có trời mới biết nàng phải dùng bao nhiêu khí lực
mới có thể áp chế dục vọng chiếm hữu trong lòng mình, đến gần Bối Nhi,
đó là cô gái tốt đẹp nhất trong lòng nàng, nàng cũng không dám lại làm
ra thương tổn gì với người đó nữa. Nàng đã từng âm thầm thề dù bất cứ
lúc nào cũng sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, không để em ấy bị tổn thương, thế nhưng nàng lại chính là người làm bị thương em ấy sâu sắc nhất.
Phân tình cảm kia làm sao nàng lại không biết, nhưng nàng có năng lực làm
được cái gì đâu? Nhiều lắm bất đắc dĩ và chua xót, không có ai hiểu
được, nàng cũng không muốn có ai hiểu, chỉ hi vọng những người mình quan tâm có thể mãi mãi bình an là được. Áp lực trong lòng không thể ngủ
được, nàng khoác áo mỏng, rời khỏi phòng đi đến ban công, nàng không có
bật đèn, kéo tấm rèm hưởng thụ ánh trăng chiếu vào, thế nhưng lúc bức
rèm bị kéo ra nàng lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Nàng kinh ngạc dừng động tác trong tay, ánh mắt nàng một giây cũng không dám dừng lại, lập tức kéo tấm rèm che đi, cúi người xuống, lại phát hiện có vài giọt nước nóng bỏng rơi trên sàn nhà. Nàng vươn tay xoa xoa khóe
mắt, khi nào thì nước mắt lại có thể nhanh chóng rơi đến như vậy, nhưng
sự thống khổ và dày vò trong lòng khiến nàng không thể yên ổn. Nàng
ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt lấy tiếng nấc nghẹn vào yết hầu, liều mạng
muốn xua đi đau đớn quặn thắt trong tim.
Em vì sao phải ngốc như vậy? Nghiêm Văn Huy nghĩ, đau đớn khôn cùng bị màn đêm đen sẫm cắn nuốt, nàng lại chỉ có thể đem những cảm xúc mạnh mẽ này chôn xuống đáy lòng, không cho bất luận kẻ nào phát hiện.
Bối Nhi vì cái gì ở trong này chính bản thân nàng cũng không biết được.
Biết rõ vợ chồng họ gặp nhau, biết rõ chị ấy đang nằm trong lòng của
người khác, thế nhưng nàng vẫn nhớ chị ấy. Cho dù là ban ngày vừa mới
gặp ở bệnh viện nàng cũng muốn đến nhìn chị ấy.
Vu Bối Nhi vẫn luôn ngửa đầu, biết được chị ấy đang ở bên trong ngôi nhà
kia, nàng thường xuyên đi vào nơi này, có lẽ nàng biết khoảng cách của
hai người giờ phút này chỉ có hơn mười mét độ cao, lòng của nàng như thế đã hạnh phúc rồi. Nàng biết giữa hai người sẽ không có khả năng, nàng
cũng không hề buồn khổ giống như trước đây, nàng không xa cầu chị ấy có
thể yêu nàng, cùng một chỗ với nàng. Đối với cuộc đời của nàng mà nói,
có thể trước khi chết đi có được cuộc sống làm bạn với chị ấy thì đã đủ, bây giờ nàng chỉ mong muốn chị ấy được khỏe mạnh mà thôi.
Cuối cùng thì, em yêu chị, sẽ không hề liên quan đến chị.
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng kéo lên ý cười mỉm, đẹp hơn cả ánh trăng trong đêm.
*****
Vòng tay màu bạc, hoa văn vẫn y nguyên. Rất nhiều lúc biết rõ đây là ý trời, nhưng ông trời lại cứ thích tạo nên nhiều trở ngại, duyên phận của hai
người đã được viết tốt vào nhiều năm trước, hiện giờ cũng chỉ có thể là
tình cảnh này.
Nghiêm Văn Khâm chậm rãi đặt vòng tay lên bàn, nhớ đến cảnh trong giấc mộng kia,
mày nhíu chặt lại. Ánh trăng khó có được, ban đêm khiến người ta say mê, nhưng cũng gợi lên những kí ức luôn cất giữ. Hai người rõ ràng có thể
có hạnh phúc, có thể cùng nhau ngắm trăng, cùng nhau ôm ấp, trải qua
từng khoảnh khắc nhân sinh tốt đẹp, chia sẻ tất cả của nhau. Nhưng hiện
tại lại giống như kẻ thù, gặp nhau đỏ mắt.
Ngục giam hẳn rất lạnh đi, lạnh như bốn bức tường băng, hắc ám cắn nuốt hết
thảy, chứng sợ hãi giam cầm đáng sợ, những nữ tù khác hãm hại thậm chí
là đuổi giết, nhưng người ấy vẫn có thể từng bước vượt qua. Trên đời này không có thứ gì có thể ngăn cản Dạ Kiêu, lần tai ương lao ngục này nhất định có thể để cô dục hỏa trùng sinh, người yêu phản bội, bạn tốt chết
đi, oan tình của người thân, chính mình trải qua những đau khổ, đã đến
thời điểm nên bùng nổ.
Em sẽ làm như thế nào đây? Còn mấy tháng nữa là sẽ ra tù, hết thảy bố cục
đã đến lúc bắt đầu rồi, nên là thời điểm phản kích đi. Tiêu Nhiên, Dạ
Kiêu bây giờ giống như phượng lửa, một thân lửa giận thiêu người, em sẽ
đối phó với tôi như thế nào đây? Nghĩ đến điều này, trên mặt Nghiêm Văn
Khâm không hề có chút trầm trọng nào, ngược lại là vô cùng thoải mái
lạnh nhạt.
Đối với người
bên trong nhà giam mà nói, có thể nhìn thấy ánh trăng là điều xa xỉ. Mỗi ngày đến buổi tối đều có định thời gian tắt đèn, chỉ còn lại vô tận
bóng tối, mà Diệp Tiêu Nhiên đã sớm quen với sự tối tăm này, cô đã sớm
qua thời kì sợ hãi bóng tối. Từ lúc biết được Tề Phi đã chết, ánh sáng
trong thế giới của cô như ngọn đèn dầu yếu ớt bị thổi tắt. Mà người thổi tắt ánh sáng trong lòng cô không ai khác chính là Nghiêm Văn Khâm.
Không ai biết, ngày Tề Phi ra đi cô đã khóc. Một khắc khi nước mắt rơi xuống
lòng bàn tay kia đau đớn giống như nước nóng làm tổn thương làn da. Lòng bàn tay hợp với trái tim đã vỡ, ở trái tim vỡ nát thêm một vết thương
nữa đối với cô mà nói không có gì đáng sợ, nhưng một đao này cơ hồ đã
khiến cô tuyệt vọng. Người cô muốn bảo vệ nhất, người cô lo sợ bị mình
liên lụy nhất, chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Cô tin tưởng Tề Phi, càng thêm tin tưởng bản thân, thế nhưng bây giờ có
đối với bản thân lại sinh ra hoài nghi, bởi vì Nghiêm Văn Khâm mà lần
đầu tiên cô hoài nghi chính mình, thậm chí là hối hận. Trăm ngàn lần cô
sẽ không ngờ được mình đùa với lửa sẽ có ngày chết cháy, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tâm tựa như tiến vào núi đao biển lửa, bị một đao rồi một đao lăng trì,
từng chút ăn mòn, đau đến cô muốn chết lặng, cả người run rẩy, vô thanh
vô tức rơi nước mắt. Đơn giản là nhân sinh của cô vì mất đi một người mà thống khổ, mà tiếc nuối.
Trước khi đi tù cô đã muốn bố trí rất tốt mọi chuyện, sản nghiệp chính của cô không hoàn toàn nằm trong ngành vui chơi, cô còn muốn để Niên Thiếu
Dương kinh doanh ở lĩnh vực khác, một lần nữa lập lên vương quốc của
mình. Đợi cho đến khi cô ra tù, cô sẽ một lần nữa khiến những người kia
phải trả giá.
Thời gian
gần đây ngục giam cơ hồ đã khôi phục sự yên bình, từ sau khi được cứu
thì Hồng Anh cũng không gây sự nữa. Có lẽ là do tập đoàn PE cảm thấy
Diệp Tiêu Nhiên không thể làm ra chuyện gì to tát, cũng có lẽ là Nghiêm
gia của Nghiêm Văn Khâm cảm thấy hành vi của cô cũng sẽ không có gây ra
tai họa gì. Sau khi bình định được những người bỏ đá xuống giếng của
băng đảng Hồng Anh thì những người này cũng không có hành động gì. Hành
động của Diệp Tiêu Nhiên rất có phong phạm đại tỷ, mỗi mệnh lệnh đưa ra
rất thuyết phục được người khác. Nhưng trong này nổi lên một người khiến cô chú ý, đó là nữ tù lần trước cứu cô, sau đó bị Hồng Anh dọa đến sợ,
nhưng rất nhiều lúc cô cảm thấy không phải như cô nghĩ, hỏi thăm ra mới
biết người kia là tội phạm công nghệ cao, nói rõ hơn chính là một
hacker.
Hacker là một
loại tội phạm rất thú vị, bọn họ có thể dùng khả năng đặc biệt và kĩ
thuật máy tính để xâm nhập hệ thống, mặc kệ là thiết kế tường lửa phòng
ngự thế nào thì cũng có thể đánh cắp chút ít từ bên trong. Nghe nói
người này là không cẩn thận xâm nhập hệ thống của công an, bị công an
mạng bắt được, xui xẻo phải đi tù. Hơn nữa bởi vì suy xét hành vi trước
khi phạm tội nên phán xử hai năm, đắc tội ngành chấp pháp, tai ương lao
ngục là không thể tránh khỏi.
Nàng gọi là A Mạch, tuổi còn trẻ nhưng một thân tài hoa dùng không hết, nàng liên tiếp nghĩ cách muốn tiếp cận Diệp Tiêu Nhiên nhưng không có cơ
hội. Suy nghĩ mãi vẫn quyết định cố lấy dũng khí, trong thời gian hoạt
động tập thể nhét một tờ giấy vào tay Diệp Tiêu Nhiên.
"Tôi ở nhà vệ sinh nữ chờ cô". Trên tờ giấy ghi mấy chữ này, Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy hứng trí nhìn thoáng qua A Mạch ở đằng trước, cười cười, xé
vụn mảnh giấy.
"Tôi đến
nhà vệ sinh nữ, cô canh chừng cho tôi, đừng để người khác đi vào tới lúc tôi đi ra". Diệp Tiêu Nhiên đi qua bên người Hạ Diệp dặn dò.
Hạ Diệp gật đầu, đi đến nhà vệ sinh nữ nhìn nhìn, nhìn thấy A Mạch thì
cũng không nói gì, coi như không thấy, đi đến cửa, nâng tay vẫy, hạ
giọng nói: "Kiêu tỷ, không có ai".
Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, nâng chân liền đi vào trong. Bên trong cũng không
có cách âm tốt lắm, có quy định, cho dù có cảnh ngục trông coi thì phạm
nhân cũng không được ở lâu trong nhà vệ sinh.
Cô vừa mới vào thì đã thấy A Mạch ngồi chồm hổm bên dưới một bồn rửa tay
tháo một cây đinh ốc, đợi cho đến khi vặn hết thì lấy từ bên trong ra
một thứ gì đó giống tờ giấy. Lại mất một hồi đem mọi thứ quay về nguyên
trạng thì mới đứng lên, thở ra một hơi, đem đồ giao cho Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Đây là quà gặp mặt của tôi cho Kiêu tỷ, ách, cũng không tính là
gì, ai kêu cô là thần tượng của tôi chứ. Đây là thứ tôi lấy được, ban
đầu thì chỉ nghĩ dùng để vui chơi chút là được, nhưng sau đó thì cảm
thấy đây là thứ Kiêu tỷ có thể dùng đến".
"Tôi thật muốn nhìn xem là đồ gì đáng giá để tôi phải đến đây một chuyến".
Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ, mở ra cuộn giấy được cuốn lại rất tinh tế, một chuỗi danh sách liền ánh vào đáy mắt.
Ánh mắt bình tĩnh của cô cuối cùng dừng lại trên bản danh sách thật lâu, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu, bất khả tư nghị hỏi: "Làm sao cô có cái
này?".
"Tôi trộm được,
trước đây không có việc gì thì đi khiêu chiến hệ thống phòng ngự của vài nơi, cũng muốn chơi đùa thôi, mỗi lần thành công đều lưu lại một phần
làm hồ sơ mật, làm thành kiệt tác của mình. Bất quá đúng là tự làm bậy
không thể sống, cứ như vậy bị bắt vào đây".
"Nói như vậy nghĩ là phần danh sách này là ngoài ý muốn có được?".
"Đúng vậy, bất quá tôi thấy bên trong có rất nhiều quan lớn, cảm thấy thú vị
cho nên luôn mang theo, biết đâu ngày nào đó có thể dùng đến. Hiện tại
tham quan đúng là vô pháp vô thiên, tôi chỉ là một tiểu dân thì không
thể làm được gì, nhưng khẳng định sẽ có người sẽ trừng trị được những
người này. Thứ này cất chỗ khác tôi lại lo lắng, bị phát hiện lại có
thêm vài tội, cho nên tôi vẫn luôn giấu rất kĩ, không có ai phát hiện". A Mạch thoải mái nói.
Thật sự là tạo hóa trêu người, cái này đúng là có thể giúp được cô, danh
sách này là những quan viên nhận hối lộ của tập đoàn PE. Nếu như nói lần trước ở trấn nhỏ lấy được một phần danh sách cha để lại chỉ có vài
người, thì danh sách trên tay A Mạch chính là bản mới nhất, có thể thấy
được, tập đoàn PE nhiều năm qua tiên sinh là người đứng sau lưng nhiều
nhân vật chính trị, liên lụy quả nhiên không nhỏ.
"Kiêu tỷ, hi vọng thứ này có lợi với cô, Nghiêm gia đúng là một người cũng
không có tốt. Ai, tôi rốt cuộc cũng được giải thoát, mang theo thứ này
đúng là nặng ngàn cân". A Mạch xoa xoa thắt lưng, giống như là rất mệt
nhọc, cười cười đi ra nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua Hạ Diệp thì mê gái
ngắm nghía một phen.
"Này, cô đừng.... cô đừng có nhìn tôi như vậy". Hạ Diệp có chút phòng bị lui lại một bước.
"Ôi, Hạ cảnh quan, cô soái như vậy a, không thể cho người ta liếc mắt một cái thôi sao, làm gì nhỏ mọn như vậy".
"Ai, tôi nói nha đầu cô.......".
"Hì hì.....". Làm một cái mặt quỷ A Mạch liền tiêu sái rời đi, sau đó Diệp
Tiêu Nhiên cũng đi ra từ nhà vệ sinh, trên mặt có chút âm trầm, lại có
chút nặng nề, cùng với lúc đi vào không hề giống nhau.
Phần thu hoạch ngoài ý muốn này rất quan trọng với cô, đối với việc phản
kích Nghiêm gia như là thêm một quả pháo, chỉ là so với vui sướng thì cô lại có chút không yên lòng.
Nghiêm Quốc Đống, Nghiêm Quốc Lương.
Cô trăm triệu không ngờ tới ngay cả thanh chính liêm minh, quan tốt của
dân nổi danh như Nghiêm Quốc Đống, cha của Nghiêm Văn Khâm cũng năm
trong danh sách hối lộ của tập đoàn PE. Cả nhà Nghiêm gia đều là ngụy
quân tử, vậy mà đều có liên quan đến trong này, chẳng lẽ Nghiêm Văn Khâm ngay từ ban đầu cũng là như vậy. Chẳng lẽ Nghiêm Văn Khâm làm thẩm phán chỉ là muốn che đậy chuyện này, chẳng lẽ ngay từ đầu nàng đã là người
của PE.
Không có khả
năng! Cô nháy mắt đã phủ định như suy đoán của mình. Từ lần đầu tiên gặp nàng, sau đó ở chung với nàng, nàng đều là người làm việc quả cảm, vì
dân phục vụ. Loại chân thành này, loại khiêm tốn này, loại khí tràng
chính nghĩa này không thể nào là ngụy trang. Còn có Nghiêm Văn Huy càng
là người có phong phạm tiểu thư khuê các, khí độ cùng thái độ làm người
đều có thể thuyết phục người khác. Cô thà tin rằng Nghiêm Văn Khâm sau
khi bị cô lừa gạt mới trở thành như bây giờ, cũng không nguyện ý tin
tưởng nàng từ ban đầu vốn là người như thế.
May mắn là trước đây những gì cô đưa cho Nghiêm Văn Khâm đều có giữ lại một phần, hiện giờ trên tay cô cầm được bản danh sách chứng cứ nặng như
vậy, cô phải làm theo trình tự, kế tiếp chính là bố cục để làm thế nào
đốn ngã những người này.
Kỳ thật cô đã sớm sắp xếp hết thảy, chính là xuất hiện thứ ngoài ý muốn
này làm cô trở tay không kịp. Dù sao thì chuyện này cũng qua sự tưởng
tượng của cô, hơn nữa mất đi Tề Phi làm cho cô vô cùng đau đớn. Mặc dù
cô muốn báo thù cho nàng, hoàn thành chuyện của mình thì cũng vĩnh viễn
không thể bồi đắp được những gì cô thua thiệt, ngay cả một chút cũng
không đủ.
Nếu có thể, Tề Phi, thật hy vọng chúng ta chưa bao giờ quen biết nhau, thật hy vọng trước đây tôi chưa từng đến tìm em....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT