Tô Hoằng một thân tây trang màu đen đứng trước một tòa mộ viên, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân hắn, biểu tình hắn ngưng trọng, suy nghĩ dần dần
lạc về những năm trước đây. Năm hắn mười tuổi, một lần mẹ hắn lái xe ra
ngoài, đi đến chỗ rẽ trên đường núi thì vì né tránh chiếc xe tải mà xảy
ra tai nạn bỏ mình. Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được mùa hè năm
đó, hắn chẳng những vĩnh viễn mất đi tình thương của mẹ mà còn chứng
kiến cha mình cưới cô con gái Lưu Phương của Lưu Chính Nghiệp, không lâu sau đó liền sinh ra đứa em trai cùng cha khác mẹ Tô Thế Kiệt.
Hắn vẫn luôn nghĩ tai nạn năm đó chỉ là ngoài ý muốn nhưng đến khi trưởng
thành rồi mới thấy được tất cả mọi chuyện đã xảy ra không hề trùng hợp
như vậy. Mẹ vừa qua đời, cha liền cưới về con gái của quan lớn, sau đó
cũng theo làm quan, thông qua cha vợ Lưu Chính Nghiệp đề bạt mà một bước lên mây làm quan lớn ở tỉnh. Mà hắn vốn là đứa con duy nhất của vợ
trước, mặc dù bên ngoài là ở vị trí con cả nhưng thế lực trong nhà luôn
nghiêng về mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ, người cha Tô Kính vốn yêu
thương hắn chỉ chớp mắt liền quay sang Tô Thế Kiệt. Mắt thấy địa vị
trong nhà ngày càng lung lay, một đứa trẻ mười tuổi như hắn đã phải bắt
đầu học cách nhẫn nhục chịu đựng người cha này, đối với trưởng bối luôn
tôn trọng, đối với em trai luôn khiêm nhượng bảo vệ, mới có thể giữ được địa vị đến hôm nay.
Năm
mười lăm tuổi, cha hắn mời một cặp vợ chồng cùng cô con gái của họ về
nhà làm khách. Người chồng là quan lớn cùng một chỗ với Tô Kính ở thành
phố B, hai nhà trước nay luôn có quan hệ rất tốt, cô con gái của họ xinh đẹp như ánh mặt trời, vô cùng tự nhiên phóng khoáng. Cô chỉ nhìn hắn
cười một cái, sau lần đó không hề gặp lại nữa, nhưng nụ cười tươi sáng
của cô gái đó vẫn luôn khắc sâu trong lòng hắn. Những năm tháng sau này
hắn vẫn thường nghe cha hắn nhắc đến người bạn tốt kia, tên là Diệp Viễn Sơn, mà cô gái hắn thầm mến đó chính là Diệp Tiêu Nhiên.
Có lẽ là vận mệnh an bài, cũng có thể là ý trời đã sắp xếp, bởi vì thành
tích ưu việt của hắn mà được đại học thành phố B tuyển thẳng, một lần
nữa gặp lại cô gái năm đó. Ba năm không gặp, cô như đóa phù dung nở rộ
xinh đẹp, tiêu sái như ánh mặt trời, tính tình cởi mở, thành tích học
tập xuất sắc, người theo đuổi nhiều vô kể, thậm chí có cả con gái. Mà
hắn vì được thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, cũng là một thân ngọc thụ
phong lâm, tuấn lãng bất phàm, đặc biệt có năng khiếu về âm nhạc và hội
họa, hắn.... cứ như thế chậm rãi tiến vào lòng cô.
Năm hai mươi tuổi, Tô Hoằng và Diệp Tiêu Nhiên chính thức rơi vào bể tình,
cùng năm đó, Tô Kính vì án kiện tham nhũng của quan viên nào đó mà chịu
liên lụy, bị trục xuất khỏi quan trường, chuyển sang con đường kinh
doanh.
Đối với Tô Hoằng
mà nói, những năm tháng đại học tươi đẹp là những năm tình yêu của hắn
nở rộ, hai người dắt tay nhau đi đến từng góc sân trường, xem từng đóa
hoa nở rộ, cùng ngắm trời xanh mây trắng. Bọn họ cùng trải qua mùa xuân
chim ca đua hót, mùa hạ tràn ngập tiếng ve, mùa thu lá rụng đầy trời,
mùa đông tuyết rơi trắng xóa. Những năm tháng tươi đẹp đó đã từng thề
non hẹn biển, quyết tâm giữ vững tình yêu của mình, gắn bó hạnh phúc với nhau, từ nay về sau chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Nhưng ngày vui cũng không kéo dài mãi, sau khi tốt nghiệp thì Diệp Tiêu Nhiên ở lại học nghiên cứu sinh, Tô Hoằng trở về tiếp nhận chuyện kinh doanh
gia tộc. Khi đó ở thương trường Tô gia như con ngựa hoang, bắt đầu từ
vật liệu xây dựng nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường thành phố B, sau đó
bắt đầu mở rộng ra cả nước, cuối cùng bắt đầu nhúng tay vào ngành khai
thác mỏ.
Ngay lúc Tô gia
phát triển mạnh thì ở thành phố B xuất hiện vụ án oanh động toàn bộ tỉnh ủy - quan lớn tỉnh ủy Diệp Viễn Sơn cùng vợ ngạt khí gas bỏ mình trong
đêm. Chính phủ đã muốn nhúng tay vào thu thập chứng cứ nhưng vẫn phải
kết luận đây là chuyện ngoài ý muốn. Mà cũng chính vụ án này đã khiến
một Diệp Tiêu Nhiên 24 tuổi tràn trề sinh lực rơi vào bóng tối, cha mẹ
đột nhiên qua đời, cô không còn tâm phúc, giống như cả thế giới này chỉ
còn lại một mình cô. Bóng dáng gầy gò đó làm sao có thể chịu đựng nỗi
đau vô tận này, nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn vì còn có hắn bên cạnh
mình, nếu không có hắn, có lẽ cô không thể chống đỡ bản thân.
Thế nhưng có lẽ nên nói cô quá ngây thơ đi, ngay lúc cô mất đi người thân,
ngay lúc cô mong muốn có Tô Hoằng bên cạnh nhất thì hắn bởi vì việc kinh doanh gia tộc mà thiếu quan tâm đến cô. Cô mất hết can đảm những vẫn cố giữ lại chút hi vọng, nhưng cô hiểu được mối tình tươi đẹp thời đại học một khi đã ra đời thì không thể còn tốt đẹp như xưa nữa. Khi đó Tô
Hoằng đã khiến Diệp Tiêu Nhiên hiểu được rõ ràng rằng, với hắn thì một
chút quyền lực cùng vật chất như bây giờ vẫn chưa đủ thỏa mãn tham vọng. Cô đã từng khuyên hắn không nên vì lợi ích mà đấu tranh với phụ thân và gia tộc, nhưng hắn không nghe, một khắc đó, Diệp Tiêu Nhiên nhận ra
được, thì ra sức mạnh của tình yêu lại yếu ớt như vậy.
Ngay lúc Diệp Tiêu Nhiên lấy hết quyết tâm muốn chấm dứt đoạn tình cảm này
thì cô phát hiện mình mang thai. Đứa trẻ này đến quá bất ngờ, giống như
một lần nữa thắp lên hi vọng của cô về mối tình này, mà biểu tình vui vẻ của Tô Hoằng đúng là không làm cô thất vọng. Hắn hứa hẹn nhất định sẽ
nói chuyện này cho cha hắn, sẽ nhanh chóng cưới cô về nhà.
Cho đến bây giờ Tô Hoằng vẫn còn nhớ như in tình cảnh ngày hôm đó, tình
cảnh khiến cho hắn hối tiếc cùng cả đời khó quên. Khi hắn hưng phấn nói
với cha là Diệp Tiêu Nhiên đã mang thai, hắn muốn cưới cô làm vợ thì
cũng là lúc cha hắn mang gương mặt tươi cười ủy thác trọng trách cho
hắn, để hắn đảm nhiệm chức tổng giám đốc của vật liệu xây dựng Tô Thức.
Hắn cứ nghĩ là vì phụ thân vui vẻ khi sắp được ôm cháu nội, chứ không
thể ngờ rằng đó là cái bẫy mà cha hắn dày công bố trí để hắn bước vào.
"A Hoằng, con có biết vì sao sản nghiệp Tô gia lại phát triển nhanh như vậy không?". Tô Kính đối diện Tô Hoằng hỏi.
"Là do ba bày mưu tính kế cùng với quan hệ được tích lũy mấy năm nay ở quan trường".
"Đúng vậy, đấy cũng là một phần lí do, nhưng chẳng qua vẫn còn có chướng ngại vật cản trở con đường của ta, cho nên ta đã chém đinh chặt sắt diệt đi
chướng ngại vật này. Chỉ là ta lo lắng tàn lửa vẫn còn, chỉ cần một cơn
gió xuân cũng đủ để nó bùng lên lại". Tay Tô Kính đặt trên vai Tô Hoằng
đột nhiên tăng thêm lực độ.
Tô Hoằng thông minh hơn người, đi theo làm việc cho Tô Kính đã một thời
gian dài, một số chuyện sau lưng hắn cũng biết được một chút, cũng đủ để hiểu ý tứ của phụ thân bây giờ. Vẻ mặt hắn khó xử, ngưng mi nói: "Diệp
Viễn Sơn cùng ba đối nghịch, chết là chưa hết tội. Thế nhưng Diệp Tiêu
Nhiên vô tội, cô ấy là mẹ của đứa trẻ a, ba".
"Con cho là Diệp Viễn Sơn đơn giản như vậy sao, con cho là Diệp Tiêu Nhiên
là đứa ngốc sao? Diệp Viễn Sơn nắm trong tay chứng cứ của ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói là sản nghiệp của Tô gia sụp đổ, cha con
đây cũng phải sống nửa đời còn lại trong lao tù!". Hắn dùng ngón tay chỉ vào ngực Tô Hoằng: "Là người làm đại sự thì không nên có cảm tình, nếu
con muốn kế thừa Tô gia thì liền ngoan ngoãn nghe lời ta đi. Đương nhiên con có quyền lựa chọn âu yếm người phụ nữ của mình, dù sao con cũng là
cốt nhục của ta, ta sẽ buông tha cho cả nhà ba người bình yên. Con cần
phải hiểu cho rõ a, con ta". Nói xong Tô Kính cười tà nịnh nhìn Tô
Hoằng, khiến hắn lâm vào trạng thái đấu tranh tâm lí dữ dội.
Diệp Tiêu Nhiên vẫn luôn chờ Tô Hoằng cầu hôn, ảo tưởng một hôn nhân hạnh
phúc, không ngờ rằng thứ đang chờ cô chính là đứa nhỏ mất đi, bản thân
cũng bị đuổi giết, bị vây trong biển lửa, rồi ngã xuống vách núi.
Chỉ vài năm ngắn ngủi sau đó, Tô gia không ngừng mở rộng sản nghiệp của
mình, kinh doanh vô cùng ổn định, Tô Kính sau đó thành lập tập đoàn đầu
tư PE, góp vốn vào các hạng mục phát triển, chỉ số kim ngạch không thể
xem thường. Mà địa vị của Tô Hoằng ở Tô gia cũng càng ngày càng vững
mạnh.
Mỗi khi nhớ lại
chuyện năm đó, Tô Hoằng luôn không nhịn được thở dài, con người ở những
năm tháng đó đã nếm trải đủ mọi đau khổ, hắn vì quyền thế của mình mà
bán đi lương tâm, bán đứng người yêu chưa nói, đã vậy còn hạ độc thủ với cô. Nhìn mộ bia của mẫu thân, trong lòng hắn làm sao không rõ, cái chết của bà không phải ngoài ý muốn, nhưng hắn làm gì có quyền đi chấp vấn
phụ thân, bản thân hắn cũng là cá mè một lứa mà thôi. Chuyện cũ năm xưa
hiện ra trước mắt, hắn thậm chí không dám đi đối mặt với bản thân, nếu
hắn đã quyết tâm theo đuổi danh lợi thì hãy đi đến cùng. Hắn không kết
hôn, chơi đùa tình trường, cũng không dám động tâm với bất kì ai, có lẽ
trong lòng hắn đã không ai có thể thay thế được đoạn kí ức tốt đẹp đó,
càng không có ai thay thế được Diệp Tiêu Nhiên.
Thế nhưng hắn lại gặp được một nữ nhân đặc biệt, Tề Phi. Người này lòng dạ
thâm sâu, hắn không thể dò xét, lòng tham nàng có đủ, thủ đoạn cũng lợi
hại, sau khi phát hiện được tiềm năng của nàng, nàng cũng đã trợ giúp
hắn rất nhiều chuyện. Nàng càng lợi hại hơn khi đối với hắn luôn dục cự
hoàn nghênh, cơ hồ khiến hắn không có hứng thú với người khác, thậm chí
nữ nhân cam tâm tình nguyện hiến thân cho hắn không hề ít nhưng vẫn
khiến Tô Hoằng cho đến bây giờ luôn mê luyến thân thể của nàng.
Chỗ lợi hại của người phụ nữ không phải công phu trên giường mà là có thể
nắm được nội tâm của người đàn ông. Tề Phi muốn sắc đẹp có sắc đẹp, có
dã tâm nhưng chưa bao giờ bộc lộ, nàng không bao giờ để lộ mục đích của
mình, tư tưởng luôn khiêm tốn. Tô Hoằng rất rõ ràng, người phụ nữ như
vậy chỉ có thể lợi dụng chứ ngàn lần không thể động tâm, nhưng muốn lợi
dụng nàng tốt nhất thì buộc phải để nàng biết nhiều chuyện hơn. Những
năm qua hắn dùng không ít người, nhưng chưa có ai như người này, đến nan đề của cha hắn mà nàng cũng giải quyết được, khiến cho Tô Kính để ý
đến, trước nay là chưa từng có.
Muốn chiếm được lòng người phụ nữ như Tề Phi thì không chỉ cho nàng thứ nàng muốn, mà càng phải cho nàng tín nhiệm cùng không gian. Nàng kiêu ngạo
coi thường tất cả, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình, tôn trọng
nàng, tín nhiệm nàng mới có thể khiến nàng tận tâm trung thành. Dù sao
muốn mua được lòng Tề Phi không phải ai cũng làm được, thiên lý mã này,
cần một Bá Nhạc như Tô Hoằng.
"Ngoài Diệp Tiêu Nhiên ra thì cô là người thứ hai có thể đến đây gặp mẹ tôi".
Tô Hoằng ngồi xổm xuống, đưa tay gạt đi lớp tro bụi cùng lá khô trên bia mộ, đặt bó hoa cúc mới mua xuống.
"Tôi rất vinh hạnh". Tề Phi nói xong đem lư hương rửa sạch sẽ, châm hương
mới, kính cẩn vái ba lạy, thành kính đem hương cắm vào lư.
Tô Hoằng có chút thất thần nhìn Tề Phi, hắn nhớ năm đó khi hắn đưa Diệp
Tiêu Nhiên đến đây, cô đã từng lôi kéo tay hắn nói với mẫu thân: "Dì yên tâm, con sẽ giúp dì chăm sóc A Hoằng thật tốt". Mỗi lúc nhớ lại luôn
khiến hắn bùi ngùi. Nhìn thấy Tô Hoằng dừng động tác trong tay, có chút
đăm chiêu nhìn mình, ánh mắt Tề Phi hơi nheo lại, sau đó quay đầu nhìn
bia mộ, nói: "Anh có hiếu tâm như vậy, tôi tin bác gái sẽ phù hộ cho anh mọi việc thuận lợi".
"Ha hả, thật không? Mấy năm nay trong nhà không ai nhớ đến ngày giỗ của mẹ
tôi. Cha tôi chẳng những không đề cập mà còn không cho tôi nhắc đến. Cho nên sau này khi có cơ hội thì hằng năm đều trộm đi bái tế, sau đó tự di chuyển mộ phần đến đây". Tô Hoằng nói xong chắp hai tay, quỳ xuống khấu đầu trước bia mộ.
Hành
động này của Tô Hoằng khiến Tề Phi hơi kinh ngạc, rất ít có người đàn
ông nào có thể làm vậy, mà một tổng giám đốc địa vị tối cao như hắn lại
có thể trước mộ phần mẹ đẻ quỳ như vậy càng không dễ tìm. Nàng có thể
thấy rõ hắn không phải giả vờ, một người có thể ngụy trang mục đích của
mình, có thể ẩn giấu tình cảm của mình, nhưng ánh mắt và khí tràng thì
không thể lừa người, điểm này Tề Phi có thể cảm nhận được. Nhưng đồng
thời nàng cũng rất rõ ràng, Tô Hoằng mang mình đến đây cũng không phải
diễn trò, chỉ là hắn muốn nói với nàng, hắn tín nhiệm nàng, mà ẩn sâu
trong ý tứ đó, là hắn cần nàng một lòng trung thành.
"Không thẹn với lòng là được rồi, chỉ cần đừng để bản thân đau xót". Tề Phi
nhìn Tô Hoằng nói, hắn nâng mắt nhìn lại nàng, đồng tử thâm thúy. Sau đó đứng dậy cúi người ba lượt.
Đứng thẳng người, Tô Hoằng châm thuốc, quay đầu nhìn khung cảnh xa xa của
nghĩa trang, sông chạy dọc bao vây ngọn núi, vạn vật tươi đẹp cho thấy
mùa xuân sắp đến rồi.
"Cô nên biết được cái chết của mẹ tôi năm đó không phải ngoài ý muốn". Tô
Hoằng hít một hơi thuốc, vẫn chăm chú nhìn xa xa. Tề Phi tiến lên từng
bước một, đứng song song với hắn, nói: "Nhìn như ngoài ý muốn đâu chỉ có vụ án của mẹ anh?". Vừa dứt lời, Tô Hoằng đột nhiên quay đầu nhìn Tề
Phi, trong mắt có nhàn nhạt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục
lại bình thường, khóe miệng cười nhẹ, nói: "Tôi đúng là không nên kinh
ngạc hay khinh thường chỉ số thông minh của cô, cô quá thông minh, bảo
tôi nên làm sao mới tốt đây?".
"Thông minh của tôi là dùng cho anh, có cái gì không tốt?". Tề Phi nói xong
vươn tay lấy điếu thuốc trên tay Tô Hoằng, hít một hơi, làn khói nhè nhẹ phiêu tán trong gió, nàng ném điếu thuốc đi, gót giày xoay chuyển, sau
đó liền rời đi.
*****
Sau khi Diệp Tiêu Nhiên hoài nghi cái chết của cha mẹ mình cô liền phái
người đi điểu tra vụ án khí gas năm đó, cô cũng âm thầm phái người đến
tìm gặp người phụ trách công ty gas kia, lại dùng quan hệ với cục cảnh
sát, lấy được khẩu cung năm đó, thế nhưng không hề phát hiện manh mối
khả nghi nào. Nhưng trực giác mãnh liệt nói với cô rằng việc năm đó mình bị đuổi giết và vụ án của cha mẹ nhất định có quan hệ.
Vì không muốn để Tô gia chú ý mà cô làm việc luôn âm thầm, không dám dùng
thám tử tư, sợ tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng chỉ phái thân tín đi thì
không có phát triển gì. Người có thể để cô tín nhiệm cũng không nhiều,
nhưng giờ cô lại nhớ tới một người. Cô đem chuyện này giao cho Hạ Diệp
làm, sau vài lần quan sát thì năng lực làm việc của Hạ Diệp đã đạt được
công nhận của cô. Nhưng điều càng khiến cô an tâm với Hạ Diệp hơn là bởi vì cô đã trải qua tình cảm với Nghiêm Văn Khâm, cho nên ánh mắt Hạ Diệp nhìn cô, cô hiểu được.
Trên đời này luôn có nhiều kẻ ngốc như vậy, nguyện ý vì cái gọi là tình yêu
mà vượt lửa qua sông, cô từng như vậy, Nghiêm Văn Khâm cũng vậy, bây giờ Hạ Diệp cũng vậy. Có lẽ đó là may mắn của cô, không có tình cảm như vậy ràng buộc, chỉ dựa vào tín nhiệm và năng lực, đã đủ để làm nên chuyện
lớn. Diệp Tiêu Nhiên dựa vào ghế, thưởng thức vòng tay màu bạc trước
mắt, suy nghĩ không tự giác tôi về những năm tháng khoái lạc ở trấn nhỏ. Vì cái gì trong quang cảnh của mộng đẹp lại xuất hiện thân ảnh của
Nghiêm Văn Khâm?
Đó là
năm cô hai mươi tuổi, vì muốn làm quà sinh nhật cho mình mà cha đã lựa
chọn trấn nhỏ đó để làm nơi cư trú. Ngày đó cô bướng bỉnh không nghe
lời, thừa lúc cha mẹ không chú ý trốn ra ngoài, lúc đó cô cứ khờ dại một lòng muốn cùng Tô Hoằng bạch đầu giai lão.
"Haha, bạch đầu giai lão...". Ánh mắt thì vòng tay của Diệp Tiêu Nhiên ngày
càng lạnh, trong lòng sinh ra đau đớn. Vì cái gì trước đây không có cảm
giác gì, bây giờ nhớ lại sẽ cảm thấy đau lòng?
Cô nâng trán, vứt vòng tay vào ngăn kéo, đã có lúc cô muốn ném nó đi,
nhưng thế nào cũng không xuống tay được, vòng tay này đã chứng kiến
những năm tháng vui vẻ nhất của cô. Mười ba năm, mỗi ngày tỉnh lại từ
trong mộng, cô không bao giờ quên được trấn nhỏ kia, là nơi cô ở cùng
cha mẹ bốn năm, càng là thời trẻ tươi đẹp nhất của cô.
Đang suy nghĩ thì di động vang lên, mở ra thì thấy được tin nhắn: "Bà chủ,
có vinh hạnh được cùng nhau ăn cơm không?". Là Nghiêm Văn Khâm, tâm tình Diệp Tiêu Nhiên cũng tự nhiên thả lỏng xuống, trả lời: "Vâng, lãnh
đạo".
Buông di động, ánh
mắt đưa đến cửa sổ, gương mặt Nghiêm Văn Khâm chậm rãi hiện lên, có lẽ
ngay cả Diệp Tiêu Nhiên cũng không biết, mỗi khi nhớ đến nàng, trên mặt
cô sẽ không tự giác giương lên nụ cười mà rất khó nhìn thấy của Dạ Kiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT