Vòng
tay màu bạc sáng bóng rực rỡ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lập lòe
đẹp mắt, cô gái buộc tóc đuôi ngựa tựa như nâng được vật bảo trong tay,
nét mặt tươi cười như hoa, nếu có một ngày được nắm tay cô làm bạn suốt
đời ắt hẳn sẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
"Ông chủ, vòng tay này là một đôi sao?".
"Là một đôi, chẳng qua cái còn lại đã được cô gái kia mua rồi". Ánh mắt ông chủ hòa ái nhìn về hướng cô gái vừa đi ra khỏi cửa hàng, cô gái buộc
tóc đuôi ngựa đưa mắt nhìn theo thì thấy được một người tóc dài đang rời đi, bóng lưng của nàng tươi mát động lòng người, mặc dù không thấy được gương mặt nhưng lại khiến người ta dị thường thoải mái. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vừa muốn đuổi theo thì đã thấy nàng quay đầu lại nhìn mình,
đó là gương mặt tràn ngập ý cười, chỉ là gương mặt kia tại sao lại quen
thuộc như vậy?
Đột nhiên, cô nhìn thấy phía sau nàng xuất hiện một đám người, những người đó mặt
đồ màu đen, mặt mũi hung tợn, tay nắm trường côn, súng ống tiến đến. Bầu không khí nhanh chóng ảm đạm, tiếng gió như gào thét quật khởi, thổi
bay góc áo của bọn chúng. Cô gái tóc dài vẫn mỉm cười như cũ, một chút
cũng không để ý đến nguy hiểm sau lưng, những người đồ đen phía sau nàng đã muốn giơ lên trường côn đánh xuống, vậy mà cô gái kia lại chỉ vươn
tay hướng cô gọi lên: "Tiêu Nhiên~". Máu, nhiễm đỏ trời chiều...
"Văn Khâm!". Một tiếng hét xé họng vang lên, Diệp Tiêu Nhiên mở to hai mắt,
lập tức cảm nhận được thân thể bị vây trong cái ôm ấm áp cùng lời nói
dịu dàng.
"Tôi ở đây, tôi ở đây. Em gặp ác mộng sao?". Nghiêm Văn Khâm nhẹ nhàng lau đi tầng mồ
hôi lạnh trên trán Diệp Tiêu Nhiên. Lúc nãy nhìn thấy cô giãy dụa trong
lúc ngủ, mày gắt gao cau chặt thì hiểu được cô gặp phải ác mộng, lại
không đành lòng đánh thức cô, thầm nghĩ muốn khi cô tỉnh lại sẽ có mình ở bên, cho nên liền ôm lấy người đang ngủ kia, từ nay về sau sẽ không bao giờ.....để cô một mình đối mặt tất cả nữa.
Diệp Tiêu Nhiên mở to hai mắt, ánh vào đáy mắt là đôi con ngươi đầy lo lắng
của Nghiêm Văn Khâm, cô vươn tay ôm chặt Nghiêm Văn Khâm, bị ác mộng
quấy tỉnh mà vẫn con kinh hồn tán đảm chưa tan. Cô gái trong mộng kia rõ ràng là Nghiêm Văn Khâm, mộng thật như vậy, nguy hiểm ép đến, cô bỗng
nhiên có chút sợ hãi, sợ sẽ khiến Nghiêm Văn Khâm gặp nguy hiểm.
"Tôi sẽ luôn luôn bên cạnh em!". Nghiêm Văn Khâm nói xong khẽ cúi đầu hôn
lên trán cô, hay tai quấn quanh thắt lưng Diệp Tiêu Nhiên, sườn mặt kề
cận vầng trán của cô.
Nằm trong ngực nàng lại phá lệ yên tâm, thói quen vẫn bị ác mộng và cảnh
giác vây quanh liền tan biến. Mấy năm nay cô chưa bao giờ có một giấc
ngủ ngon, vẫn hay bị những cơn ác mộng này bám lấy, bởi vì mất ngủ không thể nghỉ ngơi mà một khoảng thời gian rất dài cô phải dựa vào thuốc men để duy trì, thần kinh buộc chặt, thế nhưng dù tiết tấu cuộc sống hối
hả, bận rộn xã giao, chuyện công ty phiền nhiễu cũng chưa bao giờ khiến
cô gục ngã. Mỗi khi nhắm mắt lại thì những cơn ác mộng này cứ kéo đến,
đã lâu lắm rồi chưa có lại cảm giác kiên định như bây giờ, giống như lục bình trôi nổi cuối cùng cũng có điểm dừng chân, thế nhưng vẫn khiến
lòng cô tràn đầy lo lắng.
Loại cảm giác trái tim vốn đang đạm mạc lạnh lùng bỗng nhiên được sưởi ấm,
loại cảm giác vốn dĩ không có gì vướng bận lại đột nhiên xuất hiện thứ
ngăn cản bước chân mình, loại cảm giác như vậy giống như gông xiềng siết chặt lấy cô, khiến chân tay cô bị trói buộc. Cô vậy mà cùng Nghiêm Văn
Khâm yêu nhau, phần tình cảm này cô chưa bao giờ dám nghĩ đến, nếu chân
tướng bị bại lộ, kết cục sẽ như thế nào? Những chuyện này đều có thể dự
đoán được. Thế nhưng cô vẫn sẽ giống như trước đây, không phạm vào mục
đích ban đầu của mình, dù sao cô hiểu rất rõ chuyện gì mới quan trọng
với mình, tình yêu thật sự rất xa xỉ, cảm giác tuyệt vọng như vậy lại
khiến con người ta lưu luyến không buông.
"Văn Khâm.....". Diệp Tiêu Nhiên khẽ gọi.
"Hửm?".
"Tôi....". Diệp Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không nói nên lời.
Nghiêm Văn Khâm cúi đầu, nhìn nhìn cô, vươn tay vuốt ve gương mặt tinh
xảo kia, Diệp Tiêu Nhiên chỉ nhắm mắt hưởng thụ cảm xúc thoải mái từ
lòng bàn tay này mang đến.
"Tôi biết em đã trải qua quá khứ tang thương mà người khác không thể tưởng
tượng được, nhưng không quan trọng, đợi khi nào đúng lúc rồi, em sẽ tự
kể cho tôi nghe thôi. Nhưng tôi muốn em biết rằng, quá khứ của em tôi
không kịp tham dự, nhưng hiện tại và tương lại sau này em sẽ luôn luôn
có tôi, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, em sẽ không cô đơn, hiểu không?". Nghiêm Văn Khâm nâng mặt Diệp Tiêu Nhiên lên, nói xong liền ấn xuống
môi cô nụ hôn thật sâu. Diệp Tiêu Nhiên nhắm mắt cảm nhận sự gắn bó ôn
nhuận của nàng, nhiệt tình đáp lại, tay không tự giác chậm rãi vuốt ve
thân thể người kia, lại bị Nghiêm Văn Khâm chế trụ lại. Nàng cười nói:
"Trời sáng rồi, an phận một chút đi. Em ngủ thêm một lát, tôi đi làm bữa sáng cho em". Nói xong khẽ đẩy cô ra, đứng lên mặc áo rời khỏi phòng.
Diệp Tiêu Nhiên nằm xuống, nhìn căn phòng vốn dĩ đơn điệu bây giờ lại tràn
ngập hơi thở của người kia, giống như quanh thân còn lưu lại hương thơm
trên người Nghiêm Văn Khâm, khiến cho cô tham luyến không thôi. Cô nhắm
lại hai mắt, rất muốn đắm mình trong khoảng khắc hạnh phúc ngắn ngủi
này, thế nhưng cô biết mình không thể. Sau khi ý loạn tình mê sẽ phải
đối diện với sự thật, thân thế của nàng, kế hoạch của cô, mỗi bước đi
của cô không thể vì Nghiêm Văn Khâm mà trì hoãn.
Đang suy nghĩ thì di động vang lên, bên trong là tin nhắn được gửi đến.
"Kiêu tỷ, Hồng Tê đã tự sát ở Cảnh cục". Diệp Tiêu Nhiên buông điện
thoại, sự tình lần này lớn như vậy, em trai của Hồng Anh đã chết, Hồng
Anh chắc chắn sẽ phát điên, nếu Hồng Anh không bị phán tù chung thân hay tử hình thì nhất định sẽ hậu hoạn khó lường. Tuyệt đối không thể để ả
ta ra tù, cô không muốn bị một người như vậy uy hiếp đến tính mạng.
Nghiêm Văn Khâm căm hận ma túy như vậy thì chắc chắn sẽ không phán án nhẹ,
hiện giờ tàn đảng của Hồng Anh cũng không dám làm bậy, cây đổ bầy khỉ
tan, đạo lí này ở đâu cũng như nhau. Chỉ là không biết Trầm gia sẽ xử lý thế nào mà thôi, gần đây hắn có chút không an phận, mặc dù vẫn đi theo
sau lưng hắn, cũng biết được hắn mơ tưởng sắc đẹp của mình nhưng hắn vẫn luôn bảo trì thái độ trung lập. Hắn là con cáo già kinh nghiệm đầy
mình, nếu không phải năm xưa dựa vào một ai đó thì không có khả năng có
được thành tựu như hôm nay, chỉ là, người sau lưng hắn đến tột cùng là
kẻ nào?
Nhiều bí ẩn như
vậy, cũng nhiều chuyện tình liên lụy như vậy, bằng vào thực lực của cô
thì muốn đối phó mình Tô gia đã rất khó khăn. Cô là sợ nếu tra ra được
người đứng sau Tô gia không hề đơn giản thì nhất định việc tiếp cận chân tướng sẽ như một cái đầm nước sâu, không thấy được đáy, vĩnh viễn không biết bên dưới có bao nhiêu vẩn đục.
Diệp Tiêu Nhiên đơn giản mặc lại quần áo, ra khỏi phòng, nhìn thấy Nghiêm
Văn Khâm đang ở phòng bếp, cô chậm rãi tiến lại gần, thấy nàng đã buộc
tóc lên cao, chuyên tâm vào việc trên tay. Nàng nhẹ nhàng vén mấy sợi
tóc rơi xuống bên tai, dùng thìa khuấy đều cháo trong nồi, sau đó đem
nguyên liệu đã chuẩn bị tốt bỏ vào. Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy thì không
khỏi kéo lên khóe miệng, nếu mỗi ngày đều có thể bình thản bên nhau như
vậy, hẳn là sẽ rất hạnh phúc. Cô rón rén tiến lại gần để không bị phát
hiện, gần sát đến sau lưng Nghiêm Văn Khâm, vươn tay ôm lấy thắt lưng
nàng, cằm tự nhiên đặt trên vai nàng.
"Làm sao lại ra đây?". Nghiêm Văn Khâm cảm giác được cỗ ấm áp phía sau, đầu
nhẹ nhàng ngửa ra, tay vuốt ve đôi tay đang đặt bên hông mình.
"Chị không ở bên thì người ta làm sao ngủ được?". Diệp Tiêu Nhiên nói xong
thì ngẩng đầu lên, áp má mình vào mặt Nghiêm Văn Khâm. Da thịt thân cận
như vậy khiến lòng Nghiêm Văn Khâm tràn đầy thoải mái, ý cười trên môi
nàng ngày càng nồng đậm, buông thìa trong tay xuống, xoay người ôm lấy
cổ Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Kiêu tỷ nhà chúng ta thật biết ăn nói".
"Còn không phải là do ở chung với thẩm phán đại nhân chị sao".
"Nhìn em rất có dáng làm bà chủ nha, lời nói ra cũng ngọt như vậy". Nghiêm
Văn Khâm nói xong điểm nhẹ chóp mũi Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên
không né tránh, bắt lấy tay nàng, hôn lên lòng bàn tay mềm mại kia, nói: "Làm bà chủ có cái gì tốt, không bằng đại thẩm phán như chị, chính là
lãnh đạo lớn a, ai cũng muốn bán mặt mũi cho".
"Ba hoa, đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn sáng". Nghiêm Văn Khâm liếc mắt cười
Diệp Tiêu Nhiên một cái, đẩy cô ra khỏi phòng bếp, Diệp Tiêu Nhiên cười
cười nói: "Vâng vâng vâng, lãnh đạo!".
Khóe miệng Nghiêm Văn Khâm trước sau đều duy trì nụ cười hạnh phúc, hạnh
phúc này đã rất lâu rồi mới có được, nàng muốn quý trọng gấp bội, thế
nhưng nàng hiểu rất rõ, Diệp Tiêu Nhiên không phải người kia, những gì
hai người sắp đối mặt chắc chắn không phải sóng yên biển lặng, nhưng
Nghiêm Văn Khâm nàng đã quyết ý rồi, vô luận là sống hay chết, nàng nhất định ở bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên.
"Bà chủ vô cùng bận rộn a, không biết hôm nay có thời gian không?". Nghiêm
Văn Khâm thu thập phòng bếp xong ló đầu ra hỏi, Diệp Tiêu Nhiên do dự
một lát, nghĩ nghĩ hỏi lại: "Lãnh đạo có phân phó gì?".
"Mang em đến một nơi". Nghiêm Văn Khâm ra khỏi phòng bếp, ý cười kéo dài, nói.
"Nhìn biểu tình này của chị, không phải là muốn mang tôi đi gặp cha mẹ chứ?". Diệp Tiêu Nhiên vui đùa, tỏ vẻ khẩn trương nói.
"Vợ xấu nhanh như vậy đã muốn gặp cha mẹ chồng?". Nói xong lôi kéo tay Diệp Tiêu Nhiên ra cửa, cái này thật khiến Diệp Tiêu Nhiên không vui, rút
lại cánh tay, trừng mắt nhìn nàng, nói: "Chị nói ai là vợ xấu?".
"Người nào hỏi thì chính là người đó a". Nghiêm Văn Khâm không để ý nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Nghiêm Văn Khâm, chị......". Dạ Kiêu luôn luôn bình tĩnh lãnh ngạo giờ này thế nhưng lại bị Nghiêm Văn Khâm nói đến tức đỏ mặt, rồi lại không có đường phản bác, chỉ phải nâng cước bộ đuổi theo nàng.
Đi đến gara Nghiêm Văn Khâm có chút do dự đứng lại, Diệp Tiêu Nhiên nhìn
thấy thì hỏi: "Làm sao vậy? Không phải muốn mang tôi đi gặp cha mẹ
sao?". Nghiêm Văn Khâm liếc mắt trừng cô, tự mình đi đến ghế phụ lái,
trực tiếp ngồi lên, nói: "Em lái đi".
"Xe của chị sao lại kêu tôi lái?". Diệp Tiêu Nhiên một chút không lĩnh ngộ
được cảm giác thẹn thùng lúc này của Nghiêm Văn Khâm, có chút mở mịt hỏi lại. Diệp Tiêu Nhiên tuyệt đỉnh thông mình bây giờ lại không nghĩ đến
nguyên nhân động tác nho nhỏ kia của Nghiêm Văn Khâm, trong lòng còn
mang tư tâm cãi lại muốn báo thù chuyện lúc nãy.
"Ngu ngốc, bảo em lái thì em cứ lái đi". Nghiêm Văn Khâm có chút khó thở,
người này bình thường vô cùng trí tuệ, thế mà đến thời điểm mấu chốt
liền ngốc nghếch như vậy, nhưng mà cũng đáng yêu muốn chết, chỉ là loại
chuyện này vẫn khiến Nghiêm Văn Khâm thẹn thùng mở miệng.
"Tôi có thể lái a, nhưng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ lãnh đạo". Diệp
Tiêu Nhiên ngồi xuống ghế lái, vẫn dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn gương mặt
phiếm hồng của Nghiêm Văn Khâm. Cô nhìn nàng, thân thủ vươn tay xoa xoa
mặt nàng đã có chút nóng lên, nghĩ nghĩ một hồi thì liền hiểu được, lập
tức ngồi thẳng người, nói: "Tôi lái, tôi sẽ lái a, để cho ai kia lái xe
là chuyện tương đối nguy hiểm nha".
"Diệp Tiêu Nhiên!!". Nghiêm Văn Khâm giận kêu một tiếng, xe đã muốn ra khỏi tiểu khu.
"Miểu Tùng mộ viên". Nghiêm Văn Khâm thu hồi ý cười trên mặt, tức giận vừa
rồi ngay tức khắc trở nên bình tĩnh như nước, Diệp Tiêu Nhiên không hỏi
nhiểu, ngựa quen đường cũ đi về nơi quen thuộc.
Dọc đường đi hai người vẫn như trước kia, không nói gì nhiều với nhau. Tình cảnh gặp nhau lần đó khiện lên rõ ràng, Diệp Tiêu Nhiên sẽ không bao
giờ quên được thân ảnh nhìn từ xa của Nghiêm Văn Khâm khi ở mộ viên. Mà
Nghiêm Văn Khâm càng khó quên được kinh diễm khi gặp mặt Diệp Tiêu
Nhiên, chỉ là nàng không biết đó không phải là lần đầu hai người gặp
nhau, càng không biết lần ngẫu ngộ đó chẳng qua chỉ là do Diệp Tiêu
Nhiên cố ý an bài mà thôi.
Có lẽ trong lòng biết được tất cả những gì phát sinh không phải là ý trời
mà là sắp xếp, Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhớ đến Dạ Kiêu trước kia, là một
người không có gì bó buộc, vậy mà bây giờ trái tim như được tẩm ngọt,
cho dù khí chất lãnh diễm trời sinh cũng hiện lên một tia nhu hòa.
Nơi đây một mảnh xanh ngát, cho dùng là nơi chia cách thiên đường và nhân
gian, trong không khí cũng tản ra chút bi thương, nhưng bởi vì có hai
thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, lại phá lệ nổi bật lên.
Nghiêm Văn Khâm vẫn luôn nắm lấy tay Diệp Tiêu Nhiên, hai người mười ngón
tương khấu, không biết từ khi nào thì lòng bàn tay lạnh lẽo kia cũng dần có độ ấm. Có lẽ từ lần đầu tiên nắm tay nhau, hai người đã tâm ý tương
thông, đem sự ấm áp của mình truyền đến trong lòng đối phương, đẩy mãi
cũng không đi.
Hai người
đi đến địa phương quen thuộc, là nơi mà Diệp Tiêu Nhiên luôn đứng xa xa
nhìn lại, càng là nơi mà Nghiêm Văn Khâm hằng năm mặc kệ gió mưa bão
bùng đều đến cho bằng được. Khuôn mặt tươi cười quen thuộc hiện lên trên bia mộ, làm cho Diệp Tiêu Nhiên trong nháy mắt hiểu được tất cả, cô gái tràn ngập ý cười kia, còn có khung ảnh trên đầu giường, tất cả quá khứ
của Nghiêm Văn Khâm, giống như trong chớp mắt liền sáng tỏ trong đầu cô.
Cô nắm chặt tay Nghiêm Văn Khâm, biểu tình trên mặt nàng lại bình tĩnh như nước, những năm gần đây nàng đã tích đọng được một tầng lạnh nhạt trên
người mình, là bởi vì đã trải qua nỗi đau sinh li tử biệt quá lớn, lại
càng là vì những năm tháng ma quỷ đã luyện nên.
"Thư Thấm Tuyết chi mộ". Cái tên cỡ nào êm tai dễ nghe, cùng với nụ cười
xinh đẹp như ánh mặt trời kia, dung hợp một chỗ, đây chính là thiên hạ
trong lòng nàng nhiều năm qua, Diệp Tiêu Nhiên nhìn bia mộ mà có chút
thất thần, thật lâu không nói được gì.
"Thấm Tuyết là bạn học của tôi, nếu em ấy không ra đi thì hẳn là bằng tuổi
với em. Chúng tôi biết nhau khi tôi 25 tuổi, em ấy 23, chính là thời
điểm tốt đẹp nhất. Những năm tháng yêu nhau cũng là tươi đẹp nhất, rồi
lại ly biệt nhau trong lúc hạnh phúc nhất. Em ấy bị ung thư giai đoạn
cuối, ở bệnh viện tranh đấu giành giật sinh mạng suốt ba năm, nhận hết
tra tấn thống khổ, nhưng vẫn luôn mỉm cười khi đối mặt với mọi người.
Lần giải phẫu cửu tử nhất sinh cuối cùng đó, em ấy đã hôn mê bất tỉnh,
nếu không phẫu thuật thì không thể sống qua đêm. Không một ai dám kí tên lên đơn đồng ý phẫu thuật, cuối cùng thì người nhà em ấy giao cho tôi
quyền quyết định". Nghiêm Văn Khâm nói đến đây, ngữ khí hơi trùng xuống, chìm vào kí ức thống khổ năm nào.
Chuyện cũ hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, nàng muốn đem hết thảy nói cho Diệp Tiêu Nhiên, để cô biết được quá khứ của mình, tình cảm của mình, để cô
biết rõ, hiểu rõ thật đầy đủ một Nghiêm Văn Khâm.
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh là Thư Thấm Tuyết, bên ngoài là tiếng khóc
ai oán tuyệt vọng của người thân vọng ra khiến mọi người cảm thấy thê
lương, đó là tâm đau đớn như nát vụn, khiến bọn họ không thể đối mặt với việc sắp mất đi con gái.
"Chị Văn Khâm, cầu xin chị, chị ấy nhất định hi vọng người kí tên đồng ý là
chị". Vu Bối Nhi lôi kéo áo Nghiêm Văn Khâm, khóc nói, hai tay Nghiêm
Văn Khâm nắm chặt thành quả đấm, nhìn chằm chắm giấy phẫu thuật, sợ hãi
không dám cầm bút.
"Văn Khâm, đời này của Thấm Tuyết chuyện vui vẻ nhất chính là gặp được con,
có con thì con bé mới có quãng thời gian cuối cùng hạnh phúc như vậy.
Con hãy hoàn thành tâm nguyện của con bé đi". Mẹ của Thư Thấm Tuyết khóc nói.
"Dì....". Vu Bối Nhi cùng Thư mẹ khóc thành một đoàn, tiếng khóc thê lương chui vào
lỗi tai nàng, chui vào lòng Nghiêm Văn Khâm, đau đớn như vậy, bất lực
như vậy.
Nàng nâng bút, hai tay run rẩy, hạ tâm đặt bút, nhanh chóng ký tên của mình lên
đấy, nước mắt từ khóe mắt không thể giữ được nữa, vô thanh vô tức trượt
dài trên má.
Thư
Thấm Tuyết không vượt qua được lần phẫu thuật đó, trước khi ra đi em cố
gắng mở mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm không ngừng rơi lệ,
siết chặt tay em, muốn giữ em lại, nhưng rồi lại không đành lòng để em
phải chịu thêm đau đớn giày vò.
"Thấm Tuyết, chị sẽ chăm sóc thật tốt chú và dì, còn có Bối Nhi nữa. Em yên
tâm đi đi". Nghiêm Văn Khâm cầm tay nàng đặt bên môi mình, nước mắt thấm ướt bàn tay gầy yếu lạnh lẽo của Thư Thấm Tuyết, cũng giống như đang
đóng băng trái tim nàng. Thư Thấm Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Văn
Khâm, trong mắt tràn đầy lệ nóng hổi, tầm mắt dần dần mơ hồ, cuối cùng
vẫn bị bóng tối nuốt chửng.
Tiếng khóc dù có thê lương bao nhiêu cũng không đủ níu kéo người thiếu nữ đó
nữa, em mới chỉ hai mươi tám tuổi mà đã như đóa hoa rơi rụng, loại đau
xót này có mấy ai có thể đối mặt. Mà người con gái cùng với em năm năm
yêu nhau vẫn kiên nhẫn chờ đến giây cuối cùng, là chính tay nàng để em
ra đi, giấy đồng ý phẫu thuật kia không khác gì giấy sinh tử, nàng không thể không cầm bút nhưng nàng vẫn muốn kéo dài lý tưởng của Thư Thấm
Tuyết khi còn sống, đường đường chính chính là một thẩm phán, một lần
làm chính là năm năm đã qua.
"Thì ra chị luôn giữ vững tín ngưỡng của mình, giữ gìn công lý, đều là muốn
làm thay cô ấy". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên cảm khái, rốt cuộc hiểu được cỗ kiên trì tín ngưỡng kia của Nghiêm Văn Khâm.
"Tôi với Thấm Tuyết là bạn học ở viện pháp luật, mơ ước của em ấy là làm
kiểm sát trưởng, lúc ấy tôi đang đứng giữ việc lựa chọn trở về kinh
doanh và đi đào tạo chuyên sâu chuyên ngành luật. Chính là Thấm Tuyết
giúp tôi kiên trì hoàn thành lý tưởng của mình. Bối Nhi học ở học viện
âm nhạc, tuy chỉ là chị em họ với Thấm Tuyết, nhưng em ấy từ nhỏ đã được gởi nuôi trong nhà Thấm Tuyết, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm
như chị em ruột thịt, giống như tình cảm của tôi và Văn Huy, cho nên lúc Bối Nhi gặp chuyện, tôi luôn vô cùng lo lắng". Nói xong thì than nhẹ
một hơi.
Nhìn Nghiêm Văn
Khâm rồi nhìn về bia mộ trước mặt, Diệp Tiêu Nhiên một trận đau lòng, cô nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Nghiêm Văn Khâm, nhìn người trên bia mộ,
nói: "Thấm Tuyết, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô chăm sóc Văn Khâm thật
tốt". Nghe được lời nói của Diệp Tiêu Nhiên, Nghiêm Văn Khâm quay đầu,
nhẹ nhàng tựa vào lòng cô, nói: "Tôi có thể thản nhiên nói với em những
chuyện này, chứng tỏ tôi đã buông tha rất nhiều. Tôi là cần Thấm Tuyết
chúc phúc, càng muốn khẳng định với em, cho nên mới mang em đến đây".
Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, trong lòng xuất hiện cảm giác trầm trọng nhàn nhạt, cô rất muốn nói ra một câu "Con đường sau này có tôi đi với chị", thế
nhưng cô không có cách nào mở miệng, hứa hẹn nói ra rất dễ nhưng cô biết mình làm không được. Đừng nói đến việc cùng yêu nhau với Nghiêm Văn
Khâm là dựa trên mục đích lợi dụng mới tiếp cận nàng, tương lai của cô
là phụ thuộc vào sự trợ giúp của Nghiêm Văn Khâm để thi triển quyền
cước, chỉ đơn giản nói đến trong quá trình này có bao nhiêu nguy hiểm,
cô biết rõ, chỉ cần một lần Nghiêm Văn Khâm chịu thương kia đã nói lên
tất cả.
Cô có thể không
quan tâm sống chết của mình, chẳng sợ cá chết rách lưới, cô có thể dùng
thủ đoạn bất nhân giải quyết, nhưng nếu bây giờ xuất hiện thêm việc
Nghiêm Văn Khâm biết cô vì muốn lợi dụng nàng mới tiếp cận thì với mối
thâm tình như thế cô sẽ giải quyết như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn một
người từng mất đi người yêu lại thêm một lần chịu đau nữa sao? Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến đây thì tích tụ trong lòng càng sâu, lại giật mình sợ
hãi, không dám nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy ý cười trên bia mộ kia. Cô ấy mới là người yêu chân chính của Nghiêm Văn Khâm, cũng là sinh mạng của
Nghiêm Văn Khâm, còn cô, một con người âm u thâm trầm như thế này, làm
gì có tư cách xứng đôi với đại pháp quan Nghiêm Văn Khâm kia chứ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT