“Thu phục? Vì cái gì muốn thu phục.” Lý Tri Mân lạnh lùng mà đem bút
trong tay bút ném vào ống đựng bút, “Có một số người, chỉ cần lấy lợi
lộc ra để sử dụng, không cần đi thu phục, cũng không có giá trị thu
phục.”
Tống Triêm nhìn Lý Tri Mân, cảm thấy từ ngày đem tiểu nha
đầu để lại căn nhà kia rồi chính mình đi về thì hắn cứ giữ thần thái
lạnh băng ấy. Tuy rằng ngày thường hắn cũng đều lãnh đạm như vậy nhưng
người quen thuộc vẫn cảm giác được hắn đang không vui và cố áp chế một
cỗ phẫn nộ —— hoàn toàn không biết lý do là gì.
Tống Triêm cảm
giác vô cùng đau đầu: “Hiện giờ mà ngay cả ta cũng không biết Vương gia
đến tột cùng có biện pháp nào. Bành Định Phong hiển nhiên là muốn thoái
thác, Vương gia lại đem Triệu nữ quan để lại cho Ứng gia huynh đệ, không sợ sự tình sẽ bị phá hỏng sao?” Ông ta nói giỡn: “Cũng không sợ nha đầu bị Ứng gia huynh đệ bắt cóc a? Thật là tổn thất lớn a.”
Lý Tri
Mân hừ lạnh một tiếng: “Nàng có chủ ý thật sự. Tống tiên sinh dạy ra cao đồ, tâm cao khí ngạo, kể cả Ứng gia huynh đệ cũng không trị được nàng
đâu.” Trong lòng hắn tự bỏ thêm một câu, chính là bổn vương mà nàng ta
còn chướng mắt kìa.
Tống Triêm nhìn sắc mặt Lý Tri Mân đen như mực thì thở dài, không dám nói tiếp.
Cùng lúc đó, tâm tình của Dương Nhất Phàm lại thập phần nhẹ nhàng vui sướиɠ. Hắn bị phái đi làm một công việc khá nhàn tản là mang theo 500 tên lính đi bảo vệ Tần Vương.
Ngày đầu tiên tới đây Vương gia liền thưởng không ít tiền thưởng, còn thưởng yến hội, đã thế lại không cấm rượu. Vị thống lĩnh thị vệ Cao Linh Quân bên người Vương gia còn trực tiếp hỏi
nơi nào đồ ăn tốt nhất rồi đi mời mấy tướng lãnh của thứ sử phủ đi ăn
uống một trận ra trò. Binh lính cũng được thưởng không ít cơm canh, thậm chí còn có rượu ngon: “Khẳng định không thể uống say, chúng ta phải đi
làm mà. Nhưng mà trời lạnh thế này thì uống một chút cho tay chân ấm áp
thì càng làm việc tốt hơn đâu! Vương gia là chủ tử nhân hậu, chỉ cần
việc sai xuống dưới làm xong thì những cái còn lại đều không ngại!”
Cao Linh Quân uống đến đầy mặt hồng hào, cũng không kiêng kị gì. Lúc trở về đúng lúc thấy Vương gia có việc phân phó thì hắn liền cứ cái bộ dáng đó mà đi gặp chủ tử. Dương Nhất Phàm thấy thế thì cũng toát mồ hôi thay
hắn nhưng lúc trở về cũng không thấy hắn giống như bị vấn tội, trêи mặt
thập phần bình thường: “Vương gia nói bên này thật sự là lạnh đến lợi
hại nên để các huynh đệ ngày mai đi đến thôn trang có suối nước nóng.
Bởi vì thời gian có chút gấp nên còn thưởng một xâu tiền cho các huynh
đệ, ngày mai tốt xấu gì cũng bảo bọn họ cho cái mặt mũi mà hầu hạ Vương
gia cho tốt. Nghe nói bên kia rau dưa gì đều có, còn có chút trái cây
mới mẻ, tất nhiên cũng sẽ có thưởng!” Nói xong hắn cũng không thèm để ý
đem một chuỗi tiền ném cho Dương Nhất Phàm: “Huynh đệ cầm đi uống rượu
đi!”
Dương Nhất Phàm có chút thập phần ngượng ngùng nói: “Sao
chúng ta có thể không biết xấu hổ, hôm nay mới làm phiền huynh đệ ngài
một bữa……”
“Aizzz, huynh khách khí gì! Vương gia thường xuyên
thưởng xuống dưới! Đây cũng không tính là gì —— Vương gia của chúng ta
chính là đích trưởng tử của kim thượng! Tuy rằng không phải Thái Tử,
nhưng là……” Cao Linh Quân ghé sát vào tai Dương Nhất Phàm, mùi rượu phun đến trêи mặt hắn, mà tên kia lại tự cho là đã nói rất nhỏ rồi nhưng vẫn là rất lớn giọng nói: “Thái Tử có cái gì tốt đâu! Trong kinh đều bị các đại thần nhìn chằm chằm, hơi chút không đúng đều bị buộc tội! Vương gia của chúng ta thì khác, ăn nhậu, chơi bời đều tùy tiện! Muốn làm gì thì
làm! Huynh đệ chúng ta ở vương phủ làm việc, ở trong kinh cũng đường
hoàng mà đi ngang đó, kể cả Kinh Triệu Doãn cũng không dám đem chúng ta
làm gì! Huynh đệ lần sau đi kinh thành, chúng ta sẽ đưa ngươi tới nhà
thổ tốt nhất nha!” Cao Linh Quân vỗ ngực, lớn tiếng nói, một bộ dáng
chân thành không gì giấu diếm.
Dương Nhất Phàm thập phần xấu hổ
mà nhìn xung quanh, lại nhìn đến bọn thị vệ phía sau Cao Linh Quân đều
là bộ dáng tập mãi thành thói quen, thậm chí có kẻ còn cười ồn ào nói:
“Cao thống lĩnh! Bổng lộ của ngài đều đã thua hết, chẳng lẽ ngài đang dụ dỗ người khác đi trả tiền thay cho ngài hả?”
Cao Linh Quân phất
tay: “Các ngươi biết cái gì! Tiểu Liễu Nhi là thiệt tình thích ta! Vương gia nói, nếu là ta thật sự thích thì có thể giúp ta mai mối, nói Kinh
Triệu Doãn đem bỏ nhạc tịch của Tiểu Liễu Nhi đi, rồi còn thưởng cho ta
đồ đạc, và còn tứ hôn nữa kìa!”
Mấy cái thị vệ đều che miệng
cười: “Ngài đúng là bắt nạt Vương gia tốt tính đi. Năm trước ngài còn vì Tiểu Vân Nhi mà muốn chết muốn sống đâu, năm nay lại là Tiểu Liễu Nhi,
sang năm không khéo lại có cái gì mẫu đơn nhi, Vương gia mà muốn tứ hôn
cho ngài thì đúng là phải làm vài lần a.”
Cao Linh Quân ha hả mà
cười, Dương Nhất Phàm cũng nở nụ cười, nhưng thật ra đối với vị Vương
gia không thích nói chuyện kia cũng thêm chút hảo cảm. Hóa ra vị thiếu
niên Vương gia này lại bình dị gần gũi như vậy. Cũng đúng thôi, nếu
không cần kế thừa ngôi vị hoàng đế thì tự nhiên là sẽ thoải mái mà tận
hưởng phú quý, muốn tự tại thế nào thì liền tự tại thế ấy. Dù sao người
ta cũng là phượng tử long tôn, đối xử với người hầu hào phóng chút thì
cũng không phải quá kỳ quái, dù sao bọn họ cũng tiêu không hết tiền.
Ngày hôm sau quả nhiên Vương gia liền khởi hành tới thôn trang có suối nước
nóng. Quãng đường cũng không xa, chạng vạng liền đã đến sơn trang. Quả
nhiên người ở thôn trang đã chuẩn bị tiến lên đón tiếp Vương gia vào
nghỉ tạm. Tướng lãnh bọn họ cũng nhận được an bài vô cùng thỏa đáng. Mấy con gà ngống béo nhất đều được giết thịt, lại giết một con dê dâng lên. Rượu trong trang ủ cũng thật tốt, tuy rằng rau dưa không có gì mới lạ
nhưng lại có đám bí đỏ, đậu giá và măng rất là tươi ngon. Mặt khác trong thôn trang còn mang đến quần áo giữ ấm tuy làm thô nhưng vô cùng ấp áp, nói là do Vương gia công đạo xuống dưới để bọn họ không được bạc đãi
nhóm lính đi theo. Áo vải màu lam mới tinh phủ lên trêи quan phục khiến
khí thế bọn họ nhất thời cũng khác hẳn, vài người đứng một chỗ liền tức
khắc mà có một loại khí thế hùng tráng.
Binh lính của thứ sử phủ
phần lớn là dân bản địa hưởng ứng lệnh triệu tập. Ngày thường bọn họ
trồng trọt, khi quan phủ có lệnh đi thực hiện binh dịch thì bọn họ sẽ
phải đi. Vũ khí trang bị, thậm chí ngựa bọn họ đều phải tự chuẩn bị.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, binh lính chính quy thuộc quan phủ càng
ngày càng ít. Bọn họ đa phần là phải làm việc khổ sai, lại còn tốn kém,
không thể so được với binh lính do các tiết độ sứ tự dưỡng. Hiện tại
bỗng nhiên bọn họ gặp được một vị vị Vương gia nhân hậu, được ăn ngon,
uống tốt, còn phát quần áo, lại có tiền thưởng thì mỗi người đều mừng rỡ cười như nở hoa, thiệt tình ước gì Vương gia ở lại chỗ này lâu lâu một
chút, để bọn họ được thống kɧօáϊ một phen.
Thôn trang này có suối nước nóng nên đặc biệt ấm áp. Vừa mới ở thôn trang ngủ một giấc an ổn
thì ngày hôm sau đám binh lính thứ sử phủ đã bị đánh thức dậy sớm.
Lúc Dương Nhất Phàm đứng dậy đi ra ngoài thì nhìn thấy đám binh lính vương
phủ đang lộn xộn tìm cái gì đó trong thôn trang. Dương Nhất Phàm tùy tay ngăn cản một thị vệ hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi có việc gì xảy ra
vậy?”
Thị vệ kia lớn tiếng nói: “Chúng ta đang tìm mèo a! Mèo của Vương gia không thấy đâu nữa!” Nói xong hắn lại vội vàng chạy đi nơi
nơi tìm kiếm.
Mèo hả? Dương Nhất Phàm mặt đầy nghi vấn, mờ mịt đi trong chốc lát, thấy bọn thị vệ đều căng thẳng tìm kiếm, giống như đang gặp chuyện đại sự vậy. Hắn đứng đó cũng không được nên cũng đành đi
thêm vài bước. Lúc này hắn nhìn thấy Cao Linh Quân đang xoa eo mắng
người: “Ngày thường cho các ngươi ăn ngon uống tốt vậy mà chỉ có con mèo chạy mất cũng chưa thấy các ngươi tìm được! Thế nuôi các ngươi còn có
ích lợi gì? Nếu vẫn không tìm được, trở về trong kinh, mỗi người tự cuốn gói khỏi Nam nha đi! Huynh đệ a! Để tâm vào chút! Hiện giờ mọi người
đều nói chỉ dùng cấm quân của Bắc nha, nói Nam nha mười hai vệ chúng ta
đều là đồ bỏ, có một con mèo cũng không quản được tốt!”
Dương Nhất Phàm căng thẳng mà đi lên, cẩn thận hỏi: “Cao thống lĩnh…… Ngài đây là……”
Cao Linh Quân lại mắng một câu: “Đều là đám giá áo túi cơm!” Mắng xong hắn
mới thập phần không cam lòng mà nhìn về phía Dương Nhất Phàm: “Đừng nói
nữa a! Vương gia bên người có một nữ quan vô cùng được sủng ái. Lần này
nàng ta tùy giá đi tuần, có mang theo con mèo mình nuôi. Con mèo này
nàng ta nuôi nhiều năm rồi, tối hôm qua đến chỗ mới, đại khái không quen thuộc nên con mèo lớn như thế mà mới một đêm đã không thấy đâu! Đây là
chuyện gì a? Nhiều người như thế nhưng lại không coi chừng nổi một con
mèo a!”
Dương Nhất Phàm ngây người: “Mèo của nữ quan bên người
Vương gia nuôi sao?” Hắn thập phần cẩn thận nói: “Mèo thì không phải
toàn đi hoang sao? Cả đêm không thấy là bình thường, lúc nào đói bụng
thì nó sẽ tự nhiên về. Lại nói…… nữ quan bên người Vương gia cũng không
thể vì một chuyện này mà sai sử Cao đại nhân ngài đi.”
Cao Linh
Quân thập phần không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Ngươi không hiểu! Mấy quý
nhân trong cung nuôi mèo thì đều được tắm rửa sạch sẽ để trong lồng,
trêи cổ có một quả chuông, cũng sẽ không chạy loạn. Con mèo kia nghe nói thập phần quý báu, là do Thượng Quan gia trưởng công tử đưa. Thượng
Quan Khiêm ngươi cũng biết đi? Đích trưởng tử nhà hắn tặng mèo thì làm
sao giống mèo hoang ở bên ngoài được? Lại nói, con mèo đều được nhốt
trong lồng sắt, không biết vì sao chạy ra được. Triệu thượng cung đang
khóc lóc thảm thiết kia kìa. Mà người này Vương gia sủng ái vô cùng,
ngươi có hiểu không? Nếu là không tìm được thì lần này chúng ta không
xong rồi, trở về đều bị biếm ra canh cửa cung cũng không biết chừng!”
Dương Nhất Phàm thập phần đồng tình mà nhìn Cao Linh Quân, lại cảm thấy mình
bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Đi theo một vị nhàn vương, không phải mỗi
ngày không có việc gì làm mà chỉ toàn là đi giúp quý nhân đi tìm chó mèo hay sao? Đây cũng không tính là việc khổ sai gì, bổng lộc lại tốt như
vậy, lại thường thường có tiền thưởng, so ra thì đúng là đáng giá.
Lúc này có một thị vệ chạy đến lớn giọng đưa tin: “Cao thống lĩnh! Nghe một tá điền giặt quần áo trong thôn trang nói nhìn thấy một con mèo trắng
chạy đến sau núi! Trêи trán nó có một nhúm lông đen, ở đuôi cũng thế!”
Cao Linh Quân vỗ đùi một cái nói: “Không sai! Chính là con mèo đó, gọi là
cái gì mà thương đao gì đó! Kêu các huynh đệ đều đến sau núi tìm đi!”
Thị vệ kia nói: “Nhưng sau núi có chút lớn……”
Dương Nhất Phàm lúc này xoa xoa tay nói: “Cái này dễ thôi, huynh đệ chúng ta cũng đi giúp đỡ là được mà.”
Cao Linh Quân vô cùng vui mừng nói: “Vậy đa tạ Dương thống lĩnh!” Nhìn
Dương Nhất Phàm quả nhiên phái thân binh đi hỗ trợ người của mình, chỉ
để lại một trăm người thủ thôn trang, còn toàn bộ đều lên núi hỗ trợ tìm mèo thì Cao Linh Quân dắt tay Dương Nhất Phàm thân mật nói: “Có huynh
đệ hỗ trợ thì dễ rồi. Chờ tìm được con mèo này thì bên trêи tất cả
thưởng xuống dưới. Đến lúc đó lão ca ta tất không dám giấu diếm công lao của lão huynh, tiền thưởng toàn bộ đều là của mọi người!” Sau đó hắn
gọi người mang rượu tới: “Tối hôm qua uống nhiều quá, hôm nay đau đầu
phải không? Chúng ta uống chút rượu ấm, gọi là hồi hồn rượu, buổi sáng
ta còn bảo nhà bếp hầm con gà giải rượu, hiện giờ chắc đã được rồi, vừa
đúng để chúng ta nhắm rượu.” Hắn quả nhiên tìm được cái phòng, ngồi
xuống uống lên một ngụm rượu, vừa uống vừa nói đến phồn hoa trong kinh
thành: “Trong kinh thật tốt, lão huynh ngươi lần này nếu lọt vào mắt
Vương gia thì ta sẽ nói với ngài ấy một câu, để mọi người hộ tống xa giá về kinh, nói không chừng thuận thế liền có thể lưu lại, cũng tốt hơn
chỗ này của mọi người đúng không?” Dương Nhất Phàm nhíu mày nói: “Nam
nha là Binh Bộ quản, nghe nói đều là đệ tử con nhà huân quý, ta không
vào được đâu. Huống hồ ta nghe nói không phải thân nhi tử của Đông Dương công chúa chưởng quả nam nha sao?”
Cao Linh Quân hừ lạnh một
tiếng: “Ai dám không nể mặt Vương gia chứ?” Hắn đang nói hăng hái thì
lại thấy thị vệ thở gấp chạy vào báo: “Cao thống lĩnh, sau núi có công
trường, bên trong có binh lính của huyện nha vây quanh, nói bên trong có trọng phạm, muốn vào thì phải gửi thông báo cho huyện nha.”
Cao
Linh Quân liền tát một cái: “Gửi thông báo hả? Một huyện lệnh nho nhỏ
lại dám cùng Vương gia chúng ta lằng nhằng sao? Kinh Triệu Doãn cũng
không dám cùng vương phủ làm cái gì nữa là! Tìm một con mèo thôi còn
phải gửi thông báo! Những phạm nhân đó vạn nhất đem con mèo đi hầm thì
phải làm sao giờ? Con mèo của quý nhân mà có gì sơ xuất thì bọn họ có
đền nổi không? Nói với người của chúng ta cứ qua tìm đi! Tìm được rồi
Vương gia cao hứng thì chúng ta có ngày lành, nếu không tìm được thì……”
Cao Linh Quân âm trầm cười lạnh nói: “Đợi về canh cửa cung đi!”
Thị vị kia bị đánh đến lảo đảo, che mặt cúi đầu bất động, Cao Linh Quân
quát: “Còn không đi báo!” Thị vệ kia thấp giọng nói: “Đại nhân, chúng ta sớm đã nói nhưng những binh lính kia cũng không biết có phải ăn gan hùm mật gấu hay không mà dám nói không biết Tần Vương hay Đường vương gì,
bọn họ chỉ nhận lệnh của huyện nha. Huynh đệ chúng tôi cùng bọn họ lý
luận, bởi vì ít người nên bị thất thế … Chúng ta lần này mang theo có 50 người…… Sợ thật sự làm quá thì cũng không tốt……”
Cao Linh Quân
tức giận đến nghẹn họng: “Chúng ta là người của nam nha, ở trong kinh có ai dám khinh thường. Đến đám bắc nha cũng không dám cùng chúng ta đối
đầu, ngươi hiện tại nói cho ta xem cái nơi chim không thèm ỉa này thì có được mấy tên lính? Cơm các ngươi ăn đều đi đâu rồi?” Nói xong hắn đã
đứng lên, cầm đại đao nói: “Lão tử muốn nhìn xem là dế chuột nơi nào mà
đến chút quy củ này cũng không hiểu vậy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT