Ứng Vô Cữu lần này ra ngoài làm việc đích xác có mang theo mấy chục thân binh, cũng không tính là nhiều nhưng cũng đã ở đầy cả trạm dịch. Ứng gia tam huynh đệ sáng sớm ra cửa, lúc trở về lại mang theo một nữ tử mặc áo choàng, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Đám thân binh sôi nổi trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, nhìn ba vị tướng quân đem theo nữ tử đưa vào trong phòng, phái binh canh gác.

Người thì ở đây nhưng tin tức bọn họ phái người đi điều tra đã lục tục trở về: “Tần Vương ở Ký Châu tĩnh dưỡng, mấy ngày nay nói là thân mình không khoẻ nên đóng cửa không tiếp khách. Nhưng hôm qua đã triệu kiến Ký Châu thứ sử Bành Định Phong. Tra hỏi người đi theo Tần Vương thì nghe nói vì trường sử Thiệu Khang cùng với vài vị môn khách, còn có con cả Đậu Thanh của Đậu quốc cữu gia đang ở bên ngoài thay Vương gia tuần tra dân tình nên nữ quan đi theo cũng không biết tình hình cụ thể.”

“Việc phía bên mỏ đá là có, mười lăm mỗi tháng bọn họ sẽ đem đồ được khắc tốt ra ngoài bán, con đường vận chuyển đúng là qua Thanh Môn Nhai, số người đi áp tải đúng là cũng chỉ cho có, tầm mười binh sĩ. Bọn họ mỗi lần sẽ ở Ô Lâm trấn dừng lại một đêm, nói là để kiểm kê vật liệu đá. Đồ vật nặng như vậy, vô cớ dừng lại ở nơi đó thì chi phí bảo quản hẳn là không thấp nhưng bọn họ vẫn theo lệ thường mà làm điều kỳ quặc ấy. Mặt khác tuy rằng đây là mỏ đá của nhà nước nhưng thứ sử Tôn Thiệu Chương lại là đồng hương với mưu sĩ Chử Thời Uyên của Đông Dương công chúa. Lúc trước mẫu thân phân tích tình thế trong triều cũng đã nói qua người này rất có thể là người của Đông Dương công chúa. Bọn họ ở nơi biên cương này mở cái mỏ đá, nhân công đều là tội phạm tử hình làm khổ dịch, đúng là phù hợp với phong cách của Chử Thời Uyên. Đông Dương công chúa mấy năm nay cũng qua tham đi, đám quan văn triều đình đều là cẩu thả mà an bài, đã hư thối vô cùng, mà biên quân thì càng là nát nhừ.”

Tin tức càng ngày càng giống như lời nha đầu kia nói nhưng có làm hay không thì Ứng gia tam huynh đệ lại có cách nhìn khác nhau.

“Đại ca! Huynh có phải thật sự bị nữ nhân kia mê hoặc rồi không? Việc này rõ ràng là cái bẫy! Vạn nhất cướp rồi, Tần Vương liền bán đứng chúng ta thì sẽ liên lụy trong nhà. Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, chúng ta làm xong việc thì nên nhanh chóng trở về, phụ thân mẫu thân đều nói chúng ta ở bên ngoài không cần sinh sự cơ mà.” Ứng Vô Hối ồn ào.

Ứng Vô Cữu bình tĩnh nói: “Tần Vương mưu hại Ứng gia thì được cái gì? Hắn là hoàng tử, mượn sức biên quân tự nhiên là so với náo loạn thì tốt hơn. Hắn hiện giờ lại không được thế, nếu muốn có chứng cứ để về sau uy hϊế͙p͙ chúng ta thì một kẻ không có thế như hắn, nói trắng ra là có muốn uy hϊế͙p͙ thì cũng phải xem có thực lực không đã.” Hắn nói lời này cũng không phải không đúng. Xưa nay tôn thất xuống dốc, thân thích của hoàng thất bình thường đều là không bằng quan viên có chút thực quyền. Chỉ xem đương kim thánh thượng lúc còn là thứ hoàng tử nghèo túng thì biết. Hiện giờ Tần Vương tuy rằng là đích trưởng tử của thánh thượng nhưng không phải Thái Tử. Lúc này tuổi hắn còn trẻ, vô luận như thế nào cũng không có khả năng liền trực tiếp trở mặt với trọng binh ở biên giới mà đến cả Hoàng Thượng và Đông Dương công chúa đều phải kiêng kị.

Ứng Vô Hối nghẹn lời: “Vậy làm sao khẳng định đây chính là Tần Vương? Xem hắn kéo cung như vậy, chỉ sợ là có kẻ khác mạo danh thay thế, lừa gạt chúng ta thôi.”

Ứng Vô Dự nói: “Tần Vương đích xác phụng chỉ tuần tra phong ấp, công báo ta đã thấy. Ta còn cùng với mẫu thân nói qua liệu có phải đương kim bắt đầu trọng dụng Tần Vương. Nếu người tuổi trẻ hôm qua chính là Tần Vương, thì tuổi tác đúng là tương đương, mà đương kim có đứa con tài giỏi thế này thì sợ là hoàng thành sẽ sớm không ổn.”

Hắn nhìn Ứng Vô Cữu: “Chuyện của hoàng gia đúng là không nên dây dưa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Có lẽ chúng ta nên thả nàng kia đi, làm như chưa từng có chuyện này.”

Ứng Vô Cữu nói: “Quân nhu cho biên quân đang căng thẳng. Phụ thân mẫu thân mấy ngày nay vì chuyện tiền nong mà đều rầu rĩ. Hiện giờ khoản tiền này nếu đúng là thật, lại là tiền bất nghĩa thì chúng ta nên lấy. Người làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết.”

Ứng Vô Dự nói: “Đại ca thực sự tin tưởng nàng kia sao?”

Ứng Vô Cữu dừng một chút không nói. Kẻ cầm quân, lúc trêи chiến trường, tứ phương xôn xao, thường thì tin tức đưa đến chưa chắc đã đáng tin, nhưng bọn họ vẫn phải quyết đoán mà làm. Bởi vậy thủ lĩnh càng lớn tuổi thì càng dựa vào trực giác mà đưa ra quyết định. Loại tự tin này rất khó giải thích với cấp dưới, vì thế chỉ hắn chỉ nói ngắn gọn một câu: “Đây là quân lệnh.”

Ứng Vô Dự cùng Ứng Vô Hối đứng lên nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”

Đây là Ứng gia gia phong nhất quán của Ứng gia. Thảo luận chỉ là có thể mỗi người phát biểu ý kiến của mình thậm chí có thể cãi nhau đánh lộn, nhưng một khi chủ soái đã ra quân lệnh thì quân lệnh như núi, người dưới phải phục tùng vô điều kiện. Đương nhiên nếu chiến bại thì chủ soái cũng phải tự nhận lỗi, gánh trách nhiệm.

Chín đứa con nuôi của Ứng gia đi theo nghĩa phụ, nghĩa mẫu chinh chiến tứ phương, tự nhiên tuân thủ nghiêm minh loại kỷ luật này. Tác phong làm việc này đã ngấm vào xương tủy bọn họ nên mặc dù còn nhiều nghi ngờ đối với việc này thì bọn họ vẫn cứ theo lời Ứng Vô Cữu mà làm, trước tiên là điều tra, sau đó là trù tính và an bài mọi việc.

Tại Ký Châu thứ sử phủ, thứ sử Bành Định Phong đang ngồi ở chủ vị, bên dưới là mưu sĩ tâm phúc Lữ Nham đang nói: “Đây là kế mượn đao giết người, đại nhân trăm triệu lần không thể trúng kế của Tần Vương a. Đến lúc đó xé rách mặt với Đông Dương công chúa rồi thì sự tình sẽ khó lường! Nghe nói vị Trịnh Tĩnh hạch tội Đông Dương công chúa về việc cách chức mấy ngàn nghiêng phong quan kia hiện giờ đã bị lưu đày, liên luỵ không ít người. Nghiêng phong quan vừa bị bãi nhiễm lại được khảo thí để bổ nhiệm lại. Nghe nói Nghiêm tướng đã đạt được nhất trí với Đông Dương công chúa, hai bên nhường nhịn lẫn nhau. Còn cái vị ở trêи kia thì có khác gì rối gỗ đâu? Căn bản không đạt được gì.”

Khóe miệng Bành Định Phong hơi hơi nhếch lên: “Cũng không phải là rối gỗ a. Ta đã thấy được thanh kiếm Thất Tinh Bắc Đẩu của thiên tử đang ở bên người Tần Vương —— cục diện này càng ngày càng phức tạp a.”

Lữ Nham bĩu môi: “Những nhân vật lớn đó bất quá đem quyền lực ra mà làm giao dịch, đều là vì bọn họ ích kỷ, nào có chỗ nào vì nước vì dân. Nói trắng ra là Đông Dương công chúa lần này giống như chó điên thế này không phải vì bị Trịnh Tĩnh chặt đứt đường tiền tài sao? Công trường đúc tiền lần này cũng không thuộc địa phận của chúng ta, đại nhân cho Tần Vương mượn bình thì chính là đắc tội Đông Dương công chúa rồi!”

Bành Định Phong như suy tư gì đó mà sờ sờ chòm râu của chính mình: “Vì nước vì dân a…… Lúc ta mới ra làm quan cũng rất có chí hướng —— đại khái cũng giống Tần Vương bây giờ, bây giờ quay đầu lại như đã qua trăm năm a!”

Lữ Nham đã theo Bành Định Phong mấy năm, lúc này trước mắt tối sầm, vội gục về phía trước can ngăn: “Đại nhân a! Ngài đừng có lúc này lại hứng lên chứ? Chúng ta bây giờ không phải rất tốt sao? Chúng ta phải đối phó với đám tiểu nhân bên người, mấy năm nay đều nhịn nhục làm được thỏa đáng mọi nơi. Chúng ta hiện tại ở địa phương thật sự thoải mái, cũng giúp tạo phúc một phương. Đại nhân ngài đã tận lực rồi a!”

Bành Định Phong cuốn cuốn tay áo, cuối cùng cũng nghiêm túc lại: “Nói giỡn đâu, ta kỳ thật là nghĩ Đông Dương công chúa lúc này đây kỳ thật đang gặp muôn vàn khó khăn. Nàng ta vì đám nghiêng phong kia mà không thể không nhượng bộ rất nhiều lợi ích cho đám Nghiêm Tôn. Chiêu này của Hoàng Thượng là thật sự cao minh a. Trước tiên để phía dưới trình tấu lên, Đông Dương kinh doanh mấy năm, bên người lại có cao nhân chỉ điểm, cây đã bám rễ nên người ngoài nhìn vào thì nghĩ lần này nàng ta không đau không ngứa, nhưng kỳ thật căn cơ đã động. Nhiều năm như vậy không có người nào dám vuốt râu hổ nhưng lần này Trịnh Tĩnh lại đại biểu cho thế gia, huân quý mà đứng lên tố giác. Kết quả hắn chỉ bị tạm thời cách chức, lưu đày thôi. Ngươi nghĩ bây giờ thiên hạ có còn cho rằng Đông Dương công chúa là không thể lay động, khó có thể đắc tội nữa không?”

Lữ Nham như suy tư gì: “Kể cả thế thì đại nhân cũng vạn lần không thể tham gia vào việc này a. Trịnh Tĩnh chính là thế gia con vợ cả, lại có thé gia huân quý làm hậu trường, nhất thời rơi đài thì cũng không tính là gì nhưng đại nhân ngài xuất thân nhà nghèo, để có được hôm nay không dễ dàng a.”

Bành Định Phong nheo lại đôi mắt: “Nhà nghèo…… Ha hả, cả đời cẩu thả mà sống thì có khác gì đám thế tộc mà chúng ta vẫn khinh bỉ chứ……”

Lữ Nham toát mồ hôi nói: “Đại nhân! Ngài ngàn vạn không cần xúc động, cần cân nhấc……”

Bành Định Phong từ từ thở dài: “Dưới trướng kẻ khác, cả người liền túng quẫn, rượu lạnh máu lạnh, đao kiếm dọc ngang, thật bi ai……” Ông ta lại nhìn Lữ Nham đang rất sốt ruột nói: “Được rồi, ta chỉ là cảm thấy đây cũng là thời cơ tốt để đầu cơ a. Thật ra mà nói đám Nghiêm Tôn đứng về phía Thái Tử là cảm thấy Thái Tử dễ thao túng lại nhân từ, lại là dòng chính. Ta lại cảm thấy Thái Tử bảo thủ không chịu thay đổi, khuyết thiếu chút huyết khí, không thể phá nổi cục diện bế tắc này của Đại Ung…… Ngược người bình thường như Tần Vương thật ra lại nhiều lần xuất quái chiêu, khiến người ta phải lau mắt mà nhìn a.”

Lông tơ của Lữ Nham đều dựng thẳng lên: “Đại nhân…… Hiện tại còn chưa phải thời điểm chọn đứng vào hàng ngũ nào a!”

Bành Định Phong nhướng lông mày, lười biếng nói: “Ai nói ta muốn đứng thành hàng với ai…… Vương gia nói trời quá lạnh, thân mình không thoải mái nên muốn đi thôn trang ngâm mình trong suối nước nóng tĩnh dưỡng. Nghe nói trêи đường có nhiều đạo tặc nên muốn mượn ta chút binh lính, dù có mượn nhiều chút thì cũng có sao, đó là Vương gia a! Ta luôn là kẻ bát diện linh lung, thuận lợi mọi bề, không chịu đắc tội với ai, cũng thích nịnh hót, ai có thể nói gì.”

Lữ Nham hơi hơi lau mồ hôi: “Vậy người lãnh binh là ai a?”

Bành Định Phong cười thâm trầm nói: “Dương Nhất Phàm.”

Lữ Nham nhẹ nhàng thở ra: “Cũng được, cũng được. Hắn là người ổn trọng, lão luyện thành thục, hẳn là sẽ không sinh sự —— dưới tình huống không có chứng cứ thì phải dặn hắn ngàn vạn không được xằng bậy, chỉ cần bảo vệ Vương gia an toàn, những cái khác không cần quản. Tương lai xảy ra chuyện gì thì chỉ cần đẩy lên người Vương gia là được.”

Bành Định Phong cười: “Dương Nhất Phàm là người trời sinh làm phó, mọi việc đều không dám ra quyết định, chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo. Nếu không ai chỉ huy thì hắn sẽ lâm vào hỗn loạn, thậm chí đơn giản là từ bỏ chức trách…… Hắn làm người yếu đuối, không áp chế được thủ hạ, những kẻ đó thích đánh bạc chơi nữ nhân, chỉ cần nói dối là hắn liền tin. Ta phiền hắn thật lâu rồi. Ta nói với bọn họ là Vương gia qua bên kia đi chơi, tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi bọn hắn, để bọn hắn thả lỏng.”

Lữ Nham thập phần hỗn loạn: “Đại nhân ý tứ là……”

Bành Định Phong tươi cười đầy mặt như một đóa hoa: “Ta muốn nhìn một chút xem trong thời gian ngắn ngủi, Vương gia đến tột cùng có biện pháp nào để thu phục đám người này không?” Ông ta rất có hứng thú mà vuốt cằm mình: “Ta vô cùng tò mò cùng chờ đợi a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play