Công Tôn Ngạc đi rồi, Ứng phu nhân lại cười nói: “Hoàng đế đúng là dụng
tâm, chính mình không ra mặt, lại để Công Tôn Ngạc tới nói với con
chuyện khó sinh năm xưa, cũng không biết là thật hay giả.” Vô luận như
thế nào, giờ khắc này bà cũng cảm tạ Hoàng Đế đã bảo vệ nữ nhi của bà.
Triệu Phác Chân giương mắt, có chút phiền muộn nói: “Ngài ấy khinh thường, cũng không đến mức phải nói dối trước mặt con.”
Ứng phu nhân suy nghĩ rồi nói: “Đại Ung cần một tân quân, Hoàng Đế cái gì
cũng tốt, chỉ có thanh danh không thể sinh ɖu͙ƈ trước đây là khiến đám
thần tử bất an. Hiện giờ có một Thái Tử khỏe mạnh thông minh xuất hiện
thì bọn họ sẽ được an tâm lớn. Con có ta và nghĩa phụ con duy trì, Bạch
gia trước sau cũng sẽ ủng hộ, huống chi con lại có một nhi một nữ hộ
thân, Hoàng Đế sẽ chỉ phải tôn trọng, che chở cho con.”
“Thượng
Quan Quân không đáng sợ, chờ Thượng Quan Khiêm phát hiện con chính là
Đức Phi thì bọn họ nhất định sẽ chuyển hướng duy trì ủng hộ con, ngôi vị Hoàng Hậu nhất định là của con.”
Triệu Phác Chân ngẩng đầu: “Mẫu thân hy vọng con tiến cung sao?”
Ứng phu nhân quay đầu: “Chúng ta nhiều năm xa cách, vất vả lắm mới được ở
bên nhau, sao ta lại không muốn giữ con lại chứ? Nhưng mà mấy năm nay
con vẫn buồn bực không vui, cảm xúc gì cũng giấu ở trong lòng, mà ta rốt cuộc cũng không thể nhìn con lớn lên, làm một người mẫu thân để con có
thể tâm sự mọi điều, đây là ta hổ thẹn với con. Nhân sinh ngắn ngủi, mỗi người đều có thứ mình muốn tìm kiếm. Trước đây ta từng nghi ngờ Ứng
Khâm có phải bị xuất thân thế gia của ta và dung mạo mê hoặc nhất thời
không? Có phải ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ hối hận hay không? Nhưng thời gian đã cho ta câu trả lời. Cho nên cửu ca của con ta mới đặt tên là
Ứng Vô Hối. Có rất nhiều thứ, nếu con không tự chứng thực, thì vĩnh viễn sẽ không có đáp án.”
“Đương nhiên, ta vĩnh viễn ủng hộ quyết
định của con, nếu con không muốn tiến cung cũng được, chỉ cần nói Bạch
thị nữ nhi đã chết bệnh……”
Triệu Phác Chân nhẹ nhàng nói: “Đức
Phi thì Đức phi —— không cần Hoàng Hậu.” Cho dù làm đến Hoàng Hậu thì
thế nào? Ở trong lòng hắn, sợ rằng nàng vẫn chỉ là một cung nữ hèn mọn
phụ thuộc vào hắn, lại không chịu nghe lời. Hiện giờ chẳng qua vì hai
đứa nhỏ nên hắn mới cho nàng một danh phận, hắn giờ đây cũng chẳng sợ
nàng sẽ tiết lộ bí mật của hắn nữa.
Mẫu thân đời này lang bạc kỳ
hồ, hà tất phải để bà vì nữ nhi như nàng mà nửa đời sau phải lo lắng hãi hùng? Phi tử nhất phẩm đã là điều mà nhiều quý nữ thế tộc cầu mà không
được, nàng lại từ chối thì cũng quá không biết điều.
Nàng chưa
bao giờ có được hắn, còn hắn lại được như ý nguyện, cái gì cũng có.
Nhưng nàng lại cố tình muốn biết, đến tột cùng là ai, mới xứng đáng làm
Hoàng Hậu của hắn. Một vấn đề vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng đó là nếu Thượng Quan Quân nguyện ý vì hắn sinh hài tử, vậy còn chỗ cho Triệu
Phác Chân nàng sao? Điều duy nhất khiến hắn coi trọng nàng có lẽ cũng
chỉ là vì nàng đã sinh được hoàng tử?
Cho dù Thượng Quan Quân là
con gái bà иɦũ ɦσα nhưng nếu hắn thích nàng ta thì có sao? Chẳng lẽ nàng nên đi nói với hắn, nàng mới là đích nữ của Thượng Quan gia, có xuất
thân cao quý, để hắn đừng coi thường nàng sao? Nếu Tần Vương điện hạ Lý
Tri Mân là kẻ mê tín, tin vào cái gọi là xuất thân cao quý cùng huyết
mạch chính thống thì hắn sớm đã nên nhận mệnh làm một nhàn vương bình
thường, chứ không phải một người cô độc yên lặng phấn đấu mấy năm nay,
ẩn mình để một bước lên trời.
Trước giờ hắn vẫn luôn miệt thị cái gọi là xuất thân và huyết mạch buồn cười.
Vì hài tử, hắn đã cho nàng lý do cùng bậc thang. Trong buổi loạn thế,
thiên hạ rung chuyển này đã chẳng còn chỗ nào cho nàng náu thân. Hắn là
đấng cứu thế của toàn bộ Đại Ung, một câu của hắn có thể đem đại phu tốt nhất đến, một cuộn thánh chỉ có thể quyết định nơi nàng và hài tử phải
đến, không thể lựa chọn. Hắn vẫn trước sau như một không cho người khác
cự tuyệt, ɖu͙ƈ vọng khống chế của hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Thủ đoạn của hắn ôn nhu, lại ẩn chứa ý tứ không được làm trái, khiến người ta không thể không làm theo yêu cầu của hắn.
Hắn thậm chí không thèm trưng cầu ý kiến của nàng một chút nào. Hắn đã là
thiên tử cửu ngũ chí tôn thì thiên hạ này là của hắn, mọi người nàng
quan tâm đều có thể bị một lời vàng ngọc của hắn quyết định vận mệnh.
Ngày rời khỏi Phạm Dương, Ứng gia tặng nàng của hồi môn chất đầy lên các xe
kéo dài vài dặm. Ứng Vô Cữu mang theo tám huynh đệ cưỡi ngựa tiễn đưa.
Ứng Vô Cữu vẫn giữ bộ dáng nghiêm cẩn trịnh trọng mà nói: “Muội muội,
lần này muội đi Lạc Dương, tuy huynh đệ chúng ta có quân chức trong
người nên không thể tùy tiện rời vị trí, nhưng một khi ngươi bị ủy
khuất, huynh đệ chúng ta vẫn sẽ vượt thiên sơn vạn thủy, không quản ngàn dặm đến chống lưng cho ngươi. Nếu ngươi thiếu cái gì thì chỉ cần cử
người đến cửa hàng của Ứng gia, cho dù là đồ trân quý thế nào thì chỉ
cần muội muốn chúng ta đều sẽ tìm về cho muội. Cho dù ông trời làm khó
muội thì chín huynh đệ chúng ta cũng sẽ chọc thủng trời vì muội! Con
nương, chúng ta sẽ hiếu thảo, muội chỉ cần vui vẻ, dưỡng cháu ngoại trai và cháu ngoại gái thật tốt là được.”
Ứng phu nhân vốn dĩ đã đỏ
mắt, nghe thấy Ứng Vô Cữu nói như vậy thì nước mắt lại rớt xuống: “Lần
này đi không giống những lần trước, nhưng con chỉ cầ nhớ rõ, đi lần này
là để giải khúc mắc cho con, không phải đưa cho để người khác chà đạp.
Con chỉ cần biết ta và các ca ca của con đều ủng hộ dù con tiến lên hay
lùi bước. Ta vẫn khỏe mạnh, con không cần lo lắng.”
Triệu Phác
Chân nhìn bà, trong lòng vô cùng luyến tiếc: “A nương ngàn vạn phải giữ
gìn, nữ nhi bất hiếu.” Nàng đỏ mắt, nhưng vẫn nhịn xuống, run giọng nói: “Mẫu thân, lần này đi, không phải nữ nhi vì tình. Mấy năm nay nữ nhi đã thấy hoàng gia thế tộc xa hoa lãng phí và tranh đấu, đã thấy lê dân bá
tánh sống cuộc đời bình đạm vui vẻ, trong lòng cũng có điều lĩnh ngộ. Ở
trong dân gian, nữ nhi có thể dạy vài nữ học sinh, để bọn họ có cuộc
sống tốt hơn. Nếu nhờ sức của mẫu thân và các huynh trưởng thì ta có thể ở thời loạn thế che chở dân đói một phương, để bọn họ không cần lưu
lạc, nhưng dù thế nào thì ta cũng chỉ có thể làm được đến thế. Lần này
đi lên ngôi cao, địa vị không giống trước, ta cũng muốn tận sức thử xem
có thể giúp càng nhiều người có được vận mệnh tốt hơn hay không.”
Nàng dừng một chút: “Đây cũng là lý do ta trước sau không hận nổi người kia. Tuy hắn phụ một mình ta nhưng lại cứu vớt muôn dân. Nói cho cùng hắn
chỉ là làm theo nguyện vọng của mình, ta cũng đi theo thứ mình muốn, đi
đến nơi cao, nhìn xem mình có thể làm được bộ dáng gì. Ta nghĩ đây chính là cái mà Đạo gia nói, ý nguyện của bản thân mới là đạo lý lớn nhất.”
Ứng phu nhân nói: “Chung quy mọi người đều có con đường của riêng mình, chỉ mong con vẫn nhớ đến mẫu thân luôn ở sau ủng hộ, mọi việc không cần
cưỡng ép, chỉ cần vui vẻ bình an, nếu không vui lập tức trở về, ta chờ.”
Triệu Phác Chân gật gật đầu: “Nếu không thể làm được gì thì tương lai ta sẽ
về dưới gối cha, nương để tẫn hiếu.” Sau khi từ biệt hồi lâu với đám
người Ứng phu nhân, nàng mới đem theo con trai và con gái lên đường đến
Lạc Dương.
Ở Thượng Dương Cung – Tiên Cư Điện của thành Lạc
Dương, Thượng Quan Quân cũng cũng đang cùng Thượng Quan lão phu nhân nói chuyện: “Thế mà nàng ta đã không tiếng động hạ sinh một trai một gái.
Mấy năm nay nàng ta đều đi theo Hoàng Thượng đánh giặc, sau đó Hoàng
Thượng trở về, chiến sự khẩn cấp, liền để nàng ta lại một chỗ an toàn,
cùng Lâm Nhữ trưởng công chúa ở cùng nhau, đến giờ Hoàng Thượng đăng cơ
liền đón người về.”
Thượng Quan lão phu nhân nói: “Ta đã nói rồi, ngươi phải tìm cách lung lạc Bạch gia nữ nhi. Nhưng ngươi chỉ tin cái
gì mà Hoàng đế không thể sinh ɖu͙ƈ, quất roi làm trò vui. Tất cả đều là
giả vờ, che mắt người trong khắp thiên hạ, lòng dạ sâu không lường được. Hài tử đều đã sinh hai đứa, nhưng ngươi lại chẳng biết gì, có thể thấy
được hắn đã sớm đề phòng Thượng Quan gia, hiện giờ cũng chỉ phong ngươi
là Quý Phi, không thể không lưu tâm.”
Thượng Quan Quân nói: “Hiện giờ phụ thân, đại ca, một văn một võ, tất cả đều đảm nhiệm chức vị quan trọng, Hoàng Thượng cũng phong ta làm Quý Phi, tương lai còn dài, hiện
giờ tất cả mọi người đều nghĩ làm cách nào loại trừ quân địch, thu phục
đất đai đã mất, nghênh đón Thái Thượng Hoàng cùng Sở Vương, chúng ta
cũng không cần so đo việc nhỏ này. Bạch thị rốt cuộc chỉ là nữ nhi nhà
thương gia, chẳng qua sinh được hai đứa nhỏ, lại vừa lúc Hoàng đế mới
đăng cơ, cần một vị Thái Tử để an lòng quân thần nên nàng ta mới được
lợi. Không phong Hoàng Hậu chẳng qua là vì hiện tại chưa an táng Đậu
Hoàng Hậu, Hoàng Thượng trong lòng đau thương. Nghe Văn Đồng nói, Hoàng
Thượng hiện giờ mỗi ngày đều ăn chay, trong ngoài đều mặc đồ tang, vẫn
sinh hoạt như lúc để tang mẫu hậu.”
Thượng Quan lão phu nhân nói: “Thái Thượng Hoàng còn ở bên ngoài, Đậu Hoàng Hậu tự nhiên là không thể an táng ngay, chỉ có thể tiếp tục bảo quản ở chùa Bạch Mã, nhưng phượng ấn có đưa cho ngươi không?”
Thượng Quan Quân lắc đầu nói: “Lúc
trước bệ hạ còn là Tần Vương cũng có không ít thị thϊế͙p͙, nhưng khi đó
đều là do Thái Thượng Hoàng, Đậu Hoàng Hậu, Sở Vương, Tấn Vương bên kia
đưa tới, tất cả đều chưa từng thị tẩm, tiến cung rồi cũng chỉ là người
hầu, nên hiện tại cũng chưa có quy củ gì. Hiện giờ trong cung, những
người có danh phận, trừ bỏ ta, cũng chỉ có Bình muội muội được phong Tài Tử. Phượng ấn kia hẳn là vẫn ở cung của Đậu Hoàng Hậu. Lúc này không
nên nhắc khiến Hoàng Thượng thương tâm mới tốt. Lễ Bộ bên kia tặng một
cái kim ấn của Quý Phi đến, các nha môn, nội cung cục đều nhận kim ấn
này, cũng không khác gì Phượng ấn. Hiện giờ trong cung chỉ bận hai
chuyện, một là an bàn hiến tế cho Đậu Hoàng Hậu, hai là thu thập chỗ ở
cho Lâm Nhữ trưởng công chúa, Đức phi cùng Thái Tử, và công chúa. Hoàng
Thượng phân phó rằng Thái Tử, công chúa tuổi nhỏ, thân mình công chúa
không tốt nên sẽ ở cùng Đức phi, chỗ đó cũng mở nhà bếp riêng tiện cho
hài tử.”
Thượng Quan lão phu nhân nói: “Hiện giờ ngươi định an bài cho các nàng ở nơi nào?”
Thượng Quan Quân nói: “Tiểu công chúa thân mình không tốt, vì thế ta an bài
Đức phi ở Cam Lộ Điện, nơi đó dựa vào Cam Thang Viện, có một suối nước
nóng, tiện cho việc tĩnh dưỡng. Lâm Nhữ trưởng công chúa thì ở một chỗ
khác, Hoàng Thượng cũng đã cho phép.”
Thượng Quan lão phu nhân
nói: “Lâm Nhữ trưởng công chúa sợ là vẫn ghi hận ngươi, cái này cần đề
phòng. Nếu nàng cáu giận thì ngươi cũng nhịn chút. Ta nghĩ nàng sẽ không ở trong cung lâu, rất nhanh sẽ bị gả ra ngoài.”
Thượng Quan Quân hơi hơi cười nhạt: “Người này ta còn không thèm để vào mắt.”
Thượng Quan lão phu nhân thở dài: “Đức phi có con cái, ngươi cũng đừng cùng
nàng tranh chấp. Tương lai chờ Hoàng Thượng chậm rãi giải quyết sự tình, cũng bớt bi thương, chúng ta sẽ tự nghĩ kế thay ngươi thượng tấu, phong ngươi là Hoàng Hậu, lại đem hài tử đến dưới danh nghĩa của ngươi.”
Trong lòng Thượng Quan Quân cười lạnh, nhưng trêи mặt vẫn là mỉm cười: “Cũng
không vội, cũng chưa biết chừng ta vẫn có thể tự mình sinh kia mà? Đến
lúc đó đoạt lấy đứa nhỏ kia cũng chẳng có ý tứ gì.”
Thượng Quan
lão phu nhân hơi hơi ngẩn ra, đành phải nói: “Nếu ngươi có thể tự mình
sinh là tốt nhất, ta chỉ sợ ngươi vẫn giữ tình tình như trước, không
muốn sinh hài tử thì không ổn. Hoàng Thượng tâm chí kiên định, không
phải người thường, ngươi vẫn nên có hài tử dưới gối mới là tốt nhất.
Hoặc là ngươi, hoặc là Bình Nhi, hoặc là những người khác, càng nhiều
càng tốt.”
Thượng Quan Quân dịu ngoan gật đầu: “Tổ mẫu nói phải.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT