Lý Nhược Toàn khóc lớn, toàn thân thay đổi thành quần áo trắng: “Mẫu hậu! Mẫu hậu! Là hài nhi bất hiếu! Là hài nhi bất hiếu!” Hai mắt nàng ta cơ hồ khóc ra máu, người cũng ngất đi.

Triệu Phác Chân vội gọi đại phu đến giúp nàng chẩn trị, đại phu nói là bi thương quá mức, chỉ cần trấn an cho tốt là được. Nhưng tang mẫu đau đơn đến nhường nào, làm sao có thể thanh thản nhẹ nhàng được? Triệu Phác Chân không biết ở Linh Võ xa xôi Lý Tri Mân sẽ thế nào, hắn kỳ thật coi trọng người nhà hơn ai hết……

Chưa từng có người nào nghĩ rằng một người luôn yếu đuối, ngu xuẩn như Đậu Hoàng Hậu, sẽ có thể làm được việc như thế. Lúc Hoàng đế cùng Thái Tử đều bỏ thành mà chạy, bà đi ra khỏi lãnh cung giam giữ bà bấy lâu nay, lấy lễ phục của Hoàng Hậu, trịnh trọng đi lên trường thành, ở lúc thành bị phá thì dùng hết sức nhảy xuống, lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Một tấm lòng trinh tiết nghĩa liệt này khiến quân địch cũng phải nghiêng mình kính trọng, không một ái dám nhục nhã thi thể bà. Cuối cùng Khả Hãn của Xích Hột sai người đem bà liệm theo nghi thức Hoàng Hậu, quan tài gửi đến chùa Bạch Mã.

Đến Ứng phu nhân cũng thở dài: “Đậu Vân Lam quả nhiên là xuất thân thanh hàn, lúc nguy cấp vẫn không quên quốc gia đại sự. Tuy ta cảm thấy không đáng giá nhưng vẫn vô cùng tôn kính, chỉ xem ở điểm này thì Tần Vương đúng là con trai của bà ta, luôn một lòng vì nước vì dân. Lý Cung Hòa là kẻ tham sống sợ chết, lại nhu nhược.”

Trong lòng Triệu Phác Chân khổ sở, nàng nghĩ đến Lý Tri Mân ở Linh Võ, không biết hắn còn khổ sở thành bộ dáng gì. Ứng phu nhân lại bình luận: “Giang Ninh xưa nay dễ thủ khó công, Lý Cung Hòa chạy đến bên kia nhưng bên cạnh lại không có tướng lĩnh gì, chỉ toàn một đám văn thần ăn không ngồi rồi, hẳn là không chống được lâu.”

Quả nhiên một lời thành sấm, hơn nữa nó đến nhanh hơn tưởng tượng nhiều. Chỉ sau mười ngày, liên quân của Xích Hột và Thanh Phồn đã liên thủ vượt sông, công phá Giang Ninh, bắt Nguyên Huy Đế, Thái Tử, cùng các vị văn thần đi nam thú và quý tộc, tổng cộng hơn hai ngàn người làm tù binh.

Lúc này, Tần Vương Lý Tri Mân mang theo mười vạn đại quân, như tia chớp mà tập kϊƈɦ bất ngờ Trường An và Lạc Dương, nhanh chóng thu phục hai kinh, đánh đến liên quân không kịp trở tay. Tính toán thời gian thì ngay khi hắn biết Xích Hột cho mượn binh thì đã vội triệu hồi đại quân từ Linh Võ về nhưng vẫn không đuổi kịp để cứu Nguyên Huy Đế cùng Thái Tử.

Sau khi chiến đấu vài trận, Tần Vương điều một đội thủy quân vô cùng cường đại tới gần Giang Ninh, mà Xích Hột cùng Thanh Phồn vốn chỉ thiện chiến đấu trêи lưng ngựa chứ không thiện thủy chiến, cảm thấy không nuốt nổi nên từ bỏ Giang Ninh, đại quân hành quân về phía tây, đem tù binh áp giải một đường, nghe nói ven đường đánh chửi nhục nhã không thôi, có không ít thần tử cũng nữ tử tự sát. Mộ Dung Duyên phái sứ giả đưa tin cho Tần Vương, đòi lấy khoản tiền chuộc kếch xù.

Mùa xuân năm thứ năm, quần thần còn dư lại ở Lạc Dương ủng hộ lập Tần Vương lên đăng cơ, đổi Nguyên thành Chiêu, tôn Lý Cung Hòa đang bị bắt giữ làm Thái Thượng Hoàng, Lý Tri Bích làm Sở Vương.

Phạm Dương tiết độ sứ Ứng Khâm là người đầu tiên phái sứ thần đến Lạc Dương triều cống, cũng đệ sổ con xưng thần. Có hắn đi đầu, rất nhanh tiết độ sứ những nơi khác đều đồng loạt dâng biểu nhận làm chư hầu, thậm chí còn cử binh đi giúp truy kϊƈɦ quân địch.

“Hiện giờ hoàng đế nằm trong tay đối phương là một điều vô cùng nhục nhã, nhóm văn thần đương nhiên muốn lập một quân thượng khác để mau chóng ổn định triều cục, có như thế mới không làm triều ta đi xuống. Tần Vương là lựa chọn tốt nhất, Đậu Hoàng Hậu hi sinh cho tổ quốc, hắn là đích trưởng tử của Đậu Hoàng Hậu, lại từng có công chống Đột Quyết, thu phục hai kinh, dân tâm đang ở phía hắn, danh vọng cũng đạt đến cực điểm. Hơn nữa hắn tích lũy lực lượng đã lâu, từ trước chỉ là không dánh chính ngôn thuận, hiện giờ mọi thứ đã đổi chiều, bên người hắn văn có Tống Triêm, Công Tôn Ngạc làm mưu thần, võ lại có Cao Linh Quân, Huyên Hải Đường, Vương Mộ Nham, Vương Mộ Tùng, Thượng Quan Lân toàn là những mãnh tướng trẻ tuổi. Thực lực của hắn bây giờ vô cùng mạnh, một lần nữa có thể xây dựng triều đình, đối với Đại Ung thì đây là lựa chọn tốt nhất.” Ứng phu nhân bình tĩnh mà phân tích.

“Đương nhiên, nghĩa phụ của con cũng là vì tương lai của con mà tranh một cái công ủng hộ ban đầu.” Bà nhìn Triệu Phác Chân vẫn luôn trầm mặc không nói thì bổ sung thêm.

“Thượng Quan Quân không bị bắt giữ, lúc thành phá nàng ta nhờ sự bảo hộ của Thượng Quan tộc mà chạy thoát, không cùng hoàng đế đi Giang Ninh, mà ẩn núp gần đó. Hơn nữa lúc nàng ta đào vong, còn mang theo Tề Vương điện hạ. Lần này Tần Vương đăng cơ, Thượng Quan Khiêm tiếp tục nhậm chức hữu tướng, Tống Triêm nhậm chức tả tướng, Công Tôn Ngạc là quốc sư, Thượng Quan Lân cũng được phong làm Đại tướng quân, mỗi người đều cho rằng Thượng Quan Quân là nguyên phi, lại có công bảo vệ Tề Vương thfi tất nhiên sẽ được phong Hoàng Hậu, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại không được như ý, chỉ được phong làm Quý Phi.”

Ứng phu nhân Triệu Phác Chân vẫn không nói gì, tiếp tục: “Ngoài ra còn có ý chỉ phong trưởng tử Lý Chính Duật do thϊế͙p͙ thất Bạch thị sinh ra làm Hoàng Thái Tử, thứ nữ làm Vĩnh Thọ công chúa, mà Bạch thị có công sinh dưỡng Thái tử và công chúa được phong làm Đức Phi. Bạch Tố Sơn được phong là Thừa Ân Hầu.”

“Quý Phi cùng Đức phi, đều là nhất phẩm phi tần, trêи danh nghĩa Quý Phi có vẻ cao quý hơn một chút, nhưng ở trước mặt nàng con cũng không cần phải hành lễ. Thậm chí vị chí hai người ngang hàng nhau, con lại có con cái, hoàng thượng lại phong Bạch gia làm hầu, đó là giúp nâng xuất thân của con lên. Như thế thì những kẻ trong cung, thần tử cũng sẽ không dám ở trêи mặt khinh thường con, coi như hoàng thượng cũng có suy nghĩ khổ sở.”

“Những người đi đón Lâm Nhữ trưởng công chúa cũng đã đến rồi, người hộ tống là tướng quân Huyên Hải Đường, đồng thời còn có Công Tôn quốc sư đến, nói là để khám cho Quan Âm nô. Mỗi năm vào mùa xuân Quan Âm nô đều sẽ ho khan suyễn đến lợi hại, đã khám nhiều lương y như vậy nhưng bọn họ đều nói chỉ có quỷ sát thần y mới có thể trị, nếu không sợ là sống không đến khi thành niên. Chân Nhi, đã đến lúc quyết định rồi.”

Triệu Phác Chân lại tránh né mà không đáp, chỉ nói: “Công Tôn tiên sinh ở nơi nào? Thỉnh ngài ấy chẩn trị cho Quan Âm nô xem sao.”

Công Tôn Ngạc bắt mạch cho Quan Âm nô một cách vô cùng cẩn thận và kiên nhẫn, lại cẩn thận nhìn mắt, đầu lưỡi, sau đó mới nói: “Bệnh của trẻ con đại phu đều không dám trị liệu tùy tiện, bởi vì nếu dùng thuốc nhiều sẽ dễ gây sai lầm, châm cứu cũng phải cẩn thận. Công chúa điện hạ hẳn là đêm ngủ không ngon, ban ngày lại buồn ngủ, tì vị không hài hòa, không thích ăn cơm, nói ít, khϊế͙p͙ nhược. Theo ta thấy nên ngừng thuốc và châm cứu, nên ra ngoài phơi nắng nhiều, lại chú ý ăn uống, vận động nhiều hơn, cùng bạn cùng tuổi chơi đùa thì ho suyễn sẽ khởi sắc, sau đó mới dùng dược chậm rãi điều dưỡng, hẳn là sẽ có khởi sắc. Còn nương nương, ta thấy ngài sắc mặt không được tự nhiên, hai tròng mắt tối, hẳn là do suy nghĩ quá mức, lại nghỉ ngơi không đầy đủ, mệt nhọc quá độ, quỳ thủy hẳn cũng thất thường, cứ thế này mãi sợ sẽ thành bệnh nặng.”

Ứng phu nhân ở một bên thấy nói đến chỗ bà lo lắng thì vội tiếp lời: “Không sai, ta vẫn luôn nói chớ có quá mức lo lắng, con cháu đều có phúc của chúng, hiện giờ đã có Công Tôn tiên sinh chẩn trị, con có thể yên tâm rồi. Con cũng nên bồi bổ dưỡng mấy năm để thân mình được như trước mới tốt.”

Từ khi sinh Quan Âm nô, Triệu Phác Chân liền không có mấy ngày được nghỉ ngơi, bởi vì 10 đại phu thì đến 9 người không dám trị liệu, chỉ nói không sống được đến lúc thành niên. Trong lòng nàng vì thế lúc nào cũng sầu lo, hơn nữa việc phải lo nghĩ cũng nhiều, mấy năm nay thân thể nàng không còn được cường tráng như trước. Hiện giờ có Công Tôn Ngạc chẩn trị nói hài tử không có việc gì lớn thì trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng hơn, nhẹ giọng nói: “Còn phải phiền tiên sinh điều trị cho Quan Âm nô.”

Công Tôn Ngạc hơi hơi mỉm cười: “Không sao, nương nương không tin người khác thì cũng nên tin tại hạ mới phải, dù sao cũng là người quen cũ —— lúc trước, Thái Tử cũng là ta đỡ đẻ, khi đó nương nương cũng có vài phần hung hiểm.”

Ứng phu nhân không biết chuyện này, tuy đã qua nhưng bà vẫn kinh ngạc hỏi: “Lúc sinh Thất Cân không thuận lợi sao?”

Công Tôn Ngạc nói: “Nước ối vỡ trước mà thai nhi lại chậm chạp không ra, lúc ấy Tần Vương điện hạ cũng là Hoàng Thượng hiện nay không quản ngàn dặm xa xôi, cải trang đến Dương Thành, cách một bức vách bồi nương nương sinh nở.”

Triệu Phác Chân đang thay Quan Âm nô đắp chăn liền ngừng lại, đêm hôm đó hắn cũng ở đó sao? Thật sự coi trọng đứa nhỏ đến thế sao?

Công Tôn Ngạc vừa thu dọn đồ nghề vừa nói: “Ta cũng nghĩ Hoàng Thượng ngàn dặm xa xôi đến hẳn là vì coi trọng đứa nhỏ vì thế liền hỏi Hoàng Thượng, hiện giờ khó sinh, Hoàng Thượng muốn giữ mẹ hay con? Nếu chỉ cần giữ hài tử thì ta sẽ khai thuốc thúc sinh liều nặng……”

Ứng phu nhân nghe đến đây thì ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc. Công Tôn Ngạc lại cười nói: “Hoàng Thượng lại vô cùng khẳng định mà nói với ta, giữ người mẹ, cho dù tình huống thế nào cũng chỉ bảo vệ người mẹ mà thôi.”

Ứng phu nhân từ từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói: “Trời xanh phù hộ.”

Triệu Phác Chân lại không nói lời nào. Công Tôn Ngạc đem túi thuốc đặt lên xe lăn của mình, cười nói: “Trước khi đi, Hoàng Thượng có khẩu dụ cho ta, chuyến này đến không chỉ xem bệnh cho công chúa mà còn phải xem bệnh cho nương nương. Ngài ấy còn dặn dò, nếu nương nương không chịu tiến cung thì để ta ở lại đây. Ngoài ra Tống tiên sinh cũng gửi lời đến nương nương: Nói rất là tưởng niệm đồ ăn nương nương làm, không biết khi nào mới được ăn đồ ăn đó, lại ghen tị hai huynh đệ chúng ta có lộc ăn —— còn có Huyên Hải Đường tướng quân, mấy năm nay hắn lập không ít công, hiện giờ cũng là một viên tướng tài dưới trướng đế vương. Hoàng Thượng ở kinh thành ban phủ đệ cho hắn, trong năm nay hắn sẽ thành hôn, tân nương tử hy vọng có thể được nương nương làm chủ hôn.”

Triệu Phác Chân ngẩng đầu ngạc nhiên: “Tân nương tử —— là người ta quen sao?”

Công Tôn Ngạc nói: “Tất nhiên, trêи danh nghĩa đó còn là muội muội của nương nương, Bạch Anh tiểu thư. Bạch lão bản chọn rất nhiều năm, rốt cuộc vẫn chọn Huyên Hải Đường là rể hiền.”

Triệu Phác Chân khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Mời tiên sinh trước tiên đi nghỉ ngơi, trong chốc lát ta sẽ làm vài món sở trường để tiên sinh nếm thử.”

Công Tôn Ngạc gật đầu không nói, cũng chưa từng thay ai thuyết phục câu nào, chỉ ra hiệu cho Công Tôn Nhận đẩy hắn đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn lại nhịn không được nói một câu: “Nương nương ngày trước chỉ là một cung tì lại có thể điều hành thư lâu, lấy sức lực nhỏ bé tạo phúc cho sĩ tử bần hàn. Sau khi ngài về Liên Sơn, lại giật dây bắc cầu để tạo phúc cho thổ dân ở Liên Sơn; ở Dương Thành ngài mở nữ học; lúc ẩn cư loạn thế còn cứu vớt lưu dân. Ngài có từng nghĩ tới nếu một ngày kia ngài đứng trêи địa vị cao hơn thì có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu người, thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play