Trên sân lớn ở Lâm Uy Môn phát ra nhiều tiếng động của đao kiếm, nhiều thân
ảnh nhỏ ngồi ngay ngắn theo từng hàng ở phía dưới sân, tất cả đều chăm
chú hướng mắt đến thềm đá trên cao.
Ở phía trên Trịnh Cử vừa lớn giọng hướng dẫn vừa chậm rãi vung kiếm tạo nên từng đường võ đẹp mắt.
"Tất cả ghi rõ chưa? Ở đây có ai đã học được những đường võ ta vừa dạy
không?" Trịnh Cử nhìn một lượt đám người to nhỏ phía dưới nâng cao
giọng, bản thân y cũng đưa kiếm ra phía trước, hàm ý ai có thể thì nhận
lấy nó.
Không gian yên
ắng chỉ nghe thấy tiếng trường kiếm qua đi, chỉ sau khi Trịnh Cử nói
phía bên dưới lập tức xôn xao bàn luận nhỏ to.
Những hài tử bên dưới to nhỏ chuyện sư phó Trịnh Cử vừa nói là chuyện diễn ra rất thường xuyên, thật chất bọn họ điều hướng đến Liêu Thành, bởi vì
Liêu Thành là người học nhanh nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Quả nhiên lời bàn tán không sai.
Liêu Thành lập tức giơ cánh tay cũng đồng thời đứng dậy, thân ảnh nhỏ bước
đến nhận lấy thanh kiếm trên tay Trịnh Cử, trên gương mặt hiện rõ tự tin cùng nụ cười tươi tắn.
Ngồi cuối hàng, ở một góc cuối của đoạn người, thân ảnh Liêu Nhiên bị tiểu
hài lớn hơn phía trên che đi ít nhiều, khiến cho mọi người quên mất đi
sự hiện diện của người mang danh là thái tử.
Trên gương mặt Liêu Nhiên vẫn bình đạm, không nóng không lạnh đưa tầm mắt
đến Liêu Thành ở phía trên đang luyện võ trước mặt mọi người.
Tiếng nói bên tai vang lên, không rõ bọn người đó nói gì, nhưng vừa nghe ai đó nhắc đến hai chữ thái tử.
Liêu Nhiên ngược lại không mấy bận tâm nhìn xem ở nơi nào vừa phát ra. Những chuyện này, những ánh mắt khinh thường này rất quen thuộc, quen thuộc
đến mức ngán ngẫm.
Liêu
Thành học rất mau, có sai vài đường kiếm nhưng được Trịnh Cử tận tâm chỉ dạy lại ngay, vừa nhìn liền biết sư phó quan tâm đặc biệt đến Liêu
Thành, nếu nói quá chính là yêu thương hắn.
Nhìn một màn này, Liêu Nhiên đột nhiên cuối đầu, khoé môi giơ lên nụ cười
nhạt có phần gượng gạo. Không sao, đối với mấy chuyện này đã quá quen
thuộc, dù sai, sư phó sẽ không bao giờ chỉnh hắn dù chỉ một lần, trước
kia liền thấy bi thương nhưng bây giờ thì không cần.
Một tràng vỗ tay lớn vang lên bên dưới khi Liêu Thành hoàn thành bài tập.
"Còn ai có thể nữa không?" Trịnh Cử lớn tiếng nói.
Liêu Thành trở lại nhưng không ngồi ở chỗ củ mà đi thẳng đến cuối hàng nơi của Liêu Nhiên ngồi bẹp xuống.
"Hoàng huynh đã học được phần nào chưa? Có muốn thử luyện tập một chút không?" Liêu Thành vừa ngồi xuống cạnh Liêu Nhiên liền cười nói. Nhìn như quan
tâm hoàng huynh, nhưng thật chất bản thân y hiểu rõ nhất, chỉ muốn một
phen trêu chọc hoàng huynh yếu nhược của mình.
"Không cần đâu." Liêu Nhiên cũng cười lắc đầu đáp lại.
Liêu Thành mở miệng, chưa kịp nói đã nghe tên tiểu hài phía trước hắn nói.
"Hoàng tử quả nhiên rất tài giỏi, có thể học nhanh đến như vậy, ở đây cũng chỉ có mình hoàng tử mới làm được."
Lời tán dương Liêu Thành nhưng qua tai Liêu Nhiên chỉ nghe ra lời châm chọc khinh thường nhắm đến hắn. Nhưng hắn sẽ không phủ nhận sự thật Liêu
Thành rất giỏi, nhỏ tuổi nhưng rất hiểu biết, mau học.
Nâng lên nụ cười có dụng ý, Liêu Thành nhướn mày nghiên đầu: "Ngươi nói quá
rồi, ở đây còn có hoàng huynh rất tài giỏi, Liêu Thành ta làm sao sánh
bằng hoàng huynh được."
Đối với lời Liêu Thành vừa nói Liêu Nhiên chỉ đơn giản cong môi không nói.
Vốn gương mặt đã tương đồng với mẫu hậu, cái cong môi vừa rồi lại càng
giống với Dạ Vi Tước, cười như không cười, đó chính là cách Dạ Vi Tước
xem người khác diễn trò giả tạo trước mặt mình.
Có lẽ Liêu Nhiên đã thấu được lời mẫu hậu vẫn thường nói, đối với những người vô nghĩa không đáng cho hắn để tâm đến.
Cùng lúc đó Trịnh Cử đột nhiên nói: "Được rồi, hôm nay kết thúc tại đây.
Hoàng tử vẫn luôn là người làm cho ta rất hài lòng, tuy rằng nhỏ tuổi
nhưng học tập rất mau chóng, bẩm sinh đã có chân tướng, tương lai nhất
định sẽ là anh hào tài ba bất kể ai cũng không sánh bằng, kẻ vốn sinh ra bất tài vô dụng dù hiện tại hay sau này cũng sẽ không bao giờ làm nên
được đại sự, mọi người nhất định phải noi theo hoàng tử học tập."
Cho giải tán, Liêu Nhiên lập tức đứng dậy, vẫn là gương mặt hiền lành không gợn sóng rời khỏi Lâm Uy Môn.
Tương lai bất kể ai cũng không sánh bằng? Bẩm sinh bất tài vô dụng sẽ không
bao giờ làm nên đại sự? Chẳng phải là đang nói đến hắn sao?
Một câu nói nhưng Liêu Nhiên cứ lặp lại mãi trong đầu, đến lúc đi xa Lâm Uy Môn vẫn còn cuối đầu suy nghĩ.
"Thái tử có chuyện gì sao?" Bạch Y nhìn biểu hiện kì lạ của Liêu Nhiên, nheo mắt hỏi ngay.
"Có phải bọn người đó vừa gây chuyện với người không?" Ánh mắt hoài nghi có chuyện, Hắc Y lập tức nói.
Lâm Uy Môn cùng tên Trịnh Cử đó chẳng có gì tốt đẹp cả, kể cả những tên hài tử trong đó, chỉ là hài tử nhưng lại có tâm địa gian xảo, hồ ngôn loạn
ngữ chẳng xem thái tử ra gì. Thái tử lại quá hiền lành hoàn toàn không
làm gì bọn chúng, làm cho bọn chúng càng ngày càng cả gan lấn tới.
"Hai huynh không cần phải bận tâm những chuyện này, ta muốn trở về luyện bài võ hôm trước vẫn còn đang dở. Không luyện tập tốt Kỳ thúc nhất định sẽ
phạt ta một trận thật nặng cho mà xem!" Liêu Nhiên lấy lại thường sắc,
chu môi nói, lời nói đến đâu gương mặt biểu cảm đến đó.
Những lời không hay lúc nãy tựa như dao găm sắc bén trí mạng đâm sâu vào
lòng. Nhưng đọc qua nhiều sách, nghe qua lời Kỳ Tử Nhạc hay nói, tâm trí Liêu Nhiên hoàn toàn vững chắc, không hề dễ dàng bị lung chuyển kích
động tức giận, đã sớm cất nó vào một góc ở trong lòng.
Đến bây giờ hiểu ra được nhiều điều, mới biết hoàng cung không như trước
kia hắn ngây thơ nghĩ. Cũng nhận ra rằng hoàng đệ mà hắn luôn tin tưởng
cũng chỉ giống với bọn người kia, dùng ánh mắt khinh thường, lời nói chỉ toàn ẩn ý châm chọc muốn lăng nhục đối với hắn.
"Đúng rồi, ta muốn đi tìm mẫu hậu!" Liêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai thân ảnh vô cùng cao lớn bên cạnh mình nói.
Là vừa nghĩ đến mẫu hậu, liền chỉ muốn chạy đến bên người, người nhất sẽ
ôm hắn vào lòng vỗ về, truyền hơi thở vòng tay ấm áp cho hắn. Người sẽ
không bao giờ ép buộc hắn vì vô dụng mà phải khổ luyện, sẽ không dùng
ánh mắt thất vọng mặc cho hắn cố gắng mãi vẫn bất tài, người sẽ chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn, hôm nay có ăn uống tốt không mà thôi.
"Thái tử, ta nghe nói hoàng hậu có việc nên đã xuất cung, chỉ sợ đến sẽ phí
công mà không tìm được người, chờ khi nào hoàng hậu trở về rồi hẳn tìm." Bách Y vừa nghe thái tử nói muốn đi tìm hoàng hậu liền hốt hoảng nói
ngay.
"Là như vậy sao?" Liêu Nhiên gật gật đầu, gương mặt tươi tắn lập tức chùng xuống, "Nhưng ta thật sự rất nhớ người..."
Rồi sẽ đến một ngày, hắn sẽ vươn được đôi tay che chở cho mẫu hậu, sẽ tung được đôi cánh che được cả trời Đại Liêu.
*****
Ở một nơi khác, trời đã sụp tối.
Ở trong căn phòng, có hai thân ảnh nữ nhân, nhưng thực ám muội.
Ngồi ở trên giường, Kỳ Tử Nhạc kéo nhẹ tay Dạ Vi Tước chạm ngực trái của mình, giọng nói run run phát ra.
"Chuyện này đối với nàng khó như vậy sao?"
Nhìn gương mặt trong gang tấc, man mát buồn nơi đôi mắt, bàn tay cảm nhận rõ ràng nhịp đập bên trong, lòng Dạ Vi Tước lại được diệp đau xót.
Không phải là không thể, không phải là không muốn, chỉ là nàng biết, chuyện này một khi xảy ra rồi sẽ không thể trở lại được.
"Nàng không có một chút cảm giác nào sao? Nếu như nàng nói không, ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa." Giọng nói của Kỳ Tử Nhạc vẫn đều đều trầm
thấp vang lên.
"Không
phải..." Dạ Vi Tước lắc đầu, thở nhẹ ra một hơi mới nói ra lo lắng ở
trong lòng, "Chuyện này thực sự rất quan trọng với nàng, nó chỉ xảy ra
một lần, với duy nhất một người, ta rất sợ, đến một đoạn thời gian nào
đó sợ nàng sẽ hối hận."
"Sẽ không đâu." Kỳ Tử Nhạc vuốt ve sườn mặt Dạ Vi Tước khe khẽ đáp.
"Ta sợ đây chỉ là đoạn tình cảm nhất thời...như vậy sẽ không công bằng."
Đến một lúc nào đó chỉ sợ người trước mặt quay đầu, nhìn lại quá khứ sẽ
phải hối hận.
"Tước nhi,
đừng nói nữa," Kỳ Tử Nhạc lập tức để một ngón tay lên trước môi Dạ Vi
Tước, "Ta dành một đời yêu một người, sẽ không có chuyện hối hận."
Nghe xong lời Kỳ Tử Nhạc nói Dạ Vi Tước hoàn toàn im lặng không nói. Không
tin những gì người trước mắt vừa nói, nhưng trong lòng không tránh khỏi
xúc động. Có ai sẽ dành cả một đời yêu một người không? Chắc sẽ không
đâu!
"Hôn ta đi..."
Thoáng nhìn thấy dao động trong mắt Dạ Vi Tước, Kỳ Tử Nhạc nhu tình nhìn sâu vào mắt người đối diện nhè nhẹ thốt lên.
Dạ Vi Tước hơi mím môi chần chờ, tưởng chừng nàng sẽ theo lối củ cứng rắn
cự tuyệt, nhưng hoàn toàn không, không để cho không gian yên lặng kéo
lâu, Dạ Vi Tước hơi hướng người về trước, khép lại mắt phượng trong suốt làm mê đảo nhân sinh, hàng mi dày cong cong lúc này run lên, môi đã
chạm vào môi Kỳ Tử Nhạc.
Một cái chạm môi nhẹ nhàng, từ từ lan truyền thành nụ hôn, Kỳ Tử Nhạc không hề động chỉ để Dạ Vi Tước hôn mình, một nụ hôn không cuồng nhiệt, cũng
không mãnh liệt, nó chỉ nhẹ nhàng, chỉ từ từ chậm rãi, nhưng lại khiến
trái tim trong lòng ngực nàng xôn xao, kịch liệt.
Cầm lên đôi tay buông thả của Dạ Vi Tước bắt buộc nàng kéo đi thắt lưng của mình, thắt lưng lập tức buông lỏng, tự tay Kỳ Tử Nhạc kéo lớp y phục
xuống, để lộ ra bờ vai trần thon mảnh của mình.
Cảm nhận rõ ràng tay Dạ Vi Tước run lên, Kỳ Tử Nhạc không chần chờ đã tự
tay đem hết y phục của mình sang một bên, hành động này là hoàn toàn
muốn bức cho Dạ Vi Tước không có đường lui.
Chủ động như vậy, bởi vì nàng biết chờ đợi Dạ Vi Tước chính là điều ngốc
nhất, Dạ Vi Tước đối với mấy chuyện này rất nhát gan, chẳng hiểu phong
tình gì cả.
Hôm
nay muốn quyết tâm câu dẫn người trước mặt, nhưng chính bản thân nàng
biết, mình lại thua cuộc, ngửi được hương thơm đã mê muội trước.
"Chỉ cần nghĩ đến ta thôi có được không? Nàng đừng tự bức bản thân phải lo
sợ nhiều như vậy." Không tin ma lực của mình vô dụng, Kỳ Tử Nhạc dùng
thanh giọng trầm thấp rót vào tai Dạ Vi Tước.
Dạ Vi Tước lúc nào cũng vậy, bất kể là chuyện gì, tất cả đều được nàng
nhìn thấu đáo sâu xa, vì vậy mà tâm luôn trong thế phòng bị lo lắng đủ
mọi thứ.
Nhìn Kỳ Tử Nhạc đang cố gắng câu dẫn mình, Dạ Vi Tước mỉm cười, đột nhiên lấy tay vuốt nhẹ trên mặt Kỳ Tử Nhạc.
Hiện tại và trước kia nàng không ngờ lại biến đổi nhiều như vậy, trước kia sẽ không có những cảm giác kì lạ như bây giờ.
Quả thực Kỳ Tử Nhạc rất xinh đẹp, đẹp cả thân thể cùng gương mặt, tất cả
đều mang theo một loại mị hoặc vô hình, khiến cho người ta không khỏi
động tâm.
Nàng vẫn còn
nhớ lần đầu tiên Kỳ Tử Nhạc xuất hiện với mỹ mạo thật của mình, một cái y phục bạch sắc đơn giản ôm sát người, một chút cứng rắn mạnh mẽ của y
phục, một chút mềm mại mảnh mai của thân thể hoà vào nhau, hội trên
người nàng, bộ dạng đó rất ma mị, dường như muốn câu hồn đoạt phách bất
kể ai nhìn trúng. Nếu nàng không giấu kỉ nhân sắc sau lớp rèm che, chắc
có lẽ cũng sẽ không ít người vì nàng mà sinh tử.
Chậm rãi đưa cánh môi đến, chạm vào cái cổ trắng nõn, nhẹ nhàng hôn lên. Môi Dạ Vi Tước như mang theo ngọn lửa, chỉ chạm nhẹ nhưng nhanh chóng khơi
lên được ngọn lửa tình âm ỉ của người đối diện.
Kỳ Tử Nhạc quả thực rất nhạy cảm, hoặc là đối với người trước mặt dị
thường nhạy cảm, một cái cử động nhẹ của Dạ Vi Tước lên người đều khiến
nàng run rẩy.
Làn da trắng của Kỳ Tử Nhạc sớm nổi lên nhiều vết hồng nhuận, gương mặt cũng đã ửng đỏ...
...
Một đêm cứ như vậy nhanh chóng trôi qua thật nhanh, trời chưa kịp sáng Dạ
Vi Tước đã trở mình tỉnh giấc, hôm nay nàng dậy còn sớm hơn cả thường
khi.
Ngồi dậy, Dạ Vi Tước vơ tay lấy chiếc áo khoát lên người trước, mới nhìn sang bên cạnh, Kỳ
Tử Nhạc vẫn còn đắp chăn ngủ ngon lành.
Nhìn gương mặt gần bên rất đáng yêu, làn da trắng mịn, đôi mắt nhắm nghiền
trong khi ngủ tựa như tiểu cô nương đơn thuần hồn nhiên đang chìm sâu
vào một giấc mộng đẹp.
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ là lúc nàng ngủ, đến khi tỉnh giấc mở ra đôi mắt sắc xảo chỉ thấy toàn mị hoặc, sẽ trở lại thực tại là cô nương hai mươi
tuổi.
Đến lúc đó dù
gương mặt có đáng yêu xinh đẹp đến mức nào đi chăng nữa, nàng thực không dám đặt hai từ đơn thuần hồn nhiên lên người Kỳ Tử Nhạc.
Minh chứng gần nhất chính là đêm qua...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT