"Kỳ vương, ta mang canh đến cho người tẩm bổ, canh này là tiểu Ái đặc biệt nấu cho người, uống vào nhất định sẽ giúp thân thể hồi phục nhanh chóng." Trên tay là một cái bát trắng còn toả khói nhẹ, tiểu Ái từ bên ngoài nước bước vào phòng, vừa bước qua cửa đã cao giọng phấn khởi nói.

Kỳ Tử Nhạc thấy vậy liền gật đầu, môi nhẹ mỉm cười nhìn người trước mắt, "Đa tạ ngươi."

"Người sao lại khách sáo như vậy, thật không cần đâu." Tiểu Ái lập tức xua tay, vui vẻ cười nói.

"Canh vẫn còn ấm người mau dùng một ít đi, để chút sẽ nguội lạnh nhất định sẽ khó uống hơn."

"Ta biết rồi." Vừa nói xong Kỳ Tử Nhạc đã nâng bát lên uống một ngụm, môi khẽ mấp máy, đầu khẽ gật gật như vừa ý, lại một ngụm nữa cho vào miệng, chốc lát đã thấy đáy bát. Quả thực rất vừa miệng, không hề có loại cảm giác khó uống như tưởng tượng, tiểu Ái tuổi còn nhỏ nhưng quả thực rất giỏi, lại còn khả ái làm người ta có hảo cảm, ở bếp cũng một phần do nàng phụ trách.

Thấy bát canh trống trơn, tươi cười trên gương mặt tiểu Ái càng đậm, vui đến độ không che giấu được.

"Kỳ vương, thuộc hạ thật sự rất tò mò nữ nhân nhiều ngày trước xuất hiện ở đây, đột nhiên lại đến đây chẳng lẽ là bằng hữu của người sao?" Tiểu Ái nhịn không được mà mở miệng, lời nói ra ngập ngừng rõ ràng là đang lo lắng cho lời nói của mình.

Kỳ Tử Nhạc nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu, dương mày ánh mắt có phần nghiêm túc nhìn như muốn nói ngươi vừa nói gì lập lại thêm lần nữa. Chỉ là tiểu Ái nhìn biểu hiện này của người trước mắt liền hốt hoảng, lắc đầu xua tay liên tục.

"Thuộc hạ nhiều lời rồi, thực sự thuộc hạ không cố ý hỏi, cũng không có ý gì cả. Chỉ là thuộc hạ thấy nữ nhân đó vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến thoát tục, lại còn có loại khí chất rất lạ trên người nàng."

"Ngươi thấy như vậy sao?" Kỳ Tử Nhạc nghe xong trên gương mặt hơi dao động, môi hơi mỉm hướng tiểu Ái nói.

"Đúng vậy a, quả thực vừa nhìn liền có hảo cảm thực tốt." Tiểu Ái gật đầu, miệng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười này, nụ cười giả tạo nhất mà bản thân nàng từng làm, môi cười nhưng ai biết được lòng khó chịu đến mức nào. Kỳ vương dường như rất quan tâm nàng ta, tuy rằng không tận mắt thấy nhiều, nhưng ánh mắt, cử chỉ thoáng qua của người rất lạ, tựa như đối đãi với tình nhân vậy, nếu Kỳ vương không phải nữ nhân, nàng đã chắc mà khẳng định, nhưng người là nữ nhân, người kia cũng là nữ nhân, lí nào lại là tình nhân.

Nữ nhân đó đột nhiên xuất hiện ở Kỳ sơn, lại còn có vóc dáng hoàn mĩ, mỹ mạo xuất thần như vậy, cùng Kỳ vương có mối quan hệ gì thật không biết. Nhưng tại sao nàng ta lại được nhiều đặc ân đến như vậy. Lần đầu gặp đã không vừa mắt, càng nhìn chỉ càng thêm sinh khí, vì sao lại ác cảm đến như vậy, ghen tị, đúng vậy nàng thừa nhận là mình ghen tị với nàng ta. Ngoài Kỳ vương cùng phu nhân ra, nàng thật không muốn nhìn thấy người mang loại nhan sắc ưu tú như vậy xuất hiện ở đây.

"Kỳ vương, sáng mai nô tỳ muốn xuống dưới núi một chuyến." Tiểu Ái nói.

"Ngươi xuống núi để làm gì?" Kỳ Tử Nhạc nghe vậy liền hỏi ngay.

"Thuộc hạ muốn mua một ít đồ cần thiết." Tiểu Ái nhẹ giọng.

"Tiện đó ngươi mua dùm ta một ít đồ có được không?" Kỳ Tử Nhạc hỏi.

"Đương nhiên là được rồi, sao người lại hỏi cơ chứ, làm sao mà thuộc hạ không làm cho được." Tiểu Ái vừa nghe xong câu hỏi liền đáp ngay tức khắc, trên môi để lại nụ cười rạng rỡ pha chút ngây ngô vào đó.

*****

Người trước vừa rời đi được một lúc, lại thêm một người xuất hiện, mà lần này làm cho Kỳ Tử Nhạc một phen hoảng hốt.

"Kỳ Tử Nhạc! Ngươi hay lắm!"

Lạc Mạn trực tiếp đẩy mạnh cửa phòng làm cánh cửa tung ra, không cần biết cái gì lịch sự phép tắc nữa mà xông vào. Vào trong phòng thấy Kỳ Tử Nhạc càng thêm sinh khí, đi đến dùng tay đập thật mạnh xuống bàn, tức giận quát lớn.

"Ngươi nói gì ta nghe không hiểu? Ta rốt cục làm gì sai trái đột nhiên sinh khí với ta?" Kỳ Tử Nhạc khó hiểu nhướn mày hỏi, vẫn còn chút hoảng vì hành động lúc nãy của người trước mắt.

"Đúng rồi ngươi không sai đâu! Người của ngươi cũng không có sai đâu, là nương nương sai, là bọn ta sai!" Lạc Mạn nóng giận không biết phân nặng nhẹ, giận nói cũng không thèm suy nghĩ, chỉ biết là lòng mình nóng như lửa đốt.

Kỳ Tử Nhạc trơ mắt nhìn Lạc Mạn không hiểu. Tự nhiên lại sinh khí với nàng, mà nàng nhớ mình có làm gì sai đâu, Lạc Mạn lại nói những cái mà nàng nghe rất khó hiểu.

"Người của ngươi, ta không ngờ lại hành xử được như vậy, tiểu Ái...nàng ta hóng hách không xem ai ra gì, lại còn hồ ngôn loạn ngữ lăng mạ người khác..." Lạc Mạn gằng giọng nhất mạnh từng câu chữ mà nói.

"Tiểu Ái? Ngươi nói nàng hóng hách, hồ ngôn? Tiểu Ái sao có thể làm những chuyện đó, không thể nào đâu! Nàng rõ ràng là người rất hiền lành lại còn rất khả ái đáng yêu, không thể là người như ngươi vừa nói..." Kỳ Tử Nhạc giống như theo bản năng đáp lại. Vẫn chưa đủ, tiếp bồi thêm lời.

"Tiểu Ái ở Kỳ sơn đã lâu, bản tính nàng ra sao ta rất hiểu rõ. Lạc Mạn có phải ngươi hiểu lầm gì không?"

Nghe đến đây Lạc Mạn liền sững sờ đơ người nhìn Kỳ Tử Nhạc, vốn định sẽ kể chuyện của nương nương cho nàng nghe, nhưng nghe được mấy lời đó lời đến miệng nuốt xuống, bản thân thật sự rất nóng giận. Nàng chỉ mới nói vài lời không hay về nàng ta, Kỳ Tử Nhạc đã như vậy đỡ lời, vậy nàng cũng không cần phải nói thêm gì nữa, vốn dĩ lòng tin dành cho nàng ta rất lớn, nàng có nói thêm nữa cũng chẳng được gì.

"Lạc Mạn rốt cục có chuyện gì?"

"Đúng vậy là hiểu lầm, không nói nữa, ta nhớ ra có một chuyện cần làm nên phải đi ngay." Lạc Mạn phất nhẹ tay, vừa nói xong đã xoay thân người bước ra cửa.

*****

"Nương nương, đến lúc dùng điểm tâm sáng rồi." Nhìn thức ăn vừa đặt trên bàn, Lạc Mạn liền nói, chỉ sợ chút nữa sẽ nguội lạnh mất, đến lúc đó sẽ không thể nào dùng ngon được.

"Ngươi lại quên rồi." Cung Sa chu môi ra vẻ lắc đầu tựa như Lạc Mạn vừa làm gì đó sai trái rất lớn.

Nghe vậy có chút sững sờ Lạc Mạn ngẩng đầu nhìn Cung Sa, rất mau nhìn nhận lại, lại thấy ngay điểm sai, quay sang đã thấy Cung Sa cười đậm, có chút tức giận nói.

"Ngươi cười cái gì? Ta quên thôi mà!"

"Ngươi đó có chút chuyện cũng không xong, ở bên ngoài thì cẩn trọng lời nói một chút, để ai đó nghe thấy được thì sao? Ngươi sẽ không lường trước được chuyện gì xảy ra cả." Hơi nghiêm giọng Cung Sa nói ra, quả thật Lạc Mạn cứ gọi nương nương mãi, mặc dù đã sửa nàng rất nhiều lần.

"Đã rất lâu rồi không gọi người như thế, quả thực có chút khó khăn. Nhưng sau lần này ta sẽ nhớ mà, ngươi yên tâm đi." Lạc Mạn nói hết câu liền nháy mắt, sẵn tiện vỗ vào vai Cung Sa một phát ra tiếng. Tức khắc nhận được cái lườm mắt đáng sợ, vừa lúc nương nương bước ra, Lạc Mạn nhanh như chóp bay đến phía sau nương nương nhẹ giọng.

"Tiểu thư, người mau mau dùng điểm tâm không nó sẽ nguội mất."

Nhìn thấy Lạc Mạn khép nép như vậy, Dạ Vi Tước không nhịn được mà mỉm cười, đi đến ngồi xuống bàn, tay đã cầm đũa lên muốn gấp thức ăn.

"Tiểu thư khoan đã..." Cung Sa bất chợt lên tiếng.

"Nô tỳ muốn thử qua." Thấy nương nương ngẩng đầu nhìn mình Cung Sa nói tiếp, tay rút ra từ bên trong một thanh kim nhỏ.

"Không cần đâu, nơi này vẫn là không cần dùng đến nó." Dạ Vi Tước hướng Cung Sa lắc đầu. Thật sự thì trước bữa ăn nào Cung Sa cũng thử qua, nhưng đó là ở hoàng cung, còn ở nơi này, quả thực không có gì đáng quan ngại, vẫn là không cần.

"Nô tỳ không an tâm." Cung Sa có chút nghiêm nghị mím môi lắc đầu. Nơi này là kỳ sơn chứ không phải là nơi hoàng cung tranh đấu thủ đoạn thâm sâu hiểm độc, đáng lí không cần phải dùng đến thứ này, nhưng nữ nhân đó chính là mối lo lắng nguy ngại lớn nhất, nàng dám hành động như vậy với nướng nương thử hỏi còn chuyện gì không dám làm nữa. Tiểu Ái còn quản ở bếp, lo sợ càng tăng lên gấp bội.

Vừa nói xong đã đưa tay đến ghim vào tất cả thức ăn được đặt trên bàn. Nâng cánh tay, kim nhỏ trong tay đồng thời rút ra khỏi đĩa cuối cùng, chiếc kim nhỏ vẫn như vậy vẹn nguyên như ban đầu, không thay đổi màu sắc cũng không có gì bất thường cả. May mắn không có gì, nữ nhân này xem như cũng còn biết phân nặng nhẹ.

Nàng từng chứng kiến rất rất nhiều cảnh tương tự rồi, quả thực hoàng cung vô cùng vô cùng đáng sợ, chỉ cần một chút ganh ghét đố kị cũng có thể tạo nên hận thù mà tàn sát lẫn nhau, chuyện hạ độc vào thức ăn không hề ít, để sơ xuất một chút thôi mạng sống cũng không còn.

"Tiểu thư không có gì nguy ngại cả."

Dạ Vi Tước nhìn Cung Sa gật đầu, bắt đầu nâng đũa dùng bữa. Một lúc không lâu sau Dạ Vi Tước đã bỏ đũa xuống, xem như dùng xong bữa.

Cung Sa, Lạc Mạn đứng một bên nhìn, sắc thái gương mặt cả hai người đều là lo lắng, chỉ thấy nương nương dùng có một ít thức ăn trên bàn thôi, thực sự rất ít, vốn thân thể đã gầy người lại còn không chịu bồi cho bản thân, làm sao các nàng không lo lắng cho được.

"Tiểu thư người ăn thêm một chút nữa có được không? Sao người lại ăn ít như vậy? Hay là thức ăn không hợp khẩu vị? Nô tỳ liền đi đổi ngay..."

"Không có đâu" Dạ Vi Tước nắm lấy tách trà được đặt sẵn bên cạnh, nâng lên uống một ngụm mới nói tiếp, "Chỉ tại buổi sáng nên ta có chút cảm giác không muốn ăn nên không thể ăn vào được."

Vừa dứt lời Dạ Vi Tước liền đặt tách trà lại chỗ củ trên bàn, vừa nãy có uống một ngụm, cảm giác như mùi vị trà có chút lạ, dường như không phải loại trà mà mấy ngày nay Lạc Mạn mang đến cho nàng dùng, loại vị này hơi lạ nên nàng chỉ có thể uống được một ít.

Định mở miệng hỏi Lạc Mạn về tách trà này, nhưng chưa kịp mở miệng cất lời đã bị một cơn choáng váng kéo đến làm đầu óc có chút đau nhói. Bị như vậy Dạ Vi Tước lập tức nhăn mày khó chịu, bụng cũng đột nhiên cuồn cuộn đau như sóng triều kéo đến, trong phút chốc gương mặt Dạ Vi Tước trở nên trắng bệch, vẻ mặt đau đớn thống khổ hiện rất rõ trên gương mặt.

Cung Sa, Lạc Mạn tức thời nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thấy sự thay đổi đột ngột của nương nương, bản thân hai người cũng run rẩy cuống cuồng cả lên, vừa nãy nương nương vẫn tốt cơ mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy, mày chau lại rất chặt, mắt cũng đóng lại thật chặt, tay lại ôm lấy lồng ngực, cuối đầu mím môi dường như rất đau đớn.

"Nương nương người sao lại như vậy, đừng làm nô tỳ sợ!" Cung Sa nhanh chóng chạy đến quỳ trên mặt đất giữ lấy tay Dạ Vi Tước lại.

Nhìn thấy nương nương quằn quại như vậy Lạc Mạn lại nhanh như bay phi thẳng ra ngoài. Lúc này nàng vẫn nên tìm Kỳ Tử Nhạc thì hơn.

Chỉ một lúc ngắn ngủi Lạc Mạn đã chạy trở lại, theo sau còn có Kỳ Tử Nhạc đang hớt hải.

Cảm giác cồn cào khó chịu xâm lấn lấy cơ thể, choáng váng trong đầu ngày một nhiều, nhiều nhất vẫn là cảm giác đau nhói tựa như có gì đó đang hoành hành bên trong cơ thể, tột cùng bức bách.

Nhìn thấy gương mặt Dạ Vi Tước tái xanh rõ thống khổ đau đớn, Kỳ Tử Nhạc rất nhanh chạy đến ôm chặt lấy Dạ Vi Tước.

"Lạc Mạn mau...mau gọi tiểu Linh tới đây, nhanh lên!" Kỳ Tử Nhạc gần như quát lên.

Dạ Vi Tước bấu chặt tấm khăn trải trên bàn rất chặt, chặt đến mức nó trở nên nhăn nhúm, tách trà bên cạnh theo đà kéo mà ngã ra đổ hết lên bàn. Dạ Vi Tước lúc này trở nên vô cùng chật vật. Kỳ Tử Nhạc thấy như thế liền đem tay Dạ Vi Tước kéo khỏi khăn trải, nắm chặt lại.

"Tước nhi sao lại trở nên như vậy? Nàng như vậy ta rất lo sợ!"

Đau đớn vẫn chưa suy giảm nhưng lúc này Dạ Vi Tước có phần kìm hãm được cơn đau của mình. Mi mắt run rẩy hơi hé mở, vừa lúc chạm vào đôi mắt tràn đầy lo lắng kia, một khắc ngắn ngủi bão tố lại biến an yên.

"Ta không sao..." Dạ Vi Tước hơi lắc đầu, hé miệng mấp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play