Cùng đêm tối ở Kim Ninh cung.

Mọi chuyện qua đi, Cung Sa Lạc Mạn ngồi cùng nhau bây giờ mới nhìn lại một lượt, rõ ràng nhìn ra được khía cạnh trong đó.

"Thật đáng giận! Ta mà biết kẻ nào nhất định sẽ phanh thây kẻ đó ra!" Lạc Mạn phẫn nộ đập tay lên bàn.

Muốn ám sát hoàng thượng, bọn họ thuộc cao thủ không lí nào lại sơ xuất đến như vậy, thanh kim bay đến nhưng lại chỉ ngay bên cạnh Liêu Trì Phong, sơ xuất nhỏ như vậy tạo nên động tĩnh lớn, đại nội thị vệ lập tức bao lấy Liêu Trì Phong, khó mà ám sát được lần nữa.

Trong khi đó, số thanh kim lại bay về phía hoàng hậu không ít. Rõ ràng đây không phải muốn ám sát hoàng thượng, người bọn họ muốn là hoàng hậu.

Cũng may có chuẩn bị trước nếu không, thật không biết có chuyện kinh khủng như thế nào gì xảy ra.

"Cũng chỉ là suy đoán." Cung Sa ánh mắt nhìn xa xăm nói, "Là kẻ nào mà lại thâm độc như vậy? Một loạt mạng người đều phải mất mạng!"

Bọn người đó, rốt cục là muốn lấy mạng của ai, nhưng nhiệm vụ không thành lại còn mất mạng, bọn họ sẽ không ngờ được có người còn nhanh hơn cả mình, sẽ không ngờ được có người lại đỡ lấy được thanh kim châm bén nhọn của bọn chúng, bên cạnh người bọn chúng muốn giết lại được bảo hộ thật tốt.

"Nếu ta đoán không lầm...nhất định là..." Quý phi nương nương, Hướng Xuân Vân!

Lạc Mạn nhìn Cung Sa nói, cho dù không nói hết nhưng ánh mắt Lạc Mạn lại phản chiếu tất cả, Cung Sa nhìn liền biết người nàng muốn nói đến là ai.

"Không ngoài khả năng. Quả thực là chẳng ai có động cơ lớn để làm như thế cả."

***

Vừa trở về tẩm cung Kỳ Tử Nhạc đã lớn tiếng nói, khi mở miệng có chút tức giận.

"Thật đáng ghét nếu ta biết kẻ nào nhất định sẽ không tha cho kẻ đó!"

Âm mưu cũng thật thâm độc nếu không chuẩn bị tốt có lẽ đã không thể tưởng được chuyện gì sẽ xảy ra.

"Có bị thương ở đâu không?" Gương mặt Dạ Vi Tước tái nhợt đến độ không còn chút máu, lo lắng khẩn trương hướng Kỳ Tử Nhạc kiểm tra, nhìn y phục của nàng dính đầy máu huyết, trái tim giống như bị bóp chặt đau đớn.

Mọi chuyện đã qua đi nhưng Dạ Vi Tước vẫn luôn lo lắng bất an, gương mặt hiện rõ ràng không che giấu được. Chỉ cần nghĩ đến từng thanh kim châm, từng mũi kiếm luôn chỉ về phía mình, mỗi một lần đều sắc bén đoạt mạng. Cảnh giết chốc ngay tận mắt, tiếng cứa da thịt mồn một phát ra, người nằm trên mặt đất la liệt, nơi nơi nhiễm máu huyết vô cùng ghê gớm.

Trong đầu nàng luôn luôn tồn tại những việc xảy ra lúc nãy, Kỳ Tử Nhạc che chắn cho mình, nhìn từng mũi kiếm chí mạng đâm về phía nàng mà không thở nổi. Kỳ Tử Nhạc vì mình không biết đã đả thương lấy mạng không biết bao nhiêu người nhưng trên người lưu lại rất nhiều máu đến kinh hãi.

"Tước nhi...vẫn còn sợ sao?" Kỳ Tử Nhạc cởi bỏ lớp y phục dơ bẩn ra, cởi đến khi chỉ còn lớp y phục trắng tinh cuối cùng trên người mới dừng lại, tiến đến nhìn Dạ Vi Tước vẫn đang còn lo lắng ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng, khe khẽ vuốt nhẹ tấm lưng.

"Không sao đâu mà." Kỳ Tử Nhạc bật cười nói.

"Chuyện như vậy còn cười được!" Dạ Vi Tước quát khẽ.

Đột nhiên như vậy khiến cho nàng nhớ đến Liễu Yên Nhược, nhớ lại hình ảnh hai người ôm nhau như vậy trong lòng liền sinh ra cảm giác khó chịu.

Nghĩ như vậy, Dạ Vi Tước hơi sững sờ, thật sự tự trách bản thân mình, tại sao lại có suy nghĩ ít kỉ như vậy?

***

"Đa tạ đã giúp ta, ta thật không biết phải đền đáp sao mới thích đáng." Liễu Yên Nhược vô tình gặp Kỳ Tử Nhạc ở hậu ngự hoa viên, vội vàng nói lời cảm kích.

"Nương nương người không cần phải đa tạ, là chuyện ta nên làm mà." Kỳ Tử Nhạc khách khí cười nói.

"Nếu không có ngươi ta nhất định không thể đứng ở đây." Liễu Yên Nhược trong lời nói hết sức nhẹ nhàng, trong ánh mắt xuất hiện điểm ôn nhu không che giấu.

Kỳ Tử Nhạc cùng Liễu Yên Nhược hai người cười nói vui vẻ một lúc lâu ở đó.

Mà ở phía bên kia, lại có một người dừng chân hướng mắt đến hai người nọ nói cười rực rỡ. Đứng đã một lúc thật lâu.

Thì ra đã có giao tình, có quen biết từ trước...

"Ta quên mất, quyển sách hôm trước ngươi nhường cho ta, ta đã đọc xong rồi. Nhưng lại quên mang trả cho ngươi." Liễu Yên Nhược vừa cười vừa nói.

"Không sao, khi nào người đưa cũng được, ta không vội đâu."

Bởi vì chỗ hai người đứng là dãy hành lang bên trên bờ hồ, dọc phía dưới hành lang chính là nước và sen. Liễu Yên Nhược nhìn xuống phía dưới nước thấy được một ít hoa sen tươi tốt liền dùng tay chỉ cho Kỳ Tử Nhạc thấy.

"Ngươi nhìn xem có đẹp không? Ta thực sự rất thích hoa sen, màu sắc thực sự rất đẹp."

"Nương nương có muốn lấy không, ta liền lấy nó." Kỳ Tử Nhạc nhìn theo hướng Liễu Yên Nhược chỉ. Chỉ thấy hoa sen nở rộ dưới hồ, cùng với màu nước ngọc bích càng làm cảnh thêm diễm lệ.

"Làm sao có thể?" Liễu Yên Nhược vừa nói vừa lắc đầu, hơi hướng Kỳ Tử Nhạc mỉm cười. Tuy nằm gần chỗ của nàng nhưng muốn lấy tay rõ ràng không thể với tới được.

"Được mà."

Kỳ Tử Nhạc muốn bước đến, Liễu Yên Nhược theo bản năng liền kéo y phục nàng lại. Kéo cho nàng khựng lại chợt sực nhớ ra đây là hoa viên vội vàng buông tay ra, chừng mực nàng cũng tự biết, hơi lùi ra xa thêm một khoảng. Bởi vì trong cung tai mắt thực sự rất nhiều, cũng may đây là khoảng phía sau của hoa viên không nhiều người lắm.

"Không được...không thể với tới được, lỡ ngã thì biết làm sao?"

"Nhưng người vừa nói thích cơ mà." Kỳ Tử Nhạc không dám nhìn Liễu Yên Nhược chỉ nhìn hoa sen nói.

Liễu Yên Nhược lại khác, chăm chú nhìn Kỳ Tử Nhạc, mang theo nụ cười dịu dàng thường khi nhẹ nói, "Thích là một chuyện nhưng muốn có được lại là chuyện khác. Nếu không thể vậy cũng không cần gượng ép."

"Nếu người thật sự thích không gì là không thể cả, chỉ cần tâm muốn thì bản thân cố gắng một chút liền sẽ được đền đáp." Kỳ Tử Nhạc vẫn nhìn hoa sen nở rộ vươn lên cao, nó chính là cái hoa đẹp nhất nhưng cũng là cái nằm xa nhất.

Quen biết Liễu Yên Nhược cũng đã lâu, lại nhiều cùng có cơ duyên như vậy, không gọi là thân thiết nhưng cũng gọi là có giao tình. Liễu phi nói thích thì nàng liền giúp nàng ấy một tay, lấy cái hoa đó quả thực không có khó.

Liễu Yên Nhược nghe vậy, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn người nọ trở nên dao động mạnh, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Thật sự thích thì không gì là không thể? Tâm muốn, liền cố gắng sẽ được đền đáp? Thật sự có thể sao?

Cùng lúc này Liễu Yên Nhược có hơi ngẩng đầu, ánh mắt có phần nghiên sang hướng khác, lại vừa vặn thấy Dạ hậu đứng thưởng cảnh ở xa kia, có phần sững sốt liền dời đi ánh mắt. Dạ hậu thực sự đang dừng chân ở phía ngã rẽ bên kia thưởng cảnh, có hay không đã thấy? Nếu vậy thật sự rất trùng hợp.

Nếu trước kia nàng không biết nàng ấy vào cung vì ai và để làm gì, nhưng bây giờ nàng biết rồi, thì ra tất cả đều là vì Dạ hậu. Nhưng Dạ hậu vốn là người xưa nay băng lãnh tựa như tảng băng không tan, quả thực chưa từng ai có thể tiếp cận được, huống hồ là làm cho nàng động dung để ý đến.

Nhưng những hành động thân mật mập mờ hôm đó, không lí nào lại không có quan hệ, Dạ hậu thực sự đã chấp nhận sao?

Nàng thực sự không tin nhưng đã tận mắt thấy muốn không tin cũng không được, đó thực sự là sự thật. Nàng cũng tự hỏi rốt cục nàng ấy có năng lực gì khiến cho một người vô cùng lãnh đạm cùng coi trọng nghiêm quy lễ giáo như Dạ hậu lại chịu mở lòng, nhưng rồi chính nàng chợt nhận ra, bản thân mình chẳng phãi cũng vì người nọ mà động dung sao. Không phải là một nam nhân mà là nữ nhân.

Cứ như vậy từng chút từng chút từ những thứ nhỏ nhặt nhất xâm lấn vào tâm can. Nàng thực sự chưa từng có cảm giác yêu thích như vậy, cái thứ cảm giác thích nhìn người nọ, tim sẽ không thể kiểm soát được mà loạn lên, được gọi là yêu sao? Có chút không xác định nhưng sau hôm nàng ấy cứu nàng, thì mọi thứ ở trong lòng dường như đã quá rõ.

Nhưng nàng sẽ không tranh giành, cũng sẽ không từ bỏ...

"Ngươi theo ta đến Yên Linh cung một chuyến đi, ta mang quyển Thi Quyễn bộ hai trả lại cho ngươi."

Liễu Yên Nhược nói xong liền xoay người bước đi, cung nữ đứng xa kia thấy Liễu phi cất bước cũng bước theo.

Kỳ Tử Nhạc nghe xong liền gật gật đầu, vừa thấy Liễu Yên Nhược xoay người bước đi, liền hơi nâng chân ra mép ngoài của thành gỗ hành lang, dùng nội lực một cái đã bay ra được đến nơi nhánh hoa sen nhô lên, tay lập tức nắm lấy kéo đi, phút chốc đã trở lại chỗ củ với nhánh hoa sen trên tay.

Nhìn thấy Liễu Yên Nhược đã đi xa, Kỳ Tử Nhạc không chần chờ lập tức đi theo.

Vào được Yên Linh Cung, theo Liễu Yên Nhược vào sảnh lớn của tẩm điện. Đây là lần thứ hai nàng đến đây rồi, lần trước giúp tam công chúa tìm lại hoàng âu, cũng đã lâu không được gặp lại.

Liễu Yên Nhược bước vào trong, khi trở ra trên tay đã mang theo quyển sách.

"Ngươi ngồi đi, không có chuyện gì gấp đúng không?"

Hơi suy nghĩ một chút, Kỳ Tử Nhạc hơi hướng Liễu Yên Nhược gật đầu.

"Thi Quyễn ta chỉ mới đọc đến bộ hai, vẫn còn bộ ba chưa đọc, nhưng trong cung lại chỉ có bộ một và hai, dường như không có bộ ba thì phải, ta tìm nhưng quả thực không hề có." Liễu Yên Nhược nói.

"Ta cũng đến tàng kinh các tìm thử rồi nhưng không có, Thi Quyễn bộ ba nghe nói rất hay lại bao quát hết tất cả nội dung, trong cung không có bên ngoài lại càng không dễ tìm," Kỳ Tử Nhạc gật đầu, tiếp tục nói, "Nhưng bất quá ta có thể tìm được...ta cũng đang rất muốn tìm Thi Quyễn bộ ba nên sẽ cố gắng hết mức."

Thực sự thì nàng không thích đọc sách đâu, nếu có tìm cũng chỉ vì....

"Nếu tìm được thì thật tốt." Gương mặt Liễu Yên Nhược lập tức tươi cười, nụ cười vô cùng dịu dàng đến mê luyến nhân tâm. Tư sắc của Liễu Yên Nhược đặt nơi hậu cung này không hề thua kém bất cứ phi tần nào.

"Còn có chuyện này ta muốn hỏi ý kiến trước khi ngươi rời đi có được không?"

Liễu Yên Nhược đưa sách đến cho Kỳ Tử Nhạc, nhận được cái gật đầu, Liễu Yên Nhược nói tiếp:

"Ngày mai ta cùng tam công chúa phải xuất cung ra ngoài kinh thành một chuyến, ngươi có thể cùng đi với ta được không?"

"Ý của người là hộ tống sao?" Kỳ Tử Nhạc có chút sửng sốt hỏi.

Liễu Yên Nhược khẽ gật đầu, "Không phải không có người hộ tống, nhưng..." ngươi vẫn an tâm hơn...

Nàng vẫn còn rất sợ chuyện hôm trước, sợ lại một lần nữa xảy đến, giống như một loại ám ảnh đeo bám rất khó quên được. Rời hoàng cung, nguy hiểm càng thêm gấp bội lần, vả lại công chúa cũng phải đi cùng nàng, nói sao vẫn rất bất an.

Kỳ Tử Nhạc có hơi chần chờ ngẩng đầu nhìn Liễu Yên Nhược rồi lại quay đi tầm mắt, nàng hiểu được vì sao Liễu phi muốn mình hộ, chắc có lẽ là chuyện ở điện Niên Quy vài hôm trước. Nhưng nếu như vậy, sẽ phải rời chỗ của hoàng hậu, không biết phải là bao lâu?

Nhìn thoáng qua nét mặt người trước mắt, cũng đoán được đôi chút, ngữ khí có chút thấp từ khuôn miệng Liễu Yên Nhược, "Nếu không được cũng không sao, ta cũng không muốn ngươi phải gượng ép bản thân."

Hơi dương lên khoé môi, Kỳ Tử Nhạc lắc đầu, "Ta không có ý đó...vậy nghe theo người đi."

*

"Nương nương, người có muốn qua phía bên kia không?"

Cung Sa khe khẽ nói, nương nương quả thực đứng ở đây hơi lâu rồi, gương mặt cũng rất điềm nhiên nàng thật không biết người đang nghĩ gì nữa.

Nhưng một màng lúc nãy có lẽ sẽ không nằm ngoài tầm mắt người đâu. Quả nhiên Kỳ Tử Nhạc rất đáng giận!

"Chúng ta về thôi." Dạ Vi Tước lắc đầu, lời nói rất nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play