Cảm
nhận thân thể mình thay đổi, lý trí bị lưu mờ đi không ít, cơ thể giống
như được ai đó chăm lửa, đã bắt đầu có hoả nhen nhóm lên. Lại cảm nhận
được thân thể Kỳ Tử Nhạc càng nóng hơn. Dạ Vi Tước cố gắng chống đỡ hết
mức có thể, Kỳ Tử Nhạc càng ngày lại càng lộng hành, bàn tay đã muốn cởi đi y bào của nàng.
"Không được...Tử Nhạc mau dừng lại!"
Một tia lý trí chợt loé qua, Dạ Vi Tước lập tức khôi phục thần trí, nhanh
chóng ngăn cản Kỳ Tử Nhạc, trái tim cùng thân thể đang rất rất hoảng
loạn mất bình tĩnh.
"Kỳ
Tử Nhạc!" Dạ Vi Tước chỉ chạm nhẹ vào vai này, hoàn toàn không dám dùng
lực, chỉ có thể kêu cả họ lẫn tên để cảnh cáo. Kỳ Tử Nhạc quá mức nồng
nhiệt, chỉ sợ chút nữa sẽ không cản được nữa.
Kỳ Tử Nhạc nghe được thanh âm trầm thấp kia, không dám hồ nháo thêm giây
nào nữa, đành phải dừng hoạt động, khuôn mặt đỏbừng bừng thở bổn hễn,
trong đôi mắt vẫn còn chất chứa dục vọng, đang lúc động dục lại bị ngăn
lại, có biết bao nhiêu khó chịu.
Dạ Vi Tước lòng không nở nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn
tâm ngăn lại, nhìn y phục mình đã bị nàng làm thành mớ hỗn độn mới đưa
tay chỉnh trang lại y phục, tức thời khôi phục thường sắc.
Kỳ Tử Nhạc ngồi ở đó sắc mặt vô cùng khó coi, biểu tình u oán nhìn Dạ Vi
Tước, nàng vẫn còn rất nóng rất nóng Dạ Vi Tước có biết không? Vậy mà Dạ Vi Tước còn bày ra mặt lạnh, khiến cho máu huyết nàng càng thêm sôi
sục.
"Đừng hồ nháo nữa ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi."
Dạ Vi Tước nói xong đã đi về phía bên kia tự tay tắt bớt đèn, gỡ bỏ ngoại
bào lúc quay lại chỉ còn trung y trên người, không thèm nói thêm lời nào đã bước lên giường, nằm ở góc trong xoay lưng về phía Kỳ Tử Nhạc.
Kỳ Tử Nhạc vểnh môi lên trong vô cùng khó coi, hít một ngụm khí, ai oán
nhìn bóng lưng người vô tâm kia, trời ngoài kia lạnh thấu xương nhưng
bên trong lại có một người nóng muốn bốc hoả. Sau một hồi mày nhăn mặt
nhó cuối cùng Kỳ Tử Nhạc cũng phải cởi bỏ y phục, bò lên giường, nhưng
không hề lộng hành dám ôm Dạ Vi Tước như thường khi.
"Tước nhi..." Nằm xuống không quên dùng giọng điệu mềm nhũn nức nở gọi hai tiếng.
"Tử Nhạc mau ngủ đi!" Dạ Vi Tước cố gắng kìm chế bản thân thấp giọng nói.
Thân thể lúc nãy rõ ràng tiếp nhận, đã mềm nhũn ra như nước, chỉ cần
chạm nhẹ cũng có thể tan ra, thế nhưng không được thì vẫn sẽ không được.
"Tước nhi..." Kỳ Tử Nhạc không bỏ cuộc tiếp tục nhẹ giọng van xin đáng thương ở đằng sau tấm lưng mỏng manh kia.
Dạ Vi Tước thở dài, lòng không nỡ ngược lại còn có chút đau nhưng không
biết phải làm sao, nàng thừa biết thân thể Kỳ Tử Nhạc nóng bức, thừa
biết người kia khó chịu vì cái gì, chỉ cần nàng chấp thuận mọi chuyện sẽ được giải quyết nhưng lại không can đảm đối mặt, dục vọng từ lâu đã bị
nàng giấu đi, thật sự khó tiếp nhận...nay Kỳ Tử Nhạc lại muốn khơi gợi
ngọn lửa sâu thẩm trong đáy lòng nàng trở lại.
Kỳ Tử Nhạc khắc chế xúc động trong lòng, xoay người, lưng đối lưng với Dạ
Vi Tước. Tốt nhất tránh nàng ra xa một chút, nếu không lại ngửi được mùi hương làm người ta mê muội, nếu không sẽ bị thân thể mềm mại kia dụ dỗ, nhất định lúc đó nàng sẽ bị thêu đốt trong biển lửa, còn thảm hơn hiện
tại.
Dạ Vi Tước thừa nhận mình dường như đã không còn bày xích khi thân mật với Kỳ Tử Nhạc nữa.
Kỳ Tử Nhạc ôn nhu đối đãi, nhẹ nhàng dịu dàng với nàng làm cho nàng
không thể kháng cự nổi. Lần đầu tiên Dạ Vi Tước dám thừa nhận mình yêu
thích nụ hôn kia, lần đầu tiên thật tâm cảm nhận được hơi thở cùng thân
thể nàng mang theo hương thơm dịu nhẹ, rốt cuộc vẫn không ngăn tim mình
rung động.
Kỳ Tử Nhạc cả
một lúc rất lâu vẫn thao thức khó chịu không ngủ được, không biết qua
bao lâu nàng mới ngủ được nhưng thực sự rất lâu.
Nhưng Kỳ Tử Nhạc lại không hề biết mình thức bấy lâu thì người bên cạnh lại
thức bấy nhiêu. Trong lòng nàng không phải bị dục hoả làm cho khó chịu
mà chính là người kế bên làm cho nàng day dứt khó chịu.
Đợi đến khi cảm nhận được hơi thở Kỳ Tử Nhạc đều đều, xác nhận nàng đã ngủ
say. Dạ Vi Tước lúc này mới chịu xoay người qua, nhìn tấm lưng nàng một
lúc người mới hơi nép vào, đầu tựa sát tấm lưng kia, nhẹ nhàng choàng
tay qua ôm lấy eo nàng, yên lặng thiếp đi.
_________________
Điện Lạc Hoà.
"Khởi báo Hoàng thượng tin tức vừa gửi đến kinh thành nói là Lâm Dương Nhiệm
đã đánh đuổi được giặc Minh, mở mang bờ cõi cho Đại Liêu ta." Lý Túc vừa cuối người vừa hướng người ngồi trên long ỷ bẩm báo.
"Không hổ là người trẫm tin tưởng giao trọng trách. Lâm Dương Nhiệm không làm
trẫm thất vọng." Liêu Trì Phong vừa nghe Lý Túc nói xong, đôi mắt lập
tức loé sáng, gật đầu hài lòng.
Nhà Minh mấy năm nay lại bày ra âm mưu xâm chiếm Đại Liêu, mặt ngoài yên
bình nhưng sớm cho người xâm chiếm ở biên cương, hắn thân là vua của một nước, làm sao chịu cảnh mất đất, tất đất là tất vàng, vì thế lúc đó Lâm Dương Nhiệm tuổi trẻ tài cao, bao lần vào ra sinh tử chinh chiến, liền
cử hắn đến trấn biên cương xa xôi. Tính đến bây giờ đã qua ba năm, cuối
cùng cũng có kết quả, Minh quốc buông khí đầu hàng chẳng những vậy còn
mở mang thêm bờ cõi cho Đại Liêu.
"Hoàng thượng, Lâm tướng quân sau bao năm chinh chiến, không ngại sống chết
chinh chiến xa trường, trấn giữ biên cương không để chiến tranh loạn lạc xảy ra, liền lập công lớn cho Đại Liêu ta."
Lý Túc nói. Liêu Trì Phong liền gật đầu xác nhận, Lâm Dương Nhiệm quả
nhiên tuổi trẻ tài cao, một lòng phò trợ cho hắn, nhất định trọng
thưởng.
"Biên cương nay
được yên bình rồi, Lý Túc khanh liền triệu hồi Lâm Dương Nhiệm về kinh
thành cho trẫm, trẫm muốn vinh công của hắn." Liêu Trì Phong ra lệnh.
"Thần đi ngay." Lý túc nói lớn.
*
Ở biên cương, Lâm Dương Nhiệm vừa nghe Hoàng thượng triệu hồi liền vui vẻ cười, chuẩn bị hết thảy, nhanh chóng cùng đại binh của mình hướng kinh
thành mà đi.
Hắn cuối
cùng cũng lập công lớn ghi danh vào xử sách, ba năm nay luôn cố gắng
không ngừng, chịu bao nhiêu khổ cực nơi biên cương xa xôi này, tháng
ngày tăm tối cuối cùng cũng sắp kết thúc, nếu không có trái tim luôn âm ỉ rực lửa này, hắn sớm đã chết nơi xa trường này rồi, cuối cùng cũng mang công danh lớn trở lại kinh thành. Có thể tự hào đứng trước trước mắt
người kia mà không phải cuối đầu, có thể được người kia xem trọng mà bỏ
vào trong mắt, có thể đường đường chính chính khẳng định hắn không phải
là kẻ bất tài.
Lâm Dương
Nhiệm trở lại kinh thành đã là một tháng sau, cửa thành cao lớn uy
nghiêm đã sớm mở, từ xa xa đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rung
chuyển đất trời, đi qua cửa thành, kia trên yên ngựa nam nhân dũng mãnh
được mọi người chào đón, dân chúng hai bên đường đông kịt kéo dài từ cửa thành đến tận bên trong, đại đội binh vô cùng dài, nối tiếp nhau không
dứt.
Bởi vì chuyện này
liên quan đến tồn tại nước nhà, chuyện trọng đại như vậy, Hoàng thượng
cùng Hoàng hậu không thể không ra cửa cung chào đón. Hoàng thượng cùng
Hoàng hậu sớm đã đứng trước cửa cung, một đôi long phượng cao quý làm
ngợp cả khí trời ở đây.
Hôm nay thời tiết thực sự rất lạnh, trời dường như đã sắp đổ tuyết nhưng
đoàn người phía sau Hoàng thượng thật sự rất đông, trọng thần trong
triều dường như cũng có mặt ở đây, đủ biết Hoàng thượng xem trọng chuyện này cỡ nào.
Lâm Dương
Nhiệm phi bạch mã dẫn đầu đại đội binh của mình qua cửa cung, dáng người cao lớn vạm vỡ cùng với kiện giáp bạc phủ trên người y vô cùng uy phong lẫm liệt, gương mặt đặt biệt tuấn mỹ, đường góc khuôn mặt sắc xảo, một
vị tướng quân quả nhiên không sai, Lâm Dương Nhiệm tính ra vẫn còn trẻ,
chỉ mới ba mươi hai tuổi nhưng lại mang khí thế hừng hực hiếm thấy.
Xa xa đã thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đứng đó, Lâm Dương Nhiệm phi
ngựa nhanh hơn một chút, cuối cùng thoát xuống bạch mã, tiến đến quỳ rạp trên mặt đất.
Tất cả đội binh phía sau Lâm Dương Nhiệm cũng lập tức quỳ xuống hô to. Âm
thanh vang lên cùng nhau vô cùng lớn, kinh động cả đất trời.
"Mau miễn lễ." Liêu Trì Phong nâng giọng nói lớn.
"Đa tạ Hoàng thượng."
"Lâm tướng quân cực khổ nhiều rồi. " Liêu Trì Phong đi đến gần Lâm Dương
Nhiệm vỗ vào vai hắn, tiếp tục nói, "Khanh không hổ kì vọng của trẫm, có thể đánh đuổi được giặc Minh ra khỏi bờ cõi Đại Liêu ngăn chặn chiến
tranh loạn lạc xảy ra. Quả thật trẫm không nhìn nhầm người."
"Hoàng thượng thần không dám nhận, đây là trách nhiệm mà thần dân phải làm, có thể cống hiến cho đất nước chính là vinh dự, sống cũng vì Đại Liêu chết cũng vì Đại Liêu, thần nguyện vào sinh ra tử vì Đại Liêu ta." Lâm Dương Nhiệm uy nghiêm nói, ánh mắt kiên quyết với khí thế của một vị tướng
quân.
Liêu Trì Phong nghe vậy liền vui vẻ cười nói, "Lâm tướng quân quả nhiên không làm trẫm thất vọng."
Dạ Vi Tước mặc trên người cung bào, ở ngoài khoát thêm áo da để giữ ấm,
đưa tầm mắt nhìn sơ qua Lâm Dương Nhiệm, chỉ là lâu quá không gặp hắn
thay đổi rất nhiều, khí khái uy nghiêm không thể xem thường, trước kia
cũng xem như có tài năng nổi bật nhất trong số vị tướng quân ở triều,
nay lại lập công danh lớn, quả nhiên là người có tài, một bước đã đổi
mới.
Nàng cùng hắn xem
như không liên quan nhau, nước sông không phạm nước giếng, nhưng nói thế nào vẫn liên quan đến đại Liêu, hoàng thượng hiện tại lại rất tín nhiệm y.
Là do nàng nhạy cảm
hay do nàng quá đa nghi, nhưng thật lòng mà nói, nàng vẫn không thể nào
thấy được thành ý của hắn, loại khí chất trên người hắn làm nàng cảm
giác không an toàn, còn có chút sợ, chỉ sợ là con cáo chưa ra khỏi hang, nhất định không như vẽ bề ngoài, nếu Liêu Nhiên có thể thuận lợi đăng
cơ, sau này, nhất định sẽ không dễ dàng cho nhi tử của nàng.
Nhưng dù sao đây vẫn là cảm nhận của riêng nàng, không thể vu oan, gán ghép cho người khác quá vội được.
Lâm Dương Nhiệm nhất thời cảm nhận được ánh mắt của mọi hướng về mình, quan trọng hơn chính là ánh mắt của người kia, làm tim hắn khắc kia như muốn thoát ra ngoài, không khỏi một phen hãnh diện, ba năm không tính là
dày, nhưng người cao quý trước mắt lại thay đổi rất nhiều, thật sự thay
đổi rất nhiều.
Hoàng
thượng đặc biệt rất tín nhiệm Lâm Dương Nhiệm, ngày thượng triều sau đã
sắc phong cho Lâm Dương Nhiệm thành Đại tướng quân kiêm ba quân, danh
hiệu này không phải từ lần đánh đuổi giặc Minh mà có, suy đi cũng là nhờ vào Lâm gia ba đời luôn cống hiến cho Đại Liêu mà có, Lâm gia vì vậy mà nở mày nở mặt, một bước đã lên trời.
Còn đặc biệt ban yến tiệc cho Lâm Dương Nhiệm, đặc ân này thật sự quá lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT