Kỳ Tử Nhạc đang ở trên cây đại thụ ngắm nhìn Dạ Vi Tước, nhưng không ngờ bất cẩn làm một nhánh cây rung chuyển, vốn chỉ định nhìn một nàng một lát không ngờ lại dễ dàng bị phát hiện.

"Quả nhiên không tầm thường" Kỳ Tử Nhạc từ cây cổ thụ nhảy xuống nói, hai cung nữ này võ công cũng không bình thường, thân thủ rất nhanh nhẹn, người phát hiện được hành tung của Kỳ Tử Nhạc ta cũng rất ít, nếu lúc nãy không dùng hết nội lực, không chừng chưa làm gì chỉ sợ đã bị phát hiện.

Cung Sa, Lạc Mạn thấy có bóng người từ cây cổ thụ nhảy xuống, trời tối không thể nhìn được dung mạo, đến khi người nọ đến gần, các nàng mới cả kinh đồng thanh kinh hô một tiếng:

"Kỳ Tử Nhạc"

Dạ Vi Tước chỉ thấy người trước mắt là một nam nhân, nhưng cũng không biết là ai, đến khi nghe một tiếng 'Kỳ Tử Nhạc' có chút bất ngờ nhưng cũng mau lấy lại vẻ điềm tỉnh vốn có, mặt không biến sắc.

"Đúng, là ta" Kỳ Tử Nhạc mặc một bộ y phục đen sẫm, đai lưng tinh tế, một thân hắc ngọc tiêu sái đi đến. Từ lúc nhảy xuống tầm mắt luôn đặt trên người Dạ Vi Tước không rời, nữ nhân này vốn đã khuynh thành khuynh nước nhìn gần càng thêm động lòng người, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong trẻo thuần khiết, mũi thẳng tấp, miệng nhỏ xinh xắn như cánh hoa đỏ tươi, toàn thân toát lên khí chất tôn quý, như viên ngọc quý không nhiễm bụi trần, phút chốc làm cho Kỳ Tử Nhạc ngây ngẩn, tim đập nhanh kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài.

"Kỳ Tử Nhạc ngươi lén lúc đến đây là có ý đồ gì?" Lạc Mạn không khách khí nói, là Kỳ Tử Nhạc thảo nào nàng không nhận ra được có người theo dõi, người này võ công cao cường không dễ đối phó. Nếu nàng đơn thân độc thủ sợ là vẫn thua hắn.

Dạ Vi Tước không quan tâm đến chuyện bên ngoài cung nhiều, càng không biết nhiều về giang hồ, nhưng là đã nghe tên Kỳ Tử Nhạc này rất nhiều lần, quan lại trong triều liên tục dâng tấu tố cáo thổ phỉ Kỳ Sơn lộng hành, hung hăng, ngang tàn, giết người, cướp bóc của dân chúng, chặn đường cướp lễ vật, vàng bạc, vật phẩm của triều đình, không xem luật Đại Liêu ra gì, không để triều đình vào mắt, mà người đứng đầu lãnh đạo làm ra những chuyện đó không ai khác chính là kẻ trước mắt nàng Kỳ Tử Nhạc. Đưa tầm mắt nhìn thoáng qua người trước mắt, nàng cảm thấy thật vô cùng khinh bỉ chán ghét, ghê sợ, thật không muốn nhìn lại lần nữa.

"Ta đến đây là muốn gặp Hoàng Hậu ngoài ra còn muốn..." Kỳ Tử Nhạc nhếch miệng cười gian, ngữ khí ngang tàn nói, nhìn chằm chằm Dạ Vi Tước nãy giờ vẫn im lặng như không có chuyện gì xảy ra, bất động thanh sắc, tại sao một chút cũng không để mình vào mắt?.

"Ngươi dám vô lễ" nói xong Cung Sa, Lạc Mạn cùng xông lên. Hai bên giằng co không được bao lâu thì binh lính từ ngoài xông vào, nghe tiếng động thấy vậy Kỳ Tử Nhạc lập tức một bước xoay người rời đi. Trước khi đi không quên bỏ lại một câu:

"Hoàng Hậu chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi"

Cung Sa, Lạc Mạn thấy vậy muốn đuổi theo nhưng đã bị Dạ Vi Tước ngăn lại:

"không cần đuổi theo" người này thân thủ rất nhanh, đuổi theo cũng không kết quả, không cần phải phí sức, Dạ Vi Tước cảm thấy rất kì lạ thật không hiểu mục đích của hắn ta là gì, còn nói cùng mình sẽ sớm gặp lại, Dạ Vi Tước nhất thời khó hiểu được, hắn ta là muốn gì ở nàng.

Binh lính đến nơi đã thấy thích khách rời đi. Mọi người thấy vậy sắc mặt tái đi, đến khi thấy Dạ Vi Tước vẫn bình an, sắc mặt giảm lo sợ vài phần, bọn họ được giao trọng trách bảo vệ nương nương, nếu xảy ra chuyện chắc chắn sẽ bị xử tội mất đầu. Tống Điêu Chính biết tội thấy vậy liền quỳ trước mặt Dạ Vi Tước thỉnh tội "Thần cứu giá chậm trễ, mong nương nương trách tội"

"Tướng quân không cần tự trách, Bản Cung cũng không sao, tất cả lui đi" Dạ Vi Tước thấy mình cũng không sao, phất tay áo cho binh lui xuống.

____________________

Đại Kỳ Sơn

"Kỳ Vương, người đã trở về" Hắc Y thấy Kỳ Tử Nhạc trở về lập tức mở miệng.

"Ta có chút chuyện, Hắc Bạch mau đều tra rõ ràng hơn thân thế Cung Sa, Lạc Mạn" Kỳ Tử Nhạc mặt dù đã điều tra thân thế các nàng nhưng chỉ có vài thông tin cơ bản, Kỳ Tử Nhạc cảm thấy rất kì lạ, đã nghe nói qua công phu các nàng, nhưng cũng chưa từng giao đấu, lúc nãy các nàng xuất chiêu có chút quen mắt như đã thấy qua, nhưng vẫn không nhớ rõ là ở đâu. Nhất định phải tìm được gì đó về hai cung nữ này nếu không, muốn gặp Dạ Vi Tước sẽ rất khó.

"Tuân lệnh" hai người đồng thanh trả lời, sau đó rời đi.

"Kỳ Vương người sẽ vào kinh thành sao?" Mộc Hỏa hỏi, không lẽ người bỏ Kỳ Sơn theo Hoàng Hậu, còn muốn mang bọn ta đi theo nữa sao?

"Mai chúng ta sẽ xuất phát, hai người các ngươi và Hắc, Bạch sẽ theo ta" Kỳ Tử Nhạc nghĩ lại chuyện lúc nãy, miệng không khỏi nhếch lên cười, tâm liền trở nên vui vẻ, cuối cùng cũng có thể gặp được nàng.

Thủy, Hỏa thấy Kỳ Vương mặt tươi như hoa liền biết ngay đã gặp được Hoàng Hậu, nhưng vẫn cố tình hỏi:

"Người đã gặp Hoàng Hậu nương nương rồi sao?"

" Được rồi đừng hỏi nhiều, mau đi chuẩn bị đi" Kỳ Tử Nhạc hướng Thủy, Hỏa nghiêm mặt nói, hai kẻ này thật lắm chuyện, còn xem mình là chủ tử của bọn họ không vậy?. Thủy, Hoả, Hắc, Bạch là thuộc hạ thân tín của Kỳ Tử Nhạc, theo Kỳ Tử Nhạc từ nhỏ nên cũng được coi là chủ tử thân thiết với nhau.

____________________________

Cung Sa thấy Dạ Vi Tước trầm tư, không biết người đang nghĩ gì, tuy trên khuôn mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng nàng biết là người đang lo lắng, chuyện của nương nương nàng thật không dám nhiều lời, đành phải im lặng, qua hồi lâu nàng thật không thể im lặng nữa đành phải mở lời:

"Nương nương người đang lo lắng gì sau?"

"Bản Cung lo lắng cho Thái Tử." trong ba người Cung Sa là người hiểu nàng nhất, tuy ít nói nhưng luôn hiểu được nàng, nên nàng cũng không kiên kị mà nói ra nỗi lo trong lòng mình.

"Nương nương thứ cho nô tỳ nhiều chuyện, là việc Thái Tử điện hạ đăng cơ sao?" Cung Sa thấy Dạ Vi Tước không trách phạt nên tiếp tục hỏi.

"Ừ, ta rất lo cho hắn." trong cung luôn thâm độc khó lường người như Liêu Nhiên sợ là sẽ dễ bị hãm hại, hắn một chút võ công cũng không biết, nhưng điều trước mắt còn đáng lo ngại hơn Hoàng Thượng lâm bệnh, sức khỏe yếu kém mà ngày đêm còn thị tẩm Hướng Xuân Vân, bị nàng mê hoặc sợ là ngôi vị Thái Tử của Liêu Nhiên không giữ được bao lâu nữa.

"Nương nương sắp đến kinh thành rồi."

"Ừ, sau khi vào cung tìm hiểu cho Bản Cung việc xảy ra trong cung mấy ngày qua" Dạ Vi Tước ra lệnh cho Cung Sa.

____________________________

"Kỳ Vương, đã qua cửa thành, chúng ta tìm một khách đếm nghỉ tạm có được không" vừa qua cửa thành rộng lớn Mộc Thủy liền thông báo cho Kỳ Tử Nhạc biết.

"Mọi chuyện cứ theo sắp xếp của ngươi đi, Hắc Y mau đến nói với Từ Minh đến chỗ của ta, ta muốn gặp hắn" Kỳ Tử Nhạc ra lệnh cho Hắc Y, xe cũng vừa đến nơi, sau đó rời xe ngựa bước vào khách đếm, khách đếm này được coi là lớn nhất nhì kinh thành.

_________

Từ Minh sau khi nghe Kỳ Tử Nhạc đến kinh thành, muốn gặp mình nên lập tức theo Hắc Y đến ngay.

"Kỳ Vương, Từ Minh đã đến" Hắc Y vừa gõ cửa vừa nói.

"Mau vào đi"

Hắc Y mở cửa cho Từ Minh vào sau đó cũng lui ra ngoài.

"Từ Minh bái kiến Kỳ Vương" Từ Minh vừa thấy Kỳ Tử Nhạc liền quỳ xuống cung kính nói.

"Không cần như vậy, giờ đã là Thừa Tướng của một nước không cần phải hành lễ với ta nữa" Kỳ Tử Nhạc hướng Từ Minh nói.

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ dù là ai đi nữa, có thân phận như thế nào thì cũng là thủ hạ của người, người là ân nhân của thuộc hạ cả đời này chỉ sợ không trả ơn hết cho người"

Gia đình Từ Minh đắc tội với tên quan huyện tham ô, cưỡng ép dân lành. Bị hắn ta kêu người đuổi cùng giết tận, nhà bị đốt cháy, nếu lúc đó không có Kỳ Chính Thông là phụ thân của Kỳ Tử Nhạc cứu giúp, thì phụ mẫu chút nữa đã bị giết, tỷ tỷ đã bị làm nhục. Kể từ đó gia đình Từ Minh được dẫn đến nơi khác làm ăn sinh sống, còn Từ Minh kể từ lúc đó đã đi theo làm thủ hạ Kỳ Chính Thông sau này khi Kỳ Chính Thông giao Kỳ Sơn cho Kỳ Tử Nhạc, thì Từ Minh cũng theo Kỳ Tử Nhạc, mà chức thừa tướng quan nhất phẩm của triều đình này cũng là do Kỳ Tử Nhạc ra tay giúp đỡ, vì vậy đối với Kỳ Tử Nhạc ân trọng như núi.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta muốn gặp Thái Tử Liêu Nhiên ngươi mau giúp ta" Kỳ Tử Nhạc ngồi trên ghế thong thả uống trà nói.

"Thuộc hạ sẽ đưa người vào cung, Thái Tử cũng vừa bị nhiễm phong hàn" lúc sáng Hoàng Hậu vừa về cung thì không lâu sau Thái Tử cũng bị bệnh.

"Được, vậy sáng mai chúng ta vào cung gặp hắn"

_________________________

"Nương nương Thái Tử điện hạ đã được cho dùng thuốc." Ngự y vừa được gọi tới sau khi chữa trị cho Liêu Nhiên cung kính thông báo với Dạ Vi Tước.

"Vậy khi nào sẽ khỏi bệnh?"Dạ Vi Tước lo lắng hỏi.

"Thần không thể xác định được, xin nương nương thứ tội" trên mặt ngự y không giấu được vẻ lo lắng nói.

Kỳ thực long thể Thái Tử rất yếu khi bị bệnh rất khó trị và lâu khỏi, nên mỗi lần chữa trị bọn họ đều phải tốn không ít công sức.

Dạ Vi Tước thấy hắn lo sợ nên phất tay cho lui xuống, nàng rất hiểu sức khỏe của nhi tử mình nên cũng không thể trách ngự y được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play