Tất cả binh lính đều vào vị trí của mình, ở đây vô cùng rộng lớn nhưng lúc này trong sân chỉ toàn là binh lính, trải dài một đường từ cửa cung đến tận bên trong, từng hàng từng dãy đều ngay thẳng, làm cho người nhìn qua
đều phải thán phục trước sự uy nghiêm vĩ đại này.
Lúc này từ xa xa đã xuất hiện nhiều thân ảnh đang tiến ra cửa cung. Đoàn
người rất đông, rất nhanh đi đến cửa cung, tất cả người đang đứng ở đây
thấy vậy đều quỳ rạp xuống đất hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn
tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế."
Liêu Trì Phong nhìn một lượt từ trên xuống, hài lòng gật đầu phất tay nói: "Chúng khanh bình thân."
"Đa tạ Hoàng thượng."
Chỉ vừa xuất hiện nhưng Hoàng hậu lại tựa như tuyệt thế giai nhân, nàng
cung bào màu vàng tinh tế, chỉ vàng thêu phượng sắc xảo, tóc vấn lên
cùng nhiều loại trang sức kết hợp với nhau, cả người toát lên khí chất
cao quý lại ẩn nhẩn loại bất khả xâm phạm khó mà diễn tả được. Dạ hậu
chỉ vừa xuất hiện đã tạo nên một vùng trời khí chất ngời ngời, người
xứng danh mỹ nhân đại Liêu rốt cục cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương,
khí chất cao cao tại thượng cùng với ngũ quan xinh đẹp kia đã lay động
biết bao chân tâm, biết bao nhân sinh rơi vào bể tình đơn độc không lối
kia rồi?
Dạ Vi Tước trang diện tỉ mỉ hoa lệ như vậy quả thật xinh đẹp vạn phần, nhưng chính vì
vậy, làm cho Kỳ Tử Nhạc lần đầu tiên biết được cảm giác thua kém là như
thế nào, nhìn lại người trên kia đứng cạnh Liêu Trì Phong, cùng nhau tỏa sáng chói lọi cả một vùng. Nhìn lại nàng chỉ là tên thổ phỉ không hơn
kém, tệ hại như vậy, cảm giác bất lực cùng chua xót này lan tràn khắp
tâm can không dễ chịu tí nào.
Tất cả cùng đứng lên một lúc, lại thấy một binh lính chạy vào quỳ xuống đất nói lớn: "Bẩm báo Hoàng thượng, kiệu của Ngọc Tuyên Quận chúa đã xuất
hiện, sắp đến cửa cung."
Binh lính này nói xong Liêu Trì Phong gật đầu một cái liền cho lui xuống.
Hắn mấy năm nay chưa gặp lại hoàng muội của mình, không biết nàng thay
đổi ra sao? Diện mạo nhất định sẽ thay đổi rất nhiều. Thật sự hắn rất
nôn nóng muốn gặp nàng.
Kiệu cùng đoàn người chậm rãi đi qua cửa cung, qua khỏi một chút liền dừng lại.
Vị quận chúa này thật làm cho ai cũng tò mò, khi quận chúa rời đi lúc đó
nàng vẫn còn nhỏ, tính đến nay cũng đã rất lâu rồi, nếu lúc đó gặp qua
rồi cũng sẽ không nhớ nỗi dung mạo của nàng lúc đó ra sao. Bây giờ chỉ
nghe người khác nói vị quận chúa này trưởng thành tài trí bất phàm, dung mạo khuynh thành khuynh nước, nhưng không biết có tin được lời đồn đại
hay không? Hay chỉ là tân bốc? Tận mắt xác thực vẫn hơn.
Đợi một lúc, cung nữ hai bên kiệu từ từ vén rèm lên, kia trong kiệu thấp
thoáng hình bóng một nữ nhân, nữ tỳ thủ vệ thấy vậy liền bước đến trước
kiệu, khom người đưa tay của mình ra trước cửa kiệu chờ đón. Bất chợt từ bên trong ló ra bàn tay thon dài trắng nõn vịnh vào tay nữ tỳ, bàn tay
đẹp đến nỗi một chút tì vết cũng không có, theo sau đó liền xuất hiện nữ nhân cung bào xanh thẫm hoa lệ khom người bước ra ngoài, nụ cười thoáng qua khoé môi, dẫn đầu đoàn người đi về phía Hoàng thượng cùng Hoàng hậu hành lễ.
Người vừa rồi
vừa bước ra khỏi kiệu làm cho mọi người một phen kinh hãi, người này là
Ngọc Tuyên Quận chúa? Không ai có thể hình dung được nhan sắc của nàng
sẽ ở mức này, quả nhiên lời đồn không sai, nàng đúng là quốc sắc thiên
hương thật, loại khí chất trên người nàng có quá nhiều đặc biệt.
Liêu Trì Phong cho miễn lễ, nhìn đến Liêu Đan Thiệp lại đánh giá tỉ mỉ,
không khỏi nhoẽn miệng nở nụ cười tự hào, không hổ là hoàng muội của
hắn, quả là mỹ mạo bất phàm, hoàng muội không làm cho hắn thất vọng, bất kể là tài hay sắc cũng đều hội tụ trên người nàng.
"Hoàng muội đi lâu như vậy trẫm rất nhớ nàng, bây giờ trở lại trẫm thật sự rất vui mừng." Liêu Trì Phong tươi cười nói, không giấu khỏi niềm vui sướng của mình.
"Muội cũng
không kém phần hoàng huynh thật sự rất nhớ. Gặp lại hoàng huynh cùng
hoàng tẩu liền cảm thấy rất vui. Lại được hoàng huynh và hoàng tẩu tiếp
đón muội rất cảm kích." Liêu Đan Thiệp cũng tươi cười, thân thiết đáp
lại.
Liêu Đan Thiệp vừa nhắc đến hoàng tẩu liền di dời ánh mắt sang. Ánh mắt bất chợt dao động trở nên bất thường.
Dạ Vi Tước từ nãy giờ không nói lời nào bây giờ mới mở miệng tươi cười
nói: "Hoàng muội mấy năm không gặp bây giờ đã trưởng thành rất nhiều,
lại xinh đẹp lên rất nhiều."
Liêu Trì Phong nghe nàng nói xong liền gật đầu khen ngợi: "Lời Hoàng hậu nói rất đúng. Hoàng muội quả thật rất xinh đẹp."
"Hoàng huynh cùng hoàng tẩu nói quá rồi." Liêu Đan Thiệp nhận được lời khen,
trên khuôn mặt liền tươi cười vui vẻ nhưng vẫn khiêm nhã nói ra.
"Trẫm đã cho người tu sửa lại Nguyên Viên Cung cho hoàng muội rồi, bây giờ muội mau đến đó xem thử một chút đi."
Vị Quận chúa này thật sự rất xinh đẹp, đúng là quốc sắc thiên hương, cùng Dạ Vi Tước đem ra so sánh nhất định không thua kém.
Quận chúa mỹ mạo bất phàm vừa xuất hiện đã mê đảo nhân sinh, nhưng ở dưới
kia, vẫn có một người không hề quan tâm là mấy, trong mắt một mực chỉ
thủy chung một bóng hình. Nhưng Dạ Vi Tước vẫn là Dạ Vi Tước, nàng không quan tâm ai cả, từ lúc xuất hiện ở đây cho đến bây giờ không phải là
không thấy nàng nhưng chưa một lần để nàng vào mắt, đừng nói là một chút ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có, khẳng định Kỳ Tử Nhạc cùng những
người ở đây không khác gì cả.
Nàng đứng cạnh Liêu Trì Phong giống như đôi phu thuê tình thâm nghĩa nặng,
một người nói một người cười nhiệt tình tán thành, nàng thế nhưng hôm
nay cười với hắn nhiều như vậy. Nhìn đến biểu hiện của Dạ Vi Tước, tâm
nàng liền co rút lại, cảm giác từng trận đau nhói ở trong lòng ngực ập
đến, nàng thật không chịu nổi cảm giác này, không biết phải làm sao đành phải cuối đầu xem như cái gì cũng không thấy.
Đợi đến lúc Liêu Đan Thiệp đi rồi, Liêu Trì Phong cùng Dạ Vi Tước mới xoay
người bước đi. Dạ Vi Tước trong lúc xoay người là vô tình hay cố ý nhưng ánh mắt dừng ngay trên người Kỳ Tử Nhạc, hành động đó diễn ra rất nhanh liền quay lưng rời đi.
Tất cả đi rồi Kỳ Tử Nhạc mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của nàng, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng đó mới buồn bã rời đi.
_______
Kim Ninh Cung.
Kỳ Tử Nhạc buổi sáng sau khi đón Quận chúa xong liền trở về nhà, đợi đến
lúc chiều tối mới đi vào cung, cả một ngày cũng không có lấy một nụ
cười, cuộc sống này bắt đầu từ khi nào lại nhạt nhẽo như vậy? Kỳ Tử Nhạc dẫn một đội quân đi đến trước cửa cung, phân phó thay đổi binh lính
trực đêm, Kỳ Tử Nhạc cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp người, giờ phút này Kỳ Tử
Nhạc chính là một vị tướng quân tài ba mẫu mực chứ không phải là tên thổ phỉ lưu manh hằng ngày thường thấy. Binh lính rất nhanh được sắp xếp
xong, Kỳ Tử Nhạc hài lòng gật đầu mấy cái, nhìn chung vô cùng chặt chẽ,
đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, trong đầu lại nghĩ đến Dạ Vi Tước, tuy trong
lòng đang khắc chế nhưng đôi chân lại không tự chủ hướng tẩm điện của
nàng mà đi, đi được nửa đường đột nhiên lại dừng lại, chỉ cần nghĩ đến
chuyện lúc sáng tâm nàng lại đau đớn, đôi chân lại muốn chùn bước, nhưng nói thế nào đi nữa, không đi không được.
Kỳ Tử Nhạc đi đến trước cửa phòng gõ cửa vài cái nhưng không thấy ai trả
lời nên tự đẩy cửa đi vào, vào bên trong lại không thấy ai, vội trở ra
ngoài sân tìm một tiểu cung nữ hỏi mới biết nàng vừa đi ra ngoài dạo. Kỳ Tử Nhạc liền đi theo hướng tiểu cung nữ đó chỉ, đi được một lúc cuối
cùng cũng thấy nàng ngồi trên ghế đá cạnh núi giả.
Kỳ Tử Nhạc đi đến chấp tay thành quyền nói: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Tìm bản cung là có chuyện quan trọng gì sao?" Dạ Vi Tước ngước nhìn Kỳ Tử Nhạc sau đó nói.
"Đúng vậy." Kỳ Tử Nhạc cung kính nói.
Cung Sa Lạc Mạn thấy Kỳ Tử Nhạc đến liền nhìn nương nương, nhận được cái
chớp mắt từ người nên xoay người rời đi, Kỳ Tử Nhạc có khi nào đến mà
không đuổi các nàng đi đâu, còn bày đặc nói là có chuyện quan trọng này
nọ.
"Ta có chuyện này muốn hỏi nàng." Kỳ Tử Nhạc nhìn Dạ Vi Tước nói nhỏ.
"Có chuyện gì thì cứ hỏi đi." Dạ Vi Tước chỉ thản nhiên trả lời tựa như
cuộc trò chuyện này dường như không có gì thú vị với nàng cả.
Kỳ Tử Nhạc thở dài, lúc nào cũng vậy, cũng là lời nói thản nhiên này, thản nhiên đến mức làm tâm người khác đau đớn, trong mắt lại xuất hiện tia
buồn bã Kỳ Tử Nhạc thấp giọng hỏi: "Nàng rốt cục xem ta là gì? Trong
lòng của nàng một chỗ trống nhỏ cũng không để ta vào được sao?"
Dạ Vi Tước chau mày, cảm thấy hôm nay Kỳ Tử Nhạc rất kì lạ. Tự nhiên lại
đi hỏi chuyện kì lạ như vậy. Kỳ Tử Nhạc là gì đối với nàng sao? Trong
tâm nàng Kỳ Tử Nhạc có chỗ không sao? Hiện tại nàng không biết cũng
không xác định được, không thể nào trả lời cho nàng biết được.
"Sao lại hỏi như vậy?"
Kỳ Tử Nhạc khắc chế tâm tình xúc động của mình lại, nhướn mày nâng thanh
âm của mình: "Sao lại hỏi như vậy? Lúc trước ta rơi xuống hồ sau đó liền biến mất một tuần nhưng nàng một chút cũng không quan tâm đến..."
Kỳ Tử Nhạc nói đến đây hốc mắt đã đỏ lên, không biết từ lúc nào mà nàng
lại dễ dàng có lệ như vậy, nước mắt đối với nàng mà nói là thứ không bao giờ tồn tại. Chắc có lẽ từ khi gặp người trước mắt liền trở nên yếu
nhược như vậy.
"Lúc sáng
gặp được nàng ở cửa cung ta không dám mong điều gì đó viễn vong, chỉ hy
vọng rằng nàng sẽ để ta vào mắt, dù chỉ một chút thôi cũng được...nhưng
mà cuối cùng thì sao? Cũng chỉ là mơ mộng! Bình thường ta cầu mong một
cái mỉm cười của nàng khó khăn đến cỡ nào? Thế nhưng hôm nay nàng lại vì hắn mà cười nhiều như vậy." Kỳ Tử Nhạc nghẹn đắng ở cổ họng, nói ra vô
cùng khó nghe.
Dạ Vi Tước vừa nghe nàng chất vấn xong, không biết mình phải làm sao mới được. Kỳ
Tử Nhạc là đang trách nàng sao? Là không hiểu hay không muốn hiểu, nàng thân là nhất quốc chi mẫu là người dưới một người nhưng trên vạn người, hoàn toàn không phải một người bình thường mà có thể tùy tiện muốn làm
gì thì làm, mọi hành động cử chỉ của nàng đều bị chú ý, xuất hiện cùng
Hoàng thượng, trước nhiều người như vậy làm sao có thể nhìn nghiên ngó
dọc được, cho dù có thấy đi nữa thì nàng cũng chỉ xem Kỳ Tử Nhạc như
những người khác.
Dạ Vi Tước muốn mở miệng giải thích nhưng lại nghe một câu nói làm cho tâm nàng lạnh xuống, lời nói tới miệng lại nuốt trở lại, nghẹn ở cổ họng.
"Nếu nàng đã không muốn, vậy sau này ta sẽ không ép buộc nàng nữa. Xem như
cái gì cũng chưa tồn tại đi!" Kỳ Tử Nhạc dứt khoát một lời nói ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT