Kỳ Tử Nhạc sáng sớm đã đứng trước đại môn đợi người, trên vai còn có cái túi vải, hôm nay là ngày nàng hẹn với Dương Tương Truyên lên Kỳ sơn. Lần này đi cũng phải mất đến một tuần, muốn đi tìm Dạ Vi Tước nhưng vì lòng tự trọng nên không có đi, trong lòng nàng vừa đau vừa giận chuyện hôm qua, tuy rằng hôm qua nàng là người sai trước, nàng biết Dạ Vi Tước vốn là người có da mặt mỏng, người có quy củ phép tắc, nói như vậy đương nhiên nàng tức giận là đúng rồi nhưng mà nàng ấy cũng thật quá đáng đi, thấy nàng rớt xuống nước một chút phản ứng cũng không có chẳng những vậy còn bỏ đi, lỡ như nàng không biết bơi thì sao? Giận nàng thì giận nhưng sao lại nhẫn tâm bỏ mặc không thèm để ý đến sống chết của nàng như vậy.

Dạ Vi Tước rốt cục có dành cho nàng một ít tình cảm nào không? Cảm giác này khó chịu đau đớn vô cùng.

Từ xa xa ở cuối đường xuất hiện một chiếc xe ngựa lớn, xe ngựa càng ngày càng gần với nàng, ngay sau đó tiếng ngựa hí vang lên dừng trước mặt Kỳ Tử Nhạc.

"Mau lên xe." Dương Tương Truyên vén rèm cửa lên đưa đầu ta bên ngoài hướng Kỳ Tử Nhạc nói.

Xe ngựa rất mau chạy đến đại môn Kỳ sơn, chạy đến đây đã qua giờ trưa, Kỳ Tử Nhạc cùng Dương Tương Truyên bước xuống xe ngựa đi qua đại môn, thuộc hạ của Kỳ sơn thấy vậy liền cúi người hành lễ.

"Kỳ vương, Dương thống lĩnh."

Kỳ Tử Nhạc trở lại Kỳ sơn liền phân phó việc làm cho từng người một, ngay chính mình cũng không có rảnh rỗi, công việc bận đến không có giờ nghĩ, nàng từ lúc về đến Kỳ sơn nghĩ ngơi một lúc, đến buổi liền ngồi xem sổ sách tới bây giờ, mà bây giờ cũng muốn qua canh hai.

Sáng hôm sau, mặc trời vừa ló dạng đã thấy Kỳ Tử Nhạc y phục đen chỉnh tề đứng trên bậc đá cao, ở dưới sân chỉ thấy toàn người với người, thuộc hạ của Kỳ sơn lần lượt vào hàng ngũ không sai nửa tất, nhất thời tạo nên cảnh tượng rất đẹp mắt.

Kỳ Tử Nhạc nhìn tất cả đã ổn định, mới gật đầu.

Hắc y thấy vậy mới nâng giọng dõng dạc nói lớn: "Tất cả thuộc hạ Kỳ sơn nghe đây. Kể từ ngày hôm nay mọi người phải tích cực luyện tập để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới đây! Nếu chúng ta để tình trạng này tiếp diễn nhất định sẽ bị triều đình tiêu diệt một ngày không xa."

Hắc y vừa dứt lời, toàn bộ thuộc hạ Kỳ sơn đồng loạt nói lớn: "Thuộc hạ đã rõ! Quyết tận trung với Kỳ vương, có chết cũng không từ!"

Nhất thời âm vang lớn đến nổi muốn rung chuyển ngọn núi cao này.

Hắc y được lệnh của Kỳ Tử Nhạc, lại nói: "Thời gian cấp bách mọi người phải siêng năng luyện tập, chỉ có như vậy mới đối phó được bọn người gian ác ngoài kia."

Nàng lần này bỏ mặc Kỳ sơn rất lâu, bởi vì nàng không có ở đây nên mọi hoạt động đều bị dừng lại, khoảng thời gian này Kỳ sơn liên tục gặp khó khăn, lại bị triều đình kìm kẹp làm hao hụt ngân sách rất nhiều, lần này về tất nhiên là để khôi phục lại.

Thuộc hạ của Kỳ sơn không ngừng khổ luyện, quy định ở Kỳ sơn vô cùng nghiêm khắc, sai một chút cũng không thể, bọn họ theo khuôn khổ đều đã quen rồi.

Kỳ Tử Nhạc lại một lần nữa triệu tập mọi người đến, lần này không giống như hôm trước, chỉ có những người lãnh đạo có chức vụ ở Kỳ sơn đến.

Kỳ Tử Nhạc ngồi trên ghế cao, bên dưới tất cả cũng ngồi vào vị trí của mình theo cấp bậc khác nhau từ cao đến thấp. Từ lúc vào đây cho tới bây giờ Kỳ Tử Nhạc trên mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, trên mặt lúc này rất điềm đạm còn có chút lãnh khí. Biểu tình của nàng như vậy chỉ đơn giản là vì chính sự, công việc, hoặc cũng có thể hiểu, ở đây sẽ không có người làm cho nàng vui vẻ, sẽ không có người làm cho tâm tình nhộn nhịp được, tâm tư nàng hình như bị giam chặt nơi hoàng cung xa xôi kia rồi, làm sao mà cười cho nổi.

Kỳ Tử Nhạc nhìn một vòng từ trên xuống, từ trái qua phải, ánh mắt thẳng tắp: "Ba ngày nay ta đã cho tất cả mọi người luyện tập rất nhiều rồi, cũng không tệ đúng không?"

Ở dưới tất cả đều tập trung nghe Kỳ Tử Nhạc nói, chính là rất nể phục kính trọng vị Kỳ vương này.

"Theo thông tin từ kinh thành đưa đến, đêm nay người của Minh quốc sẽ đến cảng phía Bắc để lấy gạo của Lý Hồi, hai bên nhất định sẽ trao đổi với nhau. Hắc Y Bạch Y tự bố trí người của mình, đến lúc bọn họ giao dịch liền tóm gọn gạo cùng ngân lượng." Kỳ Tử Nhạc đưa mắt nhìn Hắc Bạch phân phó.

Hắc Bạch cùng nói: "Đã rõ."

Kỳ Tử Nhạc quay sang Thủy Hỏa tiếp tục nói: "Đêm nay Dương Văn Thám sẽ đưa muối ra cảng phía Nam để trao đổi. Số muối này rất lớn Mộc Thủy Mộc Hỏa nhất định phải tịch thu hết số muối đó không để ra sơ xuất."

Kỳ Tử Nhạc ghi hận trong lòng với tên Dương Văn Thám này rất lâu rồi, dám khởi động xúi dục phế hậu để lập hậu mới, hôm nay nàng sẽ đòi nợ cho bằng được. Cả vốn lẫn lời.

Tất cả cùng nói lớn: "Thuộc hạ đã rõ!"

Kỳ Tử Nhạc nghe xong, cất giọng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát: "Tất cả phải chú ý an toàn, nhất định không được để bị thương, nếu gặp chuyện khó khăn dù là lớn hay nhỏ thì cũng phải tung pháo, ta sẽ đưa viện trợ đến. Được rồi bốn người các ngươi chuẩn bị người đi."

Thủy Hỏa Hắc Bạch đi rồi Kỳ Tử Nhạc mới nói tiếp: "Dương Tương Truyên cùng Đầu Tam sáng mai sẽ cùng ta xuống núi, ngày mai hai cổ xe ngựa rất lớn sẽ xuất hiện."

"Cùng lúc sao? Nếu hai cổ xe ngựa này cùng lúc nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn." Dương Tương Truyên ngạc nhiên hỏi.

"Theo như ta biết xe ngựa trong kinh thành sẽ ra trước, cổ xe này là của một thương gia làm ăn bất chính trong thành muốn di chuyển đi. Còn cổ xe ngựa vào kinh thành vẫn đang di chuyển, chắc trưa mai mới đến vách núi được. Hai cổ xe đều rất lớn, có người theo hộ tống không ít nên chúng ta cũng lấy binh tương tự." Kỳ Tử Nhạc nghe nàng nói liền mở miệng trả lời.

*

Kỳ Tử Nhạc cùng Dương Tương Truyên sáng sớm đã dẫn người bắt đầu di chuyển xuống núi.

Rất mau đã đến nơi, nơi đây rất hoang vu, hẻo lánh, địa hình lại phức tạp chỉ có đường đất lớn chạy dài theo hai bên sườn núi, cây cối mọc um tùm. Địa phương này có chút quái dị làm cho những người đi qua đây không khỏi rùng mình lo sợ, nhưng chỉ có con đường này là dẫn đến thị trấn lớn nhanh nhất, việc làm ăn lớn đâu chậm trễ.

Kỳ Tử Nhạc màu chóng bố trí người mai phục hai bên sườn núi, không ngoài dự tính cổ xe ngựa lớn đã xuất hiện, đợi khi cổ xe ngựa đến vách núi mới bắt đầu hành động, hai bên giao đấu một lúc, người hộ tống rất nhiều nhưng lần lượt đều bị thủ hạ của Kỳ Tử Nhạc đánh bại, mấy cổ xe lớn đều bị tóm gọn, thu được rất nhiều ngân lượng vàng bạc.

Lần này Kỳ Tử Nhạc tiếp tục mai phục ở cánh rừng hai bên sườn núi, mặt trời lúc này đã lên rất cao, đợi được một lúc lâu cuối cùng cũng thấy cổ xe ngựa lớn từ từ xuất hiện. Dương Tương Truyên nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất thấy vậy vội lấy tay chỉ: "Ngươi xem đến rồi kìa!"

Kỳ Tử Nhạc đưa tầm mắt nhìn kĩ càng, hơi híp mắt: "Nhìn qua nếu theo phán đoán của ta, những người hộ tống đó không đơn giản tí nào, võ công nhất định không tầm thường, mọi người phải cẩn thận mới được."

"Huynh đệ Kỳ sơn nhất định phải cẩn thận!" Kỳ Tử Nhạc vừa nói xong, ra lệnh xuất phát.

Hai bên sườn núi, từng đợt hắc y nhân bay xuống bao vây lấy cổ xe ngựa lớn kia.

"Mau hộ tống có thích khách!!!"

Vừa nghe thủ vệ la lớn, người trong xe ngựa mang danh Hoàng Y Tịnh liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó quay lại nói: "Quận chúa, thổ phỉ của Kỳ sơn dám cả gan chặn đường chúng ta. Để nô tỳ ra ngoài..."

Một nữ nhân khác ngồi trong xe thấy Hoàng Y Tịnh định đi ra ngoài liền ngăn cản: "Ngươi phải ở lại đây, ngoài kia đã có thủ vệ rồi, ngươi đi thì ai bảo vệ Quận chúa đây!?"

Nữ nhân ngồi ở giữa được gọi là quận chúa nghe vậy mới gật đầu nói: "Nàng nói đúng em không cần đi ra ngoài. Nhưng sao em lại biết thổ phỉ Kỳ sơn?"

"Nô tỳ thấy y phục màu đen của bọn họ đang mặc hai bên cánh tay đều có thêu một con đại bàng lớn màu vàng, kí hiệu này chính là của Kỳ sơn. Thổ phỉ vang danh thiên hạ không ai không biết." Hoàng Y Tịnh ngồi trở lại chỗ cũ, giải thích.

Kỳ Tử Nhạc vừa đánh trả vừa ra lệnh cho Dương Tương Truyên: "Mau vào xe kiểm tra đi. Ngoài đây cứ để ta lo." Quả nhiên không sai, bọn người này toàn thuộc lớp cao thủ, không dễ đối phó tí nào.

Dương Tương Truyên nghe vậy liền tránh bọn người kia tìm cách vào xe ngựa, khó khăn lắm mới xảy ra sơ suất một lần vì vậy mà nàng liền chớp cơ hội vào được xe ngựa lớn. Bọn người đó đều tập trung trấn giữ cổ xe này nửa khắc cũng không rời cũng may Kỳ Tử Nhạc nhanh nhẹn kéo bọn người đó ra xa nên nàng mới có cơ hội mà vào được. Lúc đầu nàng còn tưởng trong này chắc sẽ có báu vật gì đó có giá trị to lớn lắm nhưng không ngờ vừa ló đầu vào liền thấy mấy nữ nhân ngồi bên trong. Nhưng mà tất cả đều che mặt lại không thể nhìn thấy được dung mạo ra sao.

Mắt thấy nữ nhân trong xe định kêu lên, Dương Tương Truyên nhanh như chóp đảo kiếm, kiếm bậc ra khỏi tay xoay một vòng đến ngay tại nữ nhân đó, trong phút chốc thanh kiếm lại xoay đầu quay về ngay chính chủ: "Câm miệng!" thiếu chút nữa nữ nhân kia đã mất mạng.

Dương Tương Truyên đảo mắt nhìn quanh liền thấy mấy cái rương lớn phía sau một nữ nhân ngồi giữa, tiến gần thêm chút nữa vươn kiếm lên chỉ về phía trước nói: "Mau ngoan ngoãn giao ngân lượng ra đây bọn ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."

Trong xe ngựa vẫn im lặng không ai nói một lời, chỉ nghe tiếng động bên ngoài đánh nhau dữ dội, Dương Tương Truyên thấy không ai trả lời chỉ đơn giản nghĩ là mấy nữ nhân này sợ mình đến mức không dám lên tiếng luôn rồi, nên mới bước về phía nữ nhân ngồi giữa.

Mọi người trong xe thấy tên hắc y nhân này tiến gần Quận chúa liền hốt hoảng, tim ai cũng đập nhanh, nhưng nhìn qua Hoàng Y Tịnh thấy nàng vẫn đang bất động, bình tĩnh lạ thường, trong lòng mới giảm bớt lo sợ, nàng ta không hành động đương nhiên đã có chủ đích.

Liêu Đan Thiệp thấy hắn bước đến gần mình, qua lớp vải đỏ, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên, một chút sợ cũng không có, bình tĩnh đợi xem hắn làm gì mình. Kiếm pháp thật sự rất điêu luyện, người này thật sự rất thú vị! Đi cướp bóc mà còn nói mấy lời vô ích như vậy.

Nhìn nữ nhân ngồi ở giữa một lúc, Dương Tương Truyên đoán chắc là chủ tử của bọn người ở đây, nhìn gấm lụa nàng đang mặc, trang sức nàng đang mang, toàn loại quý giá thượng hạng, địa vị chắc chắn không tầm thường.

Dương Tương Truyên bước gần đến nữ nhân ngồi ở giữa đó liền dừng lại, nhìn nữ nhân trước mắt chân yếu tay mềm lại không nỡ ra tay, lại nói: "Cô nương này không nghe ta nói gì sao?"

Liêu Đan Thiệp hơi ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tương Truyên.

"Xem ra cô nương đây là đại mỹ nhân nha." Dương Tương Truyên vô tình lướt qua đôi mắt kia, chỉ là trong tích tắc nhưng lại có thể suy đoán mỹ mạo kia là tuyệt sắc, không nhịn được buông lời trêu chọc nàng.

Tuy rằng kim sa đã che hết nửa mặt nhưng tổng thể vẫn không thể che đậy nhan sắc xinh đẹp vốn có được, dung mạo ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải kia không thể xem thường được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play