Một lời nhẹ tênh từ khuôn miệng thốt lên, ai biết được Dạ Vi Tước đã cố bao nhiêu mới nói nên lời này.
Đau đớn so với trước kia còn nhiều hơn, lòng dâng lên đắng chát, hô hấp
càng lúc càng khó khăn, Dạ Vi Tước cố hít một hơi, môi mỉm cười chua
xót, hay bàn tay nắm chặt đến mức đau đớn.
Người trước mặt xa lạ quá, chắc không phải tiểu Nhạc của mình rồi. Dạ Vi Tước lần nữa mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến người ta điêu đứng, nhưng
đi cùng nụ cười là cay đắng ngập tràn nơi khoé mắt.
Nghe được thanh âm mềm yếu đó lòng Kỳ Tử Nhạc lại nhói đau từng đợt. Nàng
làm sao không biết lời nói của mình có bao nhiêu nặng nề, nhưng ai biết
được nàng cũng đang tự xác muối vào vết thương đang rỉ máu của mình. Tựa hồ đau đớn chưa bao giờ chấm dứt nay lại còn nhói hơn, chưa khắc nào
bản thân lại đau đớn như lúc này, so với chết chắc còn tốt hơn, giống
như trái tim lần nữa bị đem đi lăng trì, cứ như thế vỡ vụn ra từng mảnh.
Nàng muốn nhìn thấy gương mặt kiều diễm mê muội trái tim mình, muốn đem nữ
nhân trước mắt ôm thật chặt vào lòng, đem thân thể gầy gò lạnh lẽo đó
sưởi ấm, ngửi lấy hương thơm như một lại bùa mê mẩn lòng mình, muốn nói
cho nàng biết ta thật sự nhớ nàng rất nhiều.
Nhưng tất cả đã không thể nữa rồi, những thương tổn Dạ Vi Tước mang đến quá
lớn làm cho nàng không tài nào chịu nổi nữa, chỉ cần nghĩ đến những
chuyện đó...sẽ bức cho nàng điên cuồng, đau đớn cứ như vậy tăng lên!
Dạ Vi Tước nói xong liền muốn xoay người bước đi, người ta đã nói đến như
vậy, mình còn không biết liêm sỉ mà rời đi sao, đã dơ bẩn như vậy ở lại
chỉ thêm chướng mắt.
Chỉ
là vừa lúc muốn bước, đôi chân đột ngột khựng lại khi nhìn thấy một nữ
nhân từ bên trong trà lâu bước ra, còn có một tiểu hài chừng tám chín
tuổi.
"Tiểu Nhạc là ai vậy?" Túc Y nhìn nữ nhân mắt phiếm hồng trước mắt liền thấy kì lạ nên hướng Kỳ Tử Nhạc hỏi.
"Ta không biết nữa, chắc chỉ là một kẻ qua đường thôi, muội không cần phải
quan tâm đến, chúng ta nên đi thôi." Kỳ Tử Nhạc nói xong đã đưa tay nắm
lấy bàn tay Túc Y, cùng Tiểu Dao rời đi. Một màn tình cảm này chắc chắn
đều nằm trong mắt của Dạ Vi Tước, nàng sau rèm che nở nụ cười, không có
Dạ Vi Tước, Kỳ Tử Nhạc vẫn sẽ sống tốt thôi!
Tầm mắt dừng trên đôi tay đang nắm chặt đó, trái tim lại được một trận co
thắt đau đớn, bóng hình các nàng dần xa, nước mắt cố kìm nén lúc này đã
rơi xuống từng giọt, đôi bờ vai run rẩy không ngừng, Cung Sa Lạc Mạn
phải cố giữ lấy thân thể gầy yếu đang run rẩy sắp đổ ngã xuống lại. Vội
vàng đỡ lấy người rời khỏi đường lớn đông người đi vào một hẻm nhỏ khuất người gần đó.
Bờ vai mảnh khảnh thật gầy yếu run rẩy lên từng hồi, cả gương mặt Dạ Vi
Tước phím hồng, nấc lên từng tiếng bi ai, nước mắt như mưa ước đẫm cả
gương mặt, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đớn đau kìm nén đều vỡ oà theo
dòng nước cay đắng.
Dạ Vi Tước cuối gầm đầu, níu lấy hai người làm điểm tựa, trước mắt mờ đi, đôi mắt vì lệ trở nên đỏ rực.
Một câu ta không biết lạnh lùng vô tâm, một cái nắm tay cùng lời nói ôn nhu dành cho nữ nhân kia, như ngàn mũi kim xiên qua da thịt. Cái này xem
như kết thúc rồi có đúng không? Như vậy cũng tốt, để cho Dạ Vi Tước này
vì nàng yếu đuối lần này nữa thôi.
Lệ châu mặn đắng rơi lả chả xuống tay Cung Sa đang ôm lấy người, khiến cho nàng cũng đau đớn không chịu nổi.
"Nương nương, vì sao người không giải thích?"
Dạ Vi Tước cố gắng bình tĩnh, điều hoà lại hơi thở, khe khẽ lắc đầu.
"Quên đi cũng tốt, quên ta nàng ấy sẽ sống hạnh phúc hơn, không phải chịu khổ thêm nữa, bên cạnh nàng đã có một người tốt hơn ta rồi."
Cung Sa thở dài. Chuyện này nếu chấm dứt, có lẽ tốt hơn. May mắn Kỳ Tử Nhạc
vẫn còn sống, sẽ dễ dàng hơn cho nương nương, chí ít tâm can sẽ bớt dày
vò người, cảm giác tội lỗi day dứt luôn luôn đè nặng trên người nương
nương, không giờ khắc nào yên ổn, hôm nay Kỳ Tử Nhạc xuất hiện, nương
nương xem như gỡ xuống một ít gánh nặng trong lòng rồi.
"Có lẽ đã đến lúc kết thúc mọi chuyện được rồi." Chỉ cần nàng ấy còn sống,
còn ở đâu đó trên đời này, trái tim đó vẫn đập, như vậy đã mãn nguyện
rồi, đối với Dạ Vi Tước đã đủ rồi, mong rằng người sẽ an yên một đời
sau.
Cung Sa gật đầu ừm một cái: "Nương nương chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi!"
Đi được một đoạn, Lạc Mạn đột nhiên nói: "Nương nương, chúng ta đến khách
điếm đằng kia nghỉ một lát rồi hẳn trở về có được không?
Nhìn nương nương sức lực rất yếu, cả người đều mềm nhũn ra mệt mỏi muốn
không chống đỡ được, vốn không thể đi đường dài thêm nữa, lúc này phải
nghỉ ngơi mới là việc quan trọng nhất.
Cả ba người cùng bước vào khách điếm gần đó, khách điếm này quả thật rất
rộng lớn, cũng có thể xem như cao sang, Cung Sa chọn một bàn ở góc khuất trong cùng ngồi xuống.
"Nương...tiểu thư người nên uống một ít trà." Cung Sa rót lấy một chén trà nhỏ đưa
đến cho nương nương dùng, cũng cầm áo khoác phũ lên người nương nương.
Lúc trở về chỗ ngồi, mới ngẩng đầu liếc nhìn sơ hết một lược những thứ ở
đây. Lại thấy được vài người, nhìn sơ bề ngoài cũng xem như ăn mặc lịch
sự vừa bước vào, chỉ là gương mặt cùng thái độ lời nói làm cho người ta
thấy kinh hãi.
Cung Sa,
Lạc Mạn vừa nghe giọng nói oan oan của những người vừa vào đã chau mày
lại, hùng hổ hét lớn như vậy để làm gì? thực sự hóng hách không xem ai
ra gì cả, ăn mặc hoa lệ cao sang như những thiếu gia con nhà quyền quý,
nhưng cách hành xử lại như một tên lưu manh, tuyệt đối có người ở phía
sau chống lưng.
Bởi vì Dạ Vi Tước ngồi quay mặt vào trong, hai người các nàng ngồi đối diện Dạ hậu nên mới thấy cảnh tượng này. Vốn Cung Sa, Lạc Mạn nghe thấy động tĩnh nên mới ngẩng đầu xem, hoàn toàn không có hứng thứ gì để nhìn bọn
chúng lâu, nhưng là bọn chúng dường như đang tiến lại gần chỗ các nàng.
Hơn nữa chọn một cái bàn trước bàn các nàng mà toạ.
"Tiểu nhị, rốt cục ngươi có chịu đem rượu thịt ra cho bọn ta không?" Chỉ vừa
ngồi xuống, một tên tiểu tử trẻ tuổi nhất ước chừng hai mươi đã lớn
tiếng.
Tiểu nhị nhanh chân bước ra, đặt một đĩa thịt lớn ở trên bàn cùng bốn vò rượu.
"Mặn quá! Cái này mà gọi là thịt sao?" Một tên có vẻ bậm trợn vừa gấp một
miếng thịt bỏ vào miệng đã lập tức phun ra, đập bàn hét lớn.
"Khách nhân đừng nóng giận, sẽ đổi ngay cho ngài." Tiểu nhị lo sợ, vội nhẹ
giọng nói, thừa biết bọn người này có quyền lực, động vào sẽ gặp nguy
mất.
"Các ngươi
xem buôn bán thế này, hôm nay chúng ta không cần phải trả tiền!" Tên mặt sẹo trong đám người vẻ mặt nghênh ngang nói lên.
Về phần bọn người đó, làm khó tiểu nhị một phen, lúc này có vẻ đã chú ý
đến ba nữ nhân góc bàn phía sau, hai người đối mặt thấy được dung mạo
còn một người chỉ có thể thấy được từ phía sau lại còn thêm một lớp áo
khoác thật dày không rõ dung mạo ra sao. Hai nữ nhân kia nhìn vào không
xinh đẹp nhưng lại dễ nhìn, nữ nhân còn lại không rõ, chắc cũng sẽ là
tương tự.
Ý định trêu
chọc nổi lên ngay trong đầu bọn chúng. Tên có vết sẹo nhỏ chính là Lưu
Thiên, y phục mặc là vải cao sang đắt bạc, chính là thiếu gia của bọn
họ.
Lưu Thiên đứng dậy, rời khỏi ghế, bắt đầu bước đến bàn phía sau hắn. Chưa bước đến nơi, thanh âm giễu cợt đã vang lên.
"Ba vị cô nương chắc là không phải người ở đây? Bổn thiếu gia thấy các nàng rất vừa mắt, có hay không hầu hạ bổn thiếu gia uống vài chung?"
"Được hầu hạ thiếu gia của bọn ta là một vinh dự lớn, không phải ai cũng may
mắn được thiếu gia nhà ta để ý đến, các cô nương đây phải biết trân
trọng." Thuộc hạ của y nói theo ngay sau đó.
Lạc Mạn lập tức trừng mắt khiến cho Lưu Thiên hắn dừng bước ở ngay phía sau Dạ Vi Tước một khoảng. Tay Cung Sa, Lạc Mạn đã âm thầm chạm vào kiếm, ở tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể giết người, chỉ cần hắn tiến thêm một bước, gần nương nương thêm chút nữa, các nàng tức khắc một phen với
hắn.
Dạ Vi Tước vốn nhắm
mắt, cuối đầu, tay vịnh trán, khuỷ tay chống ở trên bàn, vài thanh âm
phía sau không đủ để nàng để tâm, nên vẫn hoàn toàn bất động.
Lúc này, do tiếng động ở bàn gần bên quá lớn khiến Dạ Vi Tước có hơi giật
mình theo bản năng mở mắt nhìn sang. Bàn ngang với bàn của nàng có một
cái nữ nhân ăn mặc gọn gàng cứng rắn, vừa rồi đập chung trà nhỏ xuống
bàn gỗ rất mạnh, tưởng chừng nếu đập mạnh chút nữa đã vỡ ra.
Nữ nhân trước mắt chỉ vừa xoay đầu, trong phút chốc thôi, cả bốn tên nam
nhân đều đứng hình, trong lòng đã gào thét người này thật quá mức kinh
diễm.
Dạ Vi Tước chỉ hơi
quay ngang đầu, hốc mắt vẫn còn phiếm hồng, bản thân trong có chút chật
vật nhưng không ngờ lại làm cho bốn tên nam nhân vừa thấy được đã hồn
siêu phách lạc.
"Đúng là
một lũ người lưu manh!" Nữ nhân vừa đập mạnh chung trà xuống bàn xong,
liền ngẩng đầu nhìn đám nam nhân trước mặt, nhếch mép khinh bỉ nói, nàng danh là Hà Nguyệt Chiêu.
"Ngươi dám to gan lăng nhục bổn thiếu gia ta? Ngươi có biết bổn thiếu là ai
không? Chính là nhị thiếu gia Lưu gia Lưu Thiên vang danh Lạc Dương,
khắp Lạc Dương chưa có kẻ nào dám to tiếng với ta cả, ngươi có phải
không muốn sống nữa có đúng không?" Lưu Thiên vừa nghe, gương mặt y đã
nóng lên, đành tạm bỏ qua mỹ nhân vừa nhìn thấy, chỉ thẳng cây quạt vào
nữ nhân vừa lớn giọng.
Bị quạt điểm đến trước mặt, Hà Nguyệt Chiêu lập tức xoay tay, động thủ một cái, đã kiềm tay hắn ra sau, đem mặt y áp xuống bàn gỗ, cố tình vặn
thêm một cái làm Lưu Thiên kêu lên thảm thiết.
Ba tên thủ hạ thấy chủ nhân bị như vậy, cũng nhanh dương tay múa chân bay
đến phía trước nhưng lần lượt đều bị Hà Nguyệt Chiêu đánh văng ra xa.
"Mau cút đi!" Buông đi Lưu Thiên, làm hắn ngã ngồi ở trên đất, Hà Nguyệt Chiêu đanh giọng nhìn y nhấn mạnh.
Cung Sa, Lạc Mạn giống như xem kịch, lúc nữ nhân này đánh bọn chúng một trận xong xuôi, nhìn cảnh tượng này hai người không khỏi buồn cười, lòng
cũng tán thưởng nữ nhân cạnh bên một phen, quả thật xuất chiêu không tệ.
Chủ lâu thấy vài cái bàn ghế tan nát, người bên trong cũng bỏ chạy, gương
mặt có chút nhăn lại nhưng lại không có la oanh lên. Không kịp để hắn
nhăn mặt lâu, vị cô nương đó đã hào phóng thải vào người y một túi bạc
lớn.
"Đánh hay lắm." Lạc Mạn không kiềm chế thốt lên một câu.
"Đa tạ cô nương ra tay tương trợ." Vẫn là Cung Sa hiểu biết, đứng lên mở
lời, vừa rồi ra tay nghĩa hiệp, cũng nên cảm ơn người ta một tiếng.
Chứng kiến ít chuyện vừa rồi, Dạ Vi Tước cũng đứng lên hướng nàng gật đầu mỉm cười một cái thay lời đa tạ.
Hà Nguyệt Chiêu có chút ngây người nhìn người trước mặt, giờ mới có dịp
nhìn kĩ dung mạo của nàng, lồng ngực vì nụ cười vừa rồi mà đột ngột đập
mạnh khó hiểu.
Hà Nguyệt
Chiêu cũng mỉm cười gật đầu đáp trả: "Không gặp xem như không biết,
nhưng đã gặp rồi càng không nên bỏ qua, ta là Hà Nguyệt Chiêu."
"Vi Tước." Dạ Vi Tước nhẹ giọng đáp trả, nghe ra có chút lãnh đạm xa cách.
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên ầm một cái thật lớn, khiến Dạ Vi Tước
không khỏi giật mình. Theo bản năng, nhìn ra cửa, bầu trời mới đó sáng
trưng giờ đã xám xịt một màu, vừa rồi ầm ầm chính là tiếng của sấm chóp
nổ.
"Bên ngoài đã chuyển
sẫm màu, gió cũng rất lớn, không lâu nữa chắc sẽ mưa, trời cũng đã sang
giờ chiều, nếu các vị cô nương có ý định tiếp e rằng sẽ có nhiều nguy
hiểm đe đoạt, nghỉ một đêm tại đây, ngày mai hẳn lên đường." Chủ lâu xem tình hình bên ngoài, đóng lại cửa, bước đến rất nhẹ giọng nói ra.
Cung Sa, Lạc Mạn cùng lúc nhìn nương nương, nhận được cái gật đầu từ người
mới xoay qua hướng chủ lâu gật đầu. Dù sao cũng chỉ còn cách ở lại mà
thôi.
Cả bốn
người cùng bước lên cầu thang, lúc đến nơi, trước khi vào phòng của mình Hà Nguyệt Chiêu mở miệng nói: "Bọn chúng chắc không bỏ qua chuyện hôm
nay, ba vị nên cẩn thận thì hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT