Mấy người lần trước không dám nhảy bungee giờ lại muốn thử nhảy dù.
Đường Đường không hiểu được suy nghĩ của mọi người nhưng cũng không ảnh hưởng cô chơi một lần, hơn nữa để làm các "chị" yên tâm chơi, cô là người đầu tiên làm mẫu.
Sau khi chơi xong trở lại vừa lúc gặp được Nhan Nghiên từ xa đi đến.
Nhan Nghiên thấy Đường Đường trực tiếp muốn tránh đi, kết quả thấy Đường Đường lại thẳng đường hướng về phía mình, Nhan Nghiên không có chỗ trốn chỉ có thể thuận miệng nói chuyện với Đường Đường vài câu, "Không đi chơi sao?"
Đường Đường hứng thú nhìn Nhan Nghiên, mỗi lần nhìn khuôn mặt này cô đều có cảm giác khác lạ.
"Em chơi xong rồi", Đường Đường cười cười, "Chị Nhan Nghiên không thử chơi sao?"
"...Lát nữa đi"
Nhan Nghiên muốn chờ Bách Thần tới.
Lúc này Đường Đường mới phát hiện không thấy Bách Thần đi theo, chẳng lẽ hai người cãi nhau?
Nhưng theo quan sát của cô, cả hai vẫn chưa bắt đầu yêu đương, và vì đang ở trước ống kính nên họ không dám mập mờ quá. Nếu quan hệ của hai người vẫn ở mức này thì có gì để cãi nhau đâu?
Đường Đường cảm thấy kỳ quái nhưng vì không phải chuyện của cô nên cũng không nghĩ nhiều, nói tạm biệt với Nhan Nghiên xong thì quay lại khu nghỉ ngơi tìm nước uống.
Sau khi lấy nước ra thì thấy Mễ Việt đang ngồi xổm trên mặt đất chơi di động.
"Làm gì đó?" Đường Đường đưa cho hắn một chai nước.
Mễ Việt đang chơi trò chơi, nhanh chóng liếc nhìn Đường Đường, "Đang chiến đồng đội, a, anh muốn uống nước, Đường à, giúp anh vặn nắp đi, anh không rảnh tay."
Đường Đường:......
Người ta đều là nam giúp nữ vặn nắp chai, sao đến lượt cô lại trái ngược vậy.
Người quay phim nhịn không được cười lên, Đường Đường lắc đầu vặn nắp chai, "Bây giờ uống luôn chưa?"
"Từ từ....ahh ahhhhhhhh ahhhhhhhhhhhh bây giờ uống", Mễ Việt buông di động nhận chai nước, "Vừa lúc chết"
Thiếu gia à, nghiện game cũng quá nặng rồi.
Nhưng nghĩ lại thì Đường Đường cảm thấy bình thường, khi game này mới ra mắt, cô cũng chơi điên cuồng, lưu lại trên điện thoại di động không xóa, chơi đã ba bốn năm.
Cầm lấy di động Mễ Việt nhìn thoáng qua, Mễ Việt chơi đi rừng, chiến tích không nhiều không ít chỉ là 2-5-0.
Đường Đường muốn cười nhạo, nhìn Mễ Việt chơi căng thẳng như vậy còn tưởng hắn lợi hại lắm kết quả bị chiến tích của hắn làm cho mù mắt.
Mễ Việt vội vàng uống nước, lại cầm điện thoại bắt đầu trò chơi, vừa chơi vừa lẩm bẩm "Nắng quá, điện thoại không sáng, nhìn không rõ." nói nói đột nhiên nghĩ đến cái gì liền vừa ngồi xổm vừa di chuyển như một con vịt.
"Anh làm gì vậy?" Đường Đường quay đầu hỏi hắn.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Cứ như vậy" Mễ Việt vừa lòng, "Chắn như vậy đi, cuối cùng cũng có thể thấy rõ."
Đường Đường:......
Tên nhóc kia.
Cậu có độc đi!
Lôi kéo tôi nãy giờ chỉ để chắn nắng cho cậu chơi game?
Đường Đường tuyệt vọng nhìn về phía anh quay phim, "Anh trai, khi nào làm hậu kỳ nhớ ghi chú dùm em đoạn này mấy chữ, cẩu độc thân"
Anh quay phim ra dấu ok, Mễ Việt ấm ức giảo biện, " Hai chúng ta có quan hệ thế nào, sao em nỡ nói anh như vậy, này này này người anh em, đại ca, đừng đi a a a anh lại chết rồi"
Đường Đường tháo kính râm đeo lên cho Mễ Việt, "Anh tự chơi đi, em đi tìm chị Nhã Trúc"
Sau khi đeo kính râm, ngay lập tức không chói mắt nữa, nhân vật trên màn hình di động cũng rõ ràng hơn nhiều, "Ai da", Mễ Việt vui vẻ, " Đường à, em quá thông minh, sao anh lại không nghĩ tới chứ"
Đường Đường bất lực lắc đầu, bỏ lại thiếu niên nghiện game đi tìm Trương Nhã Trúc.
Sau gần một giờ, mọi người đều cơ bản chơi xong, chỉ còn Trương Nhã Trúc và Nhan Nghiên
Nhan Nghiên chờ mãi cũng không thấy Bách Thần trở về.
Cô muốn đợi Bách Thần cùng chơi, loại vận động kích thích này có thể dễ dàng thúc đẩy cảm xúc khi hai người chơi cùng nhau, kết quả Bách Thần không trở về làm Nhan Nghiên mất hứng. Bây giờ ngay cả Trương Nhã Trúc cũng chơi, nếu cô không chơi sẽ bị cho là ra vẻ, đặc biệt Sở Sam còn ở bên thường xuyên nói khích.
Nhan Nghiên cắn môi, quay đầu cười với Trương Nhã Trúc, "Chị Nhã Trúc, em sợ nhảy một mình hay là chị nhảy với em đi"
"Ừ" Trương Nhã Trúc dù không thực thích Nhan Nghiên, nhưng là người lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy không thích cũng sẽ không thể hiện ra mặt, "Chị còn đang lo một mình làm sao nhảy đây"
Sở Sam ở nơi camera không thấy âm thầm trợn trắng mắt, dư quang thấy Đường Đường đi đến chen qua kề tai Đường Đường nói nhỏ, "Em thấy Bách Thần không?"
"Không có", Đường Đường lắc đầu.
Sở Sam liếc nhìn Đường Đường một cái.
Cô ta đến tiết mục luôn muốn mượn Đường Đường bắt nạt Nhan Nghiên, kết quả cô bé Đường Đường này còn nhỏ nhưng không dễ mắc lừa, mỗi lần cô ta cố ý nhắc tới Bách Thần Đường Đường đều tỏ thái độ thờ ơ.
Sở Sam thấp giọng, "Vừa rồi Nhan Nghiên và Bách Thần cùng đi với nhau, bây giờ Nhan Nghiên trở lại sao không thấy Bách Thần đâu?"
"Ai biết được", làm sao Đường Đường không biết Sở Sam muốn gì.
Sở Sam oán hận cắn chặt răng, Đường Đường thật sự không dễ lừa chút nào, không phải lúc trước Đường Đường nói đặc biệt thích Bách Thần sao? Chẳng lẽ chỉ là hiệu ứng của tiết mục?
Sở Sam lại liếc nhìn Đường Đường, lại nhìn ánh mắt lãnh đạm của Đường Đường, thật sự nghĩ không ra.
Cuối cùng cũng nhảy dù xong, sau khi tập hợp lại đã là 5 giờ chiều nhưng Bách Thần vẫn chưa trở về.
Lúc này Đường Đường không thể mặc kệ, dù sao cô cũng là hướng dẫn viên du lịch.
"Bách Thần đâu?", Đường Đường hỏi.
Sở Sam vội vàng tiếp lời, "Trước đó không phải ra ngoài với Nhan Nghiên sao, sau đó hình như không trở về?"
Ánh mắt mọi người đều rơi vào người Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên không nghĩ việc này nghiêm trọng dù sao Bách Thần cũng là người lớn, chẳng lẽ có thể đi lạc hay sao nên cũng không quá để ý. Vừa mới nhảy dù xong tim còn đang đập loạn xạ, giờ nghe Đường Đường nhắc mới nhớ Bách Thần còn chưa trở về.
Nhan Nghiên tức khắc có chút khẩn trương lúc này mới đem chuyện Bách Thần gặp được đứa bé lạc đường muốn đưa bé đi tìm cha mẹ nói cho mọi người.
Gặp phải việc này mọi người cũng không trách Bách Thần.
"Gọi điện thoại hỏi thử cậu ấy đang ở đâu đi", Trương Nhã Trúc nói, "Thời gian không còn sớm cũng nên về rồi."
Mễ Việt vội vàng lấy di động gọi cho Bách Thần nhưng gọi vài lần cũng không liên lạc được.
Mọi người vốn đang yên tâm bây giờ bắt đầu luống cuống.
Di động không phải tắt máy chứng tỏ vẫn còn pin nhưng lại không liên lạc được chắc là tín hiệu không tốt? Hoặc là Bách Thần đi tới chỗ không có tín hiệu?
Mọi người nhìn nhau, Sở Sam do dự mở miệng, "Một lớn một nhỏ đừng nói là đi lạc rồi nha, à còn anh quay phim bên cạnh, "
"Tổ tiết mục sẽ không quan tâm đâu" Đường Đường nói, "Chúng ta chờ thêm nửa giờ đi, nếu nửa giờ sau vẫn không liên lạc được thì ra ngoài tìm."
Mọi người không có phản đối.
Trong nửa giờ đó Mễ Việt, Trương Nhã Trúc, Nhan Nghiên và những người khác gọi cho Bách Thần liên tục nhưng trước sau vẫn không liên lạc được.
"Ra ngoài tìm người đi", Trần Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên, "Sắp tối rồi, phụ nữ ra ngoài không an toàn, để tôi và Tiểu Mễ ra ngoài tìm, mọi người ở lại chờ tin tức là được"
"Tôi cũng đi" Nhan Nghiên đứng dậy.
Trần Vũ liền muốn từ chối, Đường Đường nói, "Em cũng đi".
Mấy ngày nay Đường Đường không hề quan tâm Bách Thần, tổ tiết mục đã không nghĩ đến ghi lại tình tay ba nữa, bây giờ Đường Đường nhịn không được rồi sao?
Nhan Nghiên không muốn Đường Đường đi nhưng lời nói đến miệng lại không thể nói ra, chẳng lẽ trước mặt nhiều người và camera như vậy lại nói cô không thích Đường Đường và Bách Thần quá thân thiết.
"Em là hướng dẫn viên du lịch, không phát hiện sớm có thành viên đi lạc cũng có một phần trách nhiệm của em", Đường Đường đứng lên, "Như vầy đi, chị Nhan Nghiên và anh Vũ cùng nhau tìm, em đi cùng Tiểu Mễ, dù tìm được hay không thì 9 giờ cũng quay lại nơi này."
Chủ yếu là Đường Đường lo cho Tiểu Mễ không biết ngoại ngữ một mình chạy loạn, chẳng những không tìm được Bách Thần mà không chừng cũng đi lạc.
Nhan Nghiên dù không vui cũng không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý, hy vọng mình có thể tìm được Bách Thần trước Đường Đường.
Hai ngày nay Đường Đường luôn thờ ơ với Bách Thần, Nhan Nghiên không nghĩ sẽ vạch trần, trong tiểu thuyết Đường Đường có bao nhiêu chấp nhất với Bách Thần chỉ có cô là rõ ràng nhất. Bây giờ như vậy nói không chừng đang muốn lạt mềm buộc chặt, kết quả hôm nay nhịn không được.
Trong tiểu thuyết Bách Thần trước sau không có cảm giác với Đường Đường, Nhan Nghiên vốn không cần lo lắng nhưng khó tránh khỏi nhớ tới sáng nay trên xe Bách Thần thường quay đầu lại nhìn Đường Đường.
Nhan Nghiên lại có chút bất an.
Dù cho Đường Đường thế nào thì gương mặt đó quả thật quá hoàn mỹ, nghĩ đến chuyện này Nhan Nghiên liền buồn bực, tại sao tác giả lại xây dựng hình tượng cho nữ phụ tốt như vậy? Không phải mọi tiểu thuyết đều là nữ chính lấn áp tất cả sao?
Gương mặt Nhan Nghiên nếu có thể đẹp hơn một chút thì tốt rồi.
Thật đáng tiếc.
Mang theo lòng đầy căm phẫn, hai nhóm tách nhau ra tìm người.
Mễ Việt sợ camera quay được nên kề tai nói nhỏ với Đường Đường, "Đường à, em nói thật với anh đi, có phải em vẫn lo lắng cho Bách Thần, tình cũ khó quên gì đó, em yên tâm, dù thế nào thì anh vĩnh viễn ủng hộ em!"
"...Em chỉ lo anh nghe tiếng Anh không hiểu, sợ anh lại đi lạc nên mới cố ý đi cùng với anh", Đường Đường không biết phải nói gì, "Anh động não một chút có được không?"
Mễ Việt thụ sủng nhược kinh* hét lên "Vì anh sao?"
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Người quay phim phía sau sửng sốt, không biết vừa rồi hai người nói gì, Mễ Việt đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó vui mừng hớn hở, "Ai da, người anh em là anh hiểu lầm em rồi. Quả nhiên em vẫn yêu anh nhất! "
Tuy rằng không biết Đường Đường và Mễ Việt trước đó nói gì nhưng có được một câu này là đủ rồi.
Đến lúc hậu kỳ chỉ cần cắt khúc này là sẽ có ngay một viên đường lớn cho fans CP.
Hai người vừa đi vừa hỏi thăm xem có ai thấy một người đàn ông châu Á trẻ tuổi dẫn theo một đứa bé hay không, cách vài phút lại gọi điện thoại cho Bách Thần. Tìm gần một giờ đã đi khá xa, gọi hơn mười lần vẫn không liên lạc được, Mễ Việt có chút hoài nghi nhân sinh, "Rốt cuộc bị gì vậy, sao mãi vẫn không liên lạc được, hay là di động của anh có vấn đề, Đường, em gọi thử xem"
Okay
Đường Đường lấy di động ra, "Cho em số điện thoại của Bách Thần đi"
Nói xong đọc số điện thoại Bách Thần cho Đường Đường.
Đường Đường nhập số bấm gọi nhưng không được, di động nhắc nhở số này đã bị kéo vào sổ đen.
Cái quái gì thế?
Đường Đường ngốc rồi, rõ ràng cô chỉ xóa wechat và số điện thoại của Bách Thần chứ không có kéo đen mà, cô chỉ kéo đen cái tên thần kinh nửa đêm nhắn tin nhầm thôi....
Tên thần kinh....
Đường Đường hít một hơi
Không phải chứ...
Đường Đường tìm lại tin nhắn đã chặn, nhìn thử số đã nhắn tin cho cô, trùng khớp.
Đường Đường.....
Giờ không muốn tin cũng phải tin, người trước đó nhắn tin cho cô vậy mà lại là Bách Thần!
Hơn nữa sau khi chặn Đường Đường sẽ không nhận được tin nhắn tiếp theo, bây giờ bỏ chặn liền xuất hiện một tin nhắn rất dài.
Nếu Đường Đường có thể nhận được tin nhắn này sẽ đoán được người nhắn là Bách Thần.
Nhìn Bách Thần nói một tỷ thứ, khuyên cô không cần lạnh nhạt như vậy, nói mọi người sau đó còn phải ở chung với nhau hơn mười ngày, lại cùng một người đại diện cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, làm cho mọi việc xấu hổ là không nên, cuối cùng nói kỳ thật chúng ta vẫn có thể làm bạn.
Đường Đường xem xong bật cười.
Bách Thần nghĩ kiểu gì vậy.
Người trước kia quá mức lạnh nhạt là hắn, hận không thể cách xa cô mấy chục mét cũng là hắn, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô càng là hắn, bây giờ lại chỉ trích ngược nói cô không lịch sự, nói thái độ của cô quá đáng.
Thái độ của cô bây giờ phải gọi thái độ của Bách Thần lúc trước bằng sư phụ kìa.
Trước đây Bách Thần không chút kiên nhẫn với Đường Đường, thậm chí còn nói lời khó nghe. Là đồng đội, thỉnh thoảng gặp mặt cũng có thể chào hỏi?
Bách Thần còn mặt mũi để chỉ trích cô?
Làm gì có chuyện gì đều có lợi như vậy? Không lẽ dù xảy ra chuyện gì lý lẽ đều thuộc về hắn hay sao?
Hơn nữa cô không phải làm bộ lạnh nhạt với hắn mà là thật sự không có hứng thú với hắn, còn nói cái gì mà tiếp tục làm bạn, trước kia Đường Đường và Bách Thần đã làm bạn bao giờ?
Nực cười.
Nếu sớm thấy tin nhắn này Đường Đường tuyệt đối sẽ không đi tìm Bách Thần.
Để Bách Thần biết cô cố ý tới tìm không phải sẽ hiểu lầm thêm sao?
Bây giờ Đường Đường chỉ mong Nhan Nghiên bên kia có thể sớm tìm được Bách Thần, thuận tiện trợ giúp hai người xúc tiến cảm tình, kết quả chưa kịp cầu nguyện xong Mễ Việt đã kéo tay áo cô, "Đường Đường Đường Đường Đường!!!!! Em xem bên kia có người phải không?"
Nơi này rất vắng người, Đường Đường nhìn theo ngón tay Mễ Việt thì thấy ở đó có chút ánh sáng nhàn nhạt.
Đường Đường hít sâu một hơi, quên đi, không cần quan tâm, "Qua xem thử đi"
Lúc đến gần, Đường Đường nghe được giọng nói quen thuộc của Bách Thần, bên cạnh còn có tiếng trẻ con.
Mễ Việt vui vẻ chạy tới, "Anh Thần!"
Bách Thần từ dưới đất đứng lên, Mễ Việt chạy tới, " Tụi em đã tìm được anh"
Tụi em?
Lúc này Bách Thần mới thấy Đường Đường đi tới, một cô gái cao gầy xuất hiện từ trong bóng tối, Bách Thần nhìn khuôn mặt này, nhất thời trái tim đập không tự chủ.
Nhưng sớm được thay thế bằng niềm vui đã tìm được người.
Sống hai mươi năm đến giờ Bách Thần mới biết mình bị mù đường, thật mất mặt!
Hắn vốn muốn mang đứa bé đi tìm cha mẹ, kết quả tìm tới tìm lui, người không tìm được còn bị lạc.
Di động không có tín hiệu, anh quay phim bày ra khuôn mặt kiên quyết không hỗ trợ, Bách Thần sắp phát điên rồi, còn may anh quay phim có mang theo trên người một chút đồ ăn không làm cậu bé bị đói.
Nhưng hắn lại nghe không hiểu bé nói gì, bé cũng nghe không hiểu hắn, Bách Thần không biết làm sao, nhìn thấy cậu bé sắp khóc, đột nhiên nhớ đến trong di động còn lưu rất nhiều tập《Tom và Jerry 》.
Bộ phim hoạt hình không lời này Bách Thần đã xem từ nhỏ đến lớn, xem đến gần như thuộc lòng nhưng vẫn rất thích.
Bây giờ lại có ích.
Đây là bộ phim hoạt hình không cần nghe hiểu dành cho mọi lứa tuổi, mọi người trên thế giới đều có thể hiểu, vì thế Bách Thần vừa chờ bạn bè đến tìm vừa cùng bạn nhỏ xem mười mấy tập.
Giờ Mễ Việt và Đường Đường đã đến, Bách Thần như thể nhìn thấy người thân, rốt cuộc hắn có thể rời khỏi nơi tồi tàn này rồi.
Đường Đường không khỏi do dự khi nhìn thấy phim hoạt hình trên di động của Bách Thần.
"Chúng ta mau về thôi" Bách Thần phấn chấn đề nghị.
Đường Đường nhìn đứa bé đang mặc mỏng manh, "Chúng ta đưa bé về trước đi"
"Tôi cũng muốn vậy", Bách Thần nói, "Nhưng chúng ta không hiểu bé nói gì, hay là mang về chỗ chúng ta trước, sau đó tìm cảnh sát địa phương"
Nghe không hiểu sao, Đường Đường nhướng mắt, "Đứa bé là người nước nào?"
"Hình như là Tây Ban Nha", Bách Thần nói.
Tiếng Tây Ban Nha sao, cô thật sự không giỏi tiếng Tây Ban Nha, chỉ có thể nghe hiểu vài câu thôi.
Đường Đường ngồi xổm xuống, thả chậm giọng nói, cố gắng dùng tiếng Anh giao tiếp một chút nói không chừng có thể nghe hiểu.
Đứa bé sững sờ, lắp bắp vài câu tiếng Anh rồi quyết đoán quay về nói tiếng mẹ đẻ, kết quả lúc nói ra Đường Đường cạn lời.
Đây có phải tiếng Tây Ban Nha đâu, rõ ràng là tiếng Bồ Đào Nha!
Bách Thần đến đây để kéo chân sau của cô hay sao, Đường Đường trắng mắt liếc Bách Thần, Bách Thần bị trừng không hiểu tại sao, đang muốn hỏi cô trừng hắn làm gì lại nghe Đường Đường đột nhiên nói một chuỗi dài ngôn ngữ mà mình hoàn toàn không biết.
Bách Thần và Mễ Việt đều choáng váng, dựa vào trình độ tiếng Anh nghèo nàn của họ chỉ có thể xác nhận đây không phải tiếng Anh.
Không ngờ sau khi nghe Đường Đường nói, đứa bé mặt đang đưa đám vui mừng hoan hô một tiếng, sau đó nói ra một chuỗi dài ngôn ngữ tương tự.
Bách Thần ngốc lăng nhìn Đường Đường và đứa bé nói chuyện, mê mang mở miệng, "Cô cô cô cô sao cô biết tiếng Tây Ban Nha?"
"Bị hiểu lầm đến khóc chết mất"Đường Đường kéo tay đứa bé đứng lên.
"Đây là tiếng Bồ Đào Nha, cậu bé này là người Bồ Đào Nha"
*Editor: Không ngờ đã có thể lết được 1/3 đoạn đường.:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT