Mễ Việt không thể tưởng tượng được, dùng vẻ mặt em có nhầm không nhìn Đường Đường, "Hai chú cháu gọi điện thoại mỗi ngày sao?"
"...Đúng vậy", Đường Đường khó hiểu lắp bắp.
Không đúng chỗ nào sao?
"Anh với ba mẹ nhiều nhất chỉ gọi điện thoại một tuần một lần, mỗi lần cũng chỉ nói vài phút, sao em có thể nói chuyện với chú lâu như vậy?". Mễ Việt càng nghĩ càng thấy ảo diệu, "Nói chuyện với chú, với trưởng bối có cái gì để nói đâu? Chú của em bao nhiêu tuổi? Ba mươi mấy? Bốn mươi?"
"Làm ơn đi, chú ấy vừa mới 27"
Mễ Việt kinh ngạc, miệng thành chữ "o", trẻ như vậy sao?
"Chắc chú ấy chưa kết hôn rồi", Mễ Việt nghiêng người, khẽ chớp mắt với Đường Đường, Đường Đường hỏi hắn tại sao.
Mễ Việt trắng mắt liếc cô một cái, "Có người đàn ông nào kết hôn rồi còn nấu cháo điện thoại với cháu gái chứ, em có ngốc hay không?"
Đường Đường:......
- ---------
Ngày hôm sau, tám người tập hợp đi Queenstown*.
*Queenstown - thành phố nữ hoàng được ví như thiên đường nghỉ dưỡng của New Zealand. Dù đến đây bất kể thời điểm nào trong năm, du khách vẫn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp không nơi nào sánh nổi và không khí rất đỗi trong lành. Nổi tiếng với hồ Wakatipu, thị trấn tìm vàng Clyde, Arrowtown, dãy núi Remarkables, khu resort trượt tuyết Treble Cone hay những trò chơi mạo hiểm bậc nhất...
Đường Đường trả nhà nên lên xe sau cùng, lên xe vừa lúc xe khởi động, Đường Đường đứng không vững đụng phải Bách Thần. Đường Đường lập tức nói xin lỗi, Bách Thần lắc đầu, không để ý tiếp tục nói chuyện với Nhan Nghiên.
Đường Đường thực sự không hiểu "Đường Đường" trước kia coi trọng người này ở chỗ nào.
Thô lỗ, xấu tính, cằm lúc nào cũng ngẩng lên trời, nhìn cũng đẹp trai nhưng không hiểu sao lại thế này, huống chi Bách Thần thực sự không hợp với tiêu chuẩn của Đường Đường, so với Minh Thiếu Diễm mang kính gọng vàng thật đúng là kém xa.
Minh Thiếu Diễm là một lão đại cũng không có tính tình thối như Bách Thần.
Nếu không phải Bách Thần là nam chính trong bộ tiểu thuyết này, với tính tình thối của hắn, nữ chính mắt mù mới coi trọng hắn.
Bách Thần thực sự không muốn để ý Đường Đường.
Ngày hôm qua biết được Đường Đường có bạn trai mới, không hiểu sao Bách Thần lại có cảm giác bị phản bội.
Nhưng nghĩ lại, sao có thể nói Đường Đường phản bội hắn?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Bách Thần đem sự phẫn nộ của mình quy cho một nguyên nhân, lúc này mới bao lâu mà Đường Đường đã ở bên cạnh người khác?
Lúc trước nói thích hắn, nói nhất định sẽ luôn thích hắn, nhưng bây giờ thay đổi, tình yêu của cô thật sự quá rẻ mạt? Vậy nên gần đây lạnh nhạt với hắn, trốn tránh hắn đều bởi vì có bạn trai mới?
Bách Thần không muốn để ý đến Đường Đường, thậm chí còn cố ý trước mặt Đường Đường nói chuyện thân mật với Nhan Nghiên, nhưng sau khi Đường Đường đi rồi, Bách Thần lại có chút hối hận?
Mình làm như vậy có quá đáng không?
Chờ xe chạy được một lúc, Bách Thần tháo tai nghe làm bộ vô tình quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Đường, Mễ Việt và Sở Sam ba người ngồi phía sau đang chơi đấu địa chủ*.
*Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm nông dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. Hai nông dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn một trong hai nông dân ai hết bài trước thì hai người đó thắng.
Khi hắn quay đầu Đường Đường đang vui vẻ hét lên,
"Vương tạc!"
Bách Thần:......
Quá đáng cái rắm.
Người ta căn bản không để ý
Bách Thần căm giận quay đầu lại lần nữa đeo tai nghe, nhắm mắt, đi ngủ!
Kết quả nghe xong một bài hát lại nhịn không được quay đầu lại, vừa lúc ba người kết thúc một ván, Mễ Việt lại thua, Đường Đường hưng phấn dán giấy ghi chú lên mặt Mễ Việt.
Từ góc độ Bách Thần nhìn qua, khoảng cách của hai người rất gần.
F*ck!
Bách Thần càng bực bội.
Rốt cuộc Mễ Việt có ý gì? Ngày hôm qua còn chủ động nói cho hắn biết Đường Đường có bạn trai, nói hắn cách xa Đường Đường một chút, nhưng bây giờ Mễ Việt lại không chút kiêng kỵ.
Nhan Nghiên ngồi bên cạnh, khoảng cách với người mình thích gần như vậy, cô âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Bách Thần. Cho nên cô mới để ý thấy Bách Thần ban đầu thờ ơ với Đường Đường, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, nhưng chưa đắc ý được bao lâu, liền phát hiện Bách Thần càng lúc càng lơ đễnh khi nói chuyện phiếm, sau lại lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc.
Nghe nhạc thì thôi đi nhưng chốc lát Bách Thần đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Đường, Nhan Nghiên cũng không quan tâm vì ba người phía sau đang đấu địa chủ rất náo nhiệt, Bách Thần còn trẻ có lẽ cũng muốn chơi.
Một lúc sau Bách Thần lại quay đầu lần nữa, khi quay lại sắc mặt khó coi kinh khủng.
Nhan Nghiên lúc này mới ý thức được, Bách Thần không phải muốn chơi mà chỉ đơn thuần nhìn Đường Đường thôi.
Ý cười trên môi Nhan Nghiên tích tắc biến mất sạch sẽ.
Vì thế Bách Thần và Nhan Nghiên không nói với nhau lời nào, rơi vào chiến tranh lạnh.
Người phụ trách quay phim Nhan Nghiên và Bách Thần chán nản ngáp dài.
Lúc tiếp nhận công tác, hắn chủ động muốn quay Nhan Nghiên nhưng sau khi đi theo vài ngày, người quay phim phải thừa nhận rằng thực sự quá nhàm chán.
Thời điểm nghỉ ngơi buổi tối, hắn hỏi chuyện về Đường Đường và Mễ Việt với hai người phụ trách quay bọn họ, hai người đó đều không nhịn được cười, bây giờ nhìn ba người vui vẻ phía sau so sánh với không khí nặng nề ở đây, người quay phim thật muốn đổi chỗ.
Trên mặt Mễ Việt bây giờ đã không còn chỗ đến dán giấy ghi chú.
Mễ Việt có tính cách của dân cờ bạc, mặc kệ bài tốt hay không tốt cũng nhất định phải cướp được địa chủ về tay, theo lời của Mễ Việt thì, "Không thắng nhà sẽ không thắng đất, sợ cái gì!"
Trò chơi quy định khi kết thúc người thua còn bao nhiêu lá bài tẩy sẽ bị dán bấy nhiêu giấy ghi chú, kết quả trong một thời gian ngắn Mễ Việt đã trở thành xấp giấy ghi chú.
Mễ Việt chơi không được nữa nên đổi Lưu Linh lên thay, Mễ Việt lại ngồi một bên chỉ đạo cho Đường Đường, kết quả chỉ loạn Đường Đường ra bài hai lần làm Đường Đường chưa từng thua giờ trên mặt đã có vài tờ giấy ghi chú.
Mễ Việt cũng không áy náy còn vui vẻ tự mình dán giấy lên mặt Đường Đường, chọc cô nổi giận tát hắn một cái đuổi đi.
Nhóm camera cười chết với hai vị tổ tông này, quỷ mới biết bắt đầu từ khi nào quyết tâm muốn tạo tình tay ba đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu.
Tình tay ba thì nghĩa lý gì, còn không vui bằng chuyện của Đường Đường và Mễ Việt.
Bất qua mới có mấy ngày mà đạo diễn đã có thể kết luận khi tiết mục phát sóng CP Đường Đường và Mễ Việt sẽ bùng nổ.
Queenstown có rất nhiều du khách.
Mấy người bọn họ đều có giá trị nhan sắc cao, sau lưng lại có camera đi theo, khó tránh khỏi gây sự chú ý.
Mễ Việt xuống xe một lúc lâu mới phát hiện mình quên mang kính râm vì thế lại tìm Đường Đường xin kem chống nắng để bôi lên phần mắt của hắn.
Đường Đường cạn lời, chưa bao giờ thấy người nào chỉ bôi kem chống nắng phần mắt, Mễ Việt có rất nhiều hành động ngớ ngẩn không nằm trong phạm vi lý giải của cô.
Ngồi xe cả nửa ngày mọi người quyết định ăn cơm trước, sau khi tới quán ăn khó tránh được ánh mắt nhòm ngó của thực khách xung quanh.
Nhan Nghiên ngồi giữa Bách Thần và Trương Nhã Trúc, vì có chút giận nên cố ý làm lơ Bách Thần chuyển sang nói chuyện với Trương Nhã Trúc, không ngờ Trương Nhã Trúc lại không mặn không nhạt, Nhan Nghiên cảm thấy vô vị vì thế càng nghĩ càng giận, hận không thể đá Bách Thần một cái.
Đáng tiếc ánh mắt Bách Thần lại dừng trên người Mễ Việt và Đường Đường.
Cũng không thể trách Bách Thần, thật sự khoảnh khắc ngốc nghếch của hai người họ quá nhiều.
Lưu Linh đi toilet quay lại thì phát hiện áo sơ mi trên người Đường Đường không biết bị xước từ lúc nào, nhìn thấy trên áo có vết cắt dài chừng nửa ngón tay thì sửng sốt.
Cũng may Đường Đường không thấy đau, không có bị thương.
Nhưng mà áo sơ mi đã rách.
Bây giờ quay về thay quần áo thì quá phiền, Đường Đường cũng không cảm thấy gì dù sao cũng không phải ở vị trí xấu hổ nhưng Mễ Việt lại không biết móc ra hai miếng băng keo cá nhân từ lúc nào, nhiệt tình dán lên lưng Đường Đường che lại chỗ rách.
Đường Đường:.....
Mọi người thiếu chút nữa bị cười chết, đã vậy Mễ Việt còn rung đùi tự khen mình thông minh.
Đường Đường hết chỗ nói chỉ đành cười.
Trước mặt Bách Thần hai người bọn họ nói nói cười cười, còn giúp nhau dán băng keo cá nhân, càng nghĩ càng cảm thấy những lời Mễ Việt nói với hắn hôm qua chỉ là đánh rắm.
Mọi người náo nhiệt ăn xong chuẩn bị về, từ xa có ba anh chàng ngoại quốc đẹp trai đi đến.
Nhớ lần trước Nhan Nghiên được nhận ra, mọi người theo bản năng cho rằng lại có người muốn chụp ảnh với Nhan Nghiên vì thế tự giác lui lại hai bước.
Nhan Nghiên cũng tưởng bọn họ tìm mình, thầm nghĩ may mà mới thoa son, khóe môi nở một nụ cười hoàn mỹ, sẵn sàng chờ người đến chụp ảnh chung.
Kết quả ba người đi qua ngượng ngùng cười cười, chàng trai da trắng có chút ái ngại đi đến trước mặt Đường Đường, dùng tiếng Anh hỏi cô có thể chụp ảnh chung không.
Nhan Nghiên:......
Sở Sam vui sướng khi người gặp họa nhìn Nhan Nghiên, Nhan Nghiên cảm thấy xấu hổ, quay người rời khỏi nhà hàng.
Chàng trai nói hắn chưa từng gặp qua cô gái châu Á nào xinh đẹp như vậy nên muốn chụp ảnh cùng Đường Đường. Câu này rất đơn giản nên ngay cả Bách Thần và Mễ Việt đều nghe hiểu, Bách Thần đang nghĩ tới tin tức Đường Đường thi tiếng Anh 20 điểm, không chừng cô nghe không hiểu.
Liền nghe Đường Đường vui vẻ nói được sau có còn khen ngược nam sinh một câu, cậu cũng rất đẹp trai.
Đẹp trai cái rắm!
Người này cũng được coi là đẹp sao?
Đáng tiếc không ai chú ý tới hắn, chàng trai da trắng sau khi chụp hình cùng Đường Đường lại tựa như quen thuộc hỏi Đường Đường có phải đến du lịch hay không, lại nói mình từ Mỹ đến, Đường Đường không xấu hổ, thực tự tin cùng chàng trai nói chuyện một lúc, sau đó mới nói tạm biệt.
Bách Thần dựa vào trình độ tiếng Anh gà mờ của mình nghe hiểu một nửa, nghe được khúc cuối chàng trai muốn xin Đường Đường phương thức liên hệ, cũng may Đường Đường chưa cho.
Bách Thần nghĩ nghĩ sau đó mới phản ứng lại.
Đường Đường nói tiếng Anh tốt vậy từ khi nào?
Vẫn là không có câu trả lời.
Hơn nữa bây giờ mới phát hiện hình như Nhan Nghiên đi mất rồi?
Tại sao? Bách Thần nghĩ mãi vẫn không hiểu, Sở Sam vừa lúc ở bên cạnh âm dương quái khí nói, "Còn không phải vì không tìm cô ta chụp ảnh, cậu xem mặt đen thành đáy nồi rồi"
Bách Thần nhíu nhíu mày, "Chị Nhan Nghiên không phải loại người này."
"Haha" Sở Sam cười lạnh, "Chỉ có cậu mới xem cô ta như bảo bối"
Tổ tiết mục rất có chừng mực, biết rõ cái gì có thể phát sóng cái gì không, tỷ như những lời này khẳng định không thể phát sóng, nhóm khách mời cũng rõ ràng nên đôi khi nói chuyện sẽ không quá kiêng kị.
Bách Thần bị Sở Sam trực tiếp chỉ ra, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại vẫn đuổi theo đi cùng Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên thấy Bách Thần đuổi theo trong lòng đã không còn tức giận, nhưng vẫn không muốn cho Bách Thần sắc mặt tốt, Bách Thần khó hiểu nhưng vì là Nhan Nghiên nên không quá để ý.
Lung tung nói chuyện với Nhan Nghiên rất nhiều nhưng Nhan Nghiên chỉ đáp lại nhàn nhạt.
Lòng tự trọng của Bách Thần rất cao, lại không phải dạng người có thể nhẫn nhịn, không thể tiếp tục tươi cười với người lạnh nhạt với mình, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Nhan Nghiên cũng không thân mật đến mức phải dỗ Nhan Nghiên vui vẻ.
Bách Thần phải thừa nhận rằng qua mấy ngày ở chung, hắn phát hiện Nhan Nghiên hình như không hấp dẫn như trong tưởng tượng.
Hơn nữa không hiểu tại sao thái độ của Nhan Nghiên đối với hắn rất kỳ quái, cô rất dễ giận hắn, hắn đối với cô tốt thì lại xem đó là đương nhiên.
Bách Thần rất không thích loại cảm giác này
Nhan Nghiên vẫn chờ Bách Thần dịu lại để dỗ cô, nhưng chờ mãi Bách Thần vẫn không tới mà đang nói chuyện với một đứa bé không biết từ đâu đến.
Nhan Nghiên tức giận siết chặt tay, nhưng nhìn một hồi, cô nhận ra chuyện không phải vậy nên đi tới chỗ hai người họ.
Bách Thần cũng không biết đứa bé đến từ đâu. Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi có lẽ không tìm thấy người nhà vì Bách Thần nghe thấy tiếng bé khóc đòi mẹ.
Bách Thần vội vàng đến hỏi bé làm sao, kết quả đứa bé nói xong Bách Thần lại choáng váng.
Hắn có thể nghe được từ mama nhưng lại không hiểu những từ khác, dù tiếng Anh có kém nhưng cũng nghe ra đây không phải tiếng Anh.
Nhìn thấy đứa bé lại muốn khóc, Bách Thần gấp đến đổ mồ hôi, chỉ có thể thử dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình hỏi bé, kết quả hỏi vài câu đứa bé chỉ nghe hiểu một hai từ đơn.
Bách Thần hỏi bé là người nước nào, đứa bé nói một từ, Bách Thần dùng vốn từ ít ỏi của mình suy nghĩ hơn nửa ngày.
Portuguese?
Hình như hắn có chút ấn tượng, nhưng là Bồ Đào Nha hay Tây Ban Nha?
Hình như là Tây Ban Nha.
Bách Thần gọi Nhan Nghiên đến, giải thích sự việc đã xảy ra, sắc mặt Nhan Nghiên đột nhiên cứng đờ, khi nghe Bách Thần nói đứa bé là người Tây Ban Nha thì thở phào nhẹ nhõm.
Trong tiểu thuyết Nhan Nghiên tinh thông mười hai ngoại ngữ nhưng không bao gồm tiếng Tây Ban Nha.
Vì thế Nhan Nghiên ôn nhu dỗ đứa bé vài câu, đứa bé nói rất nhiều nhưng hai người cũng nghe không hiểu.
Bách Thần không đành lòng bỏ rơi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định mang đứa bé đi tìm mẹ, "Chị Nhan Nghiên chị về trước tìm mấy người chị Nhã Trúc đi, em giúp bé tìm được mẹ xong sẽ trở về tìm mọi người."
Nhan Nghiên cũng muốn đi, nhưng nhớ tới vừa rồi lại sợ gặp được người nước ngoài lúc đó lại nói không hiểu nên chỉ có thể đồng ý.
"Vậy cậu chú ý an toàn, về sớm một chút"
"Ok" Bách Thần sang sảng gật đầu nói tạm biệt Nhan Nghiên rồi mang đứa bé đi tìm mẹ, đi được mười phút mới đột nhiên phát giác.
Portuguese không phải người Tây Ban Nha mà là người Bồ Đào Nha!
Cho nên đứa bé này nói tiếng Bồ Đào Nha chứ không phải Tây Ban Nha?
Nhưng mà cũng không đúng, không phải chị Nhan Nghiên biết tiếng Bồ Đào Nha sao, nếu là tiếng Bồ Đào Nha vậy sao chị Nhan Nghiên nghe không hiểu?
Bách Thần lắc lắc đầu.
Khẳng định là hắn nhớ nhầm.
Thôi đợi lát nữa về tra từ điển đi.
Aizzz, tiếng Anh thật là quá kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT