Tưởng Kha đã đạt giải quán quân, thời gian này cô bé rất chăm chỉ tham gia
các hoạt động tuyên truyền, nghe nói album single cá nhân của cô cũng
đang chuẩn bị. Lâm Vãn dự tính đợi album của Tưởng Kha ra thì sẽ mua một ít tặng mọi người.
“Em định xem cô ấy tới bao lâu?” Chu Diễn Xuyên bị lạnh nhạt suốt mười lăm phút đồng hồ, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Tưởng Kha vẫn đang quay mặt về phía ống kính nói về trải nghiệm của mình
trong quá trình thi đấu. Lâm Vãn bóc một hạt thông, thổi sạch vỏ trên
tay, không thèm chớp mắt lấy một cái mà đút hạt thông qua: “Cục cưng,
đừng làm ồn, tiết mục này có nửa tiếng à.”
Chu Diễn Xuyên muốn tắt tivi.
Sau khi mua tivi về thì anh không sử dụng nhiều, ở nhà muốn xem phim thì
anh kết nối thẳng với máy chiếu, để ở đó chỉ để trang trí, ai ngờ nó lại chiếm hết sự chú ý của bạn gái suốt 30 phút.
Đúng là đại nghịch bất đạo, cần vứt nó vô thùng rác.
Nhưng hạt thông bạn gái bóc vỏ rồi thì vẫn phải ăn.
Anh nghiêng người về trước, cúi đầu nắm lấy tay cô, sau khi cuốn lấy hạt
thông bằng đầu lưỡi rồi vẫn không có ý định buông ra, anh mút đầu ngón
tay trắng nõn mảnh dẻ của cô, cắn một cái rồi mới nhả ra.
Lâm Vãn cảm thấy như có luồng điện giật mạnh từ ngón tay truyền lên làm nửa người cô tê dại.
Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Chu Diễn Xuyên, vô tội chớp mắt: “Ngài
Chu à, tivi cũng không được coi, anh càng ngày càng nhỏ nhen đó.”
Chu Diễn Xuyên khịt mũi, nhận tiếng “nhỏ nhen”, tựa lưng vào sofa ngẩng đầu lên, im lặng nhìn trần nhà một lúc rồi chậm rãi nói: “Ngày mai anh đi
công tác một tuần.”
Lâm Vãn sửng sốt: “Quyết định khi nào?”
Cô chưa nghe nói gì hết.
“Mới tức thì, khoảng một phút trước.”
Mặt Chu Diễn Xuyên vô cảm, giọng điệu bình thản như thể đang hỏi tối nay ăn gì, “Anh đã cho người khác đi, nhưng dù sao anh ở đây cũng không có ai
quan tâm, đi công tác mấy ngày coi như đi chơi thì tốt hơn.”
Lâm Vãn ngay lập tức không quan tâm Tưởng Kha nữa, dù sao chỉ là chương trình tivi, có thể coi lại trên mạng.
Cô chống người bò tới nhanh nhẹn như con mèo, ngồi lên đùi Chu Diễn Xuyên, vòng tay qua cổ anh: “Nếu không phải chuyện quan trọng thì anh đừng
đi.”
Chu Diễn Xuyên liếc cô vẻ bất cần.
Cô mặc chiếc áo
thun Tinh Sang của nam mà anh đưa hồi trước, áo nam nên rộng rãi, bên
dưới còn không mặc quần short. Vì tư thế xoạc chân nên vạt áo bị giật
lên, lộ cặp đùi trắng muốt.
“Thôi, công việc là quan trọng.” Dường như anh suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc “Có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Làm gì có thu hoạch ngoài ý muốn gì, em nghĩ chắc chắn là anh cố ý.”
Lâm Vãn nằm trên lồng ngực rắn chắn của anh, nhìn từ dưới lên vẻ thảm
thương, “Em bỏ lơ anh mười phút, anh trốn nhà đi một tuần. Anh ra ngoài
hỏi coi làm bạn trai vầy có được không?”
Chu Diễn Xuyên hỏi: “Em không muốn anh đi à?”
Lâm Vãn ôm chặt hơn: “Còn phải hỏi.” Nếu đi công tác do yêu cầu công việc
cần thiết thì thôi, nhưng loại công tác này không đi cũng được thì đương nhiên cô vẫn muốn Chu Diễn Xuyên có thể ở lại Nam Giang.
“Vậy thì bé cưng hôn anh đi.” cuối cùng Chu Diễn Xuyên cười, “Em hôn anh thì anh không đi.”
Lâm Vãn ngẩng mặt lên, khi môi sắp chạm môi anh thì chuông điện thoại reo.
Cô quay đầu tìm điện thoại, cuối cùng cũng moi ra được từ khe hở trên
sofa, nhìn thấy tên người trên màn hình, cô sửng sốt, là số của Chủ
nhiệm Ngụy.
Chủ nhiệm Ngụy nói giọng trầm rề rà như mọi khi, hỏi: “Lâm Vãn, vết thương của cháu sao rồi?”
Lâm Vãn bước xuống khỏi người ah, ra hiệu cho anh giảm âm lượng tivi: “Dạ, hồi phục tốt rồi ạ.”
Chu Diễn Xuyên chưa hôn thỏa mãn, tắt TV với tâm trạng phức tạp.
“Có thể nhận việc riêng không?” Chủ nhiệm Ngụy nói, “Một người bạn cũ ở nhà xuất bản tới gặp chú nói ông ấy đọc cuốn phổ biến kiến thức khoa học mà cháu vẽ ở Chim hót khe nên muốn hỏi xem cháu có muốn hợp tác với họ
xuất bản một quyển sách khoa học minh họa về các loài chim không?”
Lâm Vãn lặng lẽ siết điện thoại trong tay. Suy nghĩ cô trôi về lúc còn làm
việc trong Viện nghiên cứu, cô tăng ca cố gắng hoàn thiện cuốn sách minh họa mà khi trình lên thì như đá chìm đáy biển, không biết bây giờ còn
đang nằm trong máy tính của ai chờ xem xét.
Chủ nhiệm Ngụy nói tiếp: “Chú nghĩ đó là cơ hội tốt để sử dụng cá nhân xuất bản một cuốn sách mang tên mình.”
Lâm Vãn không có lý do gì để từ chối.
Mặc dù công việc của Chim hót khe bận rộn nhưng cô làm việc hiệu quả, trừ
khi có quá nhiều việc, nếu không thì cô không cần làm thêm giờ. Tối
khuya về nhà vẽ tranh, có lẽ sẽ không quá khó khăn.
“Cảm ơn chủ
nhiệm Ngụy, cháu muốn thử.” Cô sảng khoái trả lời, “Nhưng cháu cần phải
nói trước với giám đốc Thư của cháu. Thứ hai cháu hỏi cô ấy rồi trả lời
chính xác ngay cho chú được không?”
Chủ nhiệm Ngụy cười nói: “Không gấp không gấp, cứ từ từ thương lượng đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Vãn vuốt tóc tự đắc nhìn Chu Diễn Xuyên: “Tuần sau anh
nên đi công tác, chắc em không có thời gian ở cùng anh.”
“…”
Chu Diễn Xuyên nhướng mày, vươn tay ôm cô kéo lại, trực tiếp đè người xuống sofa.
“Không đi.” Anh lấn người đè lên, kéo hai tay cô lên đầu không có chỗ cho cô tự do vùng vẫy, “Ở lại với em, được chưa?”
Lâm Vãn còn muốn trêu anh vài câu nhưng giây tiếp theo đã bị anh bịt kín môi lại.
Cô bị Chu Diễn Xuyên đè tới mức không động đậy được, thật ra cô chỉ vặn
vẹo vài cái tượng trưng rồi mới chịu từ bỏ phản kháng, dịu dàng ngoan
ngoãn nằm dưới anh, hơi ngẩng đầu phối hợp nụ hôn của anh.
Bây
giờ kỹ năng của Chu Diễn Xuyên ngày càng thuần thục, ngón tay quen gõ
bàn phím chạm vào làn da mỏng manh của cô lộ ra ngoài không khí, tựa như gảy lên những âm thanh mập mờ nỉ non êm tai nhất thế gian.
Lâm
Vãn bị nụ hôn của anh làm thở không ra hơi, xương cốt toàn thân mềm nhũn ra, ngón chân không tự chủ được mà cong lại rồi duỗi ra. Cảm giác thiếu oxi nhẹ khiến cô choáng váng, tưởng chừng như mình chết chìm trong vòng tay anh.
Đương nhiên Chu Diễn Xuyên không đành lòng để cô chết
thật, anh đúng lúc rời ra, chống nửa cánh tay lên, rũ mắt nhìn xuống cô
mỉm cười: “Nói đi, được chưa.”
Khi anh nói chuyện, yết hầu nhô lên khẽ rung, gợi cảm hấp dẫn chết người.
Lâm Vãn mắt đầy tình xuân, “Được.”
Chu Diễn Xuyên cong khóe môi, buông tay ra.
Lâm Vãn vẫn duy trì tư thế trước đó, tựa như hoàn toàn quên mất những chuyện khác, chỉ muốn nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt hai người hòa quyện vào nhau, như hơi thở ban nãy hòa vào nhau,
chậm rãi lẫn vào trong cơ thể nhau, theo dòng máu chảy mà đổ về tim.
Tiếng tim đập rộn ràng, vang động cả vùng nước xuân.
Có một số người, biết người đó càng lâu thì sẽ yêu anh ấy càng nhiều.
Sự hấp dẫn tận sâu bên trong, chỉ cần anh cười một cái thì tim người nhìn như mở cờ giong trống.
Yên lặng một lúc, Lâm Vãn kéo cổ áo anh thấp xuống.
Hai cơ thể kề sát nhau, làn da truyền tới nhiệt độ nóng bỏng, cô hé đôi môi đỏ tươi đầy đặn cắn lên phần xương làm cô lưu luyến không rời kia.
Chu Diễn Xuyên kêu lên một tiếng. Anh thực sự không hiểu nỗi ý thích của
Lâm Vãn đối với yết hầu mình. Cô hay nói cô thấy nó rất quyến rũ, nhưng
đối với anh thì hôn yết hầu không phải là cảm giác thoải mái cho lắm.
Trong sách nói đó là sự phản kháng bản năng trong con người, vì cổ là
phần mỏng manh, một vết cắn của thú dữ có thể gây tử vong.
Tuy
nhiên, chỉ cần nghĩ rằng người này là Lâm Vãn. Lưỡi, răng và môi cô dán
sát vào làn da, xúc cảm ẩm ướt, ấm áp khiến mọi thứ đều có thể chấp nhận được.
Thậm chí thời gian trôi qua lại có cảm giác như điện giật.
Lâm Vãn vừa hôn vừa sờ anh.
Cơ ngực, cơ bụng cân đối bị cô chạm vào căng cứng, hai đường nét rõ ràng
của đường nhân ngư kèm theo hô hấp dồn dập, từng tấc da thịt của anh đều khiến cô không nỡ rời tay.
Ngoài cửa sổ là không khí mùa thu nồng nàn, hòa trong màn đêm yên tĩnh dịu dàng.
Trong vườn, vài cây tử đinh hương vươn cành lá lay động theo gió, che khuất tầm mắt của mấy chú chim tò mò nhìn vào bên trong.
*
Cuối tháng 11, Triệu Lị lại mặc áo cưới.
Đám cưới của bà và giáo sư Trịnh ban đầu dự kiến tổ chức vào tháng 9, nhưng rồi do Lâm Vãn bị chấn thương nên hoãn lại.
Váy cưới ban đầu giờ trở nên hơi mỏng trong tiết trời mùa thu mát mẻ, nhưng sáng hôm đó khi thức dậy, bà vẫn khoác lên người với nụ cười rạng rỡ.
Lâm Vãn lấy máy ảnh chuyên dụng dùng chụp chim, đóng vai một người chụp ảnh cưới nghiêm túc, cố gắng ghi lại từng khung hình gương mặt tươi cười
của mẹ cô.
Triệu Lị xoay người trước gương hỏi cô: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Lâm Vãn giơ ngón tay cái, “Trong lòng con, mẹ là cô dâu đẹp nhất trên đời, không ai sánh bằng.”
Triệu Lị hớn hở trước lời khen của con gái, một lúc sau mới nhớ ra vai vế của mình, giả bộ trách: “Không biết lớn nhỏ.”
Lâm Vãn gật đầu nhận sai.
Hôm nay là ngày trọng đại của mẹ, cô không có lý gì mà tranh cãi như ngày thường.
Chuyên viên trang điểm và tạo mẫu tóc được mời tò mò nhìn hai người, có lẽ
chưa bao giờ họ thấy hai mẹ con lại hòa hợp như vậy. Cả hai đều là những người đẹp không chê vào đâu được, chẳng qua chênh lệch già trẻ, nhưng
lúc này, ranh giới tuổi tác hình như không còn quan trọng cho lắm, trên
gương mặt họ đều là vẻ rạng ngời hạnh phúc.
Người làm tóc giúp Triệu Lị đội khăn voan, bất ngờ thấy Lâm Vãn quay người trong gương, cô ấy sửng sốt.
Hôm nay Lâm Vãn ăn mặc không hề khoa trương, chỉ một khoảng hở lấp ló sau lưng.
Cô có vóc dáng rất cân đối, khung xương đều đặn, thêm một chút thì nhiều
mà bớt một chút lại thiếu. Đáng lẽ đó là một bức tranh hoàn hảo nhưng vì vết sẹo hơi dữ tợn trên lưng kia khiến vẻ đẹp bị phá hủy.
Như một chiếc lọ sứ tinh xảo, trên thân bỗng xuất hiện một vết nứt, thật đáng tiếc.
Người làm tóc tốt bụng nhắc nhở cô: “Chúng tôi có mang theo kim chỉ, chúng tôi giúp cô khâu áo lại nhé?”
Lâm Vãn giật mình, quay đầu nhìn trong gương mới hiểu đối phương ám chỉ điều gì.
Cô đặt chiếc váy này lúc chưa bị thương, lúc đó cô chỉ muốn mình thật xinh đẹp, đúng mực, chưa bao giờ nghĩ sau này nó lại không thể che giấu được vết sẹo do ca mổ để lại.
Vết sẹo không phải là không thể xóa,
nhưng cân nhắc tới việc năm sau sẽ lại phải phẫu thuật để lấy đinh thép
ra, cô chẳng gấp gáp gì xóa sẹo.
“Không cần, cảm ơn ạ.” Lâm Vãn cười xua tay, “Mọi người đều biết tôi bị thương cho nên không cần giấu diếm.”
Nghe cô nói vậy, người làm tóc cũng không ép.
Chỉ có điều cô ấy vẫn không hiểu lắm, những cô gái khác đều muốn che thật
kỹ những chỗ xấu xí, sao cô gái này lại chẳng quan tâm?
Câu trả lời được giải đáp khi mọi người tới hội trường đám cưới.
Thân phận Chu Diễn Xuyên là bạn trai Lâm Vãn, theo quy định đương nhiên
không thể tới nhà Triệu Lị trước. Anh cũng giống những vị khách khác,
cầm thiệp mời đi vào sảnh tiệc.
Lâm Vãn đứng ở cửa tiếp khách, vừa thấy anh đi tới thì nói: “Chờ chút, anh ngồi bên cạnh em.”
“Sao?” Chu Diễn Xuyên đưa phong bì đỏ cho cô, hỏi xong mới cúi đầu ký tên, “Em không sợ anh làm đổ rượu làm bẩn váy em sao?”
Lâm Vãn bật cười: “Đừng lo, mẹ em không phải La Đình Đình, bà ấy cũng không có nhiều sức để ném hoa xa vậy.”
“Hả? Chuyện gì?”
Vừa lúc La Đình Đình đi ngang nghe thấy tên mình thì ngây người hỏi lại.
Hai người còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã lùi lại vài bước, vòng tay ôm lấy
ba mẹ, giọng khoe khoang: “Ba, mẹ, con giới thiệu nhé. Đây là Chu Diễn
Xuyên, đối tác của công ty Tào Phong, anh Chu. Lâm Vãn thì không cần
giới thiệu, hai người nhìn cô ấy lớn lên mà. Hiện giờ hai người đang hẹn hò, do con giới thiệu đó!”
Hai vợ chồng giáo sư La nhìn Lâm Vãn, đồng thanh: “Thật không?”
Lâm Vãn gật đầu, “Dạ, còn phải cảm ơn Đình Đình đấy ạ.”
Chu Diễn Xuyên đặt bút xuống, mỉm cười lễ phép.
Là hàng xóm nhiều năm, hai vợ chồng giáo sư La luôn quan tâm tới Lâm Vãn,
bây giờ thấy cô và bạn trai đúng là trai tài gái sắc, vui vẻ nói tốt
tốt.
La Đình Đình càng kiêu ngạo: “Bó hoa cưới của con là do Lâm Vãn bắt được nữa, cô kết hôn nhất định phải mời tôi đấy!”
Lâm Vãn nghẹn lời mém sặc. Cô ho khan một tiếng, nghĩ đúng là La Đình Đình, mạnh mẽ cưỡng ép đưa số wechat của Chu Diễn Xuyên cho cô, năng lực muốn gì làm đó ngày càng tăng à.
Chu Diễn Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, thấy mặt cô ửng hồng vẻ đáng ngờ thì không khỏi bật cười khẽ.
Anh nhìn La Đình Đình vẫn đang đợi câu trả lời, hứa: “Được thôi, đến lúc đó cô và Tào Phong nhớ đến.”
Lâm Vãn: “???”
La Đình Đình hài lòng, vui vẻ bước theo ba mẹ.
Lâm Vãn đứng ngây người ở đó, suy nghĩ về việc Chu Diễn Xuyên vừa nói.
“Chu Diễn Xuyên.”
Cô hắng giọng, làm vẻ đứng đắn hỏi, “Anh có nhớ mình đã nói gì không?”
“Câu nào?” Chu Diễn Xuyên đút một tay vào túi quần, nhìn cô hỏi.
Lâm Vãn ngẩng đầu: “Anh nói kết hôn không mời em.”
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, đáp: “Hình như không phải anh nói vậy.”
“Nhưng dù gì thì nó cũng có ý giống giống vậy. Nếu anh kết hôn em không có mặt, anh tự đón tiếp Tào Phong với La Đình Đình đi.”
Chu Diễn Xuyên thở dài, bình thường cô là cô gái thông minh, sao lúc thời điểm mấu chốt lại ngốc nghếch vậy chứ.
Anh lại gần véo mặt cô: “Đúng là kết hôn anh sẽ không mời em.”
“…”
Lâm Vãn mở to mắt nhìn anh vẻ không thể tin được.
“Cô dâu đương nhiên phải có mặt ở đó,” anh buồn cười không chịu nổi, ý cười trong mắt tràn cả ra, “Làm gì có chuyện phải mời tới nữa?”
Lâm
Vãn nghẹn lời, sau khi nghĩ ra thì tức tối đấm vai anh mấy cái, nhanh
chóng tìm ra lý do mới: “Cảnh cáo anh đừng quá tự cao, em đâu phải chắc
chắn sẽ gả cho anh.”
“Vậy em muốn kết hôn với ai?” Chu Diễn Xuyên rút tay về, môi nở nụ cười, chậm rãi hỏi cô.
Lâm Vãn sao biết được, cứng đầu nói: “Anh đoán xem? Biết đâu người đó càng soái, càng thông minh hơn anh nữa sao?”
Chu Diễn Xuyên hừ lạnh “Hửm”, thấy có người khách bước tới liền lui về tránh sang một bên.
Ngoại hình anh quá bắt mắt, đứng cùng với Lâm Vãn thì hiệu ứng càng tăng lên gấp bội.
Một số người nhìn thấy hai người thì không tự chủ mà dừng bước, nhìn thêm
vài lần, mấy người không biết Lâm Vãn còn tưởng Triệu Lị cố ý mời hai
người mẫu đến góp vui.
Mấy phút tiếp theo, Lâm Vãn điên cuồng tự hỏi, có phải anh giận rồi không?
Hết lần này tới lần khác, cô quay đầu nhìn Chu Diễn Xuyên, không biết sau chuyện này thì làm cách gì để dỗ dành anh?
Lúc người đã vãn dần, Chu Diễn Xuyên liếc cô một cái: “Nếu em dám kết hôn với người khác…”
Lâm Vãn vểnh tai muốn nghe anh nói gì tiếp.
Chu Diễn Xuyên gằn từng tiếng: “Anh sẽ đem clip em say rượu chạy vòng quanh mấy cây cột tới đám cưới em phát lên cho mọi người xem.”
Lâm Vãn sụp đổ: “Cái clip đó anh xóa đi được không!”
“Không được.”
“Năn nỉ anh, em không gánh nổi cái đó đâu.”
“Xin anh cũng vô dụng.” Chu Diễn Xuyên nói nhẹ nhàng, giống như đang trêu
cô, “Video nằm trong tay anh, quyền quyết định thì trong tay em, muốn
mất mặt hay không thì tự em tính toán.”
Lâm Vãn chợt tò mò: “Vậy nếu em quyết định cắn răng chịu mất mặt thì sao?”
Chu Diễn Xuyên lười biếng nhướng mày: “Vậy thì anh chỉ có thể cướp hôn.”
“…”
Người tổ chức đám cưới đang ở bên cạnh yên lặng, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Cô nghe người làm tóc của Triệu Lị nói con gái cô dâu có vết sẹo trên
lưng, cô cảm thấy rất thương. Kết quả dường như cô gái này không cần sự
thương hại của người khác.
Bạn trai của cô ấy rõ ràng là yêu cô ấy muốn chết luôn được không!
*
Sau vài cơn mưa mùa thu, mùa đông ở Nam Giang chậm rãi tới.
Bỏ tờ lịch cũ khỏi bàn, thay bằng tờ lịch mới tinh, mở ra là một năm mới sắp đến.
Năm nay Tết âm lịch tới sớm, chỉ sau tháng giêng, các con đường, ngõ hẻm
của thành phố được trang hoàng, thắp sáng tạo nên không khí đoàn viên
sum họp vui mừng.
Một ngày trước kỳ nghỉ, Lâm Vãn nhận thông báo chính thức từ Thư Phỉ.
Sang năm, khi bắt đầu làm việc trở lại, cô sẽ chính thức trở thành Phó giám
đốc Chim hót khe, hỗ trợ Thư Phỉ quản lý mọi công việc của Chim hót khe.
Khi biết tin, Lâm Vãn bình tĩnh đến không ngờ. Có một cảm giác bình an như
khi đi dọc theo con đường thẳng tắp kia, nhìn thấy đích đến đang chờ
phía trước. Nhưng cô vẫn hít sâu một hơi, chân thành cảm ơn Thư Phỉ.
Cảm ơn cô ấy đã bồi dưỡng, thừa nhận.
Đêm giao thừa, Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên về nhà Triệu Lị đón năm mới.
Trong Tết, giao thông ở Nam Giang thông thoáng, những người từ nơi khác tới
đây làm ăn đều đã về quê sum họp gia đình. Xe chạy trên đại lộ khoa học, trừ một vài đèn đỏ thì gần như không có dừng lại ở bất kỳ chỗ nào.
Suốt quãng đường Chu Diễn Xuyên không nói nhiều.
Ngày quan trọng nhất trong năm, mang quà tới thăm nhà người lớn là một trải
nghiệm kỳ lạ đối với anh. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh ngồi vui
vẻ trong đêm giao thừa với những người lớn là khi nào.
Khi đậu xe dưới sân, không ai mở cửa xe vội.
Lâm Vãn nắm tay anh, nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp của cô sưởi ấm đầu ngón
tay lạnh ngắt của anh: “Có muốn đi dạo quanh trường trước khi lên lầu
không?”
“Không cần.” Chu Diễn Xuyên lắc đầu.
Anh đã gặp
Triệu Lị nhiều lần trong mấy tháng qua, và cũng biết rất rõ về bà. Người phụ nữ có thể giáo dục Lâm Vãn hiển nhiên là một người đáng tôn trọng,
kính yêu, “Anh không phải là không muốn gặp mẹ em, chỉ là chưa thích ứng được.”
Lâm Vãn có thể hiểu cảm xúc của anh: “Em hiểu. Ngày thầy
Trịnh với mẹ em nhận giấy đăng ký, chú ấy nói sẽ coi em như con gái ruột của mình. Thực sự lúc đó em rất xúc động nhưng trong lòng có cảm giác
không biết nói thế nào. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là cần thời gian để
thích ứng từ từ.”
Chu Diễn Xuyên nắm ngược lại tay cô, lòng bàn
tay rộng của ôm trọn tay cô. Anh biết Lâm Vãn hiện đang ở chung hòa
thuận với thầy Trịnh, không phải thân như cha con nhưng là sự biết ơn
khi hoạn nạn gặp chân tình.
Trong thời gian cô bị thương, vì là
con gái nên những việc cá nhân chỉ có Triệu Lị đảm nhận. Thầy Trịnh xót
cô nên dùng những cách khác để chăm sóc cô, ngày 3 bữa phong phú, bổ
dưỡng, ông có thể nấu một tuần mà không lặp lại món.
Thành ra tới giờ mà có khi nửa đêm Lâm Vãn thèm đòi ăn đồ ông nấu.
Lâm Vãn gãi gãi lòng bàn tay anh, cười nói: “Vậy anh không cần lo, từ từ có thể thành quen như em. Mẹ em đối với anh rất tốt, chú Trịnh cũng tốt
với anh. Họ không thể thay thế ba mẹ ruột của anh nhưng ít nhiều gì cũng có thể lấp đầy tình thương yêu quan tâm mà anh đã bị thiếu trong quá
khứ.”
Mỗi lần nói tới chuyện này, Lâm Vãn không khỏi thấy thương Chu Diễn Xuyên.
Một người từ nhỏ đã ưu tú, đáng yêu như vậy, nếu cha mẹ còn sống trên đời,
sao có thể để cho những tổn thương đó rơi xuống người anh.
Chu Diễn Xuyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Anh đã từng nói anh yêu em chưa?”
Lâm Vãn sững người, nghĩ tới thẻ kẹp sách mà anh đưa, chần chừ: “Có viết rồi.”
“Ừ.”
Chu Diễn Xuyên mỉm cười, cúi người hôn cô, “Anh yêu em.”
Mắt Lâm Vãn ươn ướt: “Em cũng yêu anh.”
Không chỉ em mà cả gia đình em cũng sẽ yêu anh rất nhiều. Cô thầm bổ sung trong lòng.
*
Như thường lệ, bữa tối đêm giao thừa được giao cho đầu bếp giỏi nhất nhà là thầy Trịnh. Ngoài một loạt món ăn Nam Giang, ông còn đặc biệt làm hai
món Yến Đô cho Chu Diễn Xuyên theo công thức ông học trên mạng.
Ăn tối xong, Triệu Lị chỉ con gái cho bát đĩa vào máy rửa chén, rủ nhau cùng đi dạo chợ hoa.
Hầu hết mọi người ở Nam Giang không thích xem chương trình văn nghệ chào
xuân. Tiết mục đêm giao thừa là cả gia đình đi dạo chợ hoa Tết rồi mua
gì đó để thêm may mắn cho năm mới.
Tới sân vận động chỗ tổ chức
chợ hoa, Chu Diễn Xuyên đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn bị đám đông
trước mặt làm choáng váng. Dường như tất cả dân Nam Giang đều dồn về
đây, xung quanh là những gương mặt tươi cười rạng rỡ, ánh đèn màu sắc
lướt qua trên mặt mọi người.
Ngay khi Lâm Vãn bước vào, cô đã mua bốn cái chong chóng nhỏ, nhét vào tay mọi người.
Triệu Lị tâm hồn còn rất trẻ con, bà giơ cái chong chóng lên khua với con
gái, chỉ có tội hai người đàn ông là lão Trịnh với Chu Diễn Xuyên là
nhìn nhau cười đầy bất đắc dĩ.
Nhưng mà hai người phụ nữ nhanh
chóng cất chong chóng đi. Xung quanh quá đông người, chen chúc nhau,
không chú ý là có thể làm món đồ chơi nhỏ này bẹp lép.
“Tốt hơn là nên mua nhanh thôi.” lão Trịnh chú ý nói với vợ, “Cẩn thận cho eo Lâm Vãn.”
Triệu Lị nghe vậy thì bỏ vẻ trẻ con của mình ngay, biến thành chủ nhiệm Triệu sấm rền gió cuốn, chia bốn người thành hai nhóm, bà với thầy Trịnh đi
mua hoa đào về chưng, Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên thì đi mua quất.
Càng đi sâu vào trong, Lâm Vãn càng không dám lơ là.
Mặc dù vết thương ở thắt lưng của cô không còn nghiêm trọng nhưng vẫn cần
chú ý nơi đông người, phòng trường hợp có đứa bé nào bất cẩn lao qua va
vào cô thì có thể cô được đón Tết trong bệnh viện.
Chu Diễn Xuyên còn cẩn thận hơn cả cô, tay phải anh đặt trên eo cô, sẵn sàng che chắn cho cô bất kỳ tình huống nào.
May mà chợ hoa đông quá nên bọn trẻ muốn chạy cũng chẳng được.
Rốt cuộc thấy được gian bán quất, Lâm Vãn chọc chọc tay anh: “Ở kia ở kia kìa!”
Chu Diễn Xuyên mất hết hơi sức cuối cùng cũng mua được một chậu quất. Những quả tươi trĩu mọng trên cành tỏa ra hương thơm tươi mát, tô điểm cho
không khí tốt lành năm mới.
Trọng lượng chậu cây này không là gì với Chu Diễn Xuyên. Nhưng anh ôm cây quất cao hơn một mét, đi chậm hơn lúc vào.
Mùa đông Nam Giang không lạnh, sau khi đi một vòng, mũi Lâm Vãn toát ra lớp mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ bừng. Chu Diễn Xuyên sợ cô ở lâu không thoải
mái, vì vậy khi ra ngoài, anh lấy chìa khóa xe ra: “Lên xe chờ anh.”
Tuy nhiên, trước khi bước ra khỏi sân vận động, một khuôn mặt già nua trong đám đông làm cô chú ý.
Lâm Vãn vô thức dừng chân, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đi tập tễnh kia.
Bà ấy là bác của Chu Diễn Xuyên, mẹ của Chu Nguyên Huy.
Lâm Vãn không quên cái nhìn tàn độc của người phụ nữ này khi thấy Chu Diễn
Xuyên, ngay cả đường nét trên gương mặt này cũng in sâu trong tâm trí
cô. So với lần đó, bác của Chu Diễn Xuyên có vẻ già đi rất nhiều. Bà ấy
rõ ràng ở trong chợ hoa náo nhiệt nhưng đôi mắt lại mờ mịt, mông lung.
Có vẻ như bà chỉ tới đây theo thói quen, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Ngay cả khi có người quen bước tới chào hỏi, bà ấy cũng chỉ chậm chạp đáp lại vài câu.
Sau khi bóng bà khuất dần, hai người nói chuyện với bà ấy mới bắt đầu bàn luận:
“Nghe nói bà ấy ly hôn với chồng?”
“Ừ. Anh nói xem có khổ không, trung niên mất con, về già lại ly hôn. Từ nay về sau sợ là bà ấy chỉ có thể sống một mình.”
“Tôi nghĩ con bà ấy còn khổ hơn. Mấy tháng trước không phải lúc nào hai vợ
chồng cũng cãi nhau sao? Hàng xóm xung quanh nửa đêm ngủ cũng chẳng
được. Có hôm tôi mở cửa sổ nghe họ cãi nhau cái gì, mới biết hóa ra Chu
Nguyên Huy bị họ ép tới chết, thế mà không ai chịu nhận lỗi về mình, cứ
anh đổ tôi tôi đổ anh.”
“Haizzz… đúng là quả báo.”
Lâm Vãn đứng đó, ngạc nhiên vì kết cục của câu chuyện, nhưng không thể có bất kỳ sự đồng cảm nào cho họ.
“Sao em còn đứng đây?”
Giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng.
Lâm Vãn quay đầu nhìn lại, dưới ánh sáng đèn, cô thấy Chu Diễn Xuyên đứng cách đó vài bước nhìn cô.
“Ở đây chờ cục cưng của em mà.”
Cô cười tươi tắn với anh, không nói với anh những chuyện tầm thường vô vị phiền lòng, cùng anh đi hết đoạn đường còn lại.
Chu Diễn Xuyên lái xe về nhà như thường lệ.
Lâm Vãn ngồi trong xe gửi bức ảnh cây quất vừa chụp cho Chung Giai Ninh
coi, khen bạn trai mình không phải người Nam Giang nhưng biết cách chọn
quất. Chỉ cần nhìn cây quất sum suê thế này thì biết là năm mới nhà mình gặp nhiều may mắn nè.
Chung Giai Ninh bị con bạn mứt của mình
trăm phương ngàn kế khen bạn trai thì chịu phục rồi. Nói không mấy câu
thì tỏ vẻ “Quấy rầy rồi, tạm biệt.”
Lâm Vãn để điện thoại xuống, nghe Triệu Lị đề nghị mở radio nghe bài hát mới.
Cô bấm mở màn hình điều khiển, chọn đĩa thường mở nhất ra. Đây là đĩa đơn
đầu tiên của Tưởng Kha sau khi debut với tư cách nghệ sĩ độc lập, lời
bài hát do chính Tưởng Kha viết, phần phối khí dàn dựng do Giang Quyết
thực hiện.
Sau khúc dạo đầu, tiếng hát khàn khàn nhẹ nhàng cất lên.
Lâm Vãn tựa lưng vào ghế, nhìn ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau loang loáng bên cửa sổ xe, từ từ nhắm mắt lắng nghe.
Cô không ngờ Tưởng Kha, xuất thân từ ca sĩ chính trong ban nhạc, cuối cùng lại chọn một bản tình ca để bắt đầu sự nghiệp của mình trong làng giải
trí.
Càng không ngờ hơn nữa là khi phóng viên phỏng vấn Tưởng Kha về cảm hứng sáng tác, cô ấy thừa nhận bài hát là một món quà dành cho
bạn mình.
“Thật ra ngày tôi gặp cô ấy, bạn trai hiện tại của cô
ấy cũng ở đó. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn giới thiệu với mọi người, đây
là đôi tình nhân xứng đôi nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
Phóng viên hỏi: “Vì vậy cô viết bài này để chúc mừng cho tình yêu của họ à?”
Tưởng Kha nói: “Không chỉ tình yêu mà còn cả cuộc sống tương lai của họ, tôi
đem tất cả những lời chúc phúc của mình vào bài hát này.”
Chúc cho những ngọn gió đến bên em đều nhẹ nhàng, mưa rơi vương vấn, những người yêu em sẽ mãi mãi không rời xa.
Chúc tương lai mọi người mỗi ngày đều như cảnh mùa xuân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT