Mọi âm thanh đêm hè yên tĩnh đột nhiên như pháo hoa bùng nổ đầy trời.
Ngọn lửa trong trái tim Lâm Vãn nở rộ thành những đóa hoa to rực rỡ, bùng
lên trong màn đêm mượt như nhung, thành từng mảng ánh sáng đẹp tuyệt
vời.
Lâm Vãn nhìn hàng cây xanh đối diện thư viện, thấy nó nửa
che nửa hiện sau hàng cây đa cổ thụ. Bức tường bê tông màu xám với những đường cong cổ điển, sau nhiều năm dãi dầu nắng mưa, từ từ tạo thành
tầng tầng lớp lớp cuộc đời tang thương, như một người già ân cần che chở cho người trẻ tuổi trò chuyện với nhau dưới ánh trăng.
Chờ tới
khi pháo hoa trong lòng cô đã tràn ra rơi xuống đất, Lâm Vãn mới miễn
cưỡng tìm được giọng nói của chính mình, cô giật giật đầu ngón tay đang
bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn em làm bạn gái anh à?”
Chu
Diễn Xuyên có lẽ không ngờ lúc này cô lại hỏi lại thế này, anh hơi ngẩn
ra một chút mới ung dung trả lời: “Sao hử, không muốn? Hay không thích
loại tỏ tình này?”
Anh thu tay về, giả vờ mất mát, mặt xịu xuống: “Thôi vậy, về thôi, hôm nào đổi cách khác làm lại.”
“Úi đừng đừng đừng---”
Lâm Vãn vội vàng nhào qua ôm anh lại, bất kể da thịt hai người kề sát nhau, cô cũng không hề thẹn thùng, đầu mày cuối mắt đều là ý cười hạnh phúc,
“Đương nhiên là thích, cục cưng.”
“Đừng kêu anh là cục cưng.”
“Được, anh yêu. Hay là anh thích gọi là Ái phi?”
Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt đi mỉm cười dưới ánh trăng. Bó tay với phương thức thể hiện táo bạo, nhiệt tình của cô.
Lâm Vãn điều chỉnh tư thế, vòng tay ôm eo anh, nói ngọt lịm: “Anh thật sự
rất thông minh, mối tình đầu đã chọn em là bạn gái. Những khuyết điểm mà anh nói thì không thành vấn đề, không nói ngọt ngào cũng không sao, em
dạy anh. Thỉnh thoảng có vài câu lúc thích hợp là được, nhiều quá thì
nhàm, em không thích đâu.”
“…”
Chu Diễn Xuyên không nhịn được lại liếc cô một cái.
“Không gặp mặt mỗi ngày cũng không quan trọng, dù sao công việc của em cũng
chẳng nhẹ nhàng, cuối tuần còn thường xuyên ra ngoài quan sát chim, tới
lúc đó không biết chừng ai rảnh hơn. Yên tâm đi, em không phải là cô gái dính người, phụ nữ độc lập hiện đại là em đây. Đương nhiên nếu anh muốn thì em cũng nói luôn, em vứt hết cả hậu cung oanh oanh yến yến, chỉ tập trung cho mình anh nha?”
Mí mắt Chu Diễn Xuyên giật giật, hạ giọng hỏi: “Em thật sự định mở hậu cung à?”
Lâm Vãn lấy cằm cọ cọ ngực anh: “Nói chơi thôi mà. Còn chuyện Chu Nguyên
Huy, anh không muốn em dính vào thì em tin tưởng để anh tự giải quyết.
Nhưng sau này anh không được tự chịu đựng một mình, đau khổ thì phải nhớ nói với em, nếu không để em biết được thì nhất định em sẽ gây gổ đó,
tới lúc đó anh sẽ biết sự lợi hại của em.”
Chu Diễn Xuyên chậm
rãi hít sâu mấy lần, mơ hồ cảm nhận được sự lợi hại của cô. Cô quá nhạy
bén lại thông minh, rất nhiều việc không giấu được cô, đôi mắt lấp lánh
kia dường như nhìn thấu hết mọi việc, ánh mắt ấy lướt qua là đi thẳng
vào lòng người.
Một lúc lâu sau Chu Diễn Xuyên trầm giọng “Ừ. Anh biết rồi.”
Được anh đảm bảo, Lâm Vãn mới thả tay ra, ngồi thẳng lưng dậy mỉm cười: “Haizz, anh ngoan vậy làm em lại muốn hôn anh.”
Chu Diễn Xuyên thật sự phục rồi, còn có hơi bất lực. Anh sửa lại áo sơ mi
bị cô túm nhăn nheo, đứng lên sửa cổ tay áo lại: “Được rồi, về thôi.”
Giọng anh nghe lạnh nhạt mà đáy mắt lại ẩn ý cười.
Lâm Vãn cố ý thở ngắn than dài đi theo anh, kiểu như hôm nay hôn chưa được
thì tối ngủ không yên. Chu Diễn Xuyên làm như không thấy, bước chân đi
theo nhịp bước chân cô, tìm được chiếc Bentley đậu gần đó.
Anh
chàng trợ lý đang gọi điện thoại cho vợ: “Nhanh lắm nhanh lắm, anh về
bây giờ. Anh biết, cũng đâu còn cách nào khác. Không biết giám đốc Chu
đi tới đâu rồi, anh đâu tiện giục anh ấy. Đúng đúng, bà xã đại nhân nói
đúng, giám đốc Chu không phải là người, ừ ừ, anh ta quá đáng, bóc lột
anh… Không phải, tiền lương anh cũng đâu có thấp, phương diện này anh ấy đối xử với anh đâu có tệ… Được được được, thấp, đúng là quá thấp, ngày
mai anh sẽ đập bàn đòi tăng lương!”
Lâm Vãn: “…” Người anh em à, anh quay lại nhìn một cái đi ha.
Chu Diễn Xuyên đi tới bên cạnh xe, nhàn nhã dựa vào xe, giơ tay gõ gõ kính xe mấy cái.
Bóng lưng người trợ lý cứng đờ, hình như hóa đá rồi, nửa ngày sau mới quay
qua, mặt treo nụ cười xấu hổ mà vẫn không mất đi sự lễ phép: “…Giám đốc
Chu.”
Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, động tác nhanh nhẹn chưa từng thấy, vẫn không quên phân tích tình hình, hết sức ga lăng vọt qua
mở cửa xe cho Lâm Vãn trước.
Lâm Vãn cười: “Cảm ơn.”
Trợ
lý lau mồ hôi, thấp thỏm nghĩ, không biết cái người săn đầu người lần
trước mình add wechat tên gì quên rồi, không biết tháng 7 có dễ tìm được công việc mới không.
Xe lại khởi động đi ra cổng, chạy về hướng Vân Phong phủ.
Hôm nay Lâm Vãn có quá nhiều cảm xúc xáo động, sau khi lên xe không được
bao lâu thì đã nghiêng đầu ngủ mất. Trước khi ngủ còn không quên giơ tay nắm lấy tay Chu Diễn Xuyên, gãi gãi vào lòng bàn tay anh.
Một dòng điện tê dại từ lòng bàn tay tỏa đi. Chu Diễn Xuyên cúi mắt nhìn xuống, hàng mi rợp đổ bóng xuống, môi cong cong.
Lát sau anh nhẹ giọng nói: “Trợ lý Hứa.”
Trợ lý Hứa vô thức nuốt nước miếng, siết chặt tay lái, nghi ngờ mình là
người đầu tiên trong lịch sử Tinh Sang bị đuổi khỏi xe. Ban đầu chỉ là
tăng ca nên không thể về sớm làm vợ giận, bình thường thì ai cũng vuốt
theo vợ mà chửi ông chủ vài câu, nhưng ai ngờ số anh xui, lại bị ông chủ nghe thấy.
Thật ra mà nói, Chu Diễn Xuyên là ông chủ không tồi,
không trút giận lên người bên cạnh, cũng duy trì khoảng cách thích hợp,
lúc có tâm sự hay có chuyện gì đó dâng trào muốn thể hiện cảm xúc cũng
không tâm sự với người khác để tăng thêm áp lực. Nhưng mà ngày thường
anh khá lạnh nhạt, với ai cũng dáng vẻ thờ ơ không thân thiết, vì vậy dễ làm người ta cảm giác nếu chọc tới anh thì sẽ chết rất thảm.
Không ngờ trợ lý Hứa lại nghe giọng dịu dàng từ sau truyền tới: “Nửa năm nay
công việc khá bận, vất vả cho anh rồi, ngày mai tôi sẽ báo bộ phận nhân
sự tăng lương thêm 30% cho anh.”
“…Cảm ơn giám đốc Chu.”
Anh đang định giải thích mấy câu về vụ điện thoại thì nhìn qua kính chiếu
hậu thấy Chu Diễn Xuyên đang quay đầu nhìn chăm chú vào cô gái đang ngủ
say kia.
Trợ lý Hứa sửng sốt, anh vào làm việc khi Tinh Sang mới
thành lập, làm trợ lý cho Chu Diễn Xuyên được 3 năm. Từ trước tới giờ
anh chưa từng thấy vẻ mặt này của anh ấy, hết sức dịu dàng âu yếm.
Những cửa hàng hai bên đường đã bắt đầu đóng cửa, các bảng hiệu đèn neon lần
lượt tắt đi, thay vào đó là những ánh đèn ấm áp nơi các tòa nhà.
Ban đêm ở Vân Phong phủ cũng yên tĩnh như đại học Nam Giang. Những căn biệt thự khang trang như một thế giới nhỏ, tạo nên bầu không khí yên tĩnh
của con đường nội bộ.
Lâm Vãn đứng bên ngoài sân, người hơi lơ mơ vì mới tỉnh giấc, nhìn Chu Diễn Xuyên đưa cô tới cửa nhà mà vẫn còn
ngẩn người, nghĩ thầm hình như người này là bạn trai cô.
Cô dụi dụi mắt, buồn ngủ nói: “Em vào trước nha.”
“Ừ, em ngủ ngon.”
Lâm Vãn phất tay, quay người đẩy cửa vào sân.
Tay còn chưa chạm đến cửa thì đã bị bắt lại, người bị quay một vòng, khi cô phản ứng lại thì người đã bị Chu Diễn Xuyên ôm vào lòng.
Anh cúi đầu, học theo cách của cô ban nãy, ngậm lấy môi cô.
Cơn buồn ngủ của Lâm Vãn bị lần đánh úp này làm biến mất, hơi thở không tự
chủ mà dồn dập hơn, cô nhón mũi chân, tay vòng qua cổ anh, đáp lại nụ
hôn của anh.
Thảo nào trước đó không chịu để cô hôn, hóa ra là chờ chỗ này.
Lâm Vãn nói thầm trong lòng, phát hiện thật ra cô lại thích sự bất ngờ này, vì vậy cẩn thận cảm nhận độ ấm môi anh, rồi mới từ từ thay đổi vị trí,
dịch xuống yết hầu anh, nhẹ nhàng chạm răng vào.
Chu Diễn Xuyên né qua, bàn tay đè sau cổ cô hơi dùng sức: “Đừng hôn ở đó, nhột.”
“Vậy để dành lần sau hôn nha.” Lâm Vãn cười cong cong đôi mắt, lưu luyến
dừng lại trên môi anh, cuối cùng mới thả anh ra, “Cục cưng đi ngủ sớm
đi, mai gặp.”
Chu Diễn Xuyên vừa định gật đầu, khóe mắt lại thấy
gì đó, mắt ngưng lại. Lâm Vãn nhận thấy anh bất thường, theo bản năng
quay lại nhìn theo, cô cũng ngây người.
Đằng sau bụi cây xanh um
tùm trong sân, ba người Trịnh Tiểu Linh đang ngồi trên ghế dài, mỗi
người cầm đồ ăn vặt với bia trên tay, dĩ nhiên là được thấy cảnh ngoài ý muốn kia, tất cả lâm vào tình trạng đờ người ra.
“……”
“………”
Đêm nay Vân phong phủ cực kỳ yên tĩnh.
*
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lâm Vãn không biết đối mặt với ba người bạn cùng nhà của mình thế nào.
Việc này nói ra có vẻ không được có nghĩa khí cho lắm.
Buổi chiều còn vì đám buôn lậu mà đau lòng lên án đầy căm phẫn, chạng vạng
tối thì vì lý tưởng và hiện thực khác biệt mà khóc lóc om sòm, cuối cùng đi ra ngoài một chuyến quay về thì ôm hôn thắm thiết một người đàn ông, mà quan trọng là người đàn ông này là CTO của Tinh Sang, là người hợp
tác với công ty mình.
Lâm Vãn chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể
cảm nhận được suy nghĩ của nhóm Trịnh Tiểu Linh sẽ nổi bão thế nào.
Nhưng may là dù sao cũng là người trưởng thành, hiểu nguyên tắc xã hội
“có một số việc không cần nóng lòng truy hỏi.”
Bốn người ăn sáng trong bầu không khí kỳ lạ, hơi buồn cười, xuất phát đi làm.
Cuốn sách phổ biến khoa học của Lâm Vãn tạm dừng, Thư Phỉ giao cho cô nhiệm
vụ khác, yêu cầu cô viết một bài báo về vụ buôn lậu với anh nghĩa dự án
“Chim hót khe”.
So với niềm vui khi làm sách phổ cập khoa học,
bài báo này làm Lâm Vãn rất buồn bã. Cảm xúc cả buổi sáng rơi xuống đáy, vất vả lắm mới tới buổi trưa, cô mới định thần lại nhắn cho Chu Diễn
Xuyên một tin, hỏi anh có muốn trưa nay gặp nhau không. Nếu đã bị nhóm
đồng nghiệp cùng nhà bắt gặp, thôi thì dứt khoát mời mọi người ăn một
bữa, cho Chu Diễn Xuyên lấy thân phận bạn trai chính thức ra mắt mọi
người.
Nhưng Chu Diễn Xuyên có hẹn với khách ăn cơm trưa, Lâm Vãn tiếc nuối cầm di động theo chân nhóm Trịnh Tiểu Linh xuống lầu.
Bốn người đi trên đường, không nói gì nhiều, không khí tiếp tục lạ lùng như buổi sáng.
Lâm Vãn thở dài, giải thích: “Tôi với Chu Diễn Xuyên mới vừa ở bên nhau.
Hôm qua mới chính thức quyết định, không ngờ muộn vậy mà mọi người còn ở trong sân, sau này tôi sẽ chú ý hơn, không để mọi người thấy hình ảnh
cấm trẻ em nữa.”
Cô vừa nói xong thì ba người cũng nhẹ nhàng thở
ra. Tối hôm qua đúng là còn khá sốc, Lâm Vãn không đề cập tới thì ba
người cũng ngại nói ra.
Trịnh Tiểu Linh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu là đồ phản bội, bỏ đồng nghiệp kiêm bạn cùng nhà chạy ra ngoài yêu đương.”
“Cô với giám đốc Chu trước hoa dưới trăng chơi trò lãng mạn, chúng tôi ở
nhà mưa sầu gió thảm bàn chuyện nhân sinh.” Từ Khang căm phẫn lắc đầu
thở dài, “Lúc đó Tống Viện đã đồng ý ở lại, kết quả là bị hai người cắt
ngang, bầu không khí nhiệt huyết bị dập tắt không còn một miếng.”
Tống Viện tương đối yên lặng, chỉ gật đầu đồng tình với hai người đã lên tiếng.
Lâm Vãn giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, trưa nay mời mọi người ăn một bữa hoành tráng được chưa?”
Trịnh Tiểu Linh sáng mắt: “Thật không? Tôi đề cử nhà hàng này!”
Bên ngoài đại lộ có nhiều công ty, quán ăn dĩ nhiên cũng không ít. Mấy quán ăn bình dân để phục vụ nhóm nhân viên bình thường, mấy nhà hàng cao cấp để dành tiếp khách bàn việc quan trọng.
Lâm Vãn phát hiện đám
Trịnh Tiểu Linh thật sự không khách sáo, chọn nhà hàng Nhật đắt nhất
trong phạm vi trăm dặm. Nhưng mà cô cũng không phải người chi li tính
toán, vào trong nhà hàng rồi cũng không xem thực đơn, để ba người muốn
ăn gì thì cứ kêu tùy ý.
Mọi người đùa cho vui chứ thật sự chỉ
chọn những món ăn vừa phải. Lâm Vãn gọi nhân viên phục vụ lại ghi món
ăn, lấy thực đơn lướt sơ qua, gọi thêm mấy món đắt tiền do đầu bếp giới
thiệu.
Cả sáng nay cô cắm cúi viết bản thảo không rời khỏi bàn, bây giờ mới rảnh để đi vệ sinh.
Nhà hàng này nhà vệ sinh nam nữ có cùng không gian bên ngoài, bên cạnh
tường có một gương bằng đồng, hương trầm thoang thoảng, rất lịch sự tao
nhã.
Lâm Vãn rửa tay xong, vuốt tóc lại. Đúng lúc đó, Chu Diễn Xuyên từ WC nam bước ra.
Lâm Vãn thấy anh thì rất vui. Trên đường này chỉ có mấy nhà hàng cao cấp,
có thể gặp Chu Diễn Xuyên ở đây thì cũng không bất ngờ.
Chu Diễn Xuyên cũng ngạc nhiên khi thấy cô, anh cười: “Ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp à?”
“Dạ phải, tối hôm qua làm họ bị ảnh hưởng lớn quá nên muốn mời khách nhận tội, vậy mới có lợi trong quan hệ cùng nhà mà.”
“Có cần anh ra chào hỏi họ một tiếng không?” Chu Diễn Xuyên vừa rửa tay vừa hỏi.
Lâm Vãn nghĩ cũng được, chờ anh lau tay xong thì sẽ dẫn anh đi ra ngoài gặp mọi người.
Nào ngờ chưa đi tới hành lang thì đã thấy Tống Viện đi từ ngoài vào về
hướng nhà vệ sinh. Tống Viện chắc nhớ lại cảnh tối qua nên lập tức
ngượng ngùng đỏ mặt.
Lâm Vãn nhoẻn miệng cười, trịnh trọng giới
thiệu: “Đang định dẫn anh ấy qua đó, đây là bạn trai mình, Chu Diễn
Xuyên, hai người đã gặp nhau rồi đấy.”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Chào cô.”
“Chào giám đốc Chu.” Tống Viện nói lí nhí, cười ngượng ngùng, “Chúc mừng hai người nhé.”
Lâm Vãn chớp mắt, tới khi đồng nghiệp đi xa rồi mới cười quay lại anh: “Chu Diễn Xuyên, anh thấy câu chúc mừng của cô ấy giống như mừng chúng ta
kết hôn ghê ha.”
Nói chưa dứt lời, Chu Diễn Xuyên đã bước chậm lại, đuôi mắt dài liếc cô: “Vừa rồi em kêu ai?”
“???”
Lâm Vãn ngẩn người không hiểu ý anh, cô ngẫm nghĩ vẫn thấy mình kêu đâu có nói gì sai.
Chu Diễn Xuyên cười nửa miệng quay đi, thấp giọng cảm thán: “Tối qua tới giờ có bao lâu mà đã đổi cách gọi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT