[Trong lòng cô ấy vẫn luôn cho rằng là tôi ghét cô ấy. Tôi cũng chưa bao giờ nói ra, chỉ từng muốn mặc kệ tất cả, theo cô ấy về nhà. —– Bùi Xuyên]

Mùa hè năm 1996, vài ngày sau chiều mưa đá hôm ấy, Bối Dao khỏi ốm. Triệu Chi Lan đưa cô đến nhà trẻ, trước khi về còn dặn: “Nếu con thấy khó chịu hay đau bụng thì phải giơ tay nói với cô giáo Tiểu Triệu biết chưa? Sau khi mẹ tan làm sẽ đến đón con.”

Bối Dao khẽ gật đầu, thơm một cái lên mặt Triệu Chi Lan: “Hẹn gặp lại mẹ.”

Cô cõng cái cặp sách nhỏ đi vào phòng học, cô giáo Tiểu Triệu nhiệt tình chào đón cô.

Đi nhà trẻ thì không cần phải học gì, bọn trẻ chỉ cần tập đếm số, sau đó chơi trò chơi là được.

Hôm nay Bối Dao không buộc tóc lên, tóc cô vừa mềm vừa mượt, đuôi tóc còn hơn hoe vàng.

Cô giáo Tiểu Ngô đang dạy các bạn nhỏ gấp máy bay. Bối Dao quay trái lại nhìn phải, phát hiện có chỗ nào đó không đúng. Trong phòng học hình như thiếu một bạn nhỏ, mà cô cũng biết bạn ấy, bạn ấy tên là Bùi Xuyên. Còn ở gần nhà cô, mẹ bảo cô gọi hắn là anh. Mấy ngày trước Bối Dao nhỏ bị sốt, mà cũng chính trong ngày mưa đá đó, bạn nhỏ kia đái dầm.

Bối Dao hỏi Hướng Đồng Đồng: “Anh Bùi Xuyên đâu?”

Hướng Đồng Đồng dùng bàn tay mũm mĩm che miệng lại: “Nó đái dầm, bẩn lắm, chúng ta không chơi với nó.”

Bối Dao nghiêng cái đầu nhỏ, khẽ chớp mắt. Đối với một đứa nhỏ bốn tuổi thì bỏ học là một từ quá mức xa xôi và phức tạp, cô chỉ biết là nhà trẻ thiếu mất một bạn nhỏ mà thôi.

Nhưng các bạn nhỏ khác hoàn toàn không cảm thấy đây là một việc đáng chú ý.

Chẳng qua Bối Dao nhớ tới ngày đó nhìn thấy đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch của hắn, giống hệt một con sói con.

Triệu Chi Lan làm việc xưởng quần áo, sau khi tan làm liền đi đón con gái. Về đến nhà, Bối Dao nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, anh Bùi Xuyên không thấy, nhà trẻ.”

Câu chữ của cô đảo lộn lung tung cả, thế mà Triệu Chi Lan vẫn nghe hiểu. Ngày đó có mưa đá, Bùi Xuyên đái dầm, mà cả đêm đó cũng không có ai đến đón hắn. Sau đó, hắn liền trầm mặc mà cự tuyệt đi đến nhà trẻ.

Trong lòng Triệu Chi Lan cũng có chút phức tạp, bà vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con gái, nói: “Sau này anh ấy cũng không đến nhà trẻ nữa.”

“Vì sao ạ?”

Triệu Chi Lan nói: “Hắn đái dầm, trong lòng rất buồn, sợ các bạn nhỏ sẽ cười hắn, vì thế hắn không dám đi nhà trẻ.”

Đôi mắt hạnh của Bối Dao trong suốt, gương mặt tròn vo đáng yêu: “Con cũng đái dầm mà.” Chuyện cô nói chính là mới đầu năm nay cô không cẩn thận mà đái dầm, còn bị Triệu Chi Lan đánh vào mông nhỏ.

Cô không hiểu, chẳng lẽ đái dầm thì không thể đến nhà trẻ nữa sao? Nhưng bọn cô đâu cố ý chứ?

Triệu Chi Lan không biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài nói: “Con gái ngốc, khi nào con lớn lên sẽ hiểu.”

Cậu bé đó từ nhỏ đã mẫn cảm lại thông minh, lòng tự trọng cao nên thấy thẹn.

Là một cậu bé đáng thương.

*

Tiết trời tháng chín.

Bùi Xuyên không đi nhà trẻ nữa mà đến trường tiểu học Ánh Mặt Trời để học lớp vỡ lòng.

Sĩ số trong lớp là số lẻ. Một đám trẻ năm tuổi đều nhìn cậu bé mặc cái quần xám xanh. Cô giáo Dư Thiến khẽ vỗ bả vai nhỏ gầy của Bùi Xuyên, hỏi bọn nhỏ: “Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, có bạn nhỏ dũng cảm nào muốn ngồi cùng bạn ấy không?”

Đám học sinh nhìn nhau, lại nhìn ống quần trống rỗng của cậu bé, không ai giơ tay.

Cô giáo Dư nói tiếp: “Bạn nhỏ tốt bụng lại dũng cảm nào ngồi cùng Bùi Xuyên sẽ được phát thật nhiều phiếu bé ngoan.”

Vừa nghe đến lời này, bọn nhỏ lục tục giơ tay lên. Bùi Xuyên thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tháng chín đầu thu, lá cây bắt đầu chuyển màu, còn hắn rõ ràng đã rời xa nhà trẻ, nhưng hoàn cảnh mới này tựa hồ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Cuối cùng cô giáo chọn được một cậu bé cùng ngồi với hắn. Hai người bọn họ ngồi ở bàn đầu tiên.

Ban đầu Trần Cương cũng nhiệt tình nói chuyện với hắn, nhưng Bùi Xuyên vẫn luôn trầm mặc.

Mỗi khi hắn im lặng thì sẽ ngẩn người, có khi nhìn chim én trên bầu trời, có lúc lại nhìn chữ viết trên sách. Rồi đến một ngày, Trần Cương không chịu nổi tính tình quái gở của hắn nữa, bắt đầu “vắng vẻ” hắn.

Trẻ con ở tuổi này không chịu nổi tịch mịch, hôm sau Trần Cương liền la hét khóc lóc nói muốn đổi chỗ, ngay cả phiếu bé ngoan cậu cũng chẳng cần nữa.

Bùi Xuyên vẫn luôn cụp mắt.

Cô giáo Dư Thiến có chút xấu hổ, an ủi hắn nói: “Không sao, vậy Bùi Xuyên của chúng ta sẽ ngồi với bạn khác nhé?”

Bạn ngồi cùng bàn mới của Bùi Xuyên lần này là một cô gái nhỏ tên là Hứa Phỉ Phỉ. Cô bé này cũng khá yên lặng, phần lớn thời gian hai người đều không nói gì.

Hứa Phỉ Phỉ không thích Bùi Xuyên, cô bé vốn đã không tình nguyện ngồi ở đây, đã thế cô còn phát hiện Bùi Xuyên không thích người khác động vào đồ của hắn. Đứa bé năm tuổi, trên mặt không có biểu cảm gì, im lặng ngồi một góc. Hắn sẽ không vượt qua ranh giới, lại cũng không cho phép Hứa Phỉ Phỉ lướt qua nửa bên bàn của hắn, mỗi lúc cô bé lỡ vượt qua, hắn sẽ cực kỳ lãnh đạm với biểu cảm không thân thiện.

Nhưng mà cũng có chỗ tốt, ví dụ nếu như Hứa Phỉ Phỉ trộm dùng cục tẩy của hắn thì hắn cũng chỉ nhịn xuống mà không nói gì.

Có một ngày Hứa Phỉ Phỉ phát hiện một tờ tiền giấy năm đồng ở bên bàn của Bùi Xuyên. Năm đồng liền đó! Đối với Hứa Phỉ Phỉ thì đây là một số tiền rất lớn. Toàn bộ tiền lì xì tết vừa rồi của cô bé cũng chỉ có năm đồng. Năm đồng này có thể mua được rất nhiều thứ.

Bàn gỗ trong lớp vỡ lòng thông nhau, cô bé nhớ đến các món bán lẻ như kẹo cao su cùng với những đồ ăn vặt khác thì lập tức nắm chặt tờ tiền trong tay.

Bùi Xuyên quay đầu nhìn cô. Hứa Phỉ Phỉ vô cùng thấp thỏm, nhưng hắn chỉ trầm mặc chốc lát, sau đó quay đầu tiếp tục giở sách. Lúc này trái tim đang đập kinh hoàng của Hứa Phỉ Phỉ mới bình tĩnh lại.

Cô nhóc đột nhiên phát hiện người bạn ngồi cùng bàn quái gở lạnh lùng này của mình vô cùng hào phóng. Có rất nhiều việc hắn đều không so đo.

Qua một thời gian, cho dù là đứa trẻ nhỏ như Hứa Phỉ Phỉ cũng nhạy bén nhận ra, dường như chỉ cần có người chịu ở bên cạnh Bùi Xuyên thì hắn sẽ nhường nhịn bạn rất nhiều.

Hứa Phỉ Phỉ còn phát hiện một bí mật, hôm nào Bùi Xuyên cũng mang theo bình nước nhưng hắn không uống ngụm nào. Đến buổi chiều tan học hắn sẽ đổ nước trong bình đi, sau đó như thể không có chuyện gì mà ngồi lên xe theo cha hắn về nhà.

Nhà Bùi Xuyên có tiền, Hứa Phỉ Phỉ nghĩ thầm. Năm ấy, những người có xe máy ở thành phố C không nhiều, ở trên đường đi xe máy sẽ được nhiều người chú ý.

Hứa Phỉ Phỉ ngửi được mùi thơm ngọt từ bình nước của hắn, nhất định bên trong có bỏ thêm nước trái cây hoặc đường. Chẳng qua vào mùa đông thì Bùi Xuyên sẽ không mang nước nữa.

Mùa hè năm sau, Tưởng Văn Quyên lại bắt đầu chuẩn bị nước cho con trai.

Mà trong hơn nửa năm này, Hứa Phỉ Phỉ dùng không biết bao nhiêu cục tẩy của Bùi Xuyên, lấy bút chì của hắn, thỉnh thoảng còn thấy trong cặp của hắn có kẹo và tiền giấy.

Hứa Phỉ Phỉ lại lấy bình nước treo trên xe lăn của hắn, vặn ra uống. Quả nhiên là nước trái cây! Cô bé không nhịn được liếm vị nước chua ngọt trên miệng bình.

Nhưng lúc này, Bùi Xuyên vẫn luôn mặc kệ không hé răng đột nhiên đoạt lại cái bình. Hứa Phỉ Phỉ ngơ ngẩn, nắm chặt cái bình theo bản năng, nước trong bình liền văng ra, hất đầy lên khuôn mặt cô bé.

Cả lớp đều quay sang nhìn hai người họ, sau đó bắt đầu cười ầm lên. Diện mạo của Hứa Phỉ Phỉ bình thường, còn vì gia cảnh không tốt nên ăn mặc cũng khó coi, tóc vừa xơ vừa ít, buộc lỏng lẻo trên đầu. Cô bé bị cảm, mũi đỏ bừng, còn chảy nước mũi, khóe miệng còn có cái gì đó đen đen.

Bây giờ cả mặt đều bị nước trái cây bắn lên, lại bị bạn học chê cười khiến Hứa Phỉ Phỉ lập tức khóc to, tức giận ném cái bình về phía Bùi Xuyên.

Cái bình nện lên đầu gối hắn, nước trái cây chảy dọc xuống chân, từ hạ bộ đến phần chân bị cụt.

Sắc mặt Bùi Xuyên bỗng thay đổi, hắn đẩy Hứa Phỉ Phỉ một cái. Hứa Phỉ Phỉ không ngờ hắn lại có sức lớn như thế, đứng không vững mà ngã ra đất.

Tiếng cười trong lớp im bặt. Có người đi mách cô giáo, nói Bùi Xuyên đánh nhau với Hứa Phỉ Phỉ.

Thầy Trịnh của lớp vỡ lòng đi vào nói: “Các bạn nhỏ muốn hòa thuận với nhau, thì phải xin lỗi nhau đi, sau đó vẫn là bạn tốt. Bùi Xuyên, trò là con trai, xin lỗi Phỉ Phỉ trước đi.”

Dưới ánh nắng tháng năm, trên quần hắn đều là nước trái cây dính nhơm nhớp. Bùi Xuyên trầm mặc, cắn chặt răng không nói một lời, thầy Trịnh liếc hắn một cái không vui.

Từ đó về sau, Bùi Xuyên không có bạn ngồi cùng bàn nữa.

*

Khi lên tiểu học, Bùi Xuyên cũng ngồi một mình một bàn trong góc phòng ngược sáng. Mọi người đã quen với việc hắn ít lời, ít có cảm giác tồn tại. Trong lớp chẳng ai nói chuyện với hắn, mãi cho đến lúc Bùi Xuyên thi được 100 điểm, đứng đầu cả lớp.

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Trong lớp chỉ có một người duy nhất không đạt điểm chuẩn là Trần Hổ. Có người nói: “Đều là hàng xóm với nhau, thế mà cậu còn không thắng được một kẻ cụt chân, đúng là ngốc.”

Mặt Trần Hổ đỏ lên, vội nói: “Lúc ở nhà trẻ Bùi Xuyên đái dầm!”

“Thật hay giả vậy?”

Lý Đạt cũng nói: “Thật đấy! Bọn tao cũng thấy.” Hắn còn miêu tả một chút.

Một trận cười vang lên, ánh hào quang của Bùi Xuyên cũng chẳng còn nữa. Hắn trầm mặc không hé răng, chỉ thu thập mọi thứ rồi về nhà.

Vào kỳ nghỉ hè, Bùi Xuyên gặp được em gái nhỏ ở khu nhà đối diện. Lúc đó hắn đang lơ đãng nhìn ra bên ngoài, vừa cúi đầu thì nhìn thấy cô.

Bọn nhỏ trong tiểu khu đang chơi một trò rất kích thích. Tên trò chơi là “Truy điện”, mọi người chia làm hai nhóm, “điện dương” và “điện âm”. Đám nhỏ trong đám “điện dương” sẽ đuổi theo mấy đứa nhóm “điện âm”, đứa nào bị chạm vào sẽ bị loại.

Đám con trai chạy rất nhanh, mà Bối Dao lại quá nhỏ, không đuổi kịp bọn họ. Lúc cô làm người bị đuổi thì cô cũng bị bắt rất nhanh nên cô chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh bồn hoa.

Lúc này cô cũng đang nhìn Bùi Xuyên bằng đôi mắt như quả nho, xinh đẹp lung linh. Cô nâng một miếng bánh kem nho nhỏ, khóe miệng hồng nhuận dính chút kem bơ, nhưng không thấy bẩn tí nào, da thịt cô trắng hồng, nhìn rất đáng yêu.

Bối Dao nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười với hắn. Một lát sau có người gõ cửa nhà hắn. Thanh âm ngoài cửa như thể cũng dính bơ ngọt ngào: “Anh Bùi Xuyên, mau mở cửa.”

Bùi Xuyên không động đậy.

Cô nói: “Em chia cho anh một nửa bánh kem, chúng ta chơi cùng nhau đi.”

Bùi Xuyên cảm thấy thật châm chọc. Hai kẻ bị người ta ghét bỏ chơi với nhau sao> Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không định mở cửa cho cô. Tuy rằng cô…… Trông thật đáng yêu, nhưng hắn hiểu, trên đời ngoài loại người như Hứa Phỉ Phỉ, còn lại sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ chơi với một kẻ tàn phế như hắn.

Bối Dao nhỏ cũng không cảm thấy bị người ta lạnh nhạt, về mặt cảm xúc, cô chậm bén hơn các đứa trẻ khác một chút.

Cô ngọt ngào nói: “Hôm nay là sinh nhật của Dao Dao nên em sẽ chia cho anh một nửa bánh kem.”

Ngu xuẩn, hắn nghĩ thầm. Thậm chí hắn còn ác độc nghĩ, bọn con gái đều giống Hứa Phỉ Phỉ, vừa ích kỷ vừa đáng ghét. Trong tháng tám nóng nhất này, cứ để con bé đó đứng ngoài để nó nhận được bài học, đừng đến chọc hắn nữa, hắn sẽ không cho cô cái gì.

Cuối cùng Bùi Xuyên vẫn không mở cửa cho Bùi Dao nhỏ. Lúc hoàng hôn cô nhảy nhót về nhà, trong lòng chẳng có tí khúc mắc nào.

Buổi tối Tưởng Văn Quyên trở về, ngạc nhiên nói với hắn: “Tiểu Xuyên, ở trước cửa nhà chúng ta sao lại có bánh kem?”

Bùi Xuyên giật mình, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Sau này hắn mới biết, Bối Dao cũng không phải là đứa trẻ bị ghét bỏ, mà trái lại, tất cả mọi người đều rất thích cô.

*

Bắt đầu từ năm ấy, mỗi năm vào hôm sinh nhật mình, Bối Dao đều tới đưa bánh kem. Kỳ thật Bùi Xuyên biết hành động này không có gì đặc biệt, bởi vì cô cũng đưa bánh kem cho toàn bộ lũ trẻ trong khu như Trần Hổ, Phương Mẫn Quân, Lý Đạt, không thiếu một ai, cũng không có ai là ngoại lệ.

Nhưng vẫn có cái không giống nhau, cái này chỉ có mình hắn hiểu. Bởi vì lúc Phương Mẫn Quân sinh nhật sẽ không đưa bánh kem cho hắn.

Mùa đông năm tám tuổi, thành phố C có một trận tuyết lớn. Lúc đó sắp ăn Tết, Tưởng Văn Quyên sợ con trai bị tự kỷ nên đẩy hắn ra ngoài chơi cùng những đứa trẻ khác.

Bùi Xuyên vốn rất kháng cự, bởi vì hắn biết bọn họ sẽ không chơi với hắn. Ai ngờ Trần Hồ lại đảo tròng mắt, cười xấu xa đồng ý: “Bọn tôi sẽ cho cậu chơi cùng.”

Bùi Xuyên nhìn họ, tròng mắt đen nhánh.

Tưởng Văn Quyên lại cảm thấy rất vui: “Cảm ơn các cháu, Tiểu Xuyên, chơi với các bạn vui nhé, có việc gì thì gọi mẹ.”

Sau đó bà đi đến quán trà cách đó không xa. Một đám trẻ con ở bên ngoài nghịch tuyết, thân thể Bùi Xuyên cứng đờ, mặc dù biết không nên trông chờ, nhưng hắn vẫn mơ hồ có chút khát vọng.

Đây là ngày Tết, hắn cũng muốn chơi Tết, không muốn cô đơn ngồi trên xe lăn xem TV một mình.

Gương mặt Trần Hổ bụ bẩm, hai má đỏ bừng. Hắn ngó nghiêng chốc lát, thấy dì Tưởng không ở gần đó thì cười như quân trộm gà, nói: “Bùi Xuyên, cậu muốn chơi với bọn tôi cũng được, nhưng tôi bảo cậu làm cái gì thì cậu phải làm cái đó.”

Bùi Xuyên nhíu mày.

“Thấy không, chúng ta đang chơi ném tuyết. Chúng ta chia đội, sau đó bắt đầu đánh nhau.”

Rốt cuộc cũng là một cậu bé, tuy rằng Bùi Xuyên không nói lời nào nhưng vẫn đồng ý.

Mấy cậu nhóc nhìn nhau, Trần Hổ lại kéo Phương Mẫn Quân qua, nói gì đó bên tai cô bé. Mọi người nhanh chóng chia đội, tất cả đều nhanh nhẹn ngửa lòng bàn tay, chỉ có mỗi Bùi Xuyên là úp bàn tay xuống.

Ngày đó, rất nhiều quả cầu tuyết bay về phía hắn. Bọn nhỏ hoan hô, còn tuyết lạnh lẽo cứ thể nổ tung trên người hắn. Thân thể Bùi Xuyên cứng đờ, đáy mắt mơ hồ vương ánh nước. Hắn cắn răng, trong chớp mắt này, hắn chỉ muốn đem bọn họ chôn hết trong tuyết.

Lúc này một cô gái nhỏ mặc áo bông màu đỏ chạy ra từ trong tiểu khu.

“Trần Hổ —–” cô kéo dài giọng, nghe vừa ngọt ngào vừa mềm mại, “Các anh đang làm gì thế?”

“Ném tuyết.” Trần Hổ nói, “Bối Dao, có chơi cùng không?”

Bối Dao hơi tức giận: “Quần áo anh ấy đều là tuyết, không được ném anh ấy.”

Trần Hổ nói: “Em không chơi thì thôi, vì sao còn giúp nó, muốn cùng một đội với nó hả?”

Tuyết lạnh ném trên người đều bị nhiệt độ cơ thể hắn làm tan ra. Hắn ngồi trên xe lăn, không né không tránh, trên lông mi cũng toàn là bông tuyết. Bối Dao nhớ tới lời mẹ nói, chú Bùi là anh hùng lớn, Bùi Xuyên cũng là anh hùng nhỏ. Anh hùng nhỏ vì hạnh phúc của nhân dân mà hy sinh thân thể của mình, bất kể lúc nào bọn họ cũng phải tôn trọng hắn.

Vì thế khi quả cầu tiếp theo rơi xuống, cô bé mặc một bộ áo đỏ đã che trước người Bùi Xuyên. Năm nay trời đất một màu trắng xóa, cô làm thế cũng không phải vì thích hắn, tất cả chỉ theo bản năng.

Cô nói: “Không được ném nữa, anh ấy sẽ bị lạnh.”

Cô cũng sợ lạnh, vì thế suy bụng ta ra bụng người, chắc chắn anh Bùi Xuyên bây giờ cũng rất lạnh.

Trần Hổ tức giận nói: “Bối Dao, em là đồ phản bội! Em có tin bọn anh cũng ném em không?” Nói xong, hắn ném một quả cầu tuyết, trúng vào áo bông của Bối Dao.

Bối Dao tức giận, cũng ném trả một quả: “Anh ném em thì em sẽ ném trả.”

Một quả cầu này đổi lấy rất nhiều quả cầu tuyết ném về phía Bối Dao và Bùi Xuyên. Bối Dao tuy rằng có chống trả, nhưng làm sao có thể là đối thủ của bọn họ, cô bị ném đau đến mức khóc lên.

Phương Mẫn Quân nói: “Đừng nghịch nữa, Bối Dao khóc rồi.”

Mấy cậu nhóc cũng luống cuống, con gái khóc thật đáng sợ. Hơn nữa bọn chúng cũng không ghét Bối Dao, tuy Mẫn Mẫn xinh đẹp nhưng Bối Dao nhỏ cũng rất ngoan ngoãn đáng yêu, bọn chúng không muốn chọc cô khóc.

Lũ trẻ đều sợ bị mắng, vội tan nhanh như chớp. Trần Hổ đi xa rồi quay đầu hô một câu: “Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, cái đồ khóc nhè, không được mách!”

Bọn nhỏ đi chỗ khác chơi.

Cô dùng tay lau mặt, lại phủi bông tuyết trên người mình. Lúc cô quay đầu lại thì thấy Bùi Xuyên đang nhìn mình. Quần áo hắn nhiều chỗ bị ướt, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, giống như người bị bắt nạt không phải là hắn.

Cô liếc nhìn hắn, sụt sịt lau khô nước mắt. Sau đó cô cúi người phủi bông tuyết xuống cho hắn.

“Đồ khóc nhè” có hàng mi dài dính tuyết, trên người có mùi sữa bò. Cô nói: “Anh Bùi Xuyên, em đi gọi mẹ anh đưa anh về nhà nhé.”

Bùi Xuyên không nói lời nào, hất tay cô ra, không để cô chạm vào mình.

Cô cũng như bọn họ thôi.

Cô gái nhỏ khẽ chớp mắt, không tức giận cũng không thấy buồn, chỉ vẫy tay với hắn, sau đó đi tìm Tưởng Văn Quyên.

Một lát sau, Tưởng Văn Quyên nắm tay cô gái nhỏ đến chỗ con trai. Trong màn tuyết, cô bé giống như một tinh linh nhỏ, trên đầu là dây buộc tóc đính hoa màu hồng, lúc này cô đã không còn khóc nữa.

Tưởng Văn Quyên nói: “Tiểu Xuyên, socola của con đâu, cho Dao Dao một cái.”

Bùi Xuyên im lặng đưa một cái, cô gái nhỏ lại lắc đầu, vì bị sún răng nên giọng hơi ngọng ngịu: “Không cần không cần, cảm ơn cô Tưởng, cảm ơn anh Bùi Xuyên.”

Cô nhanh chóng chạy về nhà. Bùi Xuyên thu tay lại, nắm chặt lấy thanh socola cô không nhận kia. Không hiểu sao trong lòng có chút buồn bã.

*

Lúc Bùi Xuyên học lớp bốn, hắn biết mình có thể lắp chân giả.

Ở thời điểm này, kỹ thuật làm chân giả còn chưa hoàn thiện, nhưng đối với một cậu bé sắp mười tuổi, lại thông minh như Bùi Xuyên thì hắn biết điều này có ý nghĩa gì.

Điều này có nghĩa là hắn có thể đứng lên, không cần ngồi xe lăn nữa. Có thể tự mình đi học, ống quần cũng không trống rỗng.

Lúc xin nghỉ để làm chân giả, Bùi Xuyên không kìm mà khẩn trương đôi chút. Đã rất lâu hắn không nhớ rõ cảm giác đi là như thế nào nữa rồi. Nhưng hắn vừa đứng lên đã ngã về phía trước.

Tưởng Văn Quyên đỡ lấy hắn: “Đừng vội đừng vội, chúng ta cứ tập từ từ là được.”

Đau. Thật sự rất đau.

Cái chân giả và phần chân cụt cọ vào nhau khiến hắn có cảm giác mỗi bước đi là mỗi bước xương cốt và máu thịt bị nghiền nát lần nữa.

Hắn không giữ được trọng tâm vì thể không thể đứng vững được. Tưởng Văn Quyên đành phải làm giá đỡ cho hắn luyện tập.

Lần này đến lần khác, từ sáng sớm đến hoàng hôn, hắn giống như một đứa trẻ đang học bước đi, luyện tập dù gian nan nhưng tràn đầy hy vọng.

Tưởng Văn Quyên đứng từ xa nhìn, vội che miệng, khóe mắt rưng rưng.

Cuối cùng Bùi Xuyên cũng quen với đau đớn đó, dần dần có thể giữ vững trọng tâm.

Khai giảng năm lớp bốn, hắn thẳng lưng, giống như một chiến sĩ mặc áo giáp đi vào lớp, lặng lẽ nắm chặt tay. Khoảnh khắc ấy đám bạn nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, cảm thán không thể tin nổi.

Bùi Xuyên nghe thấy bọn họ thấp giọng bàn tán: “Không phải là cậu ta không có chân sao? Sao bây giờ có thể đi được?”

“Quá thần kỳ, cậu ta làm bằng cách nào nhỉ?”

Nhưng ở lớp học Bùi Xuyên không có bạn bè, các bạn học dù tò mò cũng chẳng ai tới hỏi hắn. Mỗi ngày tan học, Bùi Xuyên đều chờ cho các bạn về hết rồi hắn mới chậm chạp đi về.

Đó là bởi vì vừa lắp chân giả, dáng đi của hắn còn hơi quái dị, nếu đi nhanh sẽ lộ hết.

Tận đến khi Bùi Xuyên bị Đinh Văn Tường ngăn lại. Bùi Xuyên đã nghe kể về Đinh Văn Tường lớp 6. Tên học sinh cá biệt này năm mười ba tuổi, đang học lớp 6.

Nghe nói khi còn ở nông thôn, Đinh Văn Tường bị dao cắt cỏ chặt đứt một ngón tay. Đinh Văn Tường muốn biết thằng nhóc bị cụt chân này lắp chân giả thì trông thế nào.

“Đè hắn xuống! Đồ quái thai, còn dám đẩy tao.”

Mấy thằng nhóc ào ào xông lên, dưới bầu trời mưa tháng mười ấy, Bùi Xuyên bị đè xuống mặt bùn.

Mấy đứa nhỏ lớp dưới run rẩy đứng ở phía xa, không dám làm gì.

Bùi Xuyên ngửi thấy mùi tanh hôi của nước bùn, nước mưa tạt vào mặt và tóc hắn. Hắn điên cuồng giãy dụa: “Buông tao ra, mau buông tao ra!”

Nhưng mà hắn còn chưa phải thiếu niên, sao có thể thoát khỏi đè ép của mấy đứa nhỏ lớn hơn mình.

Bầu trời xám xịt.

Đinh Văn Tường cởi giày của hắn ra, lại vén ống quần Bùi Xuyên lên. Đôi chân giả trần trụi lộ ra trước mặt mọi người, cứng rắn lạnh lẽo, màu sắc còn không thật, khác hẳn màu da người bình thường.

Mưa tháng mười thật lạnh. Nửa bên mặt của Bùi Xuyên bị ấn trong nước bùn, không kìm được run rẩy. Đôi mắt hắn đen nhánh, bên trong là một mảnh tĩnh lặng.

Hắn hơi giương mắt, liền thấy Bối Dao ở phía xa. Cô đã cao hơn một chút, đeo chiếc cặp có gấu trúc nhỏ lúc lắc ở đằng sau. Cô đang nắm tay Hướng Đồng Đồng.

Hai bé gái không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, vì thế đều ngây dại dừng bước. Hướng Đồng Đồng nhỏ giọng nói: “Cái chân giả kia thật đáng sợ.”

Hắn nằm trong vũng bùn lầy lội, đôi mắt đen nhánh nhìn Bối Dao, sau đó dần dần yên lặng.

Bùi Xuyên nhắm mắt, không giãy dụa nữa. Vì cách xa, nên hắn không thể thấy rõ ánh mắt Bối Dao như nào.

Hạt giống mềm mại kỳ quái lại ngây thơ trong lòng còn chưa kịp nảy mầm, đã bị cảm giác xấu hổ vô tận này bóp chết một cách không thương tiếc.

Không biết đã qua bao lâu, có người hô to một tiếng: “Bảo vệ đến rồi!”

Bác bảo vệ bốn mươi tuổi chạy đến, tay vung gậy, bắt được mấy đám nhóc kia: “Hôm nay tất cả những đứa bắt nạt bạn học đều không được về, phải xin lỗi, bồi thường, sau đó để nhà trường xử phạt.”

Bác bảo vệ nâng Bùi Xuyên dậy, thả ổng quần của hắn xuống.Mấy đứa kia nhân lúc này chạy luôn. Bác bảo vệ tức giận đuổi theo, chỉ còn Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn bóng dáng bọn họ, giống như đang nhìn một trò khôi hài.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, không còn một ai. Không biết cô ấy đã đi từ lúc nào.

Trời vẫn mưa như trút nước, nửa bên mặt của Bùi Xuyên dính bùn, mặt không biểu cảm. Chờ hắn đi rồi, Hướng Đồng Đồng mới lặng lẽ ló đầu ra, lại nhìn Bối Dao, nói: “Dao Dao, mình biết cậu khó chịu. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng đâu đánh lại được Đinh Văn Tường, chỉ có thể tìm bác bảo vệ tới giúp đỡ.”

Hồi lâu sau, Bối Dao mới nói: “Ừ, chuyện này cũng đừng nói ra.”

Lớn lên rồi, cô cũng hiểu con người có lòng tự trọng, dù sao cũng là người quen, chắc Bùi Xuyên sẽ không muốn cô nhìn thấy.

Mà Bùi Xuyên cũng không hề kêu lên.

Trong lòng Bối Dao hơi buồn, nhưng mà năm nay cô còn chưa đến mười tuổi, tình cảm không sâu, sau này nhớ lại cũng chỉ coi đó là một hồi ức không vui vẻ.

*

Từ ngày đó trở đi, Bùi Xuyên từ chối đi chân giả.

Tưởng Văn Quyên lại không chấp nhận: “Nhà chúng ta dùng bao nhiêu tiền làm chân giả cho con, bây giờ con lại nói không muốn đi, chẳng lẽ con muốn ngồi xe lăn cả đời?”

Nhưng cậu bé giống như con sói bị ép đến đường cùng, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, trước sau không chịu thỏa hiệp.

Cuối cùng chân giả bị khóa ở trong thùng.

Năm Bùi Xuyên học lớp 6 đã có hai chuyện xảy ra. Một là Đinh Văn Tường học lớp 8 bị xã hội đen chém đứt hai tay. Lớp học xôn xao bàn tán chuyện này, mà Bùi Xuyên thì lạnh lùng cong khóe môi. Đã qua hai năm kể từ khi xảy ra chuyện ấy, không ai có thể liên tưởng chuyện này đến thiếu niên học lớp 6 này.

Nhưng mấy ngày sau hắn cũng bị báo ứng. Bùi Hạo Bân và Tưởng Văn Quyên ly hôn.

Hai người bọn họ ly hôn trong im lặng, giống như chia tay hòa bình, lại dường như có bão táp mưa giông không ai hiểu được.

Tưởng Văn Quyên lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của bọn họ. Mà Bùi Xuyên là người cuối cùng biết tin. Hắn đẩy xe lăn muốn đi tìm mẹ nhưng lại thấy Bùi Hạo Bân lần đầu tiên điên cuồng hét lên: “Con đi đâu tìm bà ta? Bây giờ bà ta đã có gia đình mới! Con có thể tìm về sao? Con cho rằng bà ta muốn gặp chúng ta sao?”

Rõ ràng là mùa xuân, nhưng Bùi Xuyên lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Bùi Hạo Bân bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới vuốt mặt nói: “Xin lỗi con, ba không nên nói những lời này.”

“Không sao.” Bùi Xuyên cụp mắt, quay về phòng mình.

Vào Tết Thanh Minh, Bùi Hạo Bân không đến đón Bùi Xuyên, Tưởng Văn Quyên cũng đã rời khỏi cuộc sống của hắn. Một trận mưa to đột ngột trút xuống, mấy đứa trẻ đều được chuẩn bị ô, hoặc được người thân đến đón về nhà.

Bùi Xuyên nhìn màn mưa, nhớ tới trận mưa đá khi còn nhỏ. Lúc đó các bạn nhỏ đều được người thân đến đón về, còn hắn lại không muốn rời đi, bướng bỉnh đợi mẹ cha, cuối cùng chỉ có cô giáo bất đắc dĩ ở lại một đêm đợi cùng hắn.

Tựa hồ từ đó đến nay cũng chẳng có gì thay đổi. Cái gì mà chính trực, lương thiện, hào phóng, mấy cái đó đều không mang lại cho hắn một chút may mắn hay thay đổi nào. Hắn điều khiển xe lăn, trong lòng có một loại hận ý muốn xé toang trời đất.

Lúc này bỗng có một bóng hình chạy về phía hắn.

Lúc Bùi Xuyên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô thì Bối Dao đã mở ô che trên đầu hắn. Dưới cơn mưa, cô chỉ có một cái ô.

Tiếng sầm rền vang, thật ra khi đó Bối Dao cũng không nhìn rõ mặt hắn. Cô lo lắng nhìn bầu trời xám xịt, hơn nửa bả vai đều bị ướt.

Nếu người này không phải là anh trai hàng xóm nhỏ của cô, nếu cha mẹ của hắn không ly hôn thì Bối Dao sẽ không chạy tới. Suy cho cùng thì có thích dùng nhiệt tình đổi lấy lạnh nhạt đâu chứ, huống chi cô và hắn cũng không thân.

Từ nhỏ đến giờ Bùi Xuyên chưa từng ôn hòa với cô. Hắn không thích cô, để tránh xấu hổ nên Bối Dao cũng không qua lại với hắn.

Nhưng mà nhiều năm như thế, ấn tượng của cô với Bùi Xuyên vẫn chính là lời mẹ nói. Đây là anh hùng nhỏ, dùng một đôi chân để đổi lấy hạnh phúc cho nhiều gia đình. Mà anh hùng thì phải được kính trọng chứ không nên bị thế giới vứt bỏ. Chỉ là hình như mọi người đều quên mất điều đó.

Cô vươn tay che ô cẩn thận cho thiếu niên nhỏ này, nói: “Bùi Xuyên, chúng ta về nhà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play