Triệu Chi Lan biết Bối Dao mang thai thì rất vui vẻ. Bà chủ động đến chăm sóc Bối Dao.

Biết Bối Dao bị chảy máu, Triệu Chi Lan cũng đau đầu vô cùng. Bà để Bối Dao và Bùi Xuyên ngủ riêng. Bà là người từng trải sợ người trẻ tuổi huyết khí phương cương nhịn không được.

Bùi Xuyên đáp ứng, Bối Dao lại không quá vui. Gần đây cảm xúc của cô tương đối nghiêm trọng, cũng là do mang thai mà ra. Nhưng vì bảo bảo nên cô cũng sẽ không cứng đầu trong chuyện này.

Phòng ở của Bùi gia rất lớn, Triệu Chi Lan đến thì ở riêng một phòng.

Triệu Chi Lan cũng biết thói quen buổi tối uống nước của Bối Dao. Hiện giờ nước ô mai lạnh là không được uống rồi, Triệu Chi Lan nói: “Cho con bé uống nước sôi để nguội là được.”

Bối Dao nhân lúc mẹ không để ý, lặng lẽ nắm lấy góc áo Bùi Xuyên lắc lắc. Bùi Xuyên mím môi, không nói, chỉ sờ sờ đầu cô.

Bùi Xuyên và Triệu Chi Lan cùng một giuộc, cô thở dài, tự mình đi ngủ, nhìn có chút đáng thương.

Tới buổi tối, cô lại phát hiện đầu giường có thêm một ly nước táo.

Bối Dao mới đi thực tập, đột nhiên mang thai thì tự nhiên không thể lại đến bệnh viện nữa. Bùi Xuyên công việc bận rộn, nghiên cứu đang đến thời kỳ mấu chốt nên xin nghỉ vài lần không được chấp thuận.

Nghiên cứu kia là tâm huyết của vài người, Bùi Xuyên nhíu nhíu mày, thần sắc trầm mặc.

Lúc này Triệu Chi Lan đứng ra khuyên giải an ủi: “Con cứ đi làm việc cho tốt, mẹ sẽ chăm sóc Dao Dao. Mẹ có kinh nghiệm, đừng lo lắng.”

Bối Dao biết Bùi Xuyên đang làm việc tốt vì thế cũng cổ vũ hắn tiếp tục nghiên cứu.

Tuy vậy, mỗi ngày Bùi Xuyên vẫn kiên trì về nhà, cho dù muộn thế nào thì hắn cũng sẽ về với cô.

Có một ngày Triệu Chi Lan đẩy cửa vào xem Bối Dao thì thấy trên giường rỗng tuếch, bà hoảng sợ đi tìm thì thấy cô con gái nhà mình đang ngủ trong lòng Bùi Xuyên. Hai người lẳng lặng gắn bó, Bùi Xuyên rất cẩn thận mà ôm cô.

Triệu Chi Lan thở dài trong lòng, sau đó cũng không nhắc đến chuyện để hai người ngủ riêng nữa.

Lần đầu tiên Bối Dao kiểm tra chỉ số Ketone thì có một tin tức không tốt lắm. Bùi Xuyên quen vị bác sĩ kia, hắn cau mày, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với ông ta.

Bác sĩ nuốt xuống lời chuẩn bị nói, chỉ nói với Bối Dao: “Đứa nhỏ rất khỏe mạnh.”

Đêm đó Bùi Xuyên không ngủ được, hắn ôm cô gái trong lòng, có chút mất ngủ. Sau khi cô mang thai thì rất ngoan, cũng không có phản ứng thai nghén quá đặc biệt, chỉ ngẫu nhiên sẽ bị co rút cẳng chân vào ban đêm. Những lúc như thế Bùi Xuyên sẽ xoa xoa cho cô.

Nhưng chỉ số Ketone của Bối Dao rất thấp, điều này nghĩa là thai nhi có vấn đề về sinh trưởng, phát triển.

Bùi Xuyên nhẹ nhàng vén tóc cho cô, trong lòng có chút khó chịu. Lúc này bụng nhỏ của cô còn chưa nhô ra, lúc ngủ dung nhan điềm tĩnh, mỹ lệ.

Một năm này Bùi Xuyên vốn không tin nhân quả nhưng bắt đầu từ hôm đó hắn vừa giúp Bối Dao bồi bổ thân thể, vừa bắt đầu quyên tiền.

Rất nhiều trường tiểu học được thành lập, vô số trẻ em được tài trợ sách, còn có việc chữa bệnh cho trẻ em và cô nhi viện hắn cũng quyên góp.

Triệu Chi Lan mẫn cảm phát hiện có gì đó không đúng, Bùi Xuyên cũng không gạt bà mà đem chuyện đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh nói với bà. Trong lòng Triệu Chi Lan lo lắng khó chịu, một lúc sau mới nói: “Vẫn nên gạt con bé đi, lúc mang thai tâm tình không tốt thì sợ sẽ bị việc này ảnh hưởng.”

Bùi Xuyên đáp lời, sau đó bình tĩnh xử lý hết thảy. Hắn sắp xếp bệnh viện, lại học tập kiến thức cấp cứu, điều trị thân thể.

Bụng Bối Dao ngày càng lớn hơn, cô cảm thấy mình béo lên rất nhiều, vì thế cực kỳ không vui. Eo thon nhỏ không còn, chân cũng sưng lên.

Cô lấy chăn bọc người mình lại, cự tuyệt không uống canh cá: “Một ngày con uống nhiều lắm rồi, không muốn uống nữa, uống nữa sẽ phun ra mất.”

Triệu Chi Lan trừng mắt nhìn cô một cái: “Con bao nhiêu tuổi rồi, trong bụng còn có một đứa kia kìa, ầm ĩ cái gì?”

Bối Dao cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình hơn phân nửa cũng không thích canh cá đâu.

Lúc này là cuối xuân năm 2015, Bùi Xuyên đi làm về thấy Triệu Chi Lan đang kéo chăn đào Bối Dao ra. Hắn buông tài liệu, hơi nhíu nhíu mày nói, “Mẹ, để con đến khuyên đi.”

Triệu Chi Lan nói: “Được rồi.”

Chờ Triệu Chi Lan đi ra ngoài, Bùi Xuyên đóng cửa lại. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ một đống trong chăn, thấy cô cẩn thận thò đầu ra, mặt có chút tròn hơn, nhưng càng thêm đáng yêu.

“Mẹ đi rồi sao?”

Bùi Xuyên cười nói: “Ừ, trong chăn khó thở, đừng che lại nữa.”

Bối Dao đứng dậy, rầu rĩ ôm lấy cổ hắn: “Canh cá uống đến muốn phun ra, không muốn uống nữa đâu.”

Hắn thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, có chút mềm lòng nhưng việc này liên quan đến thân thể, hắn sẽ không chiều theo ý cô. Có điều hắn không ép buộc cô như Triệu Chi Lan. Bùi Xuyên biết cô ghét bỏ bản thân hiện tại béo lên nhiều. Nhưng mà cặp đùi ngọc kia vẫn vừa trắng nõn vừa xinh đẹp, cả người cô mềm mụp, ôm vào càng thoải mái.

Hắn cười nói: “Không mập.”

Cô mặc một cái váy rộng thùng thình nhưng Bùi Xuyên chỉ cúi đầu, cười nhẹ nhìn đôi chân của cô, chỗ “Béo” lên nói: “Dao Dao càng thơm, vừa trắng vừa đáng yêu.”

Trên người cô có mùi sữa nhàn nhạt, có đôi khi Bối Dao cũng tự mình ngửi được. Cô được khen thì e lệ, một đôi mắt long lanh.

Bùi Xuyên nói: “Anh đút nhé?”

Cuối cùng Bối Dao vẫn uống hết chén canh kia. Triệu Chi Lan cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng có chút cảm xúc. Bà tự xưng là yêu con gái nhưng còn lâ mới có được sự kiên nhẫn như Bùi Xuyên.

Triệu Chi Lan biết Bùi Xuyên phải nhận áp lực rất lớn, chuyện của đứa nhỏ hắn cũng không nói với Bối Dao một lời. Lúc ấy bác sĩ đã khuyên đứa nhỏ này có khả năng không sống được, vài lần kiểm tra các chỉ số phát triển của hắn đều không tốt. Nhưng Bùi Xuyên vẫn trầm mặc, nhìn Bối Dao mỗi ngày vui mừng chờ mong, hắn vẫn tìm biện pháp để chăm sóc cô.

Bùi Xuyên đã nỗ lực rất nhiều mà đứa nhỏ cũng đua tranh, an an phận phận ở trong bụng mẹ đợi đến tháng 5.

Có điều đứa bé gầy yếu vẫn ra đời sớm một tháng.

*

Ngày Bối Dao sinh con, người một nhà đều ở ngoài phòng sinh trong bệnh viện lo lắng mà đợi.

Bối Quân cũng tới, lúc này hắn đã có chút hình dáng của thiếu niên. Bối Lập Tài đi tới đi lui, Triệu Chi Lan biết tình huống này nguy hiểm thế nào nên cũng gấp đến độ dậm chân.

Bối Quân nhìn về phía Bùi Xuyên.

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn vô số ánh đèn dưới bầu trời đêm đen nhánh. Cả người hắn trầm mặc an tĩnh, giống như nhập vào bóng đêm, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

Không biết vì sao, Bối Quân cảm thấy trong lòng Bùi Xuyên mới là áp lực lo lắng nhất. Hắn nói: “Anh rể, anh yên tâm, chị và em bé sẽ không có việc gì đâu.”

Bùi Xuyên quay đầu lại nhìn hắn, thấp giọng ừ.

Ba giờ sáng, bác sĩ rốt cuộc cũng ra ngoài. Bùi Xuyên vội đi qua, bác sĩ gỡ khẩu trang, không biết nên nói tin tức không được tốt lắm này như thế nào: “Đứa bé quá nhỏ, chỉ có hai cân, đường hô hấp cũng không tốt, khả năng……”

Câu tiếp theo ông ta không nói nữa nhưng mọi người đều hiểu. Nháy mắt Triệu Chi Lan liền khóc ướt hốc mắt. Đứa nhỏ sống không được rồi.

Bóng đêm an an tĩnh tĩnh, Bùi Xuyên khó khăn hỏi: “Vợ tôi có sao không?”

“Cô ấy không sao, chỉ quá mệt mỏi nên đã ngủ.”

Bùi Xuyên đi qua nhìn Bối Dao. Cô đang ngủ, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt, Bùi Xuyên nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Bảo bối, vất vả rồi.”

Cô đang nhắm mắt, mặt mày có vài phần ngọt ngào ôn nhu.

Cô y tá bên cạnh nói: “Anh có muốn thăm đứa bé không?”

Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Có.”

Là con trai. Đứa bé rất nhỏ, Bùi Xuyên có cảm giác hắn còn không lớn hơn bàn tay mình bao nhiêu.

Triệu Chi Lan không đành lòng tới xem, tất cả mọi người đều cảm thấy đứa bé không sống nổi. Hắn nằm trong lồng kính, mỗi lần hô hấp thì bộ ngực nhỏ đều phập phồng khó khăn, sinh mệnh vô cùng yếu ớt.

Bùi Xuyên nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng. Hắn nhẹ nhàng giúp đứa bé thuận khí.

Vị bác sĩ đi cùng có chút không đành lòng, nhưng cũng không ngăn cản hành động phí công vô ích này.

Đứa bé quá nhỏ và yếu ớt, bác sĩ thở dài rời đi.

Lúc thành phố yên tĩnh nhất, Bùi Xuyên nghe được tiếng con mình nỗ lực hít thở, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đỏ hỏn bé xíu của hắn.

“Năm ba bốn tuổi,” Bùi Xuyên thấp giọng nói, “Cũng cho rằng mình không sống nổi nữa, nhưng mà con trai ạ, sinh mệnh thực ngoan cường, con cũng phải kiên cường một chút.”

Nắm tay bé xíu mềm nhũn kia nhẹ nhàng chạm chạm vào ngón tay hắn.

Bùi Xuyên chợt ướt hốc mắt.

*

Bùi Xuyên đã ở bên tiểu Bùi Lăng ba ngày bốn đêm cạnh lồng kính.

Đứa nhỏ mà tất cả mọi người đều cho rằng không sống nổi hiện tại đã thành đại ma vương bốn tuổi của nhà trẻ.

Đại ma vương Bùi Lăng vô pháp vô thiên, chỉ sợ mỗi ba ba mặt lạnh nhà mình. Mỗi khi ba ba hắn tức giận thì sẽ không có biểu tình gì, nhưng qua vài ngày là tiểu Bùi Lăng sẽ biết lễ độ ngay.

Bạn nhỏ Bùi Lăng ở nhà trẻ đặc biệt được hoan nghênh. Hắn lớn lên đáng yêu, so với Bùi Xuyên lúc còn nhỏ thì tuấn tú hơn nhiều. Hắn mặc áo sơ mi rất ra dáng. Có điều sức chiến đấu của hắn thì khủng khiếp, chỉ chốc lát đã phá hỏng sô pha trong nhà, chốc lát sau lại khiến thang trượt thủng cái lỗ.

Trước kỳ nghỉ lễ một ngày, Bùi Xuyên nhận được điện thoại của giáo viên mầm non, hắn ôm lấy con gái nhỏ đến đón đại ma vương.

Đại ma vương chết cũng không hối cải, còn đang dùng giọng non nớt giảo biện: “Tự nó rơi xuống bị hỏng, không phải con.”

Bùi Xuyên ôm tiểu công chúa tiến vào, thấy thế đại ma vương bốn tuổi liền im luôn.

Bùi Niệm chớp mắt to nhìn bộ dáng mặt xám mày tro của anh trai thì cười khanh khách. Cuối cùng Bùi Lăng cũng đành bí xị mà xin lỗi.

Bùi Niệm năm nay hai tuổi, đang ăn kẹo mút. Bùi Xuyên một tay ôm tiểu công chúa, một cái tay khác xách theo đứa con trai đi ra chỗ đỗ xe.

Bùi Lăng ngửa đầu nhìn em gái: “Ngốc Niệm, xuống dưới tự đi mau.”

Niệm Niệm rất thân với anh trai vì thế cô nhóc ngoan ngoãn xuống dưới đi với hắn. Bùi Lăng nhanh chóng kéo cái tay nhỏ béo múp của cô bé, cười hì hì nói vừa rồi ở nhà trẻ hắn ngầu thế nào.

Tiểu công chúa nghe không hiểu, nhưng Bùi Xuyên lại ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Đại ma vương Bùi Lăng không cảm nhận được cái nhìn của ba ba nhà mình, chỉ mang theo em gái hự hự bò lên xe. Lúc xuống xe tóc tiểu Niệm Niệm dính kẹo mút, biểu tình trên mặt vô cùng vô tội.

Bùi Lăng há miệng, làm một cái mặt quỷ.

Bùi Xuyên khẽ nhíu lông mày, lấy từ trong túi ra một cái dây thun buộc mái tóc mềm mại của con gái lại sau đó lau miệng cho cô bé. Niệm Niệm lớn lên rất giống Bối Dao, đôi mắt to trong suốt nhìn ba ba.

Bùi Lăng lúc này đã nhanh như chớp mà chạy ra xa.

Bối Dao đang nấu cơm.

Ngày mai bọn họ sẽ về thành phố C ăn năm mới. Bùi Lăng chạy vào ôm lấy chân mẹ.

Bối Dao thân mật chỉ chỉ cái trán hắn: “Về nhà phải rửa tay, tiểu bướng bỉnh, xấu hổ xấu hổ, cô giáo lại tố cáo.”

Không biết con trai cô sao lại nghịch thế, hắn giống như hận không thể phá hỏng cái phòng. Bùi Xuyên không biết đã phải đền bao nhiêu tiền cho hắn rồi. Hiện tại hắn nghịch như thế, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng yếu ớt hồi mới sinh.

Đêm trước khi về quê ăn tết, hai bạn nhỏ đều tự về phòng ngủ của mình.

Bối Dao cân nhắc nói: “Tiểu Lăng có phải bị tăng động không? Mỗi ngày hắn đều nghịch ngợm không ngừng.”

Bùi Xuyên chỉ nói: “Thằng bé thông minh, chỉ số thông minh rất cao.”

Bối Dao ngạc nhiên hỏi: “Thật sự sao?”

Bùi Xuyên trầm mặc một chút: “Ừ, khi anh còn nhỏ cũng sớm thông minh. Bây giờ thằng bé đa biết rất nhiều thứ, ví dụ như không cho anh ôm Niệm Niệm.”

“Không phải nó đang ghẹn tị sao?”

Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Tiểu Lăng biết anh không có cẳng chân.” Tiểu công chúa nhà bọn họ tuy không nặng nhưng ôm lâu thì với Bùi Xuyên cũng là gánh nặng. Đại ma vương từ nhỏ đã không để ba ba ôm, sau đó cũng không cho Niệm Niệm ăn vạ trong ngực ba ba.

Bối Dao mở to hai mắt, Bùi Xuyên lúc này đã rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Bối Dao hôn hôn lên khóe miệng hắn: “Đừng nghĩ nhiều, ở trong lòng thằng bé anh chính là đại anh hùng.”

Bùi Xuyên cười cười, không nói gì.

*

Lúc một nhà bọn họ về thành phố C, thì tuyết vẫn chưa rơi lớn. Phòng ở tiểu khu cũ vẫn chưa bán, nó là gốc rễ, căn cơ mà bọn họ khó mà có thể quên được.

Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Phương Mẫn Quân năm kia đã kết hôn với Trần Anh Kỳ, năm nay cũng đã mang thai. Bối Dao vui mừng mua vài thứ tốt cho Mẫn Mẫn. Đương nhiên còn có tin về Bạch Ngọc Đồng, nghe nói cô ta muốn gả cho kẻ có tiền, nhưng vừa mất tiền lại mất tiếng. Người ta bao nuôi cô ta bên ngoài, đến thời điểm ăn tết thì đuổi ra.

Tào Lị đi theo một người đàn ông về hưu có nhiều tiền, nhưng người kia hút thuốc, uống rượu, đánh bạc không gì không làm, ngày qua ngày cũng chướng khí mù mịt.

Tào Lị cũng không có tâm tình chăm sóc cho Bùi Gia Đống vì thế đem đứa bé trả về cho Bùi Hạo Bân.

Bùi Hạo Bân già rồi, năm nay ông ta mới 50 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng, cũng không thích cười, chỉ thích nghĩ về hồi ức đã qua.

Lúc Bối Dao gặp lại Bùi Gia Đống chỉ thấy đứa nhỏ này rất gầy, quần áo cũng bẩn, một đôi mắt đen trầm mặc. Hắn thật sự có chút chật vật, nhìn thấy hắn thì họ cũng biết cuộc sống của Bùi Hạo Bân không được tốt lắm.

Bùi Gia Đống há miệng thở dốc, không biết nên gọi cô là gì, sau đó hắn lại nhìn Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên cũng đang nhìn hắn. Bối Dao cho Bùi Gia Đống một bao lì xì nói: “Chúc mừng năm mới, bên ngoài lạnh lắm, em về nhà đi.”

Bùi Gia Đống lau hốc mắt đỏ bừng, cắn răng chạy về nhà.

Bùi Xuyên không nói gì, chỉ tỏ ý năm sau sẽ gửi một số tiền qua cho họ, ít nhất không để Bùi Gia Đống phải chịu lạnh trong mùa đông như thế này.

Một tiếng “Anh” của hắn giống như vẫn còn vang lên bên tai Bùi Xuyên. Bùi Xuyên từng ngày nhìn đại ma vương nhà bọn họ lớn lên, trái tim cũng không còn cứng rắn như trước nữa.

Vào lúc đầu xuân, trời đổ một trận mưa.

Trước khi trở về, Bùi Xuyên hỏi Bối Dao: “Có muốn đi xem nhà trẻ chúng ta từng học không?”

“Được, nơi đó vẫn còn sao?”

“Ừ, anh mua lại chỗ đó rồi.” Hắn mua lại nhà trẻ này, sau đó cho người quét tước, cả nhà trẻ mơ hồ vẫn còn là bộ dáng khi xưa.

Bảng hiệu “Nhà trẻ Thường Thanh” đã không nhìn ra chữ ban đầu, mấy cây cổ thụ ngoài cửa đã già lắm, lúc này đã cao lớn hơn nhiều. Mấy nhánh hoa mai trong vườn của nhà trẻ vẫn nở hàng năm, thiết bị bên trong đơn sơ, không có những thứ như nhà trẻ hiện đại bây giờ.

Tấm ván gỗ làm cầu bập bênh cũng dần dần bị phong sương và nước mưa ăn mòn, cả sân vẫn còn giữ bộ dáng của năm đó.

Bối Dao đẩy cửa ra, ánh sáng mùa xuân chiếu vào bên trong nhà trẻ. Trong phút chốc cô giống như nhìn thấy một đám trẻ con non nớt trẻ trung ngày xưa. Một bé trai trầm mặc, không dễ ở chung, một mình lẻ loi ngồi trên xe lăn, ánh mắt cô tịch lại lãnh đạm.

Bối Dao có chút hoài niệm.

“Em nhớ rõ lúc ấy em tặng cho anh một đóa hoa sen rõ là đẹp. Anh còn nhớ không?”

Bùi Xuyên cười nhẹ nói: “Ừ, lúc ấy anh cảm thấy, con nhỏ ngu ngốc này thật khờ, ai thích hoa sen chứ.”

Ánh sáng sau trưa nghiêng nghiêng chiếu vào, hắn nói: “Hiện giờ hồi tưởng lại thì cô bé ngốc tặng anh hoa sen, máy bay giấy, báo hoạt hình đã cho anh cả thời thơ ấu.”

Bối Dao mỹ mãn nói: “Đương nhiên.” Cô chớp chớp mắt bày ra bộ dáng muốn được khen ngợi.

Bùi Xuyên bật cười, cuối cùng thấp giọng nói: “Gặp được em, thật sự quá tốt.”

*

Lúc Bùi Xuyên nói đại ma vương nhà bọn họ thông minh sớm thì Bùi Dao cũng không để ý lắm. Bởi vì tiểu Bùi Lăng quá mức nghịch ngợm, giống một cái máy xúc đất, đi đến đâu cũng hận không thể đào một cái hố.

Lúc tiểu Niệm Niệm đi nhà trẻ thì Bùi Lăng học lớp 1. Đại ma đầu sáu tuổi lần đầu tiên mang theo cái mặt bị thương trở về.

Niệm Niệm nói: “Anh đánh nhau.”

Không chỉ như vậy, sau khi đánh nhau xong hắn còn hung dữ uy hiếp Niệm Niệm không được nói với ai, hiện tại hắn ở trong phòng giận dỗi.

Bối Dao nói: “Sao anh lại đánh nhau?”

Niệm Niệm: “Anh không cho nói.”

Bối Dao xoa khuôn mặt nhỏ phấn nộn của con gái: “Nói với mẹ cũng không được à?”

Niệm Niệm do dự nói: “Mẹ thì chắc là được.”

Niệm Niệm kỳ thật cũng rất tò mò, cô bé hỏi: “Trong lớp của anh có người nói ba ba tàn tật, thế là anh ấy liền đánh hắn. Mẹ, tàn tật là gì?”

Bùi Xuyên nhấp môi, quay đầu đi.

Bối Dao đỏ mắt, nhìn đôi mắt đơn thuần của con gái rồi nói: “Bọn họ nói bậy, bảo bối, lúc người ta sinh ra sẽ được thần thánh ban cho lễ vật và chúc phúc, để bọn họ cả đời được hạnh phúc. Nhưng thần rất bận, vậy nên có vài người sẽ không có lễ vật và chúc phúc, bọn họ sẽ vất vả hơn những người khác.”

“Ba ba không có lễ vật cùng chúc phúc sao?”

“Đúng vậy.”

Niệm Niệm khổ sở lại nghiêm túc mà nói: “Niệm Niệm sẽ đem lễ vật của mình chia cho ba ba.”

Bùi Xuyên xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng cong cong môi.

Buổi tối đại ma vương thích đá chăn, Bùi Xuyên có thói quen đến đắp lại chăn cho hắn. Nhưng đêm nay đèn trong phòng bạn nhỏ Bùi Lăng vẫn còn sáng.

Dưới ánh đèn mỏng manh, có hai cục bột nhỏ đang kề tai nhau nói nhỏ. Đại ma vương tức giận bóp chặt mặt của em gái: “Em là cái đồ miệng rộng, đã bảo không được nói.”

Niệm Niệm bốn tuổi tủi thân nói: “Nhưng em muốn biết cái gì là tàn tật.”

Trong phòng lập tức an tĩnh. Bùi Xuyên cảm thấy trong một chớp mắt hắn lại trở về cái đêm Bùi Hạo Bân và Tưởng Văn Quyên cãi nhau kia. Cách một cánh cửa hắn nghe thấy những lời mà rất nhiều năm sau hắn cũng không thể quên được.

Đêm nay cả thành phố yên tĩnh, bên ngoài là một vầng trăng sáng. Trong phòng có hai đứa nhỏ bé xíu dựa sát vào nhau.

Bùi Xuyên nghe được lựa chọn của hai đứa nhỏ. Đại ma vương nghiêm túc nói cho em gái, mỗi chữ đều kiên định: “Niệm Niệm, ba ba chỉ là bị thương thôi, ba ba vĩnh viễn là đại anh hùng ghê gớm kiên cường nhất trên đời.”

Gió đêm tháng sáu ấm áp thổi qua.

Bùi Xuyên khép cửa lại, lần đầu tiên hiểu được toàn bộ tốt đẹp trên thế giới này đều ở trong tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play