“Ngài yên tâm, tôi lập tức từ chức, lập tức về chiến khu nhận tội. Cầu xin ngài tha cho tôi lần này!”
Bụp bụp bụp!
Lôi Quân dập đầu đến nỗi đầu hắn như muốn dập nát đến nơi, song hắn không dám ngừng. Thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Lá gan của hắn suýt chút đã tan nát rồi.
Bắc Dã Chiến Ấn, tầm ảnh hưởng tới cả Long Quốc, thậm chí toàn thế giới. Mà chỉ một người mới có thể sở hữu.
Trước đây là Bắc Dã Chiến Thần, hiện tại là Lăng Thiên Chiến Thần.
Duy chỉ có một!
Ấn chiến Bắc Dã lần lượt chia thành tứ đại thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Tượng trưng cho sự phục tùng của tứ đại quân khu.
Lôi Quân tuy mới chỉ được chiêm ngưỡng thần thú Thanh Long. Song hắn hoàn toàn chắc chắn một điều rằng, trước mặt hắn không phải là Thanh Long chiến ấn, mà là Bắc Dã chiến ấn.
Nói chính xác hơn là Lăng Thiên chiến ấn.
Có thể lãnh đạo toàn quân Long Quốc.
Giờ hắn đã rõ thân phận Diệp Thiên.
Chẳng trách, Diệp Thiên có thể tiêu diệt tứ đại gia tộc dễ dàng như vậy.
Cũng chẳng trách, thị trưởng khuất mắt trông coi việc tày đình ấy.
Điều mà đến cả Chiến Tướng Huyền Vũ cũng không dám.
Thì ra, Diệp Thiên chính là Lăng Thiên Chiến Thần lừng lẫy thiên hạ vô song đó sao!
Lăng Thiên Chiến Thần, cái tên mà chỉ cần nghe đến thôi đã khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Chứ đừng nói là đến Lôi Quân luôn coi Lăng Thiên Chiến Thần như thánh thần.
Nghĩ đến những lời ban nãy thốt ra, Lôi Quân trách bản thân sao không tự tát cho mình một cái, mặt hắn nóng hừng hực.
Việc hôm nay, nói to thì to nhưng nói nhỏ thì là nhỏ.
Nhưng Diệp Thiên biết, những việc trước đây anh ta cùng Giả Nguyên làm không thể che đậy mãi được.
Đến lúc ấy, hẳn không chỉ đơn giản mất chức nữa rồi!
“Anh Quân, anh Quân… Hắn rốt cục là ai? Dẫu là người ghê gớm tới mức nào, song đây là Dung Thành, anh cũng không thể đến mức đấy chứ?”
Giả Nguyên quả thật không nghĩ ngợi trước sau, lúc này mới lên tiếng hỏi một cách dè dặt.
Nhưng chỉ nhận được sự đáp lại một cách đầy phẫn nộ của Lôi Quân.
“Cậu câm miệng cho tôi! Đến mạng tôi đây còn khó giữ. Cậu còn vọng ông ta giúp cậu sao? Mơ đi con à!”
Giả Nguyên ngơ ngác cùng cực. Hắn trông bộ dạng thảm hại, nhếch nhác lúc này của Lôi Quân lúc này mới hiểu rằng.
Tên Diệp Thiên này, không phải dạng xoàng.
Thậm chí cả Dung Thành, Tây Nam đều phải khiếp sợ.
Dù sao thì người chống lưng cho Lôi Quân cũng là Chiến tướng Huyền Vũ.
“Lôi Quân, phải làm thế nào chắc cũng không cần tôi nói nữa chứ?”
Diệp Thiên sau hồi im lặng lạnh lùng nói một câu ngắn gọn. Song câu nói ấy đủ quyết định tới mạng sống của Lôi Quân.
“Việc này, tôi sẽ nói với Chung Hoài Viễn! Nếu không còn cái mạng này nữa thì anh có thể tiếp tục làm quân nhân. Còn nếu không, tự chúc bản thân may mắn đi!”
Nghe tới câu này, Lôi Quân mặt tái nhợt, thân thể không còn chút sức lực.
“Dạ dạ, đa tạ ngài Diệp chỉ bảo!”
Lôi Quân giọng run sợ, nói:
“Tôi…Tôi đi tìm Chiến Tướng nhận hình phạt!”
“Cút!”
Diệp Thiên lạnh lùng hất tay.
Anh vô cùng ghét loại người ỷ mạnh hiếp yếu, không coi người khác ra gì.
Nếu không phải vì Lôi Quân là quân nhân thì anh ta sớm đã phải chết rồi.
Lôi Quân lập tức cúi đầu, không dám nói một lời, cũng không thèm để ý tới Giả Nguyên, vội vã lui ra ngoài.
Yên lặng đến tĩnh mịch.
Đó là từ để miêu tả sự yên tĩnh trước nay chưa từng có ở quán bar lúc này.
Ngay cả đến thở thôi, mọi người cũng phải ghìm xuống, không dám thở mạnh.
Vương Hổ và Hồ Cường nhìn nhau, hoàn toàn không hề nghĩ rằng, danh tính của Diệp Thiên lại đáng sợ đến như vậy.
Trông bộ dạng vừa rồi của Lôi Quân, họ vừa vui vừa sợ.
Cũng may khi trước chưa từng đắc tội với Diệp Thiên. Nếu không, đến ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.
Lôi Quân vừa đi, Giả Nguyên trở nên cô độcl
Hắn lúc này chẳng khác nào như kiến trên chảo lửa.
Trán mồ hôi ướt đầm, lạnh toát. Toàn thân run bần bật vì sợ, mắt không dám nhìn Diệp Thiên. Đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
“Giờ, đến lượt cậu rồi nhỉ?”
Giọng Diệp Thiên lạnh băng, khiến Giả Nguyên toàn thân run lên, suýt chút nữa ngã vật ra đất.
“Tôi…Tôi”
Đến Lôi Quân còn như vậy, kết cục hắn sẽ ra sao? Hắn sợ đến nỗi nói không thành tiếng.
Diệp Thiên lạnh lùng ngẩng lên nhìn hắn một cái, nói: “Bây giờ, gọi điện cho Cổ Vi Dân! Tôi cho ông ta hai mươi phút!”
Giả Nguyên nuốt nước bọt, không dám làm trái.
Tiếng điện thoại tút lên từng hồi. Mới nói được vài câu với đầu dây bên kia, mặt hắn đột nhiên trở nên đau khổ.
“Diệp Thiên…À không, ngài Diệp. Bố tôi đi Lâm Thành khảo sát rồi, ngài xem!”
Vừa nói, hắn vừa sợ đến mức rớt tim ra ngoài.
Hắn sợ Diệp Thiên tức giận, cho hắn một tát khiến hắn không còn cửa sống.
“Kêu ông ta cho người đến đón cậu nhanh!”
Giọng nói Diệp Thiên lạnh như bằng, không chút nghi ngờ.
“Vâng vâng.”
Giả Nguyên gật đầu lia lịa. Ngắt cuộc gọi, co quắp trên mặt đất. Quả nhiên hắn sợ mất mật.