Việc này nếu bị đào sâu, Giả Nguyên sẽ gặp rắc rối không hề nhỏ.
Thậm chí để cả anh ta cũng khó tránh khỏi tai bay vạ gió.
Dù sao thì thân phận họ cũng khá đặc biệt, lại ở trong trường hợp thế này nên nếu làm to chuyện thì đều không có lợi cho cả hai.
Vì vậy, Lôi Quân không muốn chơi trong bóng tối nữa. Vả lại cũng không muốn đối đầu với Diệp Thiên. Anh ta muốn đường đường bước ra ánh sáng.
Lời nói đầy đủ lý lẽ, căn cứ. Thủ tục cũng hợp pháp, hợp lý.
Chung Ý Văn kêu la thảm thiết, trán tứa mồ hôi lạnh toát. Hắn giờ mới hiểu, tên Diệp Thiên này điên rồi!
Để đối phó với loại người như Diệp Thiên, chỉ có dùng mưu đoạn mới có thể khống chế hoàn toàn anh ta.
Nếu không, tất cả đều uổng phí!
Giả Nguyên ngồi bên đã cười tươi như hoa từ lúc nào không hay.
Không hổ danh là Lôi Quân. Chỉ với vài câu nói đã chiếm thế chủ động, khiến Diệp Thiên lúc này tiến thoái lưỡng nan.
Trong mắt Lôi Quân, tên nhóc Vương Hổ hoàn toàn không phải đối thủ.
Còn với Diệp Thiên, chỉ cần anh ta đồng ý xuống nước, chẳng phải là lúc ấy muốn làm sao thì làm hay sao?
Đương nhiên, nếu Diệp Thiên không đồng ý và với tội danh bị cáo buộc, sự việc thật không hề đơn giản.
“Diệp Thiên, nhanh lên, chúng tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh đâu”.
Giả Nguyên đắc ý hắng giọng, hoá ra Diệp Thiên trong lời đồn cũng chỉ đến vậy.
Diệp Thiên ngẩng đầu, mặt lạnh tanh: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Không đi?
Lôi Quân có vẻ sớm đã lường trước được tình huống này, mặt hắn trở nên tức giận.
“Tôi khuyên cậu ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không, tôi có quyền bắn chết cậu ngay lúc này!”
Nói rồi, miệng Lôi Quân khẽ hếch lên, lộ rõ vẻ đắc ý chiến thắng.
“Và đương nhiên, tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội. Nghe nói cậu thân thủ lợi hại, nếu đồng ý theo tôi, tôi có thể để cậu làm trợ thủ của tôi”.
Dứt lời, mặt hắn đầy vẻ tự tin, nghĩ thầm: “Cơ hội tốt như vậy, hẳn không từ chối chứ!”
Hắn nghĩ, Diệp Thiên chắc hẳn đồng ý không chút do dự.
Làm trợ thủ cho hắn, không chỉ có chỗ đứng cao, mà quyền lực, tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ.
Người ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành đấu đá vào vị trí đó.
Chỉ tiếc là, Diệp Thiên lại nhếch miệng, nở nụ cười khinh miệt.
Mặc dù anh không nói lời nào, nhưng cử chỉ ấy như cái tát trời giáng vào mặt Lôi Quân, khiến hắn vô cùng tức giận.
“Cậu cười cái gì?” mặt Lôi Quân tối sầm lại, thấy mình đã cho chút thể diện mà Diệp Thiên lại không cần, Lôi Quân định bụng ra tay.
Diệp Thiên cười, ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng vào Lôi Quân.
“Anh cười ngớ ngẩn gì vậy! Tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Bỏ chức vị anh đang có, đến Chiến khu Huyền Vũ nhận lỗi. Việc ngày hôm nay, tôi bỏ qua cho anh!”
“Chung Hoài Viễn, là tôi đây!”
“Nhỡ cho rõ, anh chỉ có một phút, nghĩ cho kĩ!”
Lôi Quân hoàn toàn ngạc nhiên với sự đáp trả quyết liệt của Diệp Thiên, hắn ngây người, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Diệp Thiên, cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu có tư cách nói những lời ấy sao? Tôi là người được đích thân Chiến tướng Huyền Vũ đề bạt, nâng đỡ. Trừ khi chiến tường Huyền Vũ lên tiếng, nếu không thì không ai có tư cách tước đi chức vị của tôi.”
“Đúng vậy!” Giả Nguyên được thời tung hứng. “Cậu cũng không đái lấy một bãi mà soi xem đức hạnh của mình thế nào! Hôm nay, cậu phải đi, không muốn đi cũng phải đi!”
Đêm dài lắm mộng, Giả Nguyên không muốn kéo dài nữa!
Chỉ cần Diệp Thiên chịu đồng ý thì hắn có hàng tá mưu hèn xử chết Diệp Thiên.
“Nói như vậy thì Chung Hoài Viễn quả nhiên có mắt như mù!” Diệp Thiên đáp.
Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng. Chỉ với câu nói vừa rồi khiến Lôi Quân bốc hỏa.
“Cậu câm mồm cho tôi! Tên của Chiến tướng mà cậu dám làm ô nhục sao?”
Lôi Quân mắt trợn trừng!
Chiến tướng Huyền vũ đối với Lôi Quân không chỉ là người nâng đỡ, mà còn là thần tượng của hắn.
Nghe những lời nói hàm hồ không kiểm soát của Diệp Thiên. Hắn tính một phen liều mạng với anh!
“Diệp Thiên, mau xin lỗi. Nếu không đừng trách tôi biến ngày này năm sau thành giỗ đầu của cậu!”
Trong cơn phẫn nộ, Lôi Quân chốc lát đánh mất lý trí.
Hắn rút súng, chĩa thẳng vào đầu Diệp Thiên. Song súng vừa được rút ra, đột nhiên cảm thấy tay đau dữ dội.
Hắn bất giác kêu lớn đau đớn, khẩu súng trên tay rơi mạnh xuống đất.