Bên trong một nơi bị cửa đá chặn, Chu Hoàng dẫn theo Đông Phương Tĩnh và Bạch Tử U ẩn náu ở đây.
“Bên ngoài hình như không còn tiếng động nữa?”, hồi lâu, Đông Phương Tĩnh mới hạ giọng lên tiếng.
Cả ba người bọn họ đã ẩn náu ở đây chí ít cũng nửa ngày trời rồi, đến cả Bạch Tử U hôn mê bất tỉnh mà lúc này cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Có điều cô mất máu quá nhiều, trông vô cùng yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngất đi.
“Suỵt”, Chu Hoàng làm tư thế tay, lắc đầu nói: “Mùi máu ngày càng nồng, ông ta vẫn đang giết người”.
Đông Phương Tĩnh lập tức im bặt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này cả ba người như thể trải qua cả năm trời, mỗi giây mỗi phút đều khiến bọn họ căng thẳng, thậm chí là rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ chỉ sợ Triệu Sóc đột nhiên vung một nhát kiếm về phía mình, và càng sợ điều gì thì lại dễ gặp điều đó…
Trong không trung vang lên một âm thanh chấn động. Chu Hoàng là người cảm nhận được đầu tiên, cô biến sắc.
“Ông ta tới rồi”, Chu Hoàng lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Cô vừa dứt lời, Đông Phương Tĩnh và Bạch Tử U vẫn còn yếu ớt còn chưa kịp phản ứng lại thì động tĩnh khẽ khàng kia trong chốc lát như ập thẳng vào màng nhĩ.
Đúng lúc này, phía trên cửa đá như thể chịu một lực nào đó rất mạnh tấn công nên cứ thế nứt rời.
Âm thanh bên ngoài vang vào trong.
Trước đó vì cửa đá cách âm rất tốt nên gần như không thể nghe rõ âm thanh bên ngoài. Tiếng khóc lóc, tiếng kêu gào và cả tiếng tuyệt vọng vang lên không ngừng. Nhưng rõ ràng những âm thanh đó đã yếu ớt đi rất nhiều, giống như thể giọng nói của hơn trăm người trước đó lúc này chỉ còn lại vài người lên tiếng mà thôi.
“Hoá ra là trốn ở đây…”, đột nhiên giọng của Triệu Sóc vang lên.
Giọng nói của ông ta rõ mồn một vang lên bên tai Chu Hoàng, Đông Phương Tĩnh và Bạch Tử U.
“Tĩnh Nhi, em đưa chị Bạch rời khỏi đây”.
Khi Triệu Sóc im lặng, Chu Hoàng vội vàng hét lên với Đông Phương Tĩnh, còn cô đã xông về phía Triệu Sóc, chuẩn bị dùng tính mạng của mình để kéo dài thời gian.
“Sư phụ”.
“Chu Hoàng”.
Đông Phương Tĩnh và Bạch Tử U cùng đồng thời hét lên.
Còn Triệu Sóc dùng một tay vuốt râu, một tay cầm kiếm nhìn thẳng vào Bạch Tử U rồi cười tôi độc: “Tinh thần đáng khen nhưng cô đã đánh giá sai thực lực của mình rồi”.
“Tôi không phải là Trương Linh Phóng bị phế đi tu vi. Một người với thực lực tầng thứ mười như tôi, lại có thêm thanh Thuỷ Tổ Kiếm này thì đương nhiên là thiên hạ đệ nhất, không kẻ nào địch lại nổi”.
Nói rồi ông ta khẽ vung thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay.
Trong mắt Triệu Sóc một võ sĩ tầng thứ mười như Chu Hoàng chẳng qua cũng chỉ là con kiến trong mắt con voi mà thôi, căn bản không đáng để nhắc đến.
Chu Hoàng xông lên và thanh kiếm trong tay Triệu Sóc được vung ra. Cả người cô lúc này như bị thi triển thuật định thân, giống như thể lún sâu vào vũng bùn, không sao cử động nổi.
“Xong rồi”, Chu Hoàng thẫn thờ, trong lòng cô lúc này trào dâng nỗi đau khổ vô tận.
Hoá ra mình đã đánh giá quá cao bản thân, đừng nói là một nhát kiếm, đến cả động tác giơ kiếm lên cô còn không ngăn lại nổi, và lúc này cô mới nghĩ ra người dùng Thuỷ Tổ Kiếm chính là Triệu Sóc chứ không phải là Trương Linh Phóng – kẻ đã bị huỷ đi tu vi trước đó.
Nhưng kể cả là Trương Linh Phóng bị huỷ đi tu vi thì khi dùng Thuỷ Tổ Kiếm, chỉ cần một nhát kiếm cũng đủ khiến cho một võ sĩ tầng thứ mười mạnh như Bạch Tử U không thể đối kháng lại chứ đừng nói là một võ sĩ hiện giờ đang ở trạng thái Đỉnh Phong tầng thứ mười như Triệu Sóc.
Cho dù Chu Hoàng có mạnh thế nào thì lúc này trong mắt Triệu Sóc, sức mạnh của cô chẳng khác gì là hư không.
“Cùng chết đi, không kẻ nào có thể chạy thoát”.
Một giọng nói điềm tĩnh phát ra từ Triệu Sóc: “Giết hết tất cả các người, Bắc Thiên Các này, Bắc Cương này chính là của một mình ta”.
Khi nói những lời này, hai mắt Triệu Sóc đỏ ngầu và còn hằn lên tia máu.
Người khác có thể không nhận ra nhưng đối với những người sát phạt quyế đoán như Chu Hoàng và Bạch Tử U mà nói thì trạng thái của Triệu Sóc lúc này bọn họ thấy quá quen thuộc.
Đó chính là dấu hiệu của một người vì tàn sát quá nhiều mà dẫn đến tẩu hoả nhập ma, vả lại còn thuộc vào tình trạng bản thân ông ta không thể thay đổi, không thể nào cảm nhận được.
Người như vậy mới thật sự đáng sợ. Trong mắt ông ta, tất cả mọi sinh vật ông ta thấy đều sẽ bị diệt trừ, tuyệt đối không thể để ai sống sót.
“Phải chết rồi sao…”, Chu Hoàng điềm tĩnh, nhắm mắt lại. Cô cảm thấy hơi mệt rồi. Cô không sợ cái chết mà chỉ là lúc này cô thật sự hối hận, không thể ngờ tới mình sẽ chết theo cách này.
Còn hối hận đương nhiên là vì không thể nhìn thấy người đó trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, nhìn thấy vị “thần” trong lòng mình, cũng là vì “thần” duy nhất mà cô theo đuổi.
Người đó chính là Diệp Thiên.
“Anh, anh Diệp…”
Đột nhiên có tiếng nói thầm vang lên, tiếng nói yếu ớt đó xuất phát từ phía Bạch Tử U, nó mang theo sự ngỡ ngàng kinh ngạc, như thể đó là một lời nói bừa trong vô vọng vậy.
Đông Phương Tĩnh nhìn chằm chằm vào Triệu Sóc. Vốn dĩ cô đã rơi vào trạng thái thuyệt vọng, và chấp nhận rằng tiếp sau đó cô sẽ bị Triệu Sóc dùng Thuỷ Tổ Kiếm trong tay sát phạt mình.
Cũng vào lúc này, trong đôi mắt đen láy của cô, ngoài hình ảnh của Triệu Sóc ra thì còn một người nữa.
Diệp Thiên, là Diệp Thiên!
Không biết từ bao giờ, trước mặt Triệu Sóc đã có thêm một người. Diệp Thiên đứng thẳng hiên ngang chắn trước mặt Chu Hoàng.
Thế nhưng ngay sau đó, khi Đông Phương Tĩnh định thần trở lại, cô vội hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận thanh kiếm trong tay ông ta”.
Đó chính là Thuỷ Tổ Kiếm, uy lực vô cùng lớn, có thể huỷ diệt trời đất. Hiện giờ vẫn chưa có một ai có thể đương đầu được với nó.
Không một ai.
Tất cả mọi người, thậm chí đã liên kết lại với nhau nhưng cũng đã bị giết trong chớp nhoáng.
Thế nhưng bầu không khí yên tĩnh bao trùm, đến cả uy lực khủng khiếp của thanh kiếm lúc này cũng như thể bị tản bớt đi và xuất hiện luồng khí tức hài hoà hơn.
Chu Hoàng nghe thấy Đông Phương Tĩnh nói vậy thì mở mắt ra, sau đó cô nhìn vào bóng người, chính là người mà cô nghĩ tới trước khi chết.
Bây giờ cô đã gặp được anh rồi, vả lại không phải là mơ.
“Anh, anh Diệp…”
Chu Hoàng khẽ nói, mắt cô đỏ ngầu, hiếm khi cô mới thể hiện ra bộ dạng như lúc này. Chu Hoàng lúc này không khác gì đứa trẻ bị tổn thương và gặp được người anh ruột của mình vậy. Bao nhiêu tủi hờn đau đớn cứ thế được bộc phát ra ngoài.
Diệp Thiên chậm rãi lên tiếng: “Cả ba người trốn kỹ, còn lại giao cả cho tôi”.
“Vâng”.
Chu Hoàng gật đầu ngay lập tức. Cô không nói thêm gì, sự tin tưởng tuyệt đối cô dành cho Diệp Thiên không cần phải nói bằng lời. Cô nhanh chóng quay người quay về phía Bạch Tử U và Chu Hoàng.
Trong lòng cô, Diệp Thiên chính là “thần”, cho dù là một người bình thường thì anh cũng chính là một người không ai địch lại nổi.
Có Diệp Thiên ở đây, kể cả trời có sập cô cũng chẳng sợ chuyện gì sẽ xảy ra.
Đó chính là tín ngưỡng.
Không chỉ mình cô, Bạch Tử U cũng vậy. Chỉ cần là người đi theo Diệp Thiên thì đều thấy như vậy.
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT